Trảm Nam Sắc

Chương 79

Dịch: CP88

***

Sau ngày hôm đó, Cận Ngụ Đình rất ít khi về sớm, giữa hai người luôn duy trì bầu không khí lãnh đạm.

Chuyện Thần Tập trốn khỏi Danh Động Mạn cũng coi như là huyên náo sục sôi, một quãng thời gian rất dài sau đó mới lắng xuống.

Mặc khác cũng có thể thấy vô cùng rõ ràng rằng trang web đang nâng đỡ Cố Tân Tân, bộ truyện tranh của cô đã treo ở banner đầu trang hơn mười ngày mà chưa có dấu hiệu bị hạ xuống, thông báo về buổi ký tặng sách của thư viện Tân Hoa cũng đã phát ra. Cô ở Danh Động Mạn càng ngày nhận được đãi ngộ càng tốt, dù danh tiếng của Thần Tập trước đây có là nhất đi chăng nữa thì hiện tại cũng không thể sánh nổi.

Bột Yến Mạch Hoa Quả liên tục lôi kéo cô cùng tán gẫu, "Mỹ nhân, Boss thật sự là đã nhắm mục tiêu vào cậu rồi, nhất định cậu phải nắm bắt cơ hội này, sau ngày ký tặng sách đó nhất định phải bạo hồng mới được."

"Hầu hết độc giả đều không ở Lục Thành, mình cũng làm một cái điều tra thăm dò trong hội, tính toán ngày hôm đó có lẽ cũng chỉ có tầm mười người đến được thôi à."

"Không liên quan, bên phía thư viện Tân Hoa cũng sẽ có sắp xếp của họ nữa mà."

Cố Tân Tân quả thật rất thấp thỏm, trước đây cô căn bản là chưa bao giờ tham gia những sự kiện như vậy, nhưng cô nghĩ đến con đường sau này sẽ đi, ký tặng sách là chắc chắn phải làm.

Cận Ngụ Đình vào trong phòng ngủ không thấy bóng dáng Cố Tân Tân đâu, vốn đang xoay người chuẩn bị ra ngoài thì lại ngờ ngợ như nghe được tiếng động từ phòng thay đồ truyền vào tai.

Anh thả nhẹ bước chân đi đến, cửa đang mở, anh nhìn vào bên trong, thấy Cố Tân Tân đang ướm từng bộ quần áo lên người.

"Không được, mặc vào nhìn như học sinh."

"Bộ này cũng có vẻ không được, không thoải mái tí nào......"

"Màu này......"

Hai tay Cận Ngụ Đình khoanh trước ngực, Cố Tân Tân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng người của anh trong gương, lập tức buông xuống đống quần áo, quay đầu tức giận nói với anh, "Nhìn gì mà nhìn?"

"Đứng đó chọn đồ cẩn thận thế là muốn đi đâu?"

Cố Tân Tân cũng không biết chuyện ký tặng sách liên quan đến anh, mà không phải chuyện lớn nhỏ nào cô cũng phải nói cho anh biết.

Cô cầm đống quần áo trong tay treo lại vào chỗ cũ, muốn lướt qua người Cận Ngụ Đình đi ra ngoài, nhưng người đàn ông lại nghiêng người đứng ra chặn lại lối đi của cô. Cố Tân Tân lườm anh một cái, "Đi ra."

"Tôi giúp em chọn."

"Không cần."

Một tay Cận Ngụ Đình cầm lấy cổ tay cô kéo lại về trước tủ quần áo, lấy ra một chiếc váy màu đỏ thẫm, bên trong có một lớp vải lót, bên ngoài chân váy là lớp ren mỏng, chân tay Cố Tân Tân đều rất thon nhỏ, anh không cần nhìn cô mặc thử cũng có thể biết chắc cô mặc chiếc váy này nhất định sẽ hợp.

"Màu này không được."

"Em còn trẻ vậy, có màu gì mà không hợp?" Cận Ngụ Đình đặt chiếc váy ướm lên người Cố Tân Tân, quả thật, màu sắc này càng làm nổi lên cơ thể cân xứng của cô. Hơn nữa, Cố Tân Tân ngũ quan tinh xảo, đến lúc đó chỉ cần tùy tiện mang lên một vài thứ trang sức trang nhã nhất định là sẽ xinh đẹp đến không thể rời mắt.

"Tôi không thích." Cố Tân Tân nói xong, túm lấy váy trong tay anh ném lại về phía tủ.

Cô quay đầu bước nhanh ra ngoài, Cận Ngụ Đình đuổi theo vài bước, sau khi hai người trở lại phòng ngủ, anh mới bước hai bước dài đứng chặn trước mặt Cố Tân Tân. "Đây là cái thái độ gì?"

"Sao? Không lẽ anh còn muốn kiểm soát cả sở thích của tôi?"

Đôi mắt đẹp của Cận Ngụ Đình hơi híp lại, Cố Tân Tân ép lên khiến anh phải lùi lại một bước. "Tôi không phải Thương Lục nên anh không cần phải tốn sức khiến cho tôi xinh đẹp làm gì. Dù anh có bắt tôi ăn mặc giống như chị ấy thì tôi cũng vĩnh viễn không thể bắt chước giống như phong thái của chị ấy được."

Cận Ngụ Đình nhìn khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân một cái, nắm lấy vai Cố Tân Tân rồi đẩy cô đè lên chiếc giường lớn. "Em có biết mình đang nói cái gì hay không?"

"Có phải vì tôi nói ra tên chị dâu, nên lại khiến anh đau thắt lòng rồi?"

Cận Ngụ Đình tỉ mỉ quét qua vẻ mặt cô một lượt, anh hận không thể đưa tay ra bóp cổ cô, dù là cô mở miệng xin tha một tiếng cũng được, làm sao mà cái miệng nhỏ này lại cứ cứng ngắc đến đáng ghét như vậy chứ?

"Nếu như em không muốn nói chuyện thì đừng có nói, Cố Tân Tân, em không nói cũng sẽ không có ai nghĩ em là người câm."

Cố Tân Tân cũng không biết vì sao hôm nay mình lại hành động như vậy, lại cứ nhất định muốn đi khiêu khích anh. Kỳ thực loại tâm lý này bản thân cô là người rõ ràng nhất, cô ở trước mặt anh giương nanh múa vuốt còn không phải là vì không nhẫn nhịn được cái bầu không khí lúng túng này hay sao? Mỗi một ngày người nằm bên cạnh cô, trong lòng dù là một nửa phần cũng không thể dung nạp cô. Cố Tân Tân bây giờ giống như là con nhím xù lông, nếu như xác định sẽ bị nhổ sạch gai mà chịu đau đến chết, vậy chi bằng cô cũng phải dùng những cái gai đó đâm Cận Ngụ Đình, dù không thể khiến anh đau, cũng phải làm cho anh không được thoải mái.

"Tôi chính là muốn nói, tôi biết rất nhiều chuyện, nếu như anh đã kiêng kỵ tên của chị dâu đến thế thì sau đó tôi lại càng chăm chỉ nhắc đến hơn, Thương......"

Cận Ngụ Đình hạ người xuống, cắn một cái lên đôi môi mềm mại của cô, Cố Tân Tân bị đau kêu lên thành tiếng, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó.

Người đàn ông lần thứ hai dùng sức, lúc buông ra đã có thể nhìn thấy vết răng hiện rõ trên đôi môi hồng của cô, sưng đỏ cực kỳ. Cận Ngụ Đình hài lòng cong khóe môi. "Sau này nếu như còn muốn miệng lưỡi được thoải mái thì nhất định trước hết phải nhớ đến tư vị bị cắn là như thế nào."

"Anh dựa vào cái gì mà cắn tôi?" Cố Tân Tân gào lên, mắt trợn trừng nhìn anh.

Cận Ngụ Đình từ trên cao nhìn xuống, hai tay chống hai bên gò má cô, trong giọng nói của cô còn mang theo chất vấn, mà cũng chỉ có cô dám có cái loại thái độ này với anh, "Tôi muốn cắn thì cắn. Sao? Không phục?"

Cổ áo sơ mi đột nhiên bị Cố Tân Tân kéo xuống, thân thể không kịp chuẩn bị của Cận Ngụ Đình theo đà hạ xuống, anh vừa muốn phản ứng lại, môi mỏng đã bị cô cắn lên.

Cố Tân Tân cắn thật sự là so với anh ác hơn rất nhiều, Cận Ngụ Đình cơ hồ nếm được vị máu tanh, cuối cùng phải nâng tay bóp cằm cô, Cố Tân Tân lúc này mới buông lỏng miệng, "Anh cắn tôi, tôi liền cắn lại anh. Anh dùng một phần sức mạnh, tôi sẽ dùng ba phần sức mạnh cắn trả."

Ngón tay cái của Cận Ngụ Đình quệt nhẹ lên môi, quả nhiên nhìn thấy vết máu nhàn nhạt, ánh mắt nham hiểm lập tức rơi xuống khuôn mặt cô. "Nếu như tôi còn làm hơn thế nữa?"

"Tôi liền nhằm lưỡi anh mà cắn đứt!"

Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ dưới thân, lạnh lùng lên tiếng. "Tôi không tin cô lại có cái lá gan này."

"Anh tốt nhất là không nên thử."

Ngón tay anh vuốt ve lên khuôn mặt cô, Cố Tân Tân thấy thế, một tay cuốn về sau cổ Cận Ngụ Đình, kéo anh gần lại thêm một khoảng. Hai người gần nhau trong gang tấc, mở mắt là có thể nhìn thấy chính mình trong con ngươi của đối phương. Cố Tân Tân nhấc tay lên, vuốt ve khuôn mặt láng mịn của anh, "Cửu gia, da của anh đúng là giống như da con gái vậy, thật sự rất mềm mại."

"Còn mềm hơn cả em sao?"

"Đúng vậy nha, không tin anh sờ thử mà xem."

Cận Ngụ Đình cong môi cười tà, "Sờ chính mình rất chán."

Cố Tân Tân muốn rút tay về, lại bị Cận Ngụ Đình nắm chặt. "Đến lúc này rồi còn muốn trốn?"

"Cận Ngụ Đình, nhớ lấy trong lòng anh có người......"

Không hiểu vì sao anh lại vô cùng không thích nghe câu này, Cận Ngụ Đình bị chọc giận lần thứ hai cúi người cắn lên bờ môi Cố Tân Tân. Bởi vì cắn đúng vào vị trí lúc trước nên đau đớn tăng lên ấp đôi, Cố Tân Tân giơ tay đánh mạnh lên người anh.

Cận Ngụ Đình nhìn phản ứng của cô thì thỏa mãn cực kỳ, không nghĩ tới lui về mà tiếp tục chiếm cứ lấy đôi môi mềm mại của Cố Tân Tân không buông, giọng nói đã có thêm mấy phần ám muội truyền vào tai cô. "Em nói nếu như tôi còn làm hơn thế thì sẽ cắn đứt lưỡi tôi phải không? Có muốn thử một chút không?"

Cố Tân Tân trợn tròn mắt, sau đó nhanh chóng đánh mắt sang nơi khác. Nhưng hai người ở gần đến vậy, hô hấp đan xen hòa quyện vào nhau, hơn nữa có cái mặt đẹp trai đó của Cận Ngụ Đình dán sát, Cố Tân Tân dù có nhắc nhở chính mình một vạn lần cũng đều vô dụng.

Ánh mắt anh đã là tràn đầy trêu chọc, chứ đừng nói đến giọng điệu nói chuyện.

"Tôi nói được làm được, anh đừng có mà chọc tức tôi."

Cận Ngụ Đình không cho cô thêm cơ hội nói nữa, đột ngột cúi xuống khóa môi cô, sau đó cạy hàm răng cô tiến vào. Hai mắt Cố Tân Tân trợn tròn, mất thật lâu để mặc anh tự do công thành. Nhưng mà chờ đến khi cô phản ứng lại, thì cũng không có nhu nhược.

Cố Tân Tân không chút lưu tình cắn xuống, Cận Ngụ Đình đau đến mức lùi người lại, khuôn mặt tái nhợt nằm chết dí sang bên cạnh.

Anh mất thật lâu mới có thể kéo lại được chút sức lực, phải biết rằng đầu lưỡi bị người ta cắn mạnh một cái cực kỳ đau xót đến thế nào.

Bàn tay người đàn ông ôm lấy khóe miệng, Cố Tân Tân liếc anh một cái. "Đắc tội rồi, Cửu gia."

"Vô liêm sỉ, lại cắn thật sao?"

Cũng không biết ai vô liêm sỉ hơn ai đâu, Cố Tân Tân ngồi dậy, vuốt lại mấy lọn tóc vung vãi ở cổ, thật sự muốn đốp lại anh một câu, chính là cắn anh đó, thế thì sao hả?

Cô đứng dậy đi về phía bệ cửa sổ, đúng lúc biên tập tìm cô, Cố Tân Tân vuốt nhẹ môi sưng đỏ rồi ngồi xuống.

"Cố mỹ nhân, tháng sáu có một buổi lễ trao giải truyện tranh online thịnh điển, em có rảnh để đi tham gia không?"

Tháng sáu cũng sắp tới, chỉ là lịch trình gần đây của Cố Tân Tân quả thật cũng rất kín mít, cô hơi do dự, lên tiếng cự tuyệt. "Em sợ là sẽ không có thời gian ở nhà vẽ nữa."

"Mỹ nhân, em cũng biết trang web bây giờ đang dùng toàn lực nâng đỡ em, đầu tư tuyên truyền liên tục. Lại nói, tên tuổi của người tác giả mới thật sự là quan trọng, những loại hoạt động như vậy bất kể là rơi xuống đầu ai đều sẽ không chối từ, trừ phi là đầu bị cửa kẹp."

Biên tập phụ trách Cố Tân Tân vẫn luôn là cô ấy, nên cô cũng biết những câu nói này đều là vì muốn tốt cho cô.

Bàn xong xuôi chuyện này, Cố Tân Tân không khỏi nhìn về phía bên kia phòng ngủ.

Cơn đau trong miệng Cận Ngụ Đình sợ là khó mà đi nhanh được, anh cầm khăn giấy khẽ lau, nhìn thấy trên đó có vết máu nhàn nhạt. Cố Tân Tân hơi mím cánh môi anh đào, cô cắn lần này xác thực là có hơi mạnh. Trong lòng Cố Tân Tân rõ ràng như soi gương, trang web bây giờ đang dồn lực nâng đỡ cô, chín phần là vẫn có liên quan đến Cận Ngụ Đình.

Anh tận tâm từng bước hỗ trợ cho cô, nhưng cô cũng tận lực làm bộ cái gì cũng không biết.

Cố Tân Tân đặt sự chú ý về lại bảng vẽ điện tử, trong đầu ngày càng loạn, làm thế nào cũng không vẽ được.

Đuôi mắt nhìn thấy Cận Ngụ Đình yên lặng ngồi ở mép giường, khuỷu tay chống trên chân thon dài, bờ lưng rắn chắc hơi cong, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó, gò má lạnh lùng ngưng lại, nhìn qua vô cùng nghiêm túc. Cố Tân Tân đặt bút trong tay xuống, nhìn Cận Ngụ Đình nhưng lại không biết phải nói cái gì.

Người đàn ông hơi ngẩng đầu, mắt đối mắt với cô, cô cắn anh thành như vậy có phải là nên hổ thẹn rồi hay không?

Chiều tối, người giúp việc tới báo cơm tối đã chuẩn bị xong.

Cố Tân Tân vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, đến cửa, quay lại thấy Cận Ngụ Đình vẫn duy trì tư thế ban đầu ngồi ở chỗ đó. Bàn tay cô đặt trên tay nắm cửa, do dự mấy lần có nên gọi anh đi cùng hay không, cuối cùng bàn chân hơi nhấc lên của Cố Tân Tân nhẹ nhàng đặt xuống. "Ăn cơm tối."

Ánh mắt Cận Ngụ Đình thâm thúy quét lên người cô một lượt, sau đó đứng lên đi ra ngoài.

Cả một cái tòa nhà Tây rộng lớn chỉ có hai người bọn họ ngồi ăn cơm tối, trên bàn cắm hoa đưa từ tòa nhà chính qua. Cố Tân Tân thi thoảng lại lén lút liếc anh một cái, sắc mặt Cận Ngụ Đình không hề tốt hơn tí nào, sống mũi thẳng tắp cứng ngắc, đôi môi trắng bệch càng ngày mím chặt.

Người giúp việc bưng lên một đĩa thức ăn và một món canh, Cố Tân Tân nhanh nhẹn nhận lấy bát, múc một ít canh gà hầm đảng sâm.

Cô còn chưa kịp đặt xuống trước mặt mình, liếc mắt nhìn Cận Ngụ Đình một cái, sau đó thế nào lại đưa bát nhỏ cho anh.

Cận Ngụ Đình nhíu mày, tựa hồ như không tin Cố Tân Tân sẽ đột nhiên tốt bụng như vậy, nhưng theo bản năng vẫn đưa tay ra.

Cố Tân Tân cầm lấy chiếc thìa nhỏ bên cạnh bỏ vào trong bát anh, khóe miệng Cận Ngụ Đình hơi giương lên, đổi tính rồi hả?

Canh gà mới lấy ra khỏi bếp, tuy là trên mặt đã được thổi nguội nhưng lúc múc ra vẫn rất nóng. Cố Tân Tân tốt bụng nhắc nhở anh một câu. "Cẩn thận bỏng."

Cận Ngụ Đình thổi một cái sau đó bỏ vào trong miệng, nhưng làm sao anh lại quên mất là đầu lưỡi mình vẫn còn đang bị thương đây chứ? Lần này thật sự là kích thích không hề nhỏ đến vết thương, Cận Ngụ Đình đau đến mức ném cả cái thìa xuống, đặt lại bát lên bàn. Bàn tay anh đưa lên chắn trước hàng lông mày, cắn răng chờ cho cơn đau nhức này qua đi.

Cố Tân Tân nhìn thấy một loạt động tác đó của anh thì cũng sợ hết hồn. "Anh không sao chứ?"

Toàn bộ các dây thần kinh của Cận Ngụ Đình lúc này chỉ có thể cảm nhận được đầu lưỡi mình sắp đau đến chết lặng, nhưng không muốn để cho Cố Tân Tân nhìn thấy bộ dạng này của anh, anh khép lại mi mắt, một hồi lâu sau mới có thể miễn cưỡng mở miệng, chỉ là lời nói có chút run run.

"Em cố ý, phải không?"

"Tôi làm sao nghĩ đến là vết thương trong miệng anh lại nặng đến mức đó chứ."

"Em cắn tôi, bây giờ lại muốn giả bộ không nhớ?"

Cố Tân Tân nghĩ thầm, anh đau cô lại không đau chắc, nhưng nếu không như vậy cô làm sao có thể dùng một lần này cảnh cáo anh?

"Chó cắn Lã Động Tân (*), không thấy được lòng tốt."

(*)không phân biệt tốt xấu; không biết người có lòng tốt (Lã Động Tân là một trong tám vị tiên theo truyền thuyết. Câu này ngụ ý người có lòng tốt bị hiểu lầm)

Cận Ngụ Đình nghe xong lời này, huyệt thái dương không khỏi giật giật. "Cũng không biết ai mới là cún con đâu, cắn người không chút nào nương tay."

Cố Tân Tân gắp thức ăn bỏ vào miệng, Cận Ngụ Đình thả tay xuống, sau đó lại cầm bát cơm trước mặt lên.

Anh dù là chỉ ăn cơm nhưng vẫn rất khó chịu, dẫu sao thì cơm cũng nóng. Cố Tân Tân nhìn vào mắt, tuy là khóe miệng cô cũng bị cắn rách nhưng mà mới chỉ là môi, so với anh thì đúng là vẫn tốt hơn vạn phần.

"Anh cứ như vậy cũng không phải là cách hay."

Cận Ngụ Đình biết là vậy, nhưng anh cũng không thể chết đói.

Cố Tân Tân suy nghĩ một chút, sau đó nói, "Ăn gì đó không nóng đi, ra ngoài ăn."

Người đàn ông đặt bát trong tay xuống, "Ra ngoài để cho người ta cười nát mặt tôi ra à?"

"Vậy thì để người giúp việc đi làm thêm một phần khác cho anh."

Một tay Cận Ngụ Đình chống trán. Không muốn nói chuyện. Không muốn nói chuyện.

Cố Tân Tân nhìn anh như vậy quả thật rất đáng thương, "Tôi làm cho anh?"

Ánh mắt người đàn ông rơi xuống mặt cô, "Em? Em định làm cho tôi cái gì đây?"

"Đồ ăn nóng nhất định là không được rồi, hiện tại vết thương của anh đang ở thời điểm dễ bị kích thích nhất, tôi làm cho anh mì lạnh nhé."

Ánh mắt Cận Ngụ Đình tràn ngập hoài nghi nhìn cô. "Em làm được sao?"

"Anh đừng có mà coi thường tôi như vậy được không hả?"

Người đàn ông cố gắng thử thỏa hiệp một lần. "Vậy thì làm đi."

Cố Tân Tân đẩy ghế ra đi về phía phòng bếp, đến cửa thì quay đầu lại nhìn về phía Cận Ngụ Đình, "Anh đừng có mà nhìn lén."

Không phải chỉ là làm mì lạnh thôi sao? Nói như thể cô là đầu bếp nổi tiếng ai cũng muốn học trộm kỹ nghệ của cô không bằng.

Lúc Cố Tân Tân đi vào phòng bếp, người giúp việc còn ở trong đó thu dọn.

"Thím, thím đi nghỉ ngơi đi, để con làm cái này."

"Phu nhân muốn ăn gì? Tôi làm cho phu nhân."

"Không cần, con tự mình làm được rồi."

Người giúp việc nghe vậy, không thể làm gì khác là rửa tay đi ra ngoài.

Cố Tân Tân đi đến tủ lạnh trước mặt, nhón chân lên, lấy từ ngăn trên cùng một cái túi giấy gì đó, đây là cô mua trên mạng, ăn cũng rất ngon.

Cô lấy ra mì sợi bên trong, bỏ nước vào trong nồi, đun sôi lên sau đó vớt ra, ngâm vào nước lạnh, mấy phút sau lấy đống gia vị bỏ vào trong, sau đó đảo đều.

Cố Tân Tân vo túi bọc bên ngoài thành một cục sau đó ném vào thùng rác, xong xuôi đâu đó mới hài lòng bưng đĩa mì ra ngoài. Cận Ngụ Đình vẫn đang ngồi trước bàn ăn chờ, mắt thấy một "bữa tiệc lớn" được mang đến trước mặt anh.

"Ăn đi."

"Đây là mì gì?"

"Mì lạnh đó." Cố Tân Tân ngồi xuống, "Quá trình làm hơi phức tạp đó, tôi còn cho thêm trứng vào cho anh."

Cận Ngụ Đình cầm đũa lên, gắp một sợi bỏ vào miệng. Mì sợi được nhúng qua nước lạnh nên không hề bị nóng, hơn nữa bên trong túi gia vị có đủ nên mùi vị chắc chắn sẽ không tệ, nếu không thì mì ăn liền cũng sẽ không trở thành món đồ ăn quốc dân nha.

Đầu lưỡi Cận Ngụ Đình tuy là vẫn đau nhưng ăn như vậy đã là tốt lắm rồi, Cố Tân Tân nhịn cười hỏi, "Tay nghề không tệ chứ?"

"Đây không phải là mì ăn liền sao?"

"Nói vớ vẩn, tôi có thể cho anh ăn thứ không có dinh dưỡng như vậy hay sao?"

Làm thành mì trộn rồi nên so với mì ăn liền vẫn là có giá trị hơn mà phải không?

Cận Ngụ Đình lúc này cũng không còn hơi đâu mà đi xoi mói, chỉ có thể ăn. Người giúp việc đi qua bàn ăn chuẩn bị trở lại phòng bếp, lúc đi ngang qua không khỏi liếc mắt nhìn một cái, thấy Cố Tân Tân bên cạnh ăn tôm chiên dầu, Cận Ngụ Đình ăn mì trộn thì khẽ giật mình. Không lẽ ăn sơn hào hải vị chán rồi, Cửu gia đây là muốn thay đổi khẩu vị? Cố Tân Tân lột hết đống tôm trong đĩa, điện thoại đặt bên cạnh tay Cận Ngụ Đình không ngừng vang lên.

Anh cầm lên nhìn số hiển thị, lại là số lạ.

"Rốt cuộc là em cho số của tôi cho bao nhiêu người hả?"

Đôi mắt đẹp của Cố Tân Tân hơi trợn tròn, "Cái gì cơ?"

"Luôn có người gọi điện cho tôi, kéo vào danh sách đen cũng vô dụng, số lạ mới không ngừng gọi đến."

"Cái này không liên quan đến tôi nha."

Cố Tân Tân thật sự là đã xem thường sự cố chấp của mấy cô gái kia rồi, từng dãy số bị kéo vào danh sách đen đều không thể ngăn cản được nhiệt huyết tuổi trẻ của bọn họ mà.

"Lần sau nếu như còn dám làm như vậy, tôi lập tức công bố số điện thoại của em ra bên ngoài, cho em nếm thử cái cảm giác này một lần."

"Cái gì cũng là có thể thương lượng, cần gì phải tự tiêu diệt lẫn nhau như vậy chứ, tôi nói có đúng không?" Cố Tân Tân vội vàng chịu thua, cô biết Cận Ngụ Đình nói được làm được.

Người đàn ông ăn xong một đĩa "mì lạnh", liếc nhìn đống tôm lột sẵn trong bát Cố Tân Tân, anh cầm đũa phóng tới, gắp một con bỏ vào miệng.

Cố Tân Tân vội vàng bảo vệ bát của mình. "Đây là tôi mất nửa ngày lột vỏ đó."

"Em cũng đâu có ăn đâu."

"Là vì tôi thích lột ra trước rồi mới ăn một thể."

"Không phải vừa rồi còn nói giữa hai người chúng ta không nên tự giết lẫn nhau sao? Nếu muốn giữ gìn mối quan hệ, hơn nữa đồ ăn cũng là tiền của tôi, ăn của em mấy con tôm cũng không được sao?"

Cố Tân Tân nghe vậy thì thu tay về, Cận Ngụ Đình nhìn thấy thế, trực tiếp cầm bát về đặt trước mặt mình.

Khóe miệng cô lơ đãng hạ xuống, cô lột đống tôm này vốn là muốn cho anh ăn, chỉ là nếu như anh không chủ động muốn thì cô cũng sẽ không tự nhiên đi cho.

Buổi tối trước buổi ký tặng, Cố Tân Tân có chút nóng ruột, ăn xong cơm tối liền đi thẳng lên lầu.

Khổng Thành nhìn theo bóng lưng cô, "Cửu gia, chuyện ngày mai đều sắp xếp xong cả rồi."

"Tìm được mấy nhà truyền thông?"

"Hẹn trước có Lục gia, bên phía Tiêu Tụng Dương thì không biết thế nào."

Cận Ngụ Đình không để ý lắm, cũng không trông mong gì vào anh ta.

"Tôi còn sắp xếp thêm mấy người nữa, đến lúc đó sẽ mang hoa lên tặng cho Cửu phu nhân, đưa ra câu hỏi trong buổi ký tặng cũng sẽ giao cho bọn họ, ngài yên tâm."

Cận Ngụ Đình hơi xuất thần, anh làm nhiều việc như vậy cũng chỉ là muốn Cố Tân Tân được vui vẻ. Anh biết cô ở đây vẫn luôn miễn cưỡng vui cười, nếu như vẽ tranh là đam mê của cô, cô xem nó như là sự nghiệp của mình như vậy, thì Cận Ngụ Đình cũng nhất định sẽ giúp cô đứng lên vị trí càng ngày càng cao hơn.

"Tới lúc đó cậu báo cho tôi địa điểm, còn có, chờ đến khi buổi ký tặng tiến hành được một nửa tôi cũng sẽ đến."

"Được."

Tiếng chuông cửa đột nhiên truyền đến, Khổng Thành bước nhanh đến mở cửa, nhìn thấy Tần Chi Song đứng ở bên ngoài đang thu lại ô. "Phu nhân."

"Khổng Thành ở đây à, Lão Cửu đâu?"

"Cửu gia vừa ăn xong cơm tối."

Khổng Thành nhận lấy ô trong tay Tần Chi Song, bà phủi mấy hạt mưa trên người rồi đi vào bên trong, "Mưa lớn như thế này thật sự là phiền phức."

"Sao không để tài xế đưa phu nhân qua ạ?"

Tần Chi Song bật cười, nhìn thấy Cận Ngụ Đình đang đứng dậy đi về phía sô pha. "Chỉ có một đoạn ngắn, thời gian chờ xe thì tôi tự mình đi tới còn nhanh hơn."

"Đêm hôm khuya khoắt, lại còn mưa, có việc gì thì mẹ gọi con qua là được."

Tần Chi Song ngồi xuống, nhìn bốn phía xung quanh. "Tân Tân đâu?"

"Vừa mới lên lầu, mẹ tìm cô ấy sao?"

"Không phải, hôm nay lão nhị đi vội vội vàng vàng, cũng không nói cụ thể là xảy ra chuyện gì, chỉ nói là phải ra nước ngoài xử lý chút việc gấp."

Người giúp việc rót cho Tần Chi Song một chén trà, Cận Ngụ Đình nói với bà, "Anh hai đi công tác là chuyện thường xuyên, có gì kỳ lạ đâu."

"Lão Cửu, ngày mai mẹ muốn mang Thương Lục đi đến bệnh viện kiểm tra lại. Trước đây đều là anh con tự mình mang con bé đi, nhưng lần này nó đi đột ngột, mà Thương Lục gần đây tốc độ hồi phục cũng không tệ, cũng không thể kéo dài thêm tận một tuần nữa mới mang đi được. Con xem, nếu không thì ngày mai con dành ra chút thời gian đưa mẹ và Thương Lục đi được không?"

"Khi nào ạ?"

"Hẹn hai giờ chiều mai, đã đặt lịch từ một tháng trước."

Cận Ngụ Đình suy nghĩ cẩn thận, lúc đó không phải là thời gian Cố Tân Tân tổ chức ký tặng sách sao?

Giữa hai hàng lông mày của anh có chút do dự, "Mẹ, sao mẹ lại đến tìm con?"

"Lão nhị không có đây, mẹ còn có thể tìm ai chứ?"

"Chuyện của Thương Lục sau này nếu con có thể không tham dự thì sẽ tận lực tránh không nhúng tay vào."

Tần Chi Song hơi giật mình đánh mắt về phía anh, "Con không gạt mẹ đấy chứ?"

"Có gì mà phải gạt mẹ? Mẹ nếu như sợ không quản được cô ấy thì có thể mang theo cả tiểu Vu và Tiền quản gia. Mẹ, con vẫn là nên tránh càng xa cô ấy càng tốt, anh hai sẽ không hi vọng người ngày mai đưa Thương Lục đến bệnh viện là con đâu."

Tần Chi Song lộ vẻ mặt vui mừng, "Hiếm thấy nha, con rốt cuộc cũng chịu buông bỏ."

Cận Ngụ Đình nhìn bà một cái, Tần Chi Song cười cầm chén trà nhấp một ngụm, "Chuyện của Thương Lục, con có thể rõ ràng trong lòng từ nay sẽ mặc kệ là một chuyện cực kỳ tốt, đối với hai đứa mà nói thì đều là chuyện tốt."

"Con không hiểu mẹ đang nói gì."

Còn biết giả ngốc trước mặt bà nữa, Tần Chi Song nhấp nhẹ một ngụm trà nữa, "Mai sẽ nói tiểu Vu và Tiền quản gia theo, hai ngày nay tình trạng của Thương Lục đều rất tốt, có lẽ sẽ không nháo ra chuyện gì lớn."

"Ừm."

Sáng hôm sau, Cố Tân Tân ngồi trước gương trang điểm loay hoay với đống mỹ phẩm, son môi hay phấn nền đều có cả, trong lúc mấu chốt cô tin là bản thân vẫn có thể tự mình trang điểm thật xinh đẹp.

Cận Ngụ Đình ngồi ở mép giường, đóng lại từng chiếc cúc bạch kim trên áo sơ mi. "Hôm nay muốn ra ngoài sao?"

Cố Tân Tân không nén lại được vui mừng và căng thẳng trên mặt, cô quay lưng về phía anh, "Không có a."

Cô đúng là vẫn muốn giấu đến kín kẽ, Cận Ngụ Đình đứng dậy đi đến phía sau Cố Tân Tân, hai tay chống bên người cô, cơ hồ muốn vây cô trong lồng ngực mình. Anh cầm một thỏi son lên, nhìn một lúc sau đó trả về, lại cầm lên một thỏi khác.

"Màu này đi, nhất định sẽ rất đẹp."

"Tôi cũng không ra khỏi cửa, tô son làm cái gì?" Cố Tân Tân nói xong, giơ tay đoạt về.

"Vậy tôi đi."

Cố Tân Tân cũng không thèm quay đầu lại, nói, "Đi nhanh đi."

Đến chiều, Cố Tân Tân đi vào trong phòng thay đồ, chiếc váy Cận Ngụ Đình chọn cho cô vẫn còn đang ở trong, cô lấy nó ra sau đó ướm ướm lên người.

Không lâu sau, Cố Tân Tân đã thay xong đi đến đứng trước gương ngắm nghía. Chiếc váy này là do Cận Ngụ Đình mua, hàng hiệu mặc trên người quả nhiên là khác hẳn một trời một vực, hai cánh tay mảnh mai của cô nhờ màu đỏ thẫm của váy mà tôn lên làn da càng thêm trắng nõn, trắng đến mức nhìn như là trong suốt.

Cố Tân Tân sờ sờ lên chiếc eo nhỏ, trước giờ cô không phát hiện ra hóa ra eo của mình lại thon gọn không một chút mỡ thừa, vậy mà cô lại còn không bao giờ chịu mặc những màu tươi như thế này. Trước lúc mặc lên vẫn không nghĩ rằng mình mặc lên người lại có cảm giác kinh diễm đến vậy.

Cô trở lại phòng ngủ, ngồi trước bàn trang điểm, Cố Tân Tân dùng một lớp phấn nền, sau đó lại tìm thỏi son Cận Ngụ Đình đã chọn ra quét lên môi.

Lúc Cố Tân Tân ra cửa vừa vặn gặp người giúp việc đi tới, "Cửu phu nhân, hôm nay phu nhân thật xinh đẹp nha, giống như là ngôi sao lớn vậy."

"Cám ơn." Cố Tân Tân đi lên hai bước, lúc mở cửa còn hướng về phía người giúp việc nói, "Nếu Cận Ngụ Đình hỏi tôi đi đâu thì nói với anh ta là tôi hẹn bạn đi ăn tối."

"Vâng."

Buổi chiều Cận Ngụ Đình về đến nhà, anh đi thẳng lên lầu, lịch trình chiều nay đã hoàn toàn để trống, anh không ngờ Cố Tân Tân lại đi sớm như vậy.

Anh nằm giường chợp mắt một chút, mãi đến khi Khổng Thành gọi điện thoại tới mới đứng dậy đi tắm, thay quần áo sau đó ra ngoài.

Xe đi từ tòa nhà Tây ra, lúc đi đến khúc cua tròn thì gặp chiếc xe từ tòa nhà chính đi tới.

Tần Chi Song hạ cửa xe xuống, tài xế giảm tốc độ, Cận Ngụ Đình phóng tầm mắt nhìn qua, thấy Thương Lục ngồi yên lặng bên cạnh Tần Chi Song.

Tuy đã là buổi chiều nhưng ánh sáng vẫn khiến cho mắt của Cận Ngụ Đình hơi lóa, anh phảng phất thấy được hình ảnh cô ấy trong Cận gia chạy qua chạy lại, loáng một cái đã qua nhiều năm như vậy rồi, cô ấy vẫn còn ở trong Cận gia, chỉ là ai cũng đều phải thay đổi.

"Lão Cửu, con ra ngoài sao?"

Cận Ngụ Đình định thần, hơi gật đầu một cái. "Vâng mẹ, trên đường nhớ chú ý an toàn."

"Yên tâm đi."

Cửa sổ xe chậm rãi kéo lên, Cận Ngụ Đình nhìn theo chiếc xe bên cạnh tăng tốc phóng nhanh ra ngoài, anh mơ hồ có cảm giác bất an, nhưng cũng không để ở trong lòng.

***

Bát Bát: Lượng vote gần đây tăng lên khá nhanh, có lẽ ta nên bắt đầu suy nghĩ đến phúc lợi 10k vote rồi ha ha

Tặng thêm chương thì thế nào nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment