Trảm Long

Chương 5

Chiều hôm đó, tôi nhận một cuộc điện thoại từ Lâm Thiên Nam, nội dung rất đơn giản, ông ấy muốn tôi làm vệ sĩ cận thân cho Lâm Uyển Nhi, hơn nữa, nếu trong trường có tên nam sinh nào có ý đồ nhúng chàm bảo bối của ông ấy thì tôi có thể tiền trảm hậu tấu, hoặc báo lại với ông ấy. Đương nhiên, cuối cùng ông ấy còn nhấn mạnh răng tôi cũng đừng... có suy nghĩ viễn vông gì với Lâm Uyển Nhi, dù rằng theo như ông ấy biết thì Lâm Uyển Nhi chắc chắn sẽ chướng mắt tôi. Việc này khiến tôi cảm thấy rất tổn thương!

Ký túc xá sinh viên của đại học Lưu Hoa rất tốt, hai người một phòng, hơn nữa chăn ga gối đệm cùng nhu yếu phẩm hằng ngày cũng được cung cấp đầy đủ. Tôi ngồi trong căn phòng ngủ to lớn, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao đội trưởng Vương lại đau lòng tiền học phí đến vậy, sợ rằng một học kỳ ở đây không dưới mấy chục ngàn.

Giờ cơm tối, tôi một mình đi đến dưới lầu ký túc xá nữ, không bao lâu sau, Lâm Uyển Nhi đi xuống, đồng thời, theo bên cạnh cô ấy còn có một thiếu nữ mặc áo xanh. Cô nàng này rất xinh đẹp, ít nhất là loại nếu đặt giữa đám đông sẽ sáng mù mắt người, chỉ tiếc là cô ta lại chọn đứng cạnh Lâm Uyển Nhi, khiến bản thân có vẻ thua kém. Tôi đứng từ xa nhìn, không khỏi than thầm, em gái này không biết kết bạn rồi!

Hai MM đi đến trước mặt tôi, Lâm Uyển Nhi lườm tôi một cái rồi nói: “Đi thôi, đi ăn cơml”

Tôi bĩu môi, cũng không nói gì thêm, từng giờ từng phút tôi đều nhớ rõ thân phận của mình, tôi là vệ sĩ được thuê đến để bảo vệ cô ấy, chứ không phải cậu chủ nhà giàu thuộc về ngôi trường này.

Tuy nhiên, nữ sinh xinh đẹp bên cạnh Lâm Uyển Nhi lại tò mò nhìn tôi, còn duỗi tay ra và mỉm cười với tôi: “Anh chính là Lý Tiêu Dao mà Uyển Nhi nhắc đến à? Cậu ấy đã nói tất cả với em, em và cậu ấy là bạn cùng phòng, em tên Đông Thành Nguyệt, chào anh!”

Tôi duõi tay ra nắm lấy tay cô gái kia, gật đầu cười: “Trò Đông Thành, xin chào!”

“Anh bao nhiêu tuổi thế, trò Tiêu Dao?”, Đông Thành Nguyệt đột nhiên hỏi.

Người tôi run lên: “Hai mươi mốt..."

“Thoạt nhìn chắc phải hơn thế...?”, cô ta mỉm cười xấu xa, tiếp tục nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi siết chặt nắm đấm: “Vậy thì 23 chắc là được rồi...”

“Chắc chắn không phải, đảm bảo anh đã đến tuổi đưa con đến trường rồi..."

Đông Thành Nguyệt còn muốn trêu chọc tôi, nhưng Lâm Uyển Nhi bên cạnh lại cười nói: “Được rồi, Tiểu Nguyệt, cậu đừng có trêu anh ta nữa, cái gã hũ nút này thì có gì hay đâu mà trêu. Chúng ta mau đi ăn cơm đi, chuẩn bị sớm một chút, trưa mai Thiên Mệnh Open Server rồi, tôi muốn giành được vị trí cao nhất trên bảng xếp hạng”.

Đông Thành Nguyệt cười hì hì: “Được rồi, tuy nhiên tớ cảm thấy Lý Tiêu Dao thật sự rất thú vị đấy...”

Tôi cười ngượng ngùng: “Trò Đông Thành quá khen... Chúng ta đến căn tin nào nhỉ?”

“Số 1 nha!”

“Ừm!”

Hai nữ sinh xinh đẹp đi phía trước, tíu tít trò chuyện về mấy cái drama trong trường, mặt lộ vẻ phấn khích, giọng thì líu lo không ngừng. Cuối cùng thì Lâm Uyển Nhi cũng cười một cách thoải mái, tôi đứng bên cạnh nhìn, không khỏi cảm khái, cô bé này cười rộ lên trông rất đẹp.

Căn tin số 1, bốn người một bàn, Lâm Uyển Nhi và Đông Thành Nguyệt ngồi ở đối diện, một mình tôi ngồi bên này, hai cái MM gọi cơm Tây, còn tôi thì chọn hai phần cơm trứng chiên, ngoài ra còn kêu thêm một chén súp gạch cua, bởi vì †ôi thấy Lâm Uyển Nhi lấy ra một tấm thẻ màu vàng để thanh toán tiền cơm. Ừm, thân phận của tôi là một vệ sĩ, có thể đi theo ăn chực, chuyện này quả thực khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Còn về tiền lương của tôi thì dùng để tiết kiệm, mong là có thể mau chóng mua được ba cái mũ trò chơi, để bọn Sói con, lão K, và Hồ Ly có thể tiến vào trò chơi, cùng gây dựng lại bang Trảm Long, một lần nữa tạo nên đế chế huy hoàng!

Khu khụ, thật ra bang Trảm Long vốn chưa từng có thời kỳ huy hoàng...

“Tiêu Dao..., Đông Thành Nguyệt nhìn tôi, cười nói: “Em nghe Uyển Nhi nói anh cũng có mũ trò chơi, anh sẽ tham gia Thiên Mệnh cùng Uyển Nhi đúng không?”

Tôi gật đầu: “Ừm, số mũ trò chơi của tôi là 000747, rất gần với dãy số đầu!”

Lâm Uyển Nhi cong môi nói: “Cha tôi đã cho người xếp hàng suốt đêm để lấy số đấy, đương nhiên là gần rồi, cái mũ kia vốn để tặng người ta, nhưng người kia đã tự mua rồi nên anh mới được hời đấy!”

Đông Thành Nguyệt cười hỏi: “Tiêu Dao, trước kia anh có chơi game không?”

Tôi bấm tay tính toán, rồi nói: “Khoảng năm 2014, chẳng phải có một game mô phỏng đạt độ chân thật đến 27% được phát hành sao? Gọi là Chinh Phục! Tôi có chơi Chinh Phục!”

“Hở?”, Đông Thành Nguyệt mở to đôi mắt xinh đẹp, cười nói: “Em cũng chơi Chinh Phục, tên trong game của anh là gì? Lực chiến của anh xếp hạng thứ mấy trên toàn server?”

Tôi nói một cách hùng hồn: “ID thì thôi đi, tôi quên mất rồi, còn lực chiến thì xếp hạng 3 triệu 970 ngàn!”

Đông Thành Nguyệt bật cười: “Theo em biết thì tổng số ID đang hoạt động trong Chinh Phục cũng chỉ có 5 triệu, nói vậy chẳng phải anh thuộc về tầng lớp trung bình thấp à?”

Tôi gật đầu: “Gần như vậy...”

Gương mặt xinh đẹp của Lâm Uyển Nhi lộ vẻ tuyệt vọng: “Ặc, vậy... tôi đưa anh cái mũ trò chơi VIP kia chẳng phải lãng phí à? Thật đáng tiếc...”

Đông Thành Nguyệt bật cười, khế chạm vào vai Lâm Uyển Nhị, nói: “Ai cũng có tự ái đấy nhé, cậu đừng nên nói như vậy... Nói vậy... Tiêu Dao, sắp tới chúng ta sẽ chơi Thiên Mệnh cùng nhau, anh có tính toán gì không? Năm chủng tộc lớn, chín chức nghiệp lớn, anh định chọn thế nào?”

Tôi ngơ ngác: “Ờ thì... tôi còn chưa xem tư liệu về trò chơi”.

Lâm Uyển Nhi càng thêm bi phẫn: “Anh còn chưa xem tư liệu vậy mà lại dám chai mặt đi nhận mũ trò chơi từ tôi à...”

Tôi hiếp mắt nhìn vào cô chủ xinh đẹp của mình, cười nói: “Thật ra cũng chẳng có gì, vào trò chơi xem phần tuyển chọn ắt sẽ biết nên chọn cái nào mà, trò Đông Thành, nói thử xem có chủng tộc và chức nghiệp gì?”

Đông Thành Nguyệt chắc chắn là một tay nghiện game, cô nàng kể ra vanh vách: “Năm chủng tộc lớn bao gồm Nhân Loại, Phong Tinh Linh, Dã Nhân, Vong Linh, Nguyệt Linh. Trong số đó, Dã Nhân có sức lực mạnh nhất, Phong Tỉnh Linh giỏi về công kích viễn trình, Nguyệt Linh chuyên về trường kỳ kháng chiến, còn Vong Linh thì sát thương cận chiến được buff thêm 15%, có thể nói là hèn hạ bỉ ổi nhất. Nhân Loại là chủng tộc bình thường nhất, nhưng cũng là chủng tộc có thể thích ứng với tất cả các chức nghiệp”.

Tôi gật đầu: “Còn chức nghiệp thì sao?”

Đông Thành Nguyệt mở to mắt, cười nói: “Chín chức nghiệp lớn chia ra là Kiếm Sĩ, Linh Thuật Sư, Cuồng Chiến Sĩ, Ky Sĩ, Thích Khách, Huyền Hồ Y Giả, Hỏa Xạ Thủ, Cung Tiễn Thủ, Khổ Hành Tăng, tên như ý nghĩa, người từng chơi game hẳn đều biết đặc thù của các chức nghiệp này. À đúng rồi, còn chưa hỏi anh, anh định lựa chọn chủng tộc và chức nghiệp gì?”

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Đơn giản thôi, tôi định chọn một chức nghiệp hệ phụ trợ, tốt nhất có thể buff máu... hẳn là Huyền Hồ Y Giả? Đó có phải là chức nghiệp bình sữa trong truyền thuyết không?”

Đông Thành Nguyệt cười khúc khích: “Ừm, Huyền Hồ Y Giả chính là chức nghiệp buff máu duy nhất, đảm bảo rất được hoan nghênh. Em còn tưởng anh sẽ chọn Kiếm Sĩ, Ky Sĩ hoặc là Cuồng Chiến Sĩ chứ, em nghe nói, mấy tên nam sinh... ngang tàng hống hách trong lớp đều chọn những chức nghiệp có tính bạo lực này!”

Nói xong, Đông Thành Nguyệt lại nghịch ngợm nhìn Lâm Uyển Nhị, hỏi: “Uyển Nhi, một người đàn ông cam tâm tình nguyện làm Huyền Hồ Y Giả vì cậu, cậu phải cưới liền tay mới được...”

Lâm Uyển Nhi thờ ơ: “Muốn cưới thì cậu tự đi mà cưới, tớ không có hứng thú, hơn nữa, nếu chọn Huyền Hồ Y Giả, Lý Tiêu Dao, để tôi xem giai đoạn đầu anh sẽ train level kiểu gì, hừ hừ, nam sinh đi chọn Huyền Hồ Y Giả, anh chờ lãnh đủ đi!”

Đương nhiên tôi hiểu ý của Lâm Uyển Nhi, Huyền Hồ Y Giả không có lực công kích, giai đoạn đầu chắc chắn cần người kéo, nữ sinh chọn Huyền Hồ Y Giả thì đại khái có thể đứng ở tân thủ thôn, ngọt ngào kêu gọi “Anh ơi, anh dẫn em đi train level nhé”, đảm bảo sẽ có người kéo đi. Còn đàn ông thì... Quên đi, trừ phi đẹp như diễn viên Hàn Quốc, nếu không tự dùng gậy của mình mà thăng cấp!

Tuy nhiên, tôi là người có tài thao lược, không sợ...

Thế nên tôi nở một nụ cười đầy tự tin với Lâm Uyển Nhị, nói: “Không sao, tôi có thể ứng phó được”.

Lâm Uyển Nhi bĩu môi, không nói gì thêm, có vẻ như trong lòng cô ấy vẫn còn chút khúc mắc với tôi.

Trái lại, Đông Thành Nguyệt rất nhiệt tình: “Em cũng đã có ý định sẵn rồi, em sẽ chọn một chức nghiệp có khởi đầu bạo lực - Linh Thuật Sư. Đây chính là pháp sư trong Thiên Mệnh. Còn Uyển Nhi sẽ chọn Thích Khách, bọn em một cận chiến một viễn trình, phối hợp đi train level, nhắm thẳng đến vị trí đầu bảng!”

Tôi gật đầu: “Ừm, chúc hai người thuận lợi!”

Ăn cơm xong, ba người chúng tôi rời khỏi căn tin, thong thả dạo bước, lúc này, có rất nhiều nhóm sinh viên đang đi dạo trong sân trường.

Vài phút sau, đột nhiên có một nam sinh rống lên như gặp phải quỷ, hô to: “Tôi... Tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Nữ... nữ sinh kia có phải là Lâm Uyển Nhị, vị tiểu thiên hậu đã tuyên bố rời khỏi giới nghệ sĩ năm tháng trước không?”

Ánh mắt của những nam sinh còn lại cũng nhanh chóng đổ dồn về phía này, cả bọn nhất trí gật đầu: “Đúng rồi! Đúng là Lâm Uyển Nhi! Trời ạ, không ngờ Lâm Uyển Nhi lại đến học tại đại học Lưu Hoa, thật hạnh phúc quá đi mất!"

Đám nam sinh đồng loạt xông tới, một trong số đó lớn tiếng nói: “Lâm Uyển Nhị, là cô ư? Chúng ta... chúng ta có thể chụp ảnh chung được không? Chúng tôi là fans của cô đấy, thích nhất là Trái Tim Thời Gian của cô!”

Lâm Uyển Nhi có hơi bối rối, khẽ nói: “Ngại quá, tôi đã rời khỏi giới rồi, giờ chỉ muốn yên tĩnh đến trường mà thôi..."

"Xoạt!"

Tôi đột ngột bước lên chắn trước mặt Lâm Uyển Nhị, giơ tay cản lại đám nam sinh, cười nói: “Thật xin lỗi, cô Uyển Nhi không muốn bị quấy rầy, xin mọi người hãy cư xử lịch sự!”

Một nam sinh nổi giận: “Mẹ nó, mày là ai? Mày có quyền lên tiếng ở đây à? Cút ngay!”

Tôi không nói gì, cánh tay thoáng di chuyển, một tiếng “uỳnh” vang lên, mấy tên nam sinh kia liên tiếp lui về sau. Cả bọn kinh ngạc đứng đực ra đấy, thậm chí còn không biết mình đã bị đẩy ra như thế nào.

Tôi lạnh lùng đứng đó, không nói một lời. Không cho phép người lạ tiếp cận Lâm Uyển Nhi, đây là chỉ lệnh tối cao mà Lâm Thiên Nam đã đặt ra cho tôi.

Phía sau, Đông Thành Nguyệt khế cười: “Chà, anh chàng vệ sĩ Tiêu Dao này quả nhiên không tệ...

“Mau quay về ký túc xá!”, tôi nói. “Ừm.

Đến dưới toàn nhà nữ sinh, Lâm Uyển Nhi đột nhiên quay lại nhìn tôi và nói: “Lý Tiêu Dao, bữa sáng và bữa trưa ngày mai, chúng tôi sẽ đặt giao tận nơi, anh không cần đến nữa, 12 giờ trưa sẽ Open server Thiên Mệnh, anh đừng khiến tôi mất mặt...”

“Tôi biết rồi..., tôi gật đầu.

Sau khi Lâm Uyển Nhi đi lên lầu, tôi mới rời đi, dạo bước trên con đường xuyên qua rừng cây, tôi âm thầm lau mồ hôi trên trán, không biết cô nàng này có địa vị gì mà lại có nhiều người hâm mộ như thế, chặng đường sau này của tôi quả thật là gánh nặng đường xa mài

Về đến ký túc xá, tôi đẩy cửa ra thì phát hiện một cái laptop được đặt trên bàn sách, ngồi trên cái giường đối diện giường tôi là một nam sinh. Đây hẳn là bạn cùng phòng của tôi.

Bạn cùng phòng vừa quay đầu lại, cặp kính thủy tinh dày cộm làm lóa mắt tôi, cậu ta rụt rè cười: “Cậu là Lý Tiêu Dao, bạn cùng phòng của tôi đúng không? Xin chào, tôi tên Đường Cổ, cậu có thể gọi tôi là A Cổi”

Tôi gật đầu: “Ừm, xin chào anh kính cận!”

“Xin hãy gọi tên của tôi, Đường Cổ “Được, anh kính cận!”

Tuổi của anh kính cận chắc chắn đã ngoài 25, nếp nhăn trên trán cũng có luôn rồi, không biết gã này phải đút bao nhiêu tiền mới có thể chui vào cái trường này, thật là đáng khinh mà...

“Hạnh phúc gì chứ?”, tôi có hơi hoang mang: “Rốt cuộc Lâm Uyển Nhi là ai?”

“Móa!”

Anh kính cận võ bàn: “Cậu không biết à? Lâm Uyển Nhi... Hai năm trước, lúc cô ấy 17 tuổi đã dùng một khúc Trái Tim Thời Gian nổi danh khắp châu Á, được vinh dự xưng là tiểu thiên hậu, là nữ thần trong lòng đám con trai đấy! Đáng tiếc năm tháng trước cô ấy đã quyết định rời khỏi giới văn nghệ, mai danh ẩn tích, nào ngờ tiểu thiên hậu lại chạy đến nhập học tại đại học Lưu Hoa...

Tôi kinh ngạc: “Hóa ra cô ấy... còn biết ca hát nữa à?”

Anh kính cận không khỏi phun một ngụm máu vào màn hình máy tính.
Bình Luận (0)
Comment