Trâm Anh Phụ Ân - A Phù

Chương 3

4.

Tim ta trầm xuống, đang ra sức giãy giụa thì có hai bàn tay mạnh mẽ từ hai bên kéo ta lên khỏi mặt nước.

Vừa lên bờ, ta ho sặc sụa như xé gan xé phổi. Ở không xa, Nhị tiểu thư nhà họ Trương dường như bị dọa đến ngây người. Phát quan trên đầu Diên Tông Sách và cữu cữu đều tán loạn, nước chảy tí tách từ mái tóc dài rơi xuống bờ vai hai bên của ta.

Trong thoáng chốc, vẻ mặt của họ như thể rất đau lòng.

"Ngươi thực sự muốn về Kiền Châu đến vậy sao?"

Cữu cữu nhìn ta chằm chằm.

Ta nhíu mày ho hai tiếng, ngẩng đầu thành thật đáp: "Ở đó có người đang đợi ta."

Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng thở dài. Cữu cữu đứng dậy, nói ra một câu giống hệt Diên Tông Sách.

"Ngươi chớ có hối hận."

Hối hận điều gì chứ? Kiền Châu có vị tiểu hôn phu của ta, trong ký ức là người đã từng đối xử rất tốt với ta. Chính vì thế, giọng nói trong lòng ta mới không ngừng thúc giục: Về đi, hãy trở về đi.

Vậy nên ta bước ra khỏi cung cấm thâm sâu, vào một ngày cuối tháng Ba mưa phùn lất phất, giẫm lên con đường ướt mưa của Kiền Châu, theo trí nhớ tìm đến cánh cửa cũ kỹ phủ đầy hoa tường vi.

"Cốc cốc!"

Ta gõ cửa một lúc lâu nhưng không ai đáp lại.

Bèn ngồi xổm dưới mái hiên chờ, tiếng mưa rơi tí tách ru ngủ, không biết đã trôi qua bao lâu, một tiếng sấm xa vang lên khiến ta giật mình tỉnh lại, nhìn thấy hai đôi giày vải, một lớn một nhỏ.

Ngẩng đầu lên theo phản xạ, đôi mắt đen của đứa bé tựa như viên lưu ly trong suốt, nét mặt giống phụ thân nó như đúc.

Còn người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh bị chiếc ô che khuất một phần dáng vẻ, trong tay xách theo đậu hũ, nửa khuôn mặt lộ ra chỉ có đôi môi mỏng nhạt màu đang mím chặt, giọng điệu lạnh như băng.

"Ngươi trở về làm gì?"

5

Ta vội vàng đứng phắt dậy, những lọn tóc ướt đẫm dính bết vào trán, đầu óc rối bời.

Đứa bé này…

Người đàn ông kia hơi nâng ô lên, đôi mắt phượng dài hẹp tựa như lưỡi dao sắc bén lướt qua tóc mai, cằm góc cạnh nghiêng về phía ta, giọng điệu như từng viên đá nặng nề rơi xuống.

"Ngươi đã quên rồi?"

Sao dám quên chứ.

Ta nói dối: "Không, không có."

Cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng: "Là con của chúng ta mà."

Ánh mắt người đàn ông thoáng hiện vẻ kỳ quái. Còn đứa bé thì ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt đen trắng rõ ràng, không thể thấy được bất kỳ cảm xúc nào.

Ta do dự muốn đưa tay chạm vào nó nhưng lại không dám, càng không dám thốt ra mấy câu vô lương tâm kiểu "Con lớn thế này rồi sao."

"Vứt bỏ phu quân, bỏ lại con nhỏ"—một ngọn núi lớn như vậy đè xuống khiến ta chột dạ, hận không thể lật tung ký ức của mình để tìm ra những mảnh ghép còn thiếu.

Người đàn ông này tên là gì, đứa bé mấy tuổi rồi, một năm qua bọn họ sống thế nào, ta quên mất họ, vậy tại sao họ cũng không đến tìm ta...

Tiếng mưa rơi giữa khoảng im lặng kỳ quặc càng lúc càng lớn, ào ào trút xuống lá chuối, tạo ra âm thanh loảng xoảng như ngọn lửa bị dội nước.

"Hắt xì!"

Một cơn gió lạnh lùa qua khiến ta run rẩy, bịt miệng hắt hơi một cái. Ngón tay thon dài đang nắm lấy cán ô của người đàn ông siết chặt, sau một hồi do dự, cánh tay khẽ nghiêng về phía ta một chút.

Trời mưa rồi.

"Lộp độp, lộp độp."

Cánh hoa tường vi bị gió quật xuống, trộn lẫn với bùn đất dưới chân, dây dưa không dứt.

Đứa trẻ đi ở giữa, nhìn về bên trái là ta, nhìn sang bên phải là phụ thân của nó, nửa người bị nước mưa xối ướt sũng, ánh mắt tựa hồ đang suy tư điều gì.

6.

Dưới mái hiên nhỏ, mưa xuân lất phất rơi, sân viện không lớn nhưng từng ngọn cây khóm cỏ đều được gia chủ chăm sóc cẩn thận.

Xích đu còn chắc chắn như mới, dưới mái hiên có tổ yến nép giữa cành hải đường, ngay cả chuồng ngựa ở góc sân cũng sạch sẽ tinh tươm. Một con ngựa già lười biếng cúi đầu, thong thả nhai cỏ khô.

Đi dọc hành lang, ánh mắt ta dừng lại trên những vết khắc cao thấp không đều trên cột trụ. Từ thấp lên cao, từng đường dao thô vụng ghi lại sự trưởng thành của hai đứa trẻ.

Bên cạnh là những chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo:

Từ Nguyên Ái】
【Triệu Gia Trọng】

Ta lặng lẽ đọc cái tên này trong lòng rồi ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng cao gầy phía trước. Hắn đi không nhanh, bởi vì chân bị tật lại chẳng hề chống gậy, bờ vai dưới bóng hoa và mưa xuân lúc cao lúc thấp, thoáng hiện lên vẻ đơn độc.

Trong phủ không có nhiều người hầu, đều là những lão bộc đã theo gia đình từ lâu. Nhìn thấy ta, họ thoáng sững sờ rồi lập tức nở nụ cười hiền hòa.

"Cô nương đã về!"

Ông lão nhổ cỏ trong vườn hoa nghe tiếng bèn đứng thẳng dậy, đỡ lấy nón cói, nheo mắt nhìn rồi cất giọng thật lớn:

"Cô nương nhà ai? Sao Gia Trọng lại đưa một cô nương về nhà?"

Bà lão bên cạnh vội trừng mắt nhìn ông, rồi đánh một cái: "Lão già này, mắt mờ cả rồi! Là cô nương nhà chúng ta đấy."

Ta chạm mắt với họ, trong lòng dâng lên một cảm giác thân thuộc nhưng lại không nhớ nổi tên ai, đành chỉ mím môi cười cười. Không ngờ ông lão kia đột nhiên quăng cuốc xuống, tức giận nói:

"Ta hiểu rồi! Nhất định là cô nương bị tên tiểu tử họ Diêu kia ức hiếp! Hừ, hắn tưởng rằng vợ chồng đại đương gia đã mất thì nhà họ Từ không còn ai hay sao? Đi! Cưỡi con Ô Đầu của ta tới đây, lần này lão già này có bò lên kinh thành cũng phải hỏi công tử kia cho rõ ràng!"

Ta sững sờ.

Người bên cạnh vội vàng kéo ông lại: "Lão Cảnh, ôi trời, mắt lão mờ mịt còn không nói, đến đầu óc của lão cũng hồ đồ thật rồi! Cô nương ở kinh thành còn có Nhị gia chống lưng, ai dám ức hiếp chứ?"

Bà lão áy náy nhìn ta, dịu giọng nói: "Đúng vậy, nghe nói cô nương sắp thành thân rồi, lần này chắc là về để bái tế đại đương gia và phu nhân. Chao ôi, bao năm qua rốt cuộc cũng được như ý nguyện, gả vào một nhà tốt có rể hiền, hai vị chủ nhân trên trời linh thiêng cũng có thể yên lòng rồi."

Bước chân Triệu Gia Trọng khựng lại, hơi nghiêng mặt qua, mọi người lập tức im bặt. Ta nhanh chóng đuổi theo hắn.

Bình Luận (0)
Comment