Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 53

Trời vừa tờ mờ sáng, các đại thần đã tụ tập đông đủ ở điện Thái Cực để vào chầu, tất cả đều đang mồm năm miệng mười bàn tán về sự việc đêm qua.

Chưa gặp Lục Bình đâu mà đã thấy một đôi ủng viền vàng bước qua bậc cửa đại điện tiến vào, Nghiêm Nhận mặc triều phục màu tím chắp tay đi tới đứng giữa hàng ngũ triều thần. Toàn bộ những ai đang có mặt đều liếc mắt trông theo, tuy ngoài miệng không dám nói gì nhưng ánh mắt thì hoặc phẫn nộ hoặc sợ sệt.

Lát sau, cuối cùng Lục Bình cũng xuất hiện bên ngai vàng trên thềm cao.

Trông gương mặt y không phấn chấn lắm, Trần Tuấn nhìn Lục Bình xong thì thảng thốt: "Bệ hạ, sao sắc mặt bệ hạ lại kém thế ạ? Liệu có phải do chưa nghỉ ngơi hẳn hoi không?"

Lục Bình nhíu mày. Tại phải dậy sớm quá nên tinh thần y uể oải thôi mà, sao mắt Trần Tuấn tinh thế nhỉ, cách lớp rèm châu mà cũng nhìn ra là mặt mũi y đang nhăn nhó à? Y xua tay bảo: "Trẫm không sao, chư vị khanh gia có việc gì quan trọng cần tấu không?"

Nghe vậy, Trần Tuấn giơ tấm hốt lên cất giọng sang sảng: "Thần có việc khải tấu ạ."

Lục Bình ra hiệu cho ông ta nói.

"Thần muốn tố thống soái quân Trấn Bắc Nghiêm Nhận ngông cuồng coi khinh phép tắc, xúc phạm bề trên, dẫn binh bao vây tẩm cung bệ hạ, chiếm cứ long sàng của bệ hạ, tội ác tày trời, không thể nhân nhượng!" Trần Tuấn bất bình phẫn nộ.

Ông ta vừa dứt lời là tự dưng các đại thần khác xung quanh đều tràn đầy khí thế, bắt đầu nhao nhao giơ thẻ hốt tranh nhau nói trước.

Trung thừa Ngự sử Hoàng Tung nói: "Thần cũng muốn tố Nghiêm Nhận không xem luật lệ ra gì, chưa có chỉ dụ tự ý duyệt binh thao luyện ở doanh Trấn Bắc, nghi định mưu nghịch, nên lập tức bắt giam, tra xét phạt nặng!"

Vương Tự Trung nói: "Thần cũng muốn tố Nghiêm Nhận bí mật nhận hối lộ của các quan viên, tiêu xài của công mở tiệc..."

"Thần cũng tố Nghiêm Nhận..."

Lục Bình ngồi nghe mà mí mắt cứ máy suốt.

Y lén liếc sang phía Nghiêm Nhận, thấy Nghiêm Nhận đang đứng yên ở vị trí của mình, tách ra thành một đường ranh giới rõ rệt với nhóm quan văn bên phải, hai phe đối lập. Song gương mặt Nghiêm Nhận vẫn chẳng có biểu cảm gì, như thể những lời lên án đây chưa hề gây ảnh hưởng chút nào tới hắn.

Lục Bình cười bảo: "Chư vị hiểu nhầm rồi. Mấy ngày gần đây là do trẫm triệu Nghiêm Nhận vào điện Thiên Thu chú giải sách cổ, tiện thể... ôn chuyện ngày xưa, vì sắc trời đã muộn, nên giữ Nghiêm khanh ở lại nghỉ ngơi luôn thôi."

Những âm thanh ngờ vực rào rào nổi lên trong đại điện, bá quan châu đầu thầm thì với nhau.

Bỗng có người nêu ra thắc mắc: "Nếu đã vậy sao phải triệu kiến buổi đêm, trời sáng mới về, mà không triệu kiến ban ngày ạ?"

Một người khác tiếp: "Đúng đấy, sao xung quanh điện Thiên Thu toàn là binh cũ từ quân Trấn Bắc?"

"Sao bệ hạ không thể ra ngoài gặp chúng thần ạ?"

Lục Bình nói: "Tại vì..."

"Bệ hạ!"

Y còn chưa kịp nói hết lời thì đã thình lình bị Trần Tuấn cắt ngang. Trần Tuấn giơ cao thẻ hốt, mắt trợn to mặt đầy phẫn hận kêu: "Liệu có phải bệ hạ gặp bí mật gì khó tỏ, hay bị kẻ gian bắt ép nên không dám nói ra sự thật không ạ?"

Nhất thời Lục Bình cạn lời.

Song các triều thần lại rối rít hưởng ứng.

"Trông bệ hạ ấp úng ngập ngừng thế kia, chắc chắn là có nỗi khổ không kể ra được ạ!"

"Bệ hạ đừng sợ! Chúng thần ở ngay trên điện Thái Cực đây, ngài có gì muốn nói xin cứ việc nói ra, không phải sợ đâu ạ!"

Lục Bình không ngờ hướng phát triển của sự việc sẽ chệch hẳn khỏi dự liệu của mình, y dở khóc dở cười: "Thực sự là chư vị khanh gia hiểu nhầm thật rồi, trẫm tự nguyện mà, tự nguyện giữ Nghiêm khanh ở lại tẩm điện qua đêm, không liên quan gì đến Nghiêm khanh đâu."

Nói xong, y thấy cuối cùng đầu mày Nghiêm Nhận đã hơi hơi giãn ra chút ít.

Nhưng triều thần chưa hề chịu tin, trung thừa Ngự sử Hoàng Tung rưng rưng ngập nước mắt giơ tay chỉ sang phía Nghiêm Nhận, nức nở thành tiếng: "Chư vị đại nhân, các vị xem đi, bệ hạ đã bị dồn đến nước buộc phải ngậm miệng, không dám lên tiếng nữa luôn rồi!"

"Đúng đấy, đại tướng công Lương phẫn nộ vì Nghiêm Nhận tới mức suýt thì tự vẫn, sáng nay xin nghỉ dưỡng thương không thể vào chầu. Không có thừa tướng Lương ở đây, chúng ta càng cần che chở bệ hạ, chỉnh đốn Đại Thành chứ!"

Lục Bình: "..."

Y hãi hùng trông sang Nghiêm Nhận, thấy Nghiêm Nhận vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ, bị đám đông chỉ trỏ vào gáy mắng chửi, tuy bề ngoài vẫn là vẻ Thái Sơn có sập cũng chẳng biến sắc nhưng khí thế quanh thân đã khác, như có gì rét buốt đang lởn vởn, làm người ta tự dưng lạnh toát sống lưng ngay giữa mùa hè.

Bỗng nhiên có ai bảo: "Hoàng đại nhân chớ có phỏng đoán bừa bãi, phàm việc gì cũng chú trọng chứng cứ, có những chứng cứ nào trực tiếp cho thấy hầu gia Nghiêm định mưu nghịch thế?"

Lục Bình nhìn sang người vừa lên tiếng, hóa ra là hữu thừa bộ Hộ Lý Gia Văn, một quan viên thường ngày cực kì kín tiếng.

Nghe thế Trần Tuấn hừ lạnh: "Hạng lòng dạ Tư Mã Chiêu này ai ai chẳng hay, còn cần chứng cứ gì nữa!"

(*Tư Mã Chiêu là quyền thần nhà Tào Ngụy, về sau con ông cướp ngôi lập ra nhà Tấn)

Hoàng Tung nói: "Chí phải! Vì cùng là thế gia hầu tước với Nghiêm Nhận nên Lý đại nhân mới bênh vực hắn ta vậy đúng không?"

"Ngươi!" Lý Gia Văn tức tối đáp, "Bản quan xét việc nào ra việc đấy, các người đừng có mà lôi thế gia vào!"

Lục Bình ngồi nghe ù hết cả tai, đành đứng dậy phất tay bảo tất cả dừng cãi cọ lại, y chuẩn bị giải thích thêm mấy câu.

Đột nhiên Nghiêm Nhận nhúc nhích.

Tất cả mọi ánh mắt đều chăm chăm dõi sát theo Nghiêm Nhận. Mọi người thấy Nghiêm Nhận xoay người, bước chân chậm rãi thong thả, từ từ tiến tới trước mặt Hoàng Tung.

Hoàng Tung lớ ngớ nhìn hắn.

Giây tiếp theo, tay Nghiêm Nhận giơ lên thật cao.

Cả điện kinh hoàng, Hoàng Tung sợ quá lập tức ngã ngồi ra sàn, giơ thẻ hốt che chắn gào lên: "Nghiêm Nhận ngươi định làm gì! Ngươi định sát hại mệnh quan triều đình ngay giữa điện Thái Cực ư? Bệ hạ cứu thần với!"

Toàn bộ đại điện chìm vào im lìm nặng nề như thể đã chết, ai nấy đều kinh hồn táng đảm.

Lục Bình không kìm được lòng hiếu kì, phải dịch ra mép bậc thềm xem cho rõ.

Song bàn tay Nghiêm Nhận không hề hạ xuống.

Hắn nâng bên tay còn lại lên, phủi tay áo to rộng xong cúi đầu nở nụ cười với Hoàng Tung, đằng sau nụ cười ẩn giấu lưỡi dao sắc bén. Nghiêm Nhận nói nhẹ tênh: "Ta chỉ phủi cho bớt bụi thôi mà, đại nhân sợ gì thế?"

Mặt mũi Hoàng Tung ngẫn ngờ.

Nghiêm Nhận lại tiếp: "Ta tưởng ngài điềm tĩnh vững vàng lắm mà, sao lại khiếp hãi tới nỗi này vậy?"

Biểu cảm của Hoàng Tung chuyển từ ngẫn ngờ sang sôi máu.

"Rốt cuộc ta có mưu nghịch hay không thì phải xem chứng cứ, ví dụ như liệu có xông vào hoàng cung khi chưa được triệu kiến, có làm bệ hạ bị thương một cọng lông sợi tóc nào. Nguyên do mấy hôm nay ta vào cung ắt bệ hạ cũng hiểu rõ trong lòng, sẽ không oan uổng cho thần." Nghiêm Nhận cất tiếng bằng chất giọng đủ cho tất cả mọi người nghe thấy.

Hoàng Tung lổm ngổm bò dậy, hai tay chỉnh lại mũ quan, trông bộ dạng xốc xếch vô cùng.

Nghiêm Nhận nhìn thẳng vào Hoàng Tung, tiếp tục nhếch môi lên thành một nụ cười khủng bố.

Hắn nói: "Giả dụ ta mà nắm được Cấm quân trong cung rồi, thì chư vị đại nhân thấy liệu các ngài có còn bước được ra khỏi điện Thái Cực này nữa không?"

"Ngươi..." Biểu cảm Trần Tuấn đầy chấn động.

Quan viên quanh điện bắt đầu lập cập chân tay, hoảng sợ dáo dác ngó quanh, xem xem có lối nào cho mình chạy thoát.

Lục Bình chẳng gồng được nữa, khẽ mỉm cười.

Sau khi tan chầu, Nghiêm Nhận bước ra một mình trên bậc thềm ngoài điện Thái Cực.

Nghiêm Nhận đi bên trái, các đại thần phe sĩ phu khác đi bên phải, không một ai dám đi song song gần Nghiêm Nhận, tức quá mà không nói được, kiểu chỉ sợ Nghiêm Nhận vung tay một cái là thị vệ Cấm quân cạnh đó sẽ đồng loạt xông lên mất.

Ra khỏi cửa Thừa Thiên, Tông Vân tiến lên đón hỏi về tình hình sáng nay, Nghiêm Nhận tường thuật giản lược lại mấy câu.

Tông Vân vém rèm xe cho Nghiêm Nhận, thấp giọng suy đoán: "Hóa ra bệ hạ cho nhiều người bên ta canh ở cửa điện Thiên Thu thế là có dụng ý này, để chủ tử bị người ta bắt thóp."

Nghiêm Nhận không tỏ ý kiến, lên xe ngồi.

"Tối nay chủ tử có vào cung nữa không ạ? Nếu bệ hạ vẫn triệu kiến thì..."

"Tìm đại lý do từ chối đi." Nghiêm Nhận ngẫm nghĩ rồi đáp, hỏi thêm, "Tối qua ta vắng nhà, có gì xảy ra không?"

Tông Vân đáp: "Tất cả đều ổn ạ." Ngừng giây lát xong lại trù trừ bổ sung, "Sớm nay người hầu nhà Ấp An hầu họ Hà ghé sang, bảo... bảo Hà Tân Bách uống rượu say mèm ở lầu Ngọc Nhân, đòi gặp chủ tử."

Nghiêm Nhận nhíu mày: "Hà Tân Bách? Sáng sớm tinh mơ cậu ta đến lầu Ngọc Nhân nhậu nhẹt làm gì?"

Tông Vân đáp: "Đi uống từ tối qua cơ ạ, thấy bảo là uống suốt cả đêm không chịu nằm ngủ, mãi đến tận lúc trời sáng."

Xe ngựa đi từ cửa Thừa Thiên sang cửa Chu Tước, đường chính hoàng thành bằng phẳng êm ả, màn xe khẽ khàng lay động lướt qua dòng suy nghĩ, Nghiêm Nhận nói: "Về thay quần áo rồi sang lầu Ngọc Nhân đi."

Từ khi trở về Khải An, đây là lần thứ hai Nghiêm Nhận ghé lầu Ngọc Nhân.

Lần đầu tiên đi cùng Phó Dật và Hà Tân Bách, cuối cùng cuộc nhậu tan tành kém vui.

Lần này đến cũng là để gặp Hà Tân Bách.

Phong cách trang hoàng ở đây đã xa hoa quý phái hơn so với 3 năm trước, nhưng đang buổi sáng sớm nên toàn bộ lầu Ngọc Nhân đều rất yên tĩnh, chỉ mỗi phòng của Hà Tân Bách mở toang cửa rầm rĩ, thi thoảng lại có tiếng chén rượu vỡ tan vọng ra.

Vừa bước vào phòng Nghiêm Nhận đã nghe thấy Hà Tân Bách kêu ca: "Mặc kệ ta, ta uống một mình ta là được, các ngươi cút hết đi!"

Lại thêm một chén rượu đáp đất, rơi đập xuống thảm trải sàn.

Nghiêm Nhận đi đến gần, thấy Hà Tân Bách đang ôm vò rượu trong lòng, người thì nằm gục nhoài ra bàn khóc rống: "Cả thế gian này chẳng ai hiểu ta! Sao không hiểu ta, trăng cũng không hiểu ta!"

Nghiêm Nhận duỗi tay vỗ mặt cậu ta mấy cái, cậu ta sửng sốt ngồi thẳng dậy: "Nghiêm Tử Khanh! Ta muốn gặp Nghiêm Tử Khanh!"

Vừa nói cậu ta vừa giơ chén rượu trong tay lên, nhắm mắt nghẹn ngào đầy đau thương với người đối diện: "Tử Khanh, ta kính ngươi một chén."

Xong đổ sạch chén rượu xuống sàn.

Nghiêm Nhận: "..."

Nghiêm Nhận dứt khoát túm lấy cổ áo sau gáy Hà Tân Bách xách cả người dậy. Hà Tân Bách mở mắt ra ngó thử xem ai đến, ánh nhìn đờ đẫn: "Tử Khanh, ngươi đến thật hả?"

Ngay sau đó cậu ta ôm chầm lấy Nghiêm Nhận: "Không phải ta đang nằm mơ chứ? Sau ngươi lại đến chỗ này được! Ngươi sẽ không đến đâu!"

Say bí tỉ lên cơn cả đêm rồi mà giờ vẫn còn khỏe khoắn thế này, đúng là hiếm có, Nghiêm Nhận mặc cho cậu ta kéo giật vạt áo của mình nhàu nhĩ hết cả, kiên nhẫn đáp: "Ta đây. Thấy bảo ngươi có việc tìm ta?"

Nghe xong Hà Tân Bách còn kích động hơn: "Nhất định phải có việc mới được tìm ngươi à? Sao các ngươi đứa nào cũng thế, người thì đi đánh trận người thì vào quân doanh, người thì làm hoàng đế! Tất cả biến thành người lớn kì quái lạ lùng hết rồi, suốt ngày bận rộn đâu đâu! Muốn rủ ai uống rượu cùng cũng chẳng có!"

Nương tử Từ bên cạnh thấy thế hốt hoảng khuyên: "Công tử Hà nói nhỏ thôi ạ, đừng để người khác nghe thấy cậu bàn tán thánh thượng sau lưng!"

"Này đã là gì! Ta có bàn tán thánh thượng ngay trước mặt thì bản thân thánh thượng cũng chẳng bận tâm nhé!" Hà Tân Bách giẫm chân trần trên thảm trải, vừa choáng váng lượn lờ vừa rống lên lải nhải, rồi tự dưng lại trông sang phía Nghiêm Nhận, bĩu môi rưng rưng nước mắt, "Đâu có như ai đấy, ôm một cái thôi đã lên cơn định giết người rồi! Huhuhuhu..."

Nghiêm Nhận: "..."

Phía dưới đôi mắt Hà Tân Bách là dấu vết hai hàng nước mắt hãy còn rất rõ rệt, vệt rượu với vệt nước mắt lẫn lộn vào nhau trông càng thêm bê bết đáng thương. Khóc chán xong cậu ta lại lết ra trước mặt Nghiêm Nhận: "Tử Khanh, ngươi thay đổi rồi, bọn mình với nhau không còn được như xưa nữa."

Dường như cậu ta chỉ đang lảm nhảm trong cơn say, mà cũng giống xả hết nỗi lòng. Nghiêm Nhận cười khổ trong bụng, ngoài mặt vẫn điềm tĩnh hỏi ngược lại: "Ngươi thấy ngần ấy chuyện xảy ra rồi, ta còn quay lại ngày xưa được nữa không?"

Hà Tân Bách ngớ ra, hoang mang nói: "Xảy ra chuyện gì cơ, chẳng phải vẫn đang ổn thỏa đây à?"

Vẻ trào phúng thoáng lộ ra mắt Nghiêm Nhận, hắn đáp: "Cha ta chết rồi, mẹ ta chết rồi, cả nhà chỉ còn lại mỗi mình ta."

Hà Tân Bách lại ngẩn người, nhưng chỉ giây lát sau kịp phản xạ kêu to: "Nhưng cái đấy có liên quan gì tới ta đâu! Có phải do ta hại bác trai bác gái mất đâu, sao ngươi lại lạnh nhạt với ta với Phó Dật!" Cậu ta chộp tay áo Nghiêm Nhận kéo căng vừa lắc vừa lên án, "Mấy năm ngươi không có ở đây bọn ta vẫn hay ghé nhà thăm hỏi mẹ ngươi, mẹ ta với phu nhân quốc công cũng thường xuyên tới chơi giúp bác gái giải sầu, ngay cả cửu điện hạ cũng thế, à không... ngay cả bệ hạ cũng thế!"

"Bệ hạ làm sao?" Nghiêm Nhận hỏi ngay.

Hà Tân Bách khóc lóc kể: "Cậu ta ở trong cung mà còn chăm đến nhà ngươi hơn cả ta, chắc còn sắp ngốn sạch sách vở trong thư phòng ngươi rồi! Lúc mẹ ngươi mất cậu ta bị quấn chân không ra ngoài được, đành phải nhờ Lục Tường đi thăm mẹ ngươi, sau đấy cậu ta còn lén lút rời cung đi thắp hương cho bác gái nữa. Tình nghĩa của bọn ta với ngươi chưa bao giờ thay đổi hết!"

Hà Tân Bách chùi nước mắt vào bả vai Nghiêm Nhận, ôm lấy hắn, miệng vẫn đang tiếp tục kể lể khổ sở gì đó, song Nghiêm Nhận đã không thể nào nghe lọt tai được nữa.

"Huhuhu Tử Khanh, liệu Tam tuấn Khải An bọn mình có còn quay về như xưa được không... Ban đầu đã hứa là phải làm anh em cả đời cơ mà, sao ngươi lại thay đổi vậy..."

Nghiêm Nhận đỡ hờ lấy Hà Tân Bách, suy nghĩ đã lảng vảng xa khỏi lầu Ngọc Nhân từ lâu.

Hắn vật Hà Tân Bách đã say bí tỉ nhão nhoẹt sang cho người làm, dặn: "Khiêng cậu ta về phủ Hà đi."

Sau đó dẫn theo Tông Vân xoay người đi luôn.

"Tử Khanh, Tử Khanh đừng đi!" Tiếng Hà Tân Bách gọi với đằng sau mỗi lúc một xa, nhưng dường như Nghiêm Nhận chẳng hề nghe thấy.

Buổi trưa đầu hè cứ làm người ta uể oải buồn ngủ, ăn cơm xong, mới phê được vài quyển tấu chương mà Lục Bình đã phải đầu hàng ngã gục, vội vàng quay lại điện Thiên Thu định chợp mắt một lát.

Thu Thủy đốt hương an thần ở đầu giường, Lục Bình còn chưa cởi được áo khoác thì bỗng có tiếng xôn xao vang lên ngoài điện.

"Bệ hạ đang nghỉ trưa, tướng quân Nghiêm ngài không vào được đâu ạ!"

Lục Bình ngớ người: "Ai thế, Nghiêm Nhận à?"

Dây buộc áo ngoài của y đang cởi dở, vạt trái tà phải rủ thõng trên người, chẳng kịp cởi áo đã sốt sắng tất tả bước ra ngoài, gặp đúng Nghiêm Nhận đang tiến vào.

Lục Bình vừa hoảng vừa mừng: "Sao hôm nay sớm thế đã..."

Chưa cả dứt lời, Nghiêm Nhận đã bước tới trước mặt y, duỗi tay chộp lấy cổ tay y.

Lục Bình giật mình kêu khẽ.

Song động tác của Nghiêm Nhận quá nhanh, sức quá mạnh, hắn túm Lục Bình kéo luôn vào phòng trong, bước tới cạnh giường.

"Bịch" một tiếng, Lục Bình ngã ngồi xuống giường, đầu óc trống rỗng.

Bình Luận (0)
Comment