Trảm Long

Chương 6

Khoảng 11 giờ trưa ngày hôm sau, cách thời điểm Thiên Mệnh Open Server còn một tiếng nữa, tôi đã sớm dùng cơm trưa, sau đó ngồi trong phòng ngủ chờ đợi Open Server cùng anh kính cận. Lại nói, trong khoảng thời gian này, gốc gác của anh kính cận cũng bị tôi đào lên. Gã này đúng thực là một tay kinh doanh, thông qua việc mở một loạt phòng net bất hợp pháp mà kiếm được hàng chục triệu, anh ta đã bỏ ra 3 triệu để có thể báo danh vào đại học Lưu Hoa. Anh kính cận nói rằng muốn trở thành người có học thức, nhưng theo tôi thấy thì hành trình bốn năm sắp tới của gã này kiểu gì cũng là chơi game cùng tôi, sau đó ăn no chờ chết.

Trên bàn có đặt một quyển brochure quảng cáo game Thiên Mệnh, trong đó có không ít tư liệu về trò chơi. Tôi lật xem thì thấy cũng không có gì đặc biệt, tuy nhiên, ở mục Nhà Sáng Lập, tôi thấy có một Trưởng dự án, bốn Phó dự án, còn có 150 người tham gia phát triển, trong số đó tôi nhìn thấy một cái tên vô cùng quen thuộc: Lâm Thành!

Cả người tôi run lên, đứng sững ra đó, chẳng lẽ là... lão già kia?

Tôi vội chuyển cái bàn, đẩy Đường Cổ đang ngồi trước máy tính ra, nói: “Anh kính cận, mượn máy tính dùng một chút!”

“Hả? Chuyện gì?”, anh kính cận kinh ngạc: “Mẹ nó, đừng có bạo lực vậy chứ, tên nhóc Lý Tiêu Dao kia, cậu sao vậy hả?”

Tôi nhanh chóng mở website lên, tìm kiếm từ khóa Thiên Mệnh + Lâm Thành, quả nhiên tìm ra. Lâm Thành là một trong những người chủ chốt đề ra kế hoạch phát triển Thiên Mệnh, chịu trách nhiệm lập kế hoạch chuyên sâu cho trò chơi. Đồng thời, tôi còn tìm được một tấm hình của ông ấy. Nhìn nụ cười tươi rói của lão bất tử kia, tôi hết cười nổi, đúng là ông ấy, chính là lão già chết tiệt kial

Anh kính cận kinh ngạc nhìn tôi: “Này, anh bạn, cậu sao vậy? Cậu biết cái người tên Lâm Thành này à?”

Tôi lắc đầu không đáp, sao tôi lại không biết được chứ? Từ năm 14 tuổi đến năm 19 tuổi, tôi đã tu luyện bên cạnh ông ấy, sao giờ lão già này lại chạy đến làm nhà phát triển cho tựa game online siêu hot này vậy chứ?

Tôi nhíu mày, nói: “Kính cận, rõ ràng Thiên Mệnh là một trò chơi, sao lại đi tuyển một lão già vào nhóm phát triển game nhỉ? Đúng là khó hiểu mà...”

Anh kính cận mỉm cười: “Cậu không hiểu rồi, Thiên Mệnh đã sớm quảng bá, nó có một điểm đặc biệt chính là hội tụ toàn bộ nhân tài cao cấp từ khắp các ngành sản xuất trên toàn thế giới để tham gia vào vai trò phát triển game. Ví dụ như kiếm sư số 1 thế giới, cao thủ bắn tên số 1, thậm chí là người hái thuốc, hoặc người tu luyện ở nơi biên thùy xa xôi cũng đều nhận được lời mời tham gia phát triển game. Trò chơi này tiến gần đến việc dung hợp với thực tế, có bước tiến bộ nhảy vọt trên tất cả các phương diện tinh — khí —- thần, đồng thời, game thủ còn có thể tự nghĩ ra chiêu thức,... nói tóm lại, đây chính là thiên đường cho những game thủ!”

“Có thể tự nghĩ ra chiêu thức..”, tôi ngơ ngác lập lại: “Hóa ra là vậy...”

“Sao hả? Nhóc con, cậu phát ngốc rồi à?”, anh kính cận đánh ra một quyền.

Tôi cười lắc đầu: “Tôi không sao, chuẩn bị online chờ đợi open server thôi!”

“Ừm, đợi anh lên cấp cao, anh sẽ kéo cậu!”

“Kéo cái đầu anh, anh đừng để quái giày xéo anh là được rồi, theo tư liệu trò chơi có nói, quái trong game vô cùng hung tàn, game thủ chết một lần sẽ rớt một level, anh lo mà cẩn thận đi!”

“Biết rồi, trong Chinh Phục, ông anh của cậu là cao thủ xếp hạng 7000+ đấy, sao lại không vùng vẫy nổi trong Thiên

Mệnh hả?”

“Bớt có nổ...”

Tôi nhếch mép, đồng thời nhớ lại những lời mà Đông Thành Nguyệt từng nói, cô ta bảo rằng trong game Chinh Phục, cô ta xếp hạng 79 trên bảng lực chiến, với thứ hạng đó chắc chắn là cao thủ đứng đầu. Hơn nữa, nghe nói thứ hạng của Lâm Uyển Nhi còn cao hơn cô ta, những người này đúng là có tiền, có thời gian nghiên cứu game, thế nên người sau còn hung tàn hơn so với người trước!

Mười một giờ năm mươi phút, tôi đội mũ trò chơi lên, ngay lập tức, ra-đa hệ thống thực hiện quét mống mắt xác nhận thân phận game thủ, tất nhiên kết quả xác nhận chính là tôi không có bất kỳ nhân vật nào, phải tạo nhân vật mới. Lúc này, trước mắt tôi tối đen, chỉ có một cái đồng hồ đếm ngược đến thời gian open server, ngoài ra không thể thực hiện bất kỳ thao tác nào khác.

Sau 10 phút chờ đợi trong đau khổ, tôi nghe anh kính cận nói người nào tiến vào trò chơi trước sẽ được ban thưởng. Tôi cũng chẳng trông mong gì cả, chỉ nghĩ phải tô điểm hình tượng của mình cho thật đẹp, sau đó thực hiện mộng tưởng cả đời mình: Tìm một người bạn gái!

"3!"

"2!"

"1!"

Cuối cùng, sau khi đếm ngược kết thúc, Server cũng được mở. Trước mắt tôi sáng ngời, trong tâm mắt xuất hiện một cái miếu thờ cũ nát nhưng trông rất trang nghiêm, nơi đây càng giống một tàn tích hơn, trên không trung có vô số hỏa cầu rực đỏ bay vụt qua, dưới chân núi là một chiến trường, chiến mã hí vang trời, ngàn vạn mũi tên được b ắn ra. Đằng xa là một gốc đại thụ vô cùng tươi tốt, thân cây sừng sững chọc thẳng lên tâng mây, bên dưới tán cây, ky binh xông đến, máu thịt văng tung tóe, một đám Dã Nhân man rợ, miệng mọc đầy răng nanh cầm chiến phủ lao đến, miệng chúng phát ra tiếng tống giận hệt như dã thú.

Trên đỉnh núi, một thiếu nữ xinh đẹp ngồi ở đằng xa, nàng khoác trên mình một thân chiến giáp, đối mắt xinh đẹp bao quát toàn bộ chiến trường. Không bao lâu sau, nàng đứng dậy, đôi chân dài miên man hơi khuyu xuống, sau một tiếng “vút”, nàng bay thẳng lên trời, hướng về phía khe núi, tay vung ra, cùng với một tiếng “soạt”, một cái ô khổng lồ màu đỏ như máu mở ra, mang theo nàng lao nhanh xuống núi, kiếm ra khỏi vỏ, càn quét bốn phía.

“Choang!”

Kiếm quang dễ dàng chém đám ky binh của tộc Dã Nhân đang xông đến thành thịt nhão, thiếu nữ cong môi cười, tràn đầy tự tin và phấn khích, mũi kiếm vung lên, tạo thành một vòng tròn, từng luồng kiếm khí rực lửa hừng hực thiêu đốt, càn quét khắp chiến trường với tốc độ cực nhanh.

“Rống!”

Tiếng rống giận vang vọng khắp chiến trường, một cái bóng cực lớn từ giữa không trung rơi xuống. Đó là một người hùng cấp chiến sĩ thuộc tộc Dã Nhân, chiến phủ trên tay gã hừng hực lửa. Gã thình lình bổ một nhát về phía thiếu nữ!

Ánh mắt thiếu nữ cực kỳ sắc bén, nàng lách người lui về sau, đồng thời tháo cái ô khổng lồ màu máu tươi từ sau lưng xuống, vung ra trước, cái ô bung ra, một tiếng “ầm” vang lên, lúc này cái ô đã hóa thành một vũ khí hệ phòng ngự. Bỗng, một tiếng nổ mạnh vang lên, thiếu nữ không chút phòng ngự bị đánh bay ra ngoài hệt như một quả đạn pháo, Dã Nhân xách theo chiến phủ lao đến như điện xẹt, chiến phủ va chạm với cái ô khổng lồ kia, lực va chạm cực mạnh khiến mũi nhọn trên cán ô đâm thẳng vào ngực thiếu nữ.

Thiếu nữ mở to đôi mắt xinh đẹp, trong mắt nàng có một ngọn lửa đang bùng cháy, dao găm trong tay thình lình xẹt qua, để lại một vết máu trên cổ Dã Nhân, rồi thiếu nữ bay vút lên cao, tóm lấy đầu của Dã Nhân, ngạo nghễ bay về phía đỉnh cây thế giới.

Hình ảnh đột nhiên thu nhỏ lại, chẳng qua đây chỉ là hình ảnh thu nhỏ của một hẻm núi, toàn bộ địa đồ của Thiên Mệnh lần lượt hiện ra trước mắt tôi. Phía nam là bảy tòa thành thuộc về nhân loại, Bất Quy Hải ở vị trí trung tâm bị tộc Hải Yêu chiếm cứ, phương bắc là một vùng đất vô danh, hình ảnh cự nhân man rợ, vong linh tàn nhãn cùng một con rồng dữ tợn ẩn hiện giữa sắc đỏ như máu. Sau đó, địa đồ dừng lại trước mắt, hai chữ “Thiên Mệnh” được khắc sâu trên nền trời. Cảnh tượng mở màn trò chơi quả thật vô cùng tinh xảo và rúng động.

Kế tiếng, cảnh tượng quay trở về thời điểm ban đầu, Tinh Linh hệ thống lên tiếng nhắc nhở: Xin hãy lựa chọn chủng tộc của bạn!

Trước mắt xuất hiện 5 chủng tộc: Nhân Tộc, Vong Linh, Nguyệt Linh, Dã Nhân, Phong Tinh Linh. Tôi nhìn lướt qua, Vong Linh quá xấu xí, không phù hợp với hình tượng cao ráo, đẹp trai mà tôi theo đuổi. Trái lại, Nguyệt Linh rất xinh đẹp, nhưng chỉ có người chơi nữ mới được lựa chọn, vì tên của chủng tộc này đã được đề rõ là Thiếu nữ Nguyệt Linh. Dã Nhân thì quê mùa quá, Phong Tinh Linh trời sinh đã có cánh, có thể phi hành, nhưng máu quá yếu, dễ chết. Cuối cùng, lựa chọn của tôi chính là Nhân Tộc. Nhân Tộc rất tốt, hình tượng thân thiện, hòa ái.

Xác nhận lựa chọn Nhân Tộc, hệ thống tự động quét ảnh, người thanh niên Nhân Tộc kia dần biến thành hình dạng của tôi, trên người mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, cầm trong tay kiếm gõ. Tôi bắt đầu xem xét, hình tượng này thật ra cũng khá là điển trai đấy chứ, nếu vậy thì tôi sẽ không điều chỉnh hình tượng nữa. Tiếp theo, Tinh Linh hệ thống lại tiếp tục nhắc nhở: Xin hãy lựa chọn chức nghiệp của bạn!

Nói không phải chứ, trong chín chức nghiệp lớn, tôi thật sự tán thưởng Huyền Hồ Y Giả, một chức nghiệp quên mình vì người, hành y tế thế, quả thật thể hiện được bản sắc anh hùng của thế hệ trẻ chúng tôi!

Khi nghĩ đến con đường train level sắp tới, tôi bất giác mỉm cười, tự cảm thấy mình quá bỉ ổi và hèn mọn.

Xác nhận Huyền Hồ Y Giả. Trước mắt xuất hiện một “tôi” mặc áo vải, thân cao 1m8, đúng tiêu chuẩn cao - phú - soái.

Kế đó, Tinh Linh hệ thống lại nhắc nhở: “Xin hãy nhập danh tự của bạn!

Tôi ậm ừ một thoáng, thật ra tôi đã sớm nghĩ ra tên cho mình rồi.

Trước mắt xuất hiện một loạt ký hiệu của bàn phím, tôi dùng ý nghĩ khống chế chuột, điểm vào và bắt đầu gõ chữ Hán.

Tam Anh Chiến Điêu Thuyền!

“TinhI”

Hệ thống nhắc nhở: Danh tự đã được sử dụng!

Tôi siết chặt nắm đấm, vô cùng khinh bỉ: “Xì, cái tên hèn mọn bỉ ổi vậy mà cũng có người đoạt trước!”

Tôi tiếp tục gõ cái tên thứ hai mà mình đã chuẩn bị sẵn, lần này đổi một cái tên văn nghệ một chút.

Cô Nương Xin Dừng Bước!

“Tinh!”

Hệ thống nhắc nhở: Danh tự đã được sử dụng!

Nhìn thấy nhắc nhở từ hệ thống, tim tôi tan nát, quá hèn mọn, quá bỉ ổi, đám... súc sinh này! Tiếp tục gõ một cái tên khác, lần này chọn tên ngốc một chút, mong là đừng có bị đoạt trước!

Tiêu Dao Ca Ca Chiến Giang Hồ!

“Tinhl”

Hệ thống nhắc nhở: Danh tự đã được sử dụng!

"Móal"

Tôi suýt nữa đã hộc máu, sau khi ngưng thần tĩnh khí, lấy lại bình tĩnh, bóp chặt cổ tay, nghiến răng nghiến lợi nhập một cái tên mà từ lâu tôi đã sử dụng và cũng đã vứt bỏ.

Tiêu Diêu Tự Tại! “Tinhl”

Hệ thống nhắc nhở: Danh tự chưa được sử dụng, xin hãy xác nhận!

Haiz, rốt cuộc có thể tạo được danh tự rồi, còn có yêu cầu gì không?

Tôi lựa chọn xác nhận, một nhân vật cứ thế ra đời. Hệ thống nhắc nhở: Bạn có muốn tiến vào trò chơi không?”

Sau khi tôi xác nhận, một luồng sáng trắng lóe lên, tôi chính thức bước vào thế giới Thiên Mệnh. Luồng sáng chói lóa nhanh chóng tản đi, tôi bước lên bệ của một cái điện thờ đơn sơ và cũ nát, xung quanh có mấy cây cột đá đã bị gãy vụn, trước mắt là hằng hà sa số game thủ chen chúc nhau. Hệ thống nhắc nhở: Bạn được phân vào Tân thủ thôn số 19 — Thôn Thảo Cẩu!

Thôn Thảo Cẩu, tên rất hay!

Tôi vẫn đứng trên bệ điện thờ, không vội rời đi, trong khi đám game thủ bên cạnh đã nhanh chóng rút ra... binh khí sơ cấp, hò hét xông ra ngoài Tân thủ thôn. Ừm, bọn họ đang vội vã đi thăng cấp đấy.

Tôi dùng ý niệm triệu hồi bảng giao diện cá nhân, thoắt cái, tất cả các thuộc tính của tôi đã được bày ra trước mặt. Quả thật rất là mạnh mẽ...

Tiêu Diêu Tự Tại - Huyền Hồ Y Giả (Kiến Tập)

Đẳng cấp: 1

Công kích: 1-1

Phòng ngự: 2

Sinh mệnh: 100

Ma pháp: 50

Mị lực: 0

Thuộc tính thật bá khí nha! Lực công kích 1-1, có thể đánh chết một con gà à? Hẳn là đủ đấy...

Trong tay tôi là một thanh pháp trượng cũ nát, tôi liếc nhìn, ừm, hóa ra lực công kích 1-1 đến từ thứ này. Tôi thong thả bước ra ngoài, không cần nóng vội chạy ra ngoài đoạt quái, dù sao thì có đoạt cũng không đoạt lại người ta, thân là một thiếu hiệp hành y tế thế, cần phải hậu tích bạc phát, không nên đoạt Thảo Cẩu với dám dân đen xung ba khía kia.

Bước vào tiệm thợ rèn, một đại hán khôi ngô nhìn tôi, cười hềnh hệch nói: “Tiểu tử, muốn mua binh khí à?”

Tôi gật đầu, mở danh sách hàng hóa ra, một thanh kiếm sắt cấp 1 có thể sử dụng, lực công kích 1-3, cần phải tiêu tốn 15 đồng tiền, nhưng trong túi đồ của tôi chí có 10 đồng tiền do hệ thống ban cho, định chơi bố mày à!

Tôi ngẫm nghĩ, rồi lấy pháp trượng trên tay xuống, điểm vào mục “Bán ra”, bán được 7 đồng tiền, thế là có được 17 đồng, tôi không chút do dự mua một thanh kiếm sắt có lực công kích 1-3. Kiếm sắt cũng không phải loại vũ khí cao cấp gì đó, yêu cầu lực cổ tay không cao, tôi là Huyền Hồ Y Giả, có đôi khi phải dùng dao giải phẫu, cũng là dựa vào dao để kiếm cơm, xem như lực cổ tay đầy đủ.

Tôi cầm chặt kiếm sắt, tiến về phía trước!
Bình Luận (0)
Comment