Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 43

Đại Thành chào đón năm mới đầu tiên sau khi tân đế lên ngôi.

Sau khi bàn bạc, bộ Lễ chọn niên hiệu cho năm mới là "Nguyên Tượng", truy phong thụy hiệu của tiên hoàng là "Đoan đế". Ngoài ra, tiên đế còn truy phong cố thái tử là "Nhân thân vương" để bày tỏ lòng kính trọng.

Nghe nói tân đế chưa có tên tự, bộ Lễ lo lắng hốt hoảng, kiên trì xin trưởng bối của tiên đế tức thái phi nương nương đặt một cái tên, vậy mới phù hợp phép tắc. Tân đế không ngăn cản nổi đành phải xuôi theo, chọn bừa tên "Bình Chi".

Ngày 14 tháng giêng, hoàng đế trẻ tuổi chính thức làm lễ đội mũ, khoác áo bào, tuyên bố trưởng thành ở điện Thái Cực. Lần đầu tiên ngày sinh nhật của hoàng đế được công khai rộng rãi, chúc tụng khoa trương.

Quốc tang chưa hết hẳn, việc đón Tết cũng khác với mọi năm, trong thành Khải An không còn tiếng đàn ca sáo trúc miên man suốt ngày dài, không có đèn lồng dây màu giăng hoa trang trí ngập phố lớn Chu Tước nữa, mái hiên lầu các dọc đường phủ kín tuyết đọng trắng xóa, chỉ tổ thêm phần tiêu điều thê lương.

Đã một tháng trôi qua kể từ khi Lục Bình lên ngôi.

Y chuyển từ viện Thương Địch sang ở điện Thiên Thu, đây là tẩm điện nằm ở phía tây cung Thái Cực. Bên trong điện trang hoàng rực rỡ mới mẻ, sang trọng mà không xa hoa, nhưng ngày nào cũng phải muộn lắm Lục Bình mới đi từ điện Lưỡng Nghi về, ngay cả Tết nhất cũng không ngoại lệ.

Quan lại ba bên phụ trách vụ án cung biến Lục Chấp tấu báo: "Bệ hạ, hiện đã thu thập sàng lọc được bước đầu về đồng phạm với phản quân Ngô vương, chủ yếu thuộc quân Thần Sách cánh tả, thị vệ Giám môn tả hữu, bộ Lễ, bộ Binh, nhưng liệu có còn con cá nào khác dính dáng tới việc này lọt lưới, mọi thứ lằng nhằng phức tạp, vẫn cần thời gian tra xét sâu hơn. Thêm ít ngày tháng, chắc chắn sẽ có thể hé lộ chân tướng!"

Lục Bình nhận lấy danh sách đọc kĩ, hàng loạt những cái tên kín mít trên ấy đều là quan viên văn võ các cấp, quan võ chiếm phần đông, quan văn khá ít, trông từ trên xuống dưới cũng đủ hoảng hốt. Sau khi giở hết đầy đủ, cậu phát hiện ra không thấy có tên Hứa Nham.

Hứa Nham là người của Đại Lý tự, Đại Lý tự sẽ bao che cho cậu ta sao? Hay là do ba bên vẫn chưa điều tra ra hết toàn bộ? Hoặc giả, Hứa Nham vốn không liên quan gì tới quân phản loạn?

Lục Bình biết tra xét án lớn cần thời gian lâu dài nên không giục giã, chỉ dặn họ phải điều tra rõ ràng, không được để lọt bất cứ ai.

Trên buổi chầu, Kinh triệu doãn tấu báo vụ án Tống Tư Nguyên đã tìm ra kết quả, hóa ra có một nhánh phụ nhà họ Tống ôm hận lâu ngày từ một vụ việc cũ mười mấy năm trước, nảy ra ý định hãm hại Tống Tư Nguyên, tranh thủ đêm đông lẻn vào phóng hỏa phủ thái sư. Lục Bình đọc cẩn thận hết quyển trục hồ sơ vụ án, xác nhận đúng là do mâu thuẫn nội bộ trong nhà họ Tống, mới giao cho bộ Hình xử lý theo pháp luật.

Đại phu Ngự sử Trần Tuấn góp ý: "Bệ hạ, đã 2 tháng từ khi tiên đế băng hà, hiện là năm Nguyên Tượng đầu tiên, theo thông lệ các đời, liệu có phải nên đại xá thiên hạ, trả tự do cho nô bộc ràng buộc, mở khoa cử đặc biệt không ạ?"

Lục Bình nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Đúng là nên vậy. Ta còn để ý là trong cung không cần nhiều người hầu hạ thế đâu, vừa khéo cho các cung nữ thái giám sẵn sàng rời cung về lại quê nhà, tiết chế chi phí tiêu xài đi. Đợt này sắp sửa tới vụ xuân, họ về nhà cũng đúng lúc trồng trọt được luôn."

"Bệ hạ thánh minh!" Trần Tuấn ngập ngừng giây lát, "Bệ hạ, ngài nên tự xưng là 'Trẫm' ạ."

Lục Bình: "...Được."

Đã đại xá thiên hạ tổ chức kì thi đặc biệt, vậy sẽ liên quan tới hàng loạt công việc như đăng kí lên danh sách, đưa về thu xếp, tăng cường khoa cử này nọ, lại một đống các thứ nhức đầu nữa.

Người của bộ Hộ ghé sang: "Bệ hạ, nếu đặc xá tù nhân và trả cung nhân về quê, chắc chắn sẽ có một số ít không còn người thân trên đời, không thể hoàn lại nguyên tịch, vậy nên sắp xếp thế nào với nhóm này ạ?"

Lục Bình không biết nên làm sao, vội vàng thỉnh giáo hai thừa tướng của Trung thư tỉnh.

Lương Hãn Tùng đáp: "Kẻ cường tráng thì đưa vào quân đội, nam tử có thể chia ruộng gầy dựng hộ mới, người neo đơn góa vợ góa chồng vậy giao cho họ công việc đơn giản mưu sinh, nếu không ổn nữa thì vào cung hoặc phân tới các nhà quan lại làm giúp việc, tốt xấu gì cũng có chỗ nương thân."

Lục Bình khiêm tốn tiếp thu đề xuất, viết lời phê duyệt cho bộ Hộ thực hiện.

Người của Tương tác giám ghé sang: "Bệ hạ, sau biến cố lớn năm ngoái, rất nhiều khu đình đài trong cung uyển đang cần tu bổ, xin Thái phủ tự phê duyệt ngân sách, để chúng thần sửa sang cung điện ạ."

"Được." Lục Bình vùi đầu phê tấu sớ, nghĩ ngợi rồi nói thêm, "Ta nhớ năm nay Đông uyển có mấy chỗ để trống, lâu lắm rồi chưa sử dụng đến, vậy thì chẳng cần tu sửa đâu, không bằng... dành mấy dặm đất phía tây cửa Tả Ngân Đài, phía nam hồ Long Thủ khai khẩn thành ruộng, mở cửa cho dân lang thang không hộ tịch lẫn bách tính Khải An trồng trọt, thế nào?"

Lương Hãn Tùng nói: "Hay thay, dân lấy ăn làm trời, cách này không chỉ giảm thiểu rất nhiều công trình trong cung mà còn có thể tận dụng tối đa, giúp dân chúng trong thành an cư lạc nghiệp, cảm tạ ơn trời, bệ hạ thánh minh!"

Lục Bình thở phào một hơi trong bụng.

Song còn chưa kịp thở mấy, những công việc khác đã lại nối đuôi nhau kéo đến.

Bộ Công: "Bệ hạ, thần tấu về việc tu sửa kênh Vĩnh An phía nam thành..."

Bộ Hộ: "Bệ hạ, thần xin tấu việc trồng trọt chăn nuôi..."

Bộ Lễ: "Bệ hạ, kì thi mùa xuân tăng cường năm nay..."

Bộ Lại: "Bệ hạ..."

Lục Bình bắt đầu bận rộn túi bụi cả lên, còn chẳng có thời gian mà ăn nữa.

Qua hôm Nguyên tiêu, cuối cùng mọi việc cũng dần dà giảm bớt, các thứ chầm chậm đi vào quỹ đạo. Một buổi sáng nào đó ở điện Lưỡng Nghi, Lương Hãn Tùng khom lưng đứng trước ngự án, hòa nhã bảo: "Từ khi lên ngôi đến giờ bệ hạ thức khuya dậy sớm, cần mẫn chấp chính, sự vụ triều đình đều ngày một khởi sắc, lão thần cảm giác cứ như thời tiên đế còn đây, lòng dạ yên tâm vô cùng."

Lời ông ta nói chân thành mà lịch sự, nhưng Lục Bình biết, tuy được thúc đẩy ngồi lên ngai vàng song y cũng phải chịu cả những bỉ bôi xem thường âm thầm của đám người này, chỉ khi dốc cạn hết toàn bộ tinh thần sức lực, y mới đổi lại được ánh mắt dần dà sáng sủa hơn từ họ.

"Đại tướng công Lương, tư chất ta kém cỏi, kinh nghiệm nông cạn, tầm nhìn hạn chế, nay vừa mới lên ngôi, không dám mong mỏi xa xôi kiến công lập nghiệp tung hoành lớn lao, chỉ hi vọng tiếp nối được di nguyện của phụ hoàng, chớ hủy hoại cơ nghiệp tổ tiên. May rằng còn có đại tướng công Lương cùng các thần tử khác nhận lệnh giữa lúc nguy nan, xắn áo sẵn sàng khi vô vọng, ta mới có thể không mắc sai lầm. Sau này còn bao quyết sách, nếu ta có chỗ nào suy tính chưa được toàn diện, vẫn phải nhờ đại tướng công chỉ bảo nhiều hơn."

Nghe vậy, khóe mắt đã hiện đầy nếp nhăn của Lương Hãn Tùng thấp thoáng như có vết nước, ánh nhìn càng hiền từ thêm.

Cuối cùng đợt đầu năm bận rộn nhất đã kết thúc, cuối tháng 2, Lục Bình có thời gian rảnh ghé qua điện An Nhân thăm Phó Dư.

Trùng hợp Phó Dật cũng đang ở đây.

Cung nữ dẫn Ý Văn lùi ra, Phó Dư rót trà đã đun xong đưa cho Lục Bình, cau mày hỏi: "Mấy hôm không gặp, sao trông tinh thần đã sa sút thế này? Buổi chiều gọi thái y khám thử đi."

Nghe thế, Lục Bình đưa tay xoa bóp ấn đường: "Đọc công văn các thứ nhọc quá thôi, tối nay ngủ sớm chút là ổn ấy mà."

Trong tháng giêng, Phó Dật đã xin vào cung thăm Phó Dư cùng Ý Văn mấy lần liền, Lục Bình bèn cho phép riêng anh ta về sau được tự do ra vào hậu cung, anh ta là công thần bình định phản loạn, không ai khác dị nghị gì thêm.

Lục Bình lo anh ta chạy qua chạy lại bất tiện, bèn gợi ý: "Hay ngươi vào Cấm quân luôn? Phó Tuyên đi mất, vị trí thống lĩnh Cấm quân vẫn đang bỏ trống, ngươi ở doanh Sóc Phương xa quá, vào cung cũng phải lặn lội."

Phó Dật lắc đầu: "Thôi, thành phần Cấm quân hỗn tạp quá, ta lại không ưa xã giao, có mấy dặm đường thôi ấy mà, ta đi ngon lành."

Lục Bình nhấp một ngụm trà, đáp rất là tán thành: "Đúng, cứ chỗ nào to to là lại đủ các thể loại người, không thoải mái bằng chốn nho nhỏ. Ta sống ở điện Thiên Thu cũng thấy lạ lẫm nhiều thứ lắm, ngày nào cũng muốn về Đông uyển, mỗi tội xa quá, mấy ông đại thần kia cũng chẳng cho ta dọn về đấy ở."

Đúng là viện Thương Địch đơn sơ giản dị quá đà, dường như hội triều thần quan lại cực kì để bụng kèn cựa cái chuyện Lục Bình từng sống ở viện Thương Địch, ban đầu chưa lên ngôi đã năm lần bảy lượt mời mọc y dọn ra ngoài sang cung Thái Cực.

Phó Dư nói: "Thấy bảo Tương tác giám chuẩn bị trùng tu lại viện Thương Địch một phen?"

"Ừm, ta bảo họ sửa sang tàm tạm thôi là được." Lục Bình bĩu môi, bất bình kể, "Hai người biết không? Đợt trước còn có người nhoi ra đề xuất với ta là phải đổi tên viện Thương Địch đi, ta bực tới nỗi suýt thì trở mặt luôn, phải từ chối ngay."

Phó Dư hỏi: "Đổi tên thành gì cơ?"

"...Viện Tiềm Long." Lục Bình đáp.

"Phì!" Phó Dư lẫn Phó Dật đồng thời bật cười thành tiếng.

Lục Bình: "..."

"Bệ hạ thứ tội!" Phó Dật cố nín cười ôm đầu gục ra bàn trà.

Cuối cùng tâm tình mệt nhọc suốt cả buổi sáng của Lục Bình cũng thư thái hẳn ra, thay vào bằng niềm vui hiếm có.

Cả ba tiếp tục trò chuyện thêm rất nhiều việc khác, ví dụ gần đây thi hài Nghiêm Sầm vừa mới hoàn tất hạ táng, Lục Bình đích thân rời cung tế bái, gặp mặt Đường Nhược Sơ. Đúng như Đường Nhược Sơ từng bảo, Nghiêm Nhận không hề về triều mà ở lại Bắc cương qua Tết. Mùa xuân sắp tới, thời tiết phía bắc ấm dần, chiến sự với Đột Quyết sẽ bắt đầu căng thẳng trở lại.

Lục Bình nghĩ, hôm nào phải hỏi cho rõ xem quốc khố còn bao nhiêu tiền, liệu có thể phân phối vận chuyển thêm ít vật tư trang bị đến Bắc cương không, để Nghiêm Nhận đánh trận thuận lợi hơn chút.

Buổi chiều, rời điện An Nhân quay về điện Lưỡng Nghi, Lục Bình bắt tay vào xử lý triều vụ tiếp.

Tấu chương không quá nhiều, chỉ còn vài quyển, Lương Hãn Tùng lại đang không có mặt bên cạnh.

Vậy thì thử nghỉ ngơi tí xem nào!

Lục Bình chà tay nhăm nhe, nói với Đạt Sinh: "Lấy cho ta cái quyển sách đợt trước chưa đọc xong ra đây!"

Sau khi sách đã đến tay, Lục Bình chọn một chỗ phản nằm bò ra đó bắt đầu giở ra đầy hào hứng. Chắc lợi ích duy nhất của việc lên làm hoàng đế là được đến gác Văn Uyên mò mẫm ít sách hiếm không phổ biến mà ngày xưa tìm đâu cũng không ra để đọc.

Lục Bình đang đọc đến đúng chỗ hay ho thì thái giám trực cửa tiến vào thưa: "Bệ hạ, Lương Hãn Tùng đại nhân của Trung thư lệnh cầu kiến ạ."

Y lập tức gập sách cái bép ngồi thẳng người lên.

Còn việc gì nữa đâu, sao cái ông này vẫn tới thế?

Khi Lương Hãn Tùng bước vào thì Lục Bình đã di chuyển từ tấm phản sang ngồi bàn, cầm tấu sớ lên bắt đầu ra vẻ biểu diễn, còn bảo: "Thừa tướng Lương còn chưa về phủ nghỉ ngơi, là do có việc gì khẩn cấp sao?"

"Không có gì ạ." Lương Hãn Tùng nở nụ cười hiền hòa, "Lão thần chỉ ghé qua xem thử, lo nhỡ bệ hạ gặp việc gì băn khoăn chưa quyết định được, thì cũng tiện hỗ trợ phần nào."

"..." Hóa ra dưới gầm trời còn có cả người phải tất tả gom việc để làm thế này cơ đấy.

Lục Bình đành gọi người mang thêm ghế cho Lương Hãn Tùng ngồi.

Song Lương Hãn Tùng lại đi mấy bước về phía tấm phản cạnh bình phong, hỏi: "Bệ hạ đang đọc sách à?"

Lục Bình giật thót trong bụng: "Ừ. Lâu lắm rồi chưa động đến sách, nên đọc bừa dăm trang."

Giờ Lương Hãn Tùng đã tới cạnh tấm phản, trông thấy bìa sách đang giở ra đặt trên bàn trà, trên bìa viết là – "Quan Doãn Tử".

Đầu mày Lương Hãn Tùng chợt nhíu lại.

Chuông cảnh báo trong lòng Lục Bình rền vang.

Lương Hãn Tùng thở dài một tiếng, chậm rãi mở miệng: "Bệ hạ có biết Vương Diễn của triều trước không?"

Y như rằng, cái ông này lại bắt đầu giảng đạo rồi.

"Vương Diễn giữ chức cao là tể phụ, đáng ra phải dốc sức triều chính, vì dân vì nước, nhưng lại ham mê thanh nhàn, an phận tạm bợ, chính bởi đọc những loại sách chơi chơi giải trí như 'Kinh Nam Hoa', 'Liệt Tử', 'Quan Doãn Tử' đây, mới thành ra ăn mòn tâm trí, mất sạch chí hướng, ngày càng sa lầy."

Lục Bình chột dạ bỏ tấu chương xuống.

"Cũng vì có vết xe đổ từ trước, thuở đầu dựng nước Đại Thành, Cao Tổ đã kìm hãm Đạo giáo, dạy bảo thần tử không nên dính dáng đến những thứ tư tưởng lệch lạc mà phải ưu tiên Nho học trên hết. Bệ hạ đừng nên đọc tiếp thì hơn, tốt nhất hãy chuyển sang đọc những 'Thư', 'Thơ', 'Chu Lễ', 'Lễ kí', "Luận ngữ', "Hiếu kinh'..."

"Vâng, thừa tướng Lương nói rất phải." Lục Bình vội cắt lời đề phòng Lương Hãn Tùng giảng bài tiếp nữa, đứng dậy sải bước sang bàn trà gập ngay quyển sách lại, nở nụ cười với Lương Hãn Tùng, thái độ khiêm nhường, "Trẫm như được giác ngộ, sẽ cho người tới gác Văn Uyên lấy thêm sách Nho học luôn."

Lương Hãn Tùng rất là mãn nguyện.

(*Quan Doãn Tử:

Gần một canh giờ trôi qua, mãi rồi Lương Hãn Tùng cũng đi về.

Lục Bình xị cả mặt ra, vỗ quyển tấu chương cuối cùng lên bàn cái bép, tức tối kêu: "Trẫm đọc sách chơi chơi thôi cũng không được nữa à!"

Vừa mới dứt lời, thái giám gác cửa lại bước vào trong.

Người Lục Bình chấn động, chắc không phải bị Lương Hãn Tùng nghe thấy đâu nhỉ?

Thái giám kia báo: "Bệ hạ, trưởng công chúa Hoa Vi cầu kiến ạ."

Trưởng công chúa Hoa Vi...

Lục Tường?

——————

Lời gửi Viễn Sơn:

Nam núi Đại Cân, hồi âm gián đoạn, bắc thành Khải An, đêm thu dài mấy? Nếu được hóa thành hồng nhạn vượt thoát gông xiềng cung cấm, theo cùng trời bắc tới biên cương thì đã sao? Từ khi kẹt giữa kinh thành, thức khuya dậy sớm, mới tạm ổn định mọi việc. Thấy mình chẳng khác lừa ngựa kéo xe, sáng dậy tất tả, trăng lên mới về, phẫn hận tự liếm vết thương trong tăm tối, nằm mơ về với thuở xưa, cảnh này bao giờ mới dứt.

Thả nơi ngăn tủ, gửi nhờ gió nam, mang tận tây bắc, mong Viễn Sơn an.

Lưu An kính vái.

Bình Luận (0)
Comment