"Thần Trần Tuấn cầu kiến bệ hạ!"
"Thần Ngô Hoành Nguyên cầu kiến bệ hạ!"
"Thần..."
Âm thanh đan xen trầm bổng vang lên phía ngoài cửa điện, Nghiêm Nhận vẫn đang bình thản chép sách, Lục Bình ngạc nhiên hỏi: "Sao bọn họ sang đây làm gì? Ta có triệu họ đâu, sao nội thị lại cho qua cửa Nghi Thu!"
Nghe tiếng chắc hẳn phải đông người lắm, nghĩ thôi là đủ hiểu cái hội này cương quyết cứng cổ xông vào, đại quan từ tam phẩm trở lên, dù thế nào thì nội thị cũng không động tay động chân được thật.
Lục Bình lạnh lùng hừ một tiếng: "Không gặp. Bảo bọn họ là trẫm ngủ rồi, có việc gì sáng mai hẵng bàn."
Đạt Sinh đang định ra chuyển lời thì bỗng lại có ai đứng ngoài gào to, đây là giọng Lương Hãn Tùng: "Sao bệ hạ lại không chịu ra gặp lão thần ạ? Liệu có phải có gì ái ngại khó nói không?"
Rồi Trần Tuấn nối vào: "Đảm bảo là bệ hạ đang bị kẻ nào uy hiếp khống chế, không thể làm theo ý mình!"
Tiếp đến là nhân vật khác hỏi: "Sao ở đây lại đông thị vệ thế này? Chúng là những ai, sao phải có trọng binh gác điện Thiên Thu không cho người khác vào?"
Im ắng một lát, chắc kiểu ông đại thần nào lại gần săm soi, chợt thấy tiếng la toáng: "Đây là quân Trấn Bắc, là quân Trấn Bắc! Tại sao lại thế!!"
Trước điện nhốn nháo hết lên.
Cuối cùng Nghiêm Nhận cũng gác bút, cau mày ngẩng đầu trông ra cánh cửa điện đang đóng chặt kín.
Thấy vậy Lục Bình bảo ngay: "Đạt Sinh, ngươi ra gọi quân Trấn Bắc che chắn quanh cửa điện, không được cho bọn họ vào."
"Vâng."
Đạt Sinh mở hé cửa đi ra, giây lát sau, hình như có ai cắt ngang lời Đạt Sinh, khơi mào tranh cãi rầm rộ căng thẳng hơn nữa.
"Công công Đạt, có phải bệ hạ gặp phải việc gì không? Cậu nói thật với bọn ta đi, kể cả đầu rơi máu chảy bọn ta cũng sẽ cứu bằng được bệ hạ ra ngoài!"
"Là Nghiêm Nhận đúng không?"
"Bản quan biết ngay là Nghiêm Nhận mà! Nghịch tặc thế là cùng, kẻ dưới mà dám phạm thượng, ngang nhiên công khai điều quân Trấn Bắc vào hoàng thành bao vây tẩm cung bệ hạ, nghỉ đêm ở điện Thiên Thu, trái với lẽ trời, há có thể vậy!"
"Ngươi tưởng mình là hoàng đế đấy ư? Ngông cuồng xâm phạm tẩm điện thánh thượng cứ như tu hú chiếm tổ, đây là tội mưu phản, theo luật đáng chém!"
"Cho bọn ta vào, bọn ta phải cứu bệ hạ!"
Nhất thời cảm xúc của đám đông dâng trào mãnh liệt, Đạt Sinh cố ngọt nhạt khuyên can hết lời cũng không khống chế nổi cục diện, song một hàng quân Long Vũ giáp dày giáo sắc đứng chắn giữa các đại thần và cửa điện thì vẫn tựa bức tường đồng vách sắt, không thể vượt qua.
Mãi rồi Nghiêm Nhận không ngồi im được nữa, sậm mặt lại đứng dậy.
Lục Bình hỏi ngay: "Nghiêm Nhận, ngươi đi đâu đấy?"
Nghiêm Nhận chỉ ra ngoài nói: "Đám quan văn này bôi nhọ thần, thần phải ra giải thích cho rõ ràng."
Cái này làm sao trình bày được! Giờ nói toạc ra xong đến lượt Lục Bình thì phải giải thích kiểu gì về việc đêm hôm triệu Nghiêm Nhận vào cung đây! Y vội đứng lên đuổi theo Nghiêm Nhận: "Từ từ đã, đừng đi!"
Nghiêm Nhận vừa mới bước tới cạnh cánh cửa sổ khép hờ, trùng hợp tiếng bàn tán loáng thoáng chập chờn lọt luôn vào tai.
Trước tiên là giọng Lương Hãn Tùng: "Chư vị đại nhân, liệu có khả năng là chính bệ hạ triệu kiến đại soái Nghiêm vào ở qua đêm không nhỉ?"
Trần Tuấn sồn sồn đáp: "Nhảm nhí, sao bệ hạ lại tự nguyện để một kẻ hung ác cùng cực như thế qua đêm ở đây được, có cái rắm ấy!"
Lương Hãn Tùng lập bập bảo: "Trần đại nhân, trước mặt bệ hạ chớ để mất lễ phép lịch sự..."
"Sự thật nó là thế mà! ..."
Trần Tuấn vẫn cứ tiếp tục lải nhải không thôi, lời lẽ đanh thép hùng hồn khảng khái. Lục Bình ngại ngùng cười gượng, túm lấy tay áo Nghiêm Nhận: "Cứ để mấy ông ấy nói thoải mái, cãi nhiều mệt quá tự khắc về thôi. Mình quan tâm làm gì, quay lại đọc sách tiếp ha."
Nghiêm Nhận rũ mắt liếc qua cái tay đang níu áo mình của Lục Bình, nói: "Không được, thanh danh của thần bị đám văn thần này bóp méo lệch lạc thế kia, tuyệt đối không thể để chúng ụp cái đống tội trạng bịa đặt đấy lên đầu ta."
Nói xong hắn quay người đi ra ngoài.
"Đừng đừng đừng! Nghiêm Nhận! Từ từ đã..." Lục Bình hãi hùng chạy bám theo định chộp tay áo Nghiêm Nhận lần nữa nhưng rồi lại vấp vào chính góc áo mình, thình lình ngã nhào ra sàn.
"Rầm!"
Nghe thấy tiếng vang thế là Nghiêm Nhận ngoái lại nhìn, ánh mắt lập tức tối sầm, hắn sải bước đến gần ngồi xổm xuống, cau mày hỏi: "Không sao chứ?"
"Không..." Lục Bình đang định đáp "Không sao" xong tự dưng im bặt.
Nếu bảo "Không sao" thì đảm bảo Nghiêm Nhận sẽ quẳng mình lại tiếp tục đi ra đối chất với nhóm đại thần. Trong "Binh pháp Tôn Tử" có một kế tên là "Khổ nhục kế", quá hợp với tình cảnh lúc này, không vận dụng thì phí phạm quá.
Nghĩ vậy, Lục Bình gồng mình nặn cố ra được một giọt nước rưng rưng nơi viền mắt, ai oán kêu: "Đau, không đứng lên được, không đi được nữa luôn."
Tay Nghiêm Nhận phủ hờ lên mắt cá chân phải của y, hắn suy tư vài giây rồi mở miệng: "Người đâu, đưa..."
Nhưng rồi tất cả diễn ra quá nhanh, Lục Bình đã giơ ngay tay lên bụm luôn miệng Nghiêm Nhận lại.
Lòng bàn tay áp sát vào cánh môi ấm nóng, cả hai đều ngỡ ngàng.
Cảm giác mềm mại khiến bàn tay Lục Bình cứ run run mất kiểm soát, hơi thở kìm nén của Nghiêm Nhận khẽ phả vào giữa hổ khẩu tay y, ngứa ngáy lạ thường. Lục Bình bỏ tay ra, bịa đại cái cớ: "Ta nặng quá, đám cung nhân đều không khiêng nổi ta, hay là, làm phiền ngươi bế ta về với?"
Vẻ sửng sốt nhoáng cái dâng lên đáy mắt Nghiêm Nhận.
Lục Bình biết cái yêu cầu này quá đường đột, nhưng tính ra đối với Nghiêm Nhận thì có khó khăn gì, y không nhịn được phải nhỏ giọng lầm bầm: "Đằng nào cũng có phải ngươi chưa bế bao giờ đâu."
Sự sửng sốt trong mắt Nghiêm Nhận đổi thành sững sờ.
Nghiêm Nhận thoáng do dự, sau rồi vẫn cúi người xuống vòng một tay quanh lưng Lục Bình, tay kia luồn dưới đầu gối y, chuẩn bị bế y nhấc khỏi mặt đất.
Lục Bình sợ đối phương không đứng dậy nổi, vội vòng hai tay lên cổ hắn níu chặt, vùi mặt vào lồng ng.ực hắn.
"Binh pháp Tôn Tử" còn có một kế khác tên là "Mỹ nhân kế", thật lòng là giờ Lục Bình cũng không phân biệt được rõ đây là khổ nhục kế hay mỹ nhân kế nữa rồi. Nếu xét đến vẻ ngoài của mình thì sử dụng mỹ nhân kế cũng chưa quá đà đâu.
Hay là... mượn sắc đẹp dụ dỗ đi vậy? Y hoảng hốt nghĩ.
Những tiếng hô thảng thốt phá đám lại vang lên ngoài cửa: "Các ông trông thấy cái bóng hắt từ ánh nến ra kia là gì không! Nghiêm Nhận đấy!"
Hình như tầm mắt tất cả mọi người đều đã dồn cả vào bóng đen do ánh nến chiếu hắt lên cửa sổ giấy, rối rít phát hiện ra quả đúng là bóng lưng Nghiêm Nhận.
Trùng hợp lúc này Nghiêm Nhận vừa mới bế Lục Bình lên, đang định đi vào trong.
"Nghiêm Nhận bế bệ hạ lên kìa! Búi tóc thế này là bệ hạ đó!" Thêm một người khác la toáng.
Mọi người đều sụp đổ.
"Nghiêm Nhận ngươi định làm gì đấy!! Ngươi thả bệ hạ xuống mau lên! Quả nhiên là bệ hạ bị uy hiếp mà, bệ hạ! Bệ hạ ơi!"
"Dừng tay! Không được làm nhục bệ hạ!"
"Đừng cản ta, để cho ta vào cứu bệ hạ, đừng có cản ta!"
"Người đâu rồi! Cung thành rộng lớn thế chẳng lẽ không còn Cấm quân nào khác ư?"
"Nghiêm Nhận không chỉ uy hiếp bệ hạ, mà... mà còn làm cái chuyện nghịch, nghịch đảo lẽ trời, khó lòng mở miệng thế kia, thực sự là chưa từng có trong lịch sử, còn khốn nạn hơn cả Vương Mãng, nực cười bậc nhất thiên hạ ạ!"
(*Vương Mãng: quyền thần thời Hán, sau soán ngôi xưng đế, thực hiện một loạt chính sách & phát động chiến tranh khiến xã hội chao đảo, 'dân chúng kiệt quệ, 10 người chết 8', bị đánh giá là 'gian thần khủng khiếp'; tham khảo Baike Baidu)
Đám người bên ngoài nào khóc nào hô, thậm chí hình như có người còn đập đầu xuống đất, nghe chừng tình cảnh căm phẫn xúc động vô cùng.
Nghiêm Nhận hít thở thật sâu, bế Lục Bình bước thêm một bước về phía cửa điện, Lục Bình tưởng hắn lại định ra ngoài ăn thua với hội đại thần bèn vội duỗi tay lên che tai Nghiêm Nhận lại, nhỏ nhẻ nói: "Đừng nghe."
Ánh mắt Nghiêm Nhận liếc xuống theo.
Lục Bình cười híp cả mắt: "Nghiêm khanh, mình quay về đi."
Nghe vậy lông mày Nghiêm Nhận hơi hơi nhướng lên, gần như không quan sát rõ.
Lục Bình ngẩn ra.
Y phát hiện là cuối cùng biểu cảm của Nghiêm Nhận đã chịu thay đổi xíu xiu.
Từ khi hồi kinh, cứ gặp người khác là nét mặt Nghiêm Nhận luôn lạnh nhạt khó lường, khiến đối phương không thể nhìn thấu, giờ đây mới lần đầu hắn lộ ra biểu cảm thường thấy của 3 năm về trước, đôi mắt thấp thoáng vẻ nghiền ngẫm chòng ghẹo, như thể chỉ ngay giây tiếp theo thôi sẽ lên tiếng đùa trêu một câu gì đó.
Nhưng rồi cử động này bị tiết chế ghìm lại ngay lập tức, gương mặt khôi phục bình thường, Lục Bình không tìm tòi thấy nữa.
Nghiêm Nhận bế y đi từ từ vào phòng trong điện, đằng sau vẫn là tiếng khóc than thảm thương văng vẳng đứt quãng.
Lương Hãn Tùng khóc kêu: "Lão thần vô năng quá, chứng kiến bệ hạ bị gian thần giở trò khống chế mà không dám phản kháng, lại chẳng thể xông vào cứu giá, hổ thẹn cùng cực, ngồi cái chức thừa tướng này cũng có để làm gì nữa đâu? Chẳng thà chết đi tỏ chí còn hơn!"
"Thừa tướng Lương xin bình tĩnh lại!" Mọi người cuống quít hô to.
"Đại tướng công Lương tội gì phải đập đầu vào thềm thế ạ! Mau, mau dìu ông ấy ra! Đại Thành vẫn cần có ngài mà!"
Đạt Sinh bên ngoài trông Lương Hãn Tùng mặt mũi bơ phờ, trán còn vương vệt máu, đành phải phái người đi truyền thái y sang đây.
Đám đông xúm vào mỗi người một tay đỡ Lương Hãn Tùng dậy. Lương Hãn Tùng được dìu ngồi phịch ra đất thở d.ốc, nâng tay áo gạt lệ rồi ngửa đầu dài giọng cảm thán đầy tuyệt vọng: "Trời bắt Đại Thành đổ! Trời bắt Đại Thành phải sụp đổ mất rồi!"
Đạt Sinh: "..."
Tiếng lên án khóc thương dần dà lùi xa, nội điện yên tĩnh hẳn đi.
Trông thấy Nghiêm Nhận bế Lục Bình, Thu Thủy lẫn Chí Lạc sốt sắng luống cuống bước lên đón: "Bệ hạ, ngài... Tướng quân Nghiêm, ngài..."
Nghiêm Nhận liếc hai cô một cái.
Ánh mắt không mấy thân thiện, Chí Lạc sợ quá cứng cả cổ.
Thu Thủy cũng không dám tiến tới ngăn cản, đành thò đầu ngó ra ngoài điện, thấy mấy cung nữ thái giám đứng hai bên đang cúi gằm run cầm cập, chắc là cũng muốn can Nghiêm Nhận thả Lục Bình xuống xong bị trừng mắt cảnh cáo phải lùi về.
Lục Bình ở trước ngực Nghiêm Nhận ngẩng đầu lên, nói với Thu Thủy Chí Lạc: "Ta không sao, hai người ra ngoài trước đi."
Thu Thủy thở phào một hơi, kéo Chí Lạc ra khỏi phòng trong.
Nghiêm Nhận đặt Lục Bình xuống giường, tiện thể ngồi xổm ở đầu giường, lên tiếng hỏi ngay: "Tối nay bệ hạ có ý gì thế?"
Lục Bình gãi đầu: "À thì, ta, ta thực sự không biết là bọn họ sẽ tới tận tẩm điện gây sự, xin lỗi ngươi nhé."
Nghiêm Nhận nhíu mày, có vẻ không hài lòng với câu trả lời của y.
Hồi lâu sau hắn nói tiếp: "Bệ hạ hi vọng ngày nào ta cũng đến điện Thiên Thu chú giải sách cổ sao?"
Tự dưng Lục Bình nghẹn lời.
Nếu bảo muốn thì lại không có lý do phù hợp, liệu có ép buộc quá không? Nếu bảo không, thì có khi về sau chẳng thể nhìn thấy cậu ấy ở cự ly gần thế này nữa rồi.
Chưa đợi Lục Bình đáp Nghiêm Nhận đã tiếp lời luôn: "Nếu bệ hạ mong vậy thì hàng ngày thần đến là được."
Ánh mắt Lục Bình bừng sáng, y cười nói: "Được thôi." Xong lại hỏi thử thăm dò, "Thế... sáng mai mình cùng nhau lên chầu?"
"Ừm." Nghiêm Nhận gật đầu đồng ý, đứng dậy hỏi, "Bệ hạ có cần gọi thái y không?"
Lục Bình nói: "Thái y á? Đạt Sinh gọi hộ khám cho Lương Hãn Tùng rồi, không phải lo cho họ đâu."
Nghiêm Nhận bảo: "...Ý ta là cái chân ngươi."
Giờ Lục Bình mới nhớ ra lúc nãy mình còn đang giả bộ trật chân, thế là đành xoa ấn mắt cá mấy cái xong diễn vẻ ngạc nhiên: "Ớ, tự dưng không đau nữa rồi này, hình như khỏi rồi hay sao ấy."
Nghiêm Nhận: "..."