Trảm Nam Sắc

Chương 80

Dịch: CP88

***

Hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi Cận gia, tầm mắt Tần Chi Song từ ngoài cửa sổ thu về, tiểu Vu ngồi phía bên kia Thương Lục, Tiền quản gia thì ngồi ở chiếc ghế cạnh tài xế.

Thương Lục bỗng nhiên bất an, ánh mắt hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, "Đi đâu?"

"Đi gặp một người mà con biết." Tần Chi Song không dám nói sẽ đi đến bệnh viện, chỉ lo sẽ kích thích cô ấy.

Nhưng trong lòng Thương Lục giống như lại vô cùng rõ ràng, nắm chặt hai tay, vẻ mặt cũng căng thẳng không giấu được. "Anh ấy đâu?"

"Con nói Hàn Thanh sao?"

Thương Lục liên tục gật đầu.

"Hàn Thanh ra nước ngoài rồi, phía công ty bên kia có việc chờ nó đến xử lý, mấy ngày nữa là có thể trở về. Thương Lục ngoan nha, lúc sau trở về đi qua chợ bán hoa và chim cảnh, mẹ dẫn con đi dạo có được không?"

Thương Lục nghe bà nói xong thì cũng gần như đã yên tĩnh lại, nhưng Cận Hàn Thanh không ở bên cạnh, cô ấy thật sự thấy không quen. Hai tay đặt trên đầu gối mấy lần không nhịn được chà chà.

Xe của Cận Ngụ Đình đi theo phía sau, tài xế vẫn chưa tăng số, mãi đến tận khi chiếc xe phía trước rẽ sang hướng khác thì anh mới thu lại tầm mắt.

Chuyện của Thương Lục trước nay anh đều đặt ở vị trí thứ nhất, kỳ thực anh cũng biết trên đường này có Tiền quản gia đi theo nhất định Thương Lục sẽ không có việc gì. Anh nhấc tay lên liếc nhìn đồng hồ, buổi ký tặng của Cố Tân Tân có lẽ cũng sắp bắt đầu rồi.

Vừa rồi lúc anh đi vào phòng thay đồ không thấy chiếc váy đỏ kia, miệng cô đúng là cứng, không biết lát nữa nhìn thấy anh thì sẽ kinh ngạc đến mức nào, có lẽ sẽ phải hoảng đến rớt cằm đi.

Cận Ngụ Đình nghĩ đến các loại biểu cảm Cố Tân Tân có khả năng sẽ biểu hiện ra, khóe miệng không nhịn được kéo lên thành một đường cong.

Tại nơi ký tặng sách.

Nhân viên của thư viện Tân Hoa đang bày bộ truyện tranh 《 Trảm nam sắc 》 vừa mới đưa ra thị trường của cô lên mặt bàn, Cố Tân Tân ngồi ở phía trước, trong lòng không nhịn được có chút hồi hộp.

Bên ngoài độc giả ủng hộ cô cũng đã đến, bọn họ cầm hoa tươi ngồi trong đám người, điện thoại trong tay Cố Tân Tân vang lên, là Thương Kỳ gọi tới.

Cô nhanh chóng ấn nghe. "Alo, Thương Kỳ à."

"Cửu tẩu, chắc em sẽ đến muộn một chút, em còn muốn đến cửa hàng bán hoa nữa."

"Thương Kỳ, em không cần tới đâu......"

Nói thật, nếu như Thương Kỳ đến thì Cố Tân Tân càng cảm thấy mất tự nhiên. Vốn dĩ là Thương Kỳ hôm nay hẹn cô đi dạo phố, Cố Tân Tân nói có việc, sau đó không chịu nổi hiểu kỳ của Thương Kỳ nên mới nói cho cô ta biết, chỉ là không ngờ tới cô ta lại nói gì mà phải đến cổ vũ cho cô.

"Buổi ký tặng sách của chị làm sao mà em không tới được cơ chứ? Em cứ chúc Cửu tẩu trước ngày hôm nay sẽ vô cùng thuận buồm xuôi gió, lát nữa em mời chị ăn cơm nha." Thương Kỳ nói xong thì vội vàng cúp máy, nói là còn không ra ngoài nữa thì sợ sẽ không kịp.

Cố Tân Tân không nhịn được cười, thả lại điện thoại lên mặt bàn.

Xe của Cận gia lái vào trong bệnh viện, chờ cho xe dừng lại hẳn thì Tiền quản gia mới xuống xe, đi về phía sau mở cửa cho Tần Chi Song.

Bà kéo tay Thương Lục đi ra khỏi xe, Thương Lục lo lắng nắm chặt bàn tay Tần Chi Song, tiểu Vu cầm theo đồ đi phía sau, mấy người đi về phía phòng khám bước đến.

Thương Lục là bệnh nhân đặc biệt nên để cho cô ấy có thể tiếp thu trị liệu, cũng là để bảo mật thật tốt chuyện này nên những ngày Cận Hàn Thanh mang cô ấy đi khám thì những nhân viên không có phận sự đều bị đuổi đi hết. Lần này dĩ nhiên cũng không phải là ngoại lệ, hành lang trước phòng khám của bác sĩ không một bóng người, trống trải vắng lặng, đừng nói là Thương Lục không thích chỗ này, đến cả Tần Chi Song nhìn thấy cũng hơi sợ.

Bà trấn an Thương Lục một chút, sau đó đẩy cánh cửa thủy tinh mờ ra đi vào trong.

Bên trong cũng không hề bố trí như phòng làm việc thông thường của bác sĩ, mà giống một không gian nghỉ ngơi thư giãn hơn. Bác sĩ Chu và trợ lý đều mặc thường phục, chiếc áo blu treo ở trên mắc áo cách đó không xa. "Đã chờ mọi người một lúc lâu rồi, trà cũng đã pha xong cả."

Thương Lục không nói tiếng nào đi tới. Bước chân cô cứng đờ bước lên, đến ghế sô pha trước mặt thì dừng lại, cũng không có ngồi xuống.

"Cận phu nhân gần đây tình trạng thế nào rồi?"

"Tốt lắm rồi." Tần Chi Song kéo tay Thương Lục ngồi xuống, Tiền quản gia và tiểu Vu đều đứng chờ ở bên ngoài, "Hôm qua hình như còn nhớ ra tôi, thấy tôi liền chào một tiếng mẹ."

"Thuốc vẫn uống đầy đủ chứ?"

"Uống, vẫn uống đấy."

Thương Lục lúc này đang cực kỳ lo lắng, mười ngón tay đan vào nhau, trợ lý của bác sĩ Chu đứng bên cạnh ghi chép. Thương Lục nhắm mắt lại, tuy là ở đây không có mùi của bệnh viện, nhưng cô ấy vẫn rất căng thẳng. Tần Chi Song nhìn ra được, nhanh chóng ôm lấy vai cô ấy. "Không sao cả, lát nữa là về rồi."

"Vì sao anh ấy còn chưa tới?" Thương Lục sốt ruột hỏi.

"Hàn Thanh ra nước ngoài rồi mà."

"Vì sao không phải là anh ấy dẫn con đi?"

Tần Chi Song thấy cô ấy cứ mãi cố chấp vấn đề này, bất đắc dĩ phải ngồi giải thích với cô ấy. "Lúc trở về chúng ta lập tức gọi video cho nó được không nào? Nói với Hàn Thanh hôm nay con rất ngoan ngoãn lúc ở bệnh viện, còn hồi phục rất tốt, để cho nó cũng được vui mừng."

"Nếu như anh ấy vẫn không vui thì làm sao giờ?"

"Sao lại không vui được chứ? Bệnh tình của con có chuyển biến tốt thì với Hàn Thanh chính là tin tức vui nhất."

Thương Lục nghe thế, tựa như đã hiểu, vui vẻ nhấc lông mày lên, "Được, được, để anh ấy vui vẻ."

Bác sĩ Chu làm kiểm tra tỉ mỉ cho Thương Lục, cô ấy đúng là đã tốt lên không ít, trợ lý cầm thuốc đặt lên khay trà, bác sĩ Chu vừa muốn đưa tay ra, đã thấy Thương Lục cầm lên.

"Thương Lục," Tần Chi Song vội vàng muốn lấy lại thuốc từ trong tay cô ấy về, "Để cho bác sĩ Chu kiểm tra trước đã."

"Không."

"Đây là thuốc của con, lát nữa rồi lại đưa trả con mà."

"Hàn Thanh bị bệnh, con mang thuốc về cho anh ấy uống."

Tần Chi Song bất đắc dĩ lắc nhẹ đầu. Nói cho cùng cô ấy vẫn là luôn mơ màng, nếu không thì cũng sẽ không thể nói ra những lời như vậy. "Hàn Thanh vẫn khỏe lắm, không có bị bệnh, mà ngược lại những thứ thuốc này lại có thể khiến cho Thương Lục hết bệnh, sau đó hai đứa đều sẽ khỏe mạnh rồi."

Bác sĩ Chu thấy thế thì khẽ nháy mắt ra ý nói Tần Chi Song không cần sốt ruột, "Thuốc này là dành cho một tháng, lát nữa ngài xem rồi chia ra, lọ thuốc không được để ở những chỗ cô ấy có thể lấy được. Cô ấy không nhớ được gì, vạn nhất uống quá liều thì sẽ gặp nguy hiểm."

"Được."

Thương Lục nắm chặt bình thuốc không buông tay, bác sĩ Chu và Tần Chi Song hàn huyên thêm một hồi lâu, đều là nói về tình trạng của Thương Lục gần đây, thật lâu sau mới kết thúc để đi ra khỏi phòng khám.

Dọc đường về Tần Chi Song liên tục dỗ dành để Thương Lục buông tay, nhưng cô ấy không hiểu sao lại vô cùng bướng bỉnh, sức lực mười con bò cũng không kéo lại.

Đường lớn trong bệnh viện đều được Cận Hàn Thanh sắp xếp đâu vào đấy, đi đến tận bãi đỗ xe Tần Chi Song cũng không thấy bóng dáng một người không liên quan.

Tài xế giúp bọn họ mở cửa xe, Tần Chi Song cho Thương Lục ngồi vào trước.

Thương Lục vừa định khom lưng thì nghe được có người hô lên một tiếng, "Cận phu nhân."

Trong đầu cô ấy cũng có chút ấn tượng, nhận ra cách xưng hô này là của mình.

Tần Chi Song đề phòng nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi đang đi đến gần, theo bản năng đứng chắn trước mặt Thương Lục. "Cậu là ai?"

"Thật không ngờ ở một nơi như thế này có thể gặp được Cận phu nhân."

Tần Chi Song đẩy Thương Lục vào trong xe, không biến sắc nhìn chằm chằm người đàn ông kia. "Chúng ta có người họ hàng xa ở đây, chỉ là đến thăm hỏi một chút, mà ngược lại là cậu, trước nay chưa từng thấy."

"Những người ngày thường ngài gặp đều là đếm trên đầu ngón tay, loại người như tôi đương nhiên không thể lọt vào trong mắt các người."

Tiền quản gia đi tới, đứng chặn lại đối phương. "Phu nhân, ngài lên xe trước đi."

Tần Chi Song quay đầu muốn ngồi vào trong xe, người đàn ông thấy thế thì nhấc tay lên đặt trên cửa xe. "Nếu như tôi nói với ngài rằng toàn bộ ghi chép buổi chẩn đoán hôm nay của Cận phu nhân tôi đều có, ngài còn muốn đi vội như vậy không?"

Tần Chi Song hơi biến sắc, liếc Thương Lục ngồi trong xe, sau đó lại quay sang đối mặt với người đàn ông, trên vẻ mặt vẫn có thể duy trì biến hóa không quá lớn, "Ghi chép chẩn bệnh?"

"Đúng vậy, tuy cũng chỉ là một cái ghi âm nhưng kỳ thực cũng không phiền phức như vậy, chỉ cần tung bức ảnh các người ở trong bệnh viện này ra ngoài, tôi tin là cũng có thể gây ra sóng gió không nhỏ nhỉ?"

"Cậu muốn làm gì? À không, phải là cậu muốn cái gì?"

Người đàn ông dựa người vào thân xe, đút một tay vào trong túi quần, "Tôi biết là ngài gặp phải chuyện này khá đột ngột nên sẽ khó tránh khỏi bị luống cuống tay chân, tôi có thể cho ngài mười phút để thu xếp."

"Được." Tần Chi Song nói xong, ngồi vào hàng ghế phía sau xe sau đó đóng cửa lại. Tiền quản gia đứng canh ở bên ngoài, xe cũng không hề được khởi động, mà người đàn ông đó cũng không sợ bọn họ sẽ cứ thế mà đi mất.

Tần Chi Song bấm gọi cho Cận Hàn Thanh, người đàn ông bên kia gần như là lập tức tiếp nghe. "Mẹ."

"Hàn Thanh, xảy ra chuyện rồi."

Cận Hàn Thanh đá văng ghế tựa đứng dậy. "Có chuyện gì?"

Tần Chi Song nghĩ đến tâm trạng của Thương Lục nên vẫn phải bình tĩnh lại, tận lực đè nén ngữ khí đem ngọn nguồn sự tình kể lại cho Cận Hàn Thanh.

Hiện tại anh ta không có ở Lục Thành, tự nhiên là nước xa không cứu được lửa gần.

"Mẹ, mẹ hỏi xem đối phương muốn gì, muốn bao nhiêu tiền chúng ta đều có thể đáp ứng anh ta, thuận tiện báo cho Thương gia. Nhất định phải làm chuyện này cho thật gọn gàng, không thể tiết lộ ra ngoài được."

"Được."

Cận Hàn Thanh nghĩ đến đủ mọi khả năng xấu nhất có thể xảy ra, mà để giải quyết chu toàn hết thảy thì người có thể tin tưởng duy nhất lúc này chỉ có Cận Ngụ Đình. Mặc dù anh ta không muốn anh nhúng tay vào, nhưng việc liên quan đến Thương Lục, trong lòng anh ta dù khó chịu thì vẫn không thể đặt trước an nguy của Thương Lục.

Lúc Cận Hàn Thanh gọi cho Cận Ngụ Đình, xe của anh cũng đã sắp đến thư viện Tân Hoa.

Chỗ ngồi phía sau có một bó hoa kiều diễm tươi tắn, cũng khiến cho bầu không khí bên trong tràn đầy hương thơm của hoa. Ngón tay Cận Ngụ Đình khẽ vuốt ve một cánh hoa màu hống phấn, một tay kia cầm điện thoại lên nhìn số hiện thị trên màn hình.

"Alo?"

"Lão Cửu, Thương Lục xảy ra chuyện rồi."

Hai hàng lông mày của Cận Ngụ Đình hơi nhíu lại, giọng nói lành lạnh. "Xảy ra chuyện gì?"

"Có người canh giữ ở bệnh viện, không biết làm cách nào có được ghi âm buổi chẩn bệnh, những thứ này nói sau đi, sau này chúng ta truy cứu sau. Bây giờ đối phương chưa mở miệng nói điều kiện, mà người còn đang ở bệnh viện, chú nhất định phải ngăn anh ta lại."

Cận Ngụ Đình nói tài xế quay đầu xe, nhanh chóng đến bệnh viện.

"Yên tâm, em sẽ không để bất kỳ một tin tức xấu nào liên quan đến Thương Lục bị truyền ra."

"Được." Lòng anh ta như lửa đốt, "Cám ơn."

Cận Ngụ Đình cúp điện thoại, ánh mặt trời xuyên qua lớp kính màu trà, nhưng khi rơi xuống người đàn ông thì đã không còn nhìn ra loại rực rỡ vừa rồi, hiện tại ánh mắt anh nham hiểm, khóe mắt hay đuôi lông mày đều toát lên một loại áp bức khiến ai nhìn thấy cũng sẽ phải sợ hãi rùng mình. Anh thật sự muốn xem xem kẻ nào không biết điều lại dám đặt chủ ý lên người nhà Cận gia.

Tần Chi Song ngồi trong xe lo lắng chờ đợi, từ thư viện Tân Hoa đến nơi này cách khá xa, mà người đàn ông đứng bên ngoài cũng không biết lấy đâu ra kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến khi xe Cận Ngụ Đình đi vào trong bãi đỗ xe, anh ta mới dụi đi điếu thuốc trên tay.

Xe vừa dừng hẳn, Cận Ngụ Đình lập tức đẩy cửa xe bước xuống. Anh bước nhanh lên phía trước, vóc dáng cao ngất đứng trước mặt người đàn ông, liếc mắt nhìn anh ta, mở miệng trước tiên. "Muốn gì? Tiền?"

"Cửu gia rất có khí phách." Đây cũng không phải là một lời khách sáo, người đàn ông này nếu đã không có khẩu khí đó thì làm sao có cái là gan ngay trên Lục Thành đụng tới gót chân của Cận gia?

"Ít nói nhảm, cần bao nhiêu?"

"Cửu gia, không phải ai cũng yêu tiền đến như vậy."

Cận Ngụ Đình gõ nhẹ lên cửa xe hai lần, tài xế hạ cửa xe xuống, anh liếc nhìn Tần Chi Song và Thương Lục ngồi bên cạnh. "Mọi người về trước đi."

"Được."

"Tiền quản gia, ông cũng lên xe đi."

"Vâng."

Người đàn ông kia cũng không hề ngăn cản, dù gì thì anh ta hiện tại giữ thứ quan trọng nhất trong tay, Cận Ngụ Đình căn bản là không có cơ hội trở mình.

Chiếc xe chậm rãi rời đi, chiều cao của Cận Ngụ Đình trở thành một ưu thế, dáng vẻ khi nhìn người khác cũng là một bộ dạng cao ngạo, "Rốt cuộc muốn gì thì nói thẳng đi."

"Cửu gia, chuyện này kỳ thực rất dễ thôi, bức ảnh Cận phu nhân vào trong bệnh viện và đoạn ghi âm chẩn bệnh đều tại chỗ tôi, nếu như ngài không tin thì tôi hoàn toàn có thể mang ra cho ngài xem thử."

"Nếu như đã có được những thứ này thì chứng tỏ anh cũng đã biết được toàn bộ sự việc bên trong, người liên quan chắc chắn không chỉ có một người."

Người đàn ông nhếch môi cười ra tiếng, "Đúng vậy, Cửu gia quả thật thông minh.""

"Không cần quanh co lòng vòng với tôi, tôi thật sự không có thời gian rảnh ở đây tám chuyện."

"Nghe nói hôm nay ở thư viện Tân Hoa rất là náo nhiệt nha......"

Con mắt hẹp dài của Cận Ngụ Đình hơi híp lại, chẳng lẽ là vì chuyện bên kia? Nhưng Cố Tân Tân bối cảnh đơn giản như vậy, chuyện như thế này sao lại kéo cô vào vậy?

"Cho nên?"

"Cận tiên sinh bảo vệ Cận phu nhân tốt như vậy, người ngoài dù là suy đoán thế nào thì cũng không ai thật sự biết được Cận phu nhân đã thật sự điên rồi, ngài chắc hẳn cũng không muốn cô ấy bị toàn bộ người trong Lục Thành chê cười phải không? Vậy tôi cũng sẽ nói thẳng với ngài, tôi không cần tiền, chỉ cần ngài nói một câu thôi."

"Nói gì?" Ngữ khí của Cận Ngụ Đình đã lộ ra chút lạnh lẽo.

"Thư viện Tân Hoa hôm nay có hoạt động ký tặng sách, ngài chỉ cần nói một câu hủy bỏ nó đi là được."

"Cố Tân Tân đã đắc tội gì với anh?"

Người đàn ông nghe anh nói vậy thì không khỏi bật cười, anh ta hẳn là biết đắc tội với Cửu gia sẽ có hậu quả gì, nhưng trên khuôn mặt anh ta lại không có chút sốt sắng hay lo lắng, dường như chuyện như vậy anh ta đã sớm quen. "Cửu gia, việc này không nên chậm trễ, ngài tốt nhất là đưa ra quyết định nhanh một chút. Nếu như ghi âm của buổi chẩn bệnh cho Cận phu nhân lần này bị công khai thì sẽ rước đến bao nhiêu phiền toái đây, thời gian không chờ đợi ai đâu."

Ghi chép chẩn đoán bệnh chỉ có người trong phòng làm việc của bác sĩ Chu mới có, mà bác sĩ Chu là người Cận Hàn Thanh tỉ mỉ bồi dưỡng nên tuyệt đối không thể bán đứng anh ta. Vậy mà đối phương vẫn có thể dễ dàng có được, chứng tỏ phía sau đã tiêu tốn không ít công sức.

Cận Ngụ Đình biết có thương lượng thêm nữa cũng vô dụng, anh cũng đã ở trên thương trường này gặp không ít loại người, hiểu rõ ràng cái gì gọi là nhanh, tàn nhẫn và chính xác. Hiện tại đối phương không hề tỏ ra vội vàng, thế nhưng chỉ cần kéo dài thêm một phút thì Cận Ngụ Đình bên này sẽ càng thêm chật vật. Anh rút điện thoại ra, gọi cho Tiêu Tụng Dương.

Tiêu Tụng Dương ngồi ở trước bàn làm việc đang theo dõi buổi ký tặng sách phát trực tiếp qua máy tính. Hoạt động chỉ mới vừa bắt đầu, MC đang giới thiệu những thông tin về Cố Tân Tân, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Anh ta liếc thấy số gọi đến thì lập tức nhận điện thoại, không đợi cho bên kia mở lời đã trực tiếp cướp lời trước kể công, "Không cần nhắc nhở liên tục như vậy đâu, người của cậu sau này tớ nhất định sẽ phục vụ quên mình được chưa? Cậu xem thử hoạt động lần này đi, tớ bảo đảm......"

"Người bên nhà xuất bản đã đến chưa?" Cận Ngụ Đình ngắt lời anh ta.

Tiêu Tụng Dương cầm chén trà lên. "Đương nhiên là rồi, còn muốn lập tức ký hợp đồng đây."

"Cậu nói với bọn họ một tiếng, hủy bỏ đi."

"Cái gì?" Tiêu Tụng Dương không giấu được giật mình, "Cậu nhắc lại một lần nữa xem?"

"Hủy bỏ, không cần tiếp tục ký nữa."

"Tại sao chứ?" Tiêu Tụng Dương ném chén trà về bàn. "Cậu đùa tớ đấy à? Nhiều nhà truyền thông ở đây như vậy, nếu thật sự hủy bỏ, cậu muốn vợ mình để mặt mũi vào đâu? Như vậy cậu còn muốn hủy bỏ?"

"Đừng nói nhảm, cứ theo lời của tôi mà làm đi."

Tiêu Tụng Dương phát cáu đứng lên, "Cận Ngụ Đình, tớ đã nói với cậu rồi, nếu như cậu với Cố Tân Tân cãi nhau thì đó là chuyện của hai người, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, cậu đừng có mà giận dỗi như trẻ con vậy. Ngay trước mặt truyền thông hủy bỏ, dù cô ấy không xấu hổ thì tớ cũng không muốn mất mặt đâu......"

"Tiêu Tụng Dương!" Trong ngữ khí của Cận Ngụ Đình đã lộ ra mấy phần tàn nhẫn, "Tôi nói lại một lần cuối cùng, theo y lời của tôi mà làm!"

Người đàn ông bên kia đơ ra, nhưng vẫn không cam lòng, "Cậu chắc chứ?"

"Đúng thế."

Cận Ngụ Đình cúp điện thoại, ngón tay bóp chặt, chiếc điện thoại bị siết trong tay như muốn vỡ vụn.

Bên trong thư viện Tân Hoa, phần giới thiệu đã gần đến hồi kết, Cố Tân Tân đứng sau màn hình lớn đang phát các loại số liệu, và các giải thưởng của 《 Trảm nam sắc 》, MC giới thiệu vị khách quý ở bên dưới, sau đó mời ông lên sân khấu.

"Tôi tin tưởng cái tên Cố mỹ nhân này về sau sẽ trở thành lá kim bài trong tay của nhà xuất bản, ngày hôm nay Ngô tổng của chúng ta còn mang theo hợp đồng xuất bản tiếp theo của 《 Trảm nam sắc 》, mọi người nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Ngô tổng nào!"

Người hâm mộ của Cố Tân Tân ở phía dưới kích động vỗ tay không ngừng.

Ngô tổng nhận điện thoại, nghe được lời mời thì không thể làm gì khác là đứng lên trước tiên. Hai bàn tay Cố Tân Tân âm thầm chà vào nhau, cô thật sự là hồi hộp muốn chết, trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.

Ngô tổng không lập tức lên sân khấu, sau khi cúp điện thoại thì ném cho Cố Tân Tân một ánh mắt phức tạp.

MC đi tới, còn không quên điều tiết không khí. "Xem ra Ngô tổng của chúng ra cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tác giả rồi? Có phải là không ngờ tới người vẽ bộ truyện tranh bán chạy này lại là một cô gái trẻ?"

Ngô tổng cầm lấy bản hợp đồng trên ghế, vẫn không đi lên. "Xin lỗi, bản hợp đồng này không thể kí rồi."

Khuôn mặt Cố Tân Tân căng cứng, MC cũng giật mình, "Ngài nói gì cơ?"

"Chúng tôi có lẽ sẽ không kí nữa, thật ngại quá." Ông ta bỏ lại lời này, quay người rời đi.

MC cũng chưa từng gặp qua tình huống nào như thế, cô ấy hơi liếc nhìn Cố Tân Tân đang không biết phải làm sao đứng bên cạnh, lập tức nghĩ đến cứu vãn tình hình. "Có lẽ Ngô tổng quá bận rộn, nói không chừng là có chuyện gấp phải đi xử lý, vậy hiện tại chúng ta bắt đầu ký tặng nào......"

"Tổng giám của một nhà xuất bản lớn không đến nỗi tu dưỡng kém như vậy chứ? Ông ấy đã đến đây, chứng tỏ là trước đó mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi......"

"Đúng vậy, không lẽ là số liệu tính toán có vấn đề?"

Trong hội trường cũng không thiếu những nhà truyền thông ở đó, đương nhiên là ngoại trừ những nhà truyền thông do Khổng Thành sắp xếp cũng sẽ có cả những nơi khác đến.

"Có phải là bởi vì lượng tiêu thụ ban đầu không tốt nên không muốn ký nữa?"

Độc giả của Cố Tân Tân nghe vậy, từng người từng người đứng lên bảo vệ. "Không thấy bảng xếp hạng số lượng tiêu thụ trên đó sao?"

"Đúng vậy, đừng có nói mò."

Cố Tân Tân nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, hoàn toàn không có cơ hội chen lời, từng cái máy quay đều dồn dập hướng về phía khán đài. "Số liệu tiêu thụ thật ra cũng có thể làm giả, Cố mỹ nhân, có đồn đại quan hệ của cô và Cận Ngụ Đình không tệ, mà cô đều là dựa vào quan hệ của ngài ấy mà từng bước đi được tới ngày hôm nay, còn muốn nâng lên thành tác giả có sách bán chạy, có đúng hay không?"

Cố Tân Tân vừa sốt ruột vừa bực bội, nhất thời nói không ra lời.

MC còn đang nỗ lực giảng hòa, "Sau mỗi một thành công đều là rất nhiều tâm huyết đổ xuống, hôm nay ngay tại đây cũng có nhiều độc giả của cô ấy như vậy chính là minh chứng tốt nhất. Thư viện Tân Hoa tổ chức buổi ký tặng này, phải......."

Cố Tân Tân nghe thấy lời nói của cô ấy vẫn là không biết phải làm sao tiếp tục, nhà xuất bản bỗng nhiên giữa chừng đổi ý, truyền thông đương nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.

"Nếu không phải có quan hệ cá nhân thì làm sao có thể ở tuổi trẻ như vậy trở thành tác giả có lượng sách bán chạy chứ. Ai cũng biết thực lực của Cận gia là như thế nào, muốn nâng một người lên quả thật quá dễ dàng."

Cố Tân Tân đón nhận ánh mắt của tất cả mọi người nhắm vào mình, tất cả máy quay cũng theo đó nhắm vào cô, như vậy tất cả vẻ mặt và biểu cảm có lẽ đều không chạy thoát khỏi ống kính. Giống như chỉ cần cô nói sai một câu thậm chí là một chữ, cũng sẽ lập tức rơi xuống địa ngục vạn kiếp bất phục.

Ngay phía trước mặt Cố Tân Tân có mic, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy. Nhưng quả thật cô cũng đủ xui xẻo đi, đầu tiên là phát trực tiếp, sau đó là tại lễ kỷ niệm hàng năm xảy ra chuyện, hiện tại đến cả buổi ký tặng sách cũng bị làm cho khuấy đảo.

Cô kéo ghế ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ tiến đến trước micro. "Ước nguyện ban đầu lúc vẽ truyện tranh của tôi cũng không phải là để nổi tiếng, đó chỉ là đam mê mà thôi."

"Nói thật dễ nghe, vậy xin hỏi một câu, cô và Cận gia là quan hệ như thế nào?"

Sắc mặt Cố Tân Tân hơi đổi, cô không làm sao giả bộ trấn định được nữa. Cô gả vào trong Cận gia, sự thật như vậy quả thật là không thể chối cãi, mà việc này cô cũng không đủ sức chối cãi.

Không ít người vây xung quanh vốn là mua sách đang đứng xếp hàng chuẩn bị chờ được ký tên, nhìn thấy một trò cười trước mắt như vậy thì không khỏi mất hết hứng thú.

MC biết mình chen vào không nổi nữa, vẻ mặt bất đắc dĩ đứng lui sang một bên.

Độc giả Cố Tân Tân đều muốn bảo vệ cô. Ngay lúc này có người cầm mic đang chuẩn bị tiến lên phỏng vấn.

Trong bãi đỗ xe của bệnh viện, người đàn ông kia nhận được điện thoại, cúp máy hài lòng nói với Cận Ngụ Đình. "Cửu gia, ngày hôm nay phải để Cửu phu nhân chịu ủy khuất rồi."

"Bớt nói nhảm, đồ đâu?"

Người đàn ông lấy ra từ trong túi chiếc bút ghi âm tinh xảo giao ra, đặt vào trong tay Cận Ngụ Đình, sau đó trước mặt anh xóa đi từng tấm ảnh có Thương Lục. "Ngài không cần lo lắng tôi còn có bản sao, tôi cũng chỉ là nhận ủy thác của người ta mà làm việc, dù là sau này ngài có không tha cho tôi thì tôi cũng vẫn sẽ giữ đúng nguyên tắc làm việc của mình. Ngài đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi đáp ứng chuyện của ngài, nhất định nói được làm được."

Cận Ngụ Đình cầm bút ghi âm, cũng không thèm dây dưa với anh ta mà quay lưng bước nhanh rời đi.

Ngồi vào xe, Cận Ngụ Đình lo lắng thúc giục tài xế. "Đến thư viện Tân Hoa."

"Vâng."

Anh nắm chặt bàn tay, chiếc bút ghi âm trong tay hằn lên lòng bàn tay anh một vệt dài mà sâu.

Cận Ngụ Đình hiện tại sắp sụp đổ rồi, không có thời gian quản đến nội dung trong bút ghi âm. Nếu như đối phương đã biết được chuyện ở thư viện Tân Hoa thì nhất định cũng có sắp xếp người ở đó. Sau chuyện nhà xuất bản nuốt lời nhất định sẽ còn có chuyện khác đang chờ Cố Tân Tân, anh không dám tưởng tượng Cố Tân Tân hiện tại đang là đang trong tình trạng gì.

Cận Ngụ Đình hạ cửa sổ xe xuống, khuỷu tay thò ra ngoài cửa sổ, gió lạnh quét trên mặt, giống như đao nhọn từng nhát xẹt qua mặt anh.

Khoảnh khắc đó anh đã đưa ra lựa chọn không một chút do dự, cũng không có cách nào do dự.

Chuyện Thương Lục phát điên tuyệt đối không thể truyền đi, nếu như ghi âm chẩn bệnh bị phát tán ra ngoài, vậy thì từ nay về sau cô ấy sẽ gắn với hai chữ "kẻ điên" này đến hết đời.

Nội dung trong cuốn nhật ký đó đến tận bây giờ Cận Ngụ Đình vẫn đều có thể nhớ hết sức rõ ràng.

Từng chữ từng chữ đều nhu tình đến vậy, nhưng lại giống như rạch ra từng vết khoét, đẫm máu và nước mắt, vẻ đẹp của Thương Lục ai ai cũng từng nhìn thấy vô cùng rõ ràng, nhưng cô ấy vì ai mà phát điên thì có mấy ai biết được đây?

Cận Ngụ Đình chỉ muốn bên phía thư viện Tân Hoa đừng xé chuyện ra càng to hơn, cũng chỉ là một cái hợp đồng, ngày mai anh có thể lập tức bù đắp lại cho cô, mười cái, hay là một trăm cái cũng đều được.

Mà phía bên kia, người muốn lên phỏng vấn Cố Tân Tân đã bị độc giả ngăn lại.

Nhân viên của nhà sách thấy tình huống bắt đầu loạn thì nhanh chóng sắp xếp cho Cố Tân Tân rời đi trước.

"Buổi ký tặng này xem ra phải trì hoãn lại, chúng ta trở về trước rồi liên lạc lại sau đi."

"Được." Cố Tân Tân cầm túi lên, mỗi bước giống như đạp trên bông, cô thậm chí còn không biết phải đi về hướng nào, chỉ có thể mơ màng đi theo nhân viên tiến về phía trước.

"Đừng đi, nơi này còn bao nhiêu người chờ được ký sách đó......"

"Cũng không biết ở đây có bao nhiêu người được bỏ tiền ra để mời tới đây?"

Cố Tân Tân không muốn nghe, nhưng những câu nói ấy lại không ngừng quanh quẩn trong lỗ tai cô. Bước chân Cố Tân Tân càng ngày càng tăng tốc, nhưng vì hôm nay để phối hợp với chiếc váy trên người nên cô đã chọn một đôi giày cao gót ngày thường không bao giờ đi, hơn nữa lúc này còn đang mất tập trung, nên trên đường đi mấy lần suýt vấp ngã.

Nhân viên dẫn cô ra khỏi nhà sách, lại sốt ruột liếc nhìn Cố Tân Tân phía sau. "Hôm nay những nhà truyền thông này không biết là bị làm sao, đáng lý ra bọn họ đến là để nói giúp cô chứ?"

Cố Tân Tân hơi lắc đầu, hiện tại trong lòng cô rất loạn, cô chỉ biết là sau khi bọn họ nhắc tới Cận Ngụ Đình thì hình như là cô lại có chút hiểu ra cái gì đó.

Hoạt động ký tặng sách là trang web sắp xếp cho cô tham gia, mà những phóng viên kia hẳn là Cận Ngụ Đình cho người sắp xếp.

Bên ngoài mưa rơi lác đác, từng hạt mưa rơi xuống người Cố Tân Tân, cô đi ra ngoài hai bước, nhận được điện thoại Thương Kỳ gọi tới.

Cố Tân Tân hít sâu một cái, viền mắt long lanh ẩm ướt bị cô cố nén trở lại, cô vừa mới ấn nghe, lập tức bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Thương Kỳ. "Cửu tẩu, thật ngại quá, buổi ký tặng sách có lẽ em sẽ không tới được, chị em xảy ra chút chuyện, hiện tại em phải ở tòa nhà Đông chăm sóc cho chị ấy."

Cố Tân Tân hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ khách sáo hỏi thăm một câu, "Chị dâu làm sao vậy?"

"Hôm nay đến bệnh viện làm kiểm tra lại, nhưng không ngờ lại có người mang ghi âm lúc chẩn bệnh ra uy hiếp anh rể và Cận gia, anh rể em lại không có nhà nên ba mẹ nói em chạy qua......" Thương Kỳ ở bên kia tựa như rất vội vàng. "Em vừa mới tới tòa nhà Đông, bác Tần nói Cửu ca đang giải quyết rồi. Cửu tẩu, chị cũng phải chú ý, hiện tại vẫn chưa biết đối phương là ai, em chỉ lo bọn họ cũng sẽ gây bất lợi cho cả chị nữa."

Cố Tân Tân nghe xong không nói lời nào, chuyện ngày hôm nay giống như loạn tùng phèo trong đầu cô. Cô cũng biết buổi ký tặng chắc chắn có vấn đề, nhưng nhũng người kia dùng ghi âm để uy hiếp Cận gia, vậy bọn họ uy hiếp cái gì đây?

"Bọn họ đòi tiền sao?"

"Không phải," Thương Kỳ hạ giọng. "Em không biết Cửu ca giải quyết thế nào, nhưng nghe bác Tần nói thì đối phương rõ ràng là không nhắm vào tiền."

Nước mắt không tự chủ được rơi xuống, không vì tiền, vậy thì sẽ là vì cái gì đây?

Vì cô sao?

Không đến nỗi chứ? Không, chắc hẳn là không, mà dù có là thật, thì Cận Ngụ Đình nhất định cũng sẽ không đồng ý.

***

Bát Bát: Có chuyện này cần phải đính chính.

Ngày hôm qua ta có nói cần phải chuẩn bị cho phúc lợi 10k votes là vừa. Ta nói chỉ là chuẩn bị thôi, vì đã được 10k votes đâu. Mọi người cũng không cần đòi chương. Đến lúc đó ta sẽ tự khắc biết phải làm gì mà.

Tối mát. Yêu thương mn:*
Bình Luận (0)
Comment