Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 44

Đêm binh biến năm ngoái, Lục Bình cầm dao thọc Lục Phóng thành một bãi máu bầy nhầy ngay trước mặt Lục Tường. Từ đó trở đi có vẻ Lục Tường bị sốc, đóng cửa ở yên trong tẩm điện mình rất lâu không thấy ra ngoài, nghe bảo còn hay thần hồn nát thần tính, sợ sệt hoảng loạn, đêm cứ rúc vào chăn khóc rống.

Cô ta không can hệ gì đến binh biến nên Lục Bình cũng không làm gì, vẫn để cô ta giữ yên tước vị trưởng công chúa.

Có lẽ do đã qua năm mới, tuyết trong thành Khải An tan đi, mọi việc dần dà lắng lại, thời gian xoa dịu bớt nỗi đau mất mẹ mất anh hộ cô ta, tính nết kiêu căng khinh khỉnh tận xương cốt cô ta thì còn nguyên chưa đổi, thường ngày vẫn hay nạt nộ trách mắng, chuyên quyền ngang ngược với cung nhân.

Bước vào thư phòng, Lục Tường hành lễ qua loa rồi nói: "Bệ hạ, nghe nói khu vực phía nam hồ Long Thủ ở Đông uyển khai khẩn thành ruộng cày rồi."

"Đúng."

Lục Tường nói tiếp: "Hồi trước ta có nuôi một đàn ngan trong hồ Long Thủ, giờ nước hồ phải dẫn vào kênh tưới ruộng, các loại guồng nước lắp đặt hoạt động xung quanh, vậy ngan của ta không nuôi ở đó được nữa."

Lục Bình nhớ rồi, đúng là mùa xuân năm ngoái lúc tiên đế chưa băng hà, Lục Tường có nuôi một đàn ngan xinh xắn ở hồ Long Thủ làm thú cưng. Y đáp: "Không nuôi được ở hồ Long Thủ nữa, vậy chuyển sang hồ Thái Diệp đi."

Lục Tường nói: "Hồ Thái Diệp rộng quá, nhỡ bầy ngan của ta lạc mất thì biết làm sao!"

"Vậy quây một góc vào, làm cái hàng rào quanh đấy." Lục Bình cáu kỉnh trả lời.

"Không được, không thể bắt đám ngan của ta thiệt thòi thế, phải có chỗ rộng rãi mới ổn!"

Lục Bình cau mày, đặt tấu sớ trong tay xuống, ngẩng lên bảo: "Thế ngươi muốn như nào?"

Hễ chạm phải ánh mắt y là Lục Tường lại tránh né ngay lập tức, hai má đỏ gay vì nín nhịn, cuối cùng cô ta không chịu được nữa phải hậm hực nói: "Ngươi nói thật đi, có phải ngươi cố tình động chạm với ta không!"

Lục Bình: "..."

Bà chị lại lên cơn gì đấy?

Tự dưng Lục Tường kích động hẳn, vòng qua vòng lại trong thư phòng: "Toàn bộ hậu cung có ai không biết ngươi đang cắt giảm chi tiêu mạnh tay, chặt chỗ nọ, không cho ăn món kia, rồi trừ ngần ấy tiền bạc hàng tháng của ta, giờ ta lại còn không được nuôi ngan, cuộc đời còn có ý nghĩa gì nữa đây!"

Lục Tường vẫn y hệt ngày xưa.

Sau khi Lục Bình lên ngôi, có một giai đoạn Lục Tường tránh y như tránh tà, nhưng xét cho cùng còn phải làm bộ làm tịch chung đụng tiếp với nhau mấy chục năm nữa nên đó giờ Lục Bình vẫn cố gắng bồi đắp lại cái mối quan hệ chị em quái gở này. Nào ngờ cung biến trôi qua, ai cũng trưởng thành hơn, chỉ mỗi Lục Tường cứ một mình một kiểu, vô tri vô tâm.

Lục Bình nẫu hết cả ruột, xoa huyệt thái dương giải thích: "Những khoản chi không cần thiết nên cắt thì phải cắt, bạc tiêu hàng tháng hồi trước của ngươi toàn để lo lót thái giám cung nữ thôi, giờ lấy đâu ra lắm người lắm việc thế nữa, ngươi cũng nên tiết chế bớt thói quen phung phí quá đà đi. Huống hồ có phải mình ngươi giảm đâu, các hoàng tỷ khác cũng giảm hết mà."

Lục Tường hoàn toàn không nghe lọt tai lời y nói, vẫn giậm chân kêu to: "Rõ ràng là ngươi đang giễu cợt ta! Tại vì ngày xưa ta chê cười ngươi, chửi ngươi, giờ ngươi lên làm hoàng đế, thế là tận dụng thời cơ không để ta được sống hẳn hoi! Ai mà chẳng biết phụ hoàng cho ta nhiều bạc hơn các công chúa khác! Bây giờ bị ngươi cắt giảm bằng nhau hết rồi, chả phải cố ý thì là gì..."

"Bốp!"

Sách rơi đập xuống ngay cạnh chân Lục Tường làm cô ta sợ cứng ngắc người, vế câu còn lại kẹt trong cổ họng.

"Bất mãn thì rời cung đi, đừng có ở trong cung nữa!"

Lục Tường ngớ ra, nước mắt lập tức trào dâng: "Ngươi..."

"Đúng! Ta muốn giễu cợt ngươi đấy! Sao hả, chùa Cảm Nghiệp còn đang thiếu ni cô kia kìa, ngươi đi không thì nói nào?" Lục Bình tức giận lạnh lùng nhìn Lục Tường, vỗ bàn thêm một cái rồi mắng nhiếc, "Gây sự vớ vẩn nữa là khỏi vào chùa Cảm Nghiệp luôn, có tin trẫm bắt ngươi canh hoàng lăng, ngươi ra mà khóc với mộ tiên đế đi không!"

Nước mắt ào ạt ộc ra, giàn giụa trên mặt Lục Tường.

Cô ta khóc lã chã: "Ngươi, quả nhiên ngươi... Huhuhuhu!"

Cô ta xoay người, vừa khóc vừa nhấc váy chạy ra ngoài.

Đạt Sinh nhặt quyển sách dưới sàn đặt lại lên bàn, cơn tức của Lục Bình vẫn chưa tiêu nổi.

Y hiểu rồi, ý định của Lục Tường là đến cãi cọ với y, nhăm nhe bắt mình khôi phục mức bạc phân phối hàng tháng cho chị ta như trước, đáng tiếc còn chưa thành công đã tự bức xúc bỏ chạy.

Thôi kệ vậy, thích làm gì thì làm đi.

Lục Bình cầm nốt quyển tấu chương cuối cùng lên đọc.

Những chữ trên tấu chương khiến y vô thức cau mày.

"Hà Tân Hoàn..."

Hà Tân Hoàn là anh họ cùng lứa với Hà Tân Bách, tuy cùng là người nhà họ Hà nhưng cách nhau mấy đời ông nội, không thân thiết lắm. Hà Tân Hoàn làm thị lang bộ Công, lén ăn chặn của công triều đình, vụ án được chuyển giao cho Đại Lý tự thẩm vấn điều tra giờ đã khép lại.

Gia đình Hà Tân Bách không bị dính dáng, danh sách phán quyết dài dằng dặc hơn 200 người, gồm con cháu thế tộc từng có giao dịch bất chính với Hà Tân Hoàn hoặc khách quý từng được nhà họ Hà mời mọc, không thấy xuất hiện tên Hà Tân Bách.

Lục Bình thở phào một hơi, ánh mắt khựng lại ở dòng luận tội phía dưới cùng.

"...Chém đầu?"

Chém đầu toàn bộ, cả Hà Tân Hoàn lẫn hơn 200 khách quý thế tộc khác.

Lục Bình lập tức nhíu mày.

Y mời Lương Hãn Tùng từ trụ sở Trung thư lệnh sang, nói: "Đại tướng công Lương có biết người xử lý vụ án Hà Tân Hoàn là ai không?"

Lương Hãn Tùng ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp: "Là thiếu khanh Hứa Nham của Đại Lý tự. Bệ hạ, có gì không ổn ạ?"

Hứa Nham?

Lục Bình nói: "Con số Hà Tân Hoàn tham ô không nhỏ, chém đầu là điều dễ hiểu, nhưng hơn 200 người khác dính líu trong danh sách cũng chém hết, vậy nghĩa là sao?"

Lương Hãn Tùng thoáng khựng lại, bảo: "Lão thần cũng không nắm rõ vụ việc này lắm, hay là cho gọi Hứa đại nhân sang xem sao?"

Hứa Nham là thiếu khanh Đại Lý tự, đích thân xét duyệt thẩm vấn nhiều vụ án quan trọng của triều đình, lại nổi danh với thủ đoạn cứng rắn, phán xử nặng mấy cũng chẳng chớp mắt do dự, vô tình đến độ như phán quan địa phủ. Triều đình cần có trọng thần chí công vô tư giống vậy, song không có nghĩa trọng thần có thể vượt quá giới hạn bất chấp luật pháp.

Sau một nén hương, Hứa Nham bước vào cửa điện Lưỡng Nghi.

Bộ triều phục của Hứa Nham phẳng phiu chỉn chu không một nếp hằn, động tác hành lễ hẳn hoi chuẩn mực, đứng thẳng người lên thì rũ mắt khép hờ, nốt ruồi lệ chí ở đuôi mắt đi đôi với chiếc mũ quan cánh dài trông càng thêm lạnh nhạt.

Lục Bình nói: "Hứa Nham, vụ án Hà Tân Hoàn tham ô lần này, theo luật pháp triều ta thì quan khách tông tộc dính líu nặng phải lưu đày, phạt tù, nhẹ thì đánh trượng, quất roi, nhưng sao trẫm thấy trên hồ sơ viết là xử trảm toàn bộ?"

Nghe vậy, Hứa Nham hơi nhíu mày: "Bẩm bệ hạ, án này móc nối rộng rãi, thiệt hại sâu xa, nếu không xử phạt nặng thì e khó dằn mặt trăm quan, răn đe nghiêm khắc."

"Xử nghiêm thì cũng phải xem xét tuân thủ bộ khung pháp luật Đại Thành, không thể tự ý tăng nặng hình phạt chỉ theo quan điểm cá nhân được." Lục Bình cười lạnh trong lòng, nói tiếp, "Xưa nay với các tội nặng khác ngoài mưu phản thì triều ta chưa từng có khái niệm liên đới cả nhà, đùng cái Hứa khanh gộp theo chừng này người, liệu đã cân nhắc thận trọng chưa?"

Hứa Nham đáp: "Bệ hạ cũng nói đó, mưu phản là tội lớn phải tru di cả tộc, các quan viên liên can vụ án cung biến Ngô vương đều bị chém đầu. Tham ô công quỹ cũng xem là tội lớn, vậy kẻ dính líu cũng nên xử trảm."

Lục Bình thấy vừa buồn cười vừa hoang đường: "Phe cánh Ngô vương biết Ngô vương chuẩn bị dấy binh, thế môn khách nhà Hà Tân Hoàn nghiễm nhiên phải biết Hà Tân Hoàn tham ô à? Mục đích của Ngô vương là kề đao vào cổ cố thái tử với trẫm, chẳng lẽ Hà Tân Hoàn cũng định mưu hại trẫm chắc?"

Giọng Hứa Nham vẫn bình bình không đổi: "Ngoài miệng họ bảo không biết nhưng thực tế chắc gì đã vậy, thần thà giết nhầm chứ không muốn bỏ sót. Tham ô gây hại xã tắc, hại cho xã tắc sẽ nguy tới bệ hạ, vậy nên xét tội tham ô cũng đáng chém như mưu phản."

Cái kiểu ngụy biện khiến Lục Bình tức quá phải bật cười, đang định phản bác thì lại nghe thấy Hứa Nham bổ sung thêm một câu:

"Bệ hạ nói đỡ cho Hà Tân Hoàn đến thế, chẳng lẽ vì muốn bênh vực thế gia sao?"

Lục Bình ngẩn người, Lương Hãn Tùng đứng cạnh đó cũng ngẩng đầu lên.

Thư phòng chìm vào sự im lìm quái dị.

"Ngươi nói gì cơ?" Lục Bình ngờ rằng mình vừa nghe nhầm.

Y cầm danh sách vụ án Hà Tân Hoàn lên lại, vội nhìn lướt qua một lượt, giờ mới phát hiện ra phần lớn số này đều là người thuộc thế gia.

Đây lại là một cuộc chiến khác giữa thế gia và sĩ phu.

Quá rõ ràng, Hứa Nham là người bên phe sĩ phu, hễ cứ người thuộc nhóm sĩ phu thì một khi tóm được cái chuôi bên thế gia là sẽ chỉ mong diệt gọn cho đi đời. Trong vụ án Hà Tân Hoàn không chỉ có dòng họ lớn thuộc tứ đại gia tộc đứng đầu như nhà họ Hà, mà còn có một loạt thế gia thị tộc nhỏ hơn, 200 người này mà chết thì hội sĩ phu thanh liêm há chẳng sung sướng phát rồ lên đó ư?

Từ khi dựng nước Đại Thành tới nay, tranh đấu giữa thế gia và sĩ phu vẫn cứ là vấn đề bế tắc mãi mãi không thể giải quyết.

Cuối cùng Lục Bình cũng hiểu ra: "Hóa ra ý ngươi là thế à..." Y giận dữ ném danh sách xuống, "Trẫm chưa hề nói một câu nào bao che thế gia! Tội Hà Tân Hoàn đáng phải xử chết! Bởi vì theo quy định pháp luật hắn vốn phải tử hình! Bây giờ chuyện nào ra chuyện đấy, luật pháp không hề có điều nào ghi môn khách nhà tội phạm tham ô cũng phải chém đầu theo, ngươi đừng có mà lôi những thứ không liên quan vào đánh trống lảng!"

Lần đầu tiên Lục Bình phẫn nộ tới mức này, Lương Hãn Tùng cũng phải vô thức lùi lại mấy bước.

Song nét mặt Hứa Nham không hề biến đổi, Hứa Nham chỉ nhìn liếc qua Lục Bình rồi đưa tay nhấc mũ quan trên đầu ra, quỳ hai gối xuống sàn: "Thần xin bệ hạ giáng tội, cách chức thiếu khanh Đại Lý tự của thần."

"..." Lục Bình nghẹn ứ cả lồng ng.ực.

Biểu cảm Hứa Nham chẳng hề có tí gì gọi là áy náy hốt hoảng, đến cả giọng nói cũng vẫn cứ phẳng lặng đều đều như thường.

Cậu ta đang uy hiếp Lục Bình.

Hứa Nham còn nói thêm: "Nhưng thần tự thấy mình không sai, mong bệ hạ cân nhắc ý kiến."

Mắt Lục Bình tối sầm.

Thế này là sao?

Chẳng lẽ y còn không có quyền sửa đổi phán quyết của Đại Lý tự nữa ư?

Hai người giằng co căng thẳng, lúc này Lương Hãn Tùng tiến lại gần, từ tốn nói: "Hứa đại nhân chớ hồ đồ nhất thời mà nói lời như thế, xin bệ hạ cũng đừng tức giận, cẩn thận tổn hại sức khỏe."

Lục Bình quay sang nhìn Lương Hãn Tùng.

Lương Hãn Tùng cũng là người thuộc phe sĩ phu nhưng ông ta không hề cố chấp quá khích như Hứa Nham, xử sự làm việc có vẻ trung dung hơn. Lương Hãn Tùng nói: "Tạm thời gác vụ án này lại trước đã, để chờ sau rồi từ từ bàn bạc thêm. Hay là Hứa đại nhân lui xuống trước đi, bệ hạ cũng uống ít nước lê cho dịu họng đã ạ?"

Hứa Nham liếc qua Lương Hãn Tùng.

Ngay sau đó Hứa Nham đứng dậy, ôm mũ quan chắp tay hành lễ: "Thần cáo lui."

Sau khi Hứa Nham rời khỏi điện, thái giám bưng nước lê vào.

Lục Bình uống một ngụm, lồng ng.ực vẫn bức bối chưa thấy thông thoáng, nghẹn ứ khó chịu vô cùng.

Y nghĩ, hình như y chẳng phải hoàng đế.

Y chỉ là đứa nô bộc vất vả làm lụng cho triều đình.

Hứa Nham mới là thiếu khanh Đại Lý tự hàng tứ phẩm mà thôi, vậy mà cũng có thể thách thức thẳng mặt y, nhất quyết không sửa phán quyết. Lương Hãn Tùng là lão thần ba triều, có thể bảo Hứa Nham đi về, cũng có thể tạm gác vụ án lại.

Đại thần nào của triều đình cũng lớn tuổi hơn y, có kinh nghiệm hơn y, cũng có thể không buồn nghe lời y.

——————

Lời gửi Viễn Sơn:

Vui tỉ tê chuyện xưa, xa cách suốt ngàn dặm. Ta lẻ loi một mình trong cung, đếm kĩ đã nửa năm trôi, trăm sự vẫn cứ mịt mờ như thế, trắc trở gập ghềnh, ý chí tàn lụi, một khi việc lớn đã quyết, chẳng được nói vừa lòng hay không. Đêm khuya sợ mộng dài, căm hận còn niên thiếu, gió như đao sương tựa kiếm, lồng lộng qua sảnh đè sát bên. Chỉ mong sớm hôm ngăn ngựa Hồ vượt ải Tần, để người có ngày quay về.

Thả nơi ngăn tủ, gửi nhờ gió nam, mang tận tây bắc, mong Viễn Sơn an.

Lưu An kính vái.

Bình Luận (0)
Comment