Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 60

"Đi!"

Giữa rừng cây rậm rạp ở phía nam thành Khải An, những tiếng vó ngựa dồn dập liên tiếp xé toang đêm đen tĩnh mịch, đội ngựa phi nhanh vun vút, bụi đất dọc đường thốc lên tứ tung rồi lại đáp xuống cây cỏ.

Một tiếng hí rền vang, chiếc xe ngựa dẫn đầu đằng trước buộc phải phanh gấp. Phó Dật dẫn quân lính doanh Sóc Phương ập tới bao vây xung quanh. Người ngồi ngoài đánh ngựa là một cô gái búi tóc cao nhìn Phó Dật đầy đề phòng, rồi quay sang quan sát tứ phía, có vẻ đang tìm xem có đường nào phá vòng vây trốn thoát.

Tầm mắt Phó Dật lướt qua cô gái, dừng ở rèm xe đằng sau cô ta, như muốn nhìn xuyên qua lớp rèm mỏng manh ấy.

"Hứa đại nhân." Anh ta thở d.ốc lên tiếng, "Ngươi không thoát được đâu, theo doanh Sóc Phương về Khải An di thì hơn!"

Xe ngựa không một động tĩnh.

Mãi lâu sau, đèn lồng treo dưới mái hiên bắt đầu lung lay, mấy ngón tay gầy mảnh vén rèm lên, để lộ ra gương mặt có phần nhợt nhạt của Hứa Nham.

Cậu ta nói bình bình: "Ta theo ngươi về."

Phó Dật chợt nín thở.

Đột nhiên Hứa Nham cúi đầu xuống ho sù sụ.

Cô gái đằng trước xe ngựa lập tức cau mày, lo âu nhìn sang Hứa Nham, rồi quay qua nói với Phó Dật bằng giọng khá miễn cưỡng: "Sức khỏe đại nhân bọn ta không tốt, đằng trước có một dịch trạm, liệu có thể cho ngài ấy nghỉ lại đó một đêm rồi mai hẵng về được không?"

Tướng sĩ và binh lính bên cạnh đều thoáng ngần ngừ, băn khoăn quay qua nhìn Phó Dật.

Tiếng quạ kêu đã văng vẳng giữa núi rừng xa xa.

Phó Dật ngẩng đầu, thấy màn trời không rõ trăng sao mà vàng xám vì mây mù che phủ. Anh ta suy tư, ánh mắt vẫn theo dõi chằm chằm Hứa Nham, miệng nói: "Trời sắp tối rồi mà còn có khả năng mưa, quân Sóng Phương nghe lệnh, tới dịch trạm phía trước nghỉ ngơi một đêm, ngày mai dẫn trọng phạm lên đường về kinh." Anh ta ngừng lại giây lát rồi bổ sung thêm, "Ta sẽ bố trí trọng binh canh gác xung quanh, Hứa đại nhân chớ có giở trò gì đấy."

Nghe vậy, Hứa Nham cười một tiếng cực kì khẽ, thả rèm xe xuống.

Quân Sóc Phương dừng chân nghỉ ngơi ở dịch trạm.

Số binh lính Phó Dật dẫn theo không quá đông, miễn cưỡng đủ chỗ ở, ông chủ dịch trạm chuẩn bị cơm canh nóng sốt bưng tới từng phòng, riêng phòng Hứa Nham thì có 3 lớp binh sĩ bao vây trong ngoài, hệt như cái thùng sắt kín mít.

Tâm trạng Phó Dật bồn chồn vô cớ, anh ta cứ lượn lờ bước lang thang quanh quẩn, cuối cùng dứt khoát đi tới cửa phòng Hứa Nham, đưa tay đẩy ra.

Húa Nham với cô gái theo cùng đang ngồi trong phòng, đồ ăn trên bàn chưa hề động vào. Phó Dật bước tới gần: "Sao Hứa đại nhân không ăn thêm ít? Ngày mai còn phải lên đường đấy."

Hứa Nham liếc qua chỗ cơm canh: "Dầu mỡ quá, không ăn nổi."

Nghe thế Phó Dật giễu cợt: "Hứa đại nhân phạm phải tội mưu nghịch chém đầu đấy, giờ ăn được bữa nào là bớt bữa ấy mà còn kén chọn thế, chẳng lẽ thích cháo loãng nhạt thếch trong ngục hơn à?"

Hứa Nham thoáng nhíu mày.

Cậu ta nói với cô gái bên cạnh: "Cô quay về phòng nghỉ trước đi."

Cô gái lập tức lắc đầu, ngập ngừng do dự, dè dặt nhìn sang phía Phó Dật.

Hứa Nham nói: "Không sao, ta với thống lĩnh Phó là người quen cũ, trò chuyện mấy câu thôi."

Cô gái lưỡng lự giây lát, cuối cùng vẫn đứng dậy đi ra ngoài.

Phó Dật vén vạt áo lên ngồi vào chiếc ghế cô gái mới ngồi lúc nãy, mở miệng hỏi luôn: "Cô ta là ai?"

"Thuộc hạ của ta, tên La Y."

"Chỉ vậy thôi?"

"Không thì thống lĩnh Phó tưởng là quan hệ gì đây?" Hứa Nham ngước mắt lên nhìn Phó Dật.

Phó Dật cười gằn, đáp ra vẻ chẳng hề bận tâm: "Theo ngươi cùng bỏ chạy lưu vọng chân trời thì dĩ nhiên không phải quan hệ tầm thường."

Anh ta ngửa đầu, cố gắng ép mình không nhìn Húa Nham.

"Phó Dật."

Anh ta lại nghe thấy Hứa Nham gọi mình thật nhẹ.

"Kể từ lần trước, đã lâu lắm mình không ngồi xuống nói chuyện hẳn hoi với nhau rồi." Hứa Nham bảo.

Phó Dật thấy lồng ng.ực bức bối vô cùng, nhưng ngoài mặt cũng chỉ nhếch môi lên hỏi ngược: "Ý ngươi chỉ lần nào?"

Hứa Nham khựng lại, đáp: "Ngươi biết ý ta nói là lần nào."

Cả hai đều hiểu rõ trong bụng, cái Hứa Nham đang nhắc đến là buổi đêm rét buốt, Lục Chấp chuẩn bị dấy binh cung biến 2 năm về trước.

Căn phòng chìm vào lặng im, Phó Dật thấy mình lại quay về với cái đêm như một giấc mộng ấy.

Tối hôm đó, tin tức Nghiêm Sần tử trận lan từ trong hoàng thành ra, Phó Dật cùng Hà Tân Bách ghé thăm Đường Nhược Sơ, lúc ra về thì đã là hoàng hôn, vốn dĩ anh ta phải đến doanh Sóc Phương trực nhưng người làm lại tới báo là Hứa Nham đang chờ anh ta ở lầu rượu phố Vĩnh Hưng.

Đây là lần đầu tiên Hứa Nham chủ động hẹn anh ta.

Ngày xưa, Hứa Nham chưa bao giờ để người thế gia vào mắt, ngay cả Phó Dật cũng không ngoại lệ, mỗi tội anh ta bám riết theo đuổi, cố tình lởn vởn kiên trì bền bỉ trước mắt hết lần này tới lần khác, dần dà Hứa Nham mới chịu trò chuyện với anh ta vài câu.

Anh ta đến phố Vĩnh Hưng gặp Hứa Nham, uống rượu cùng cậu ta.

Hứa Nham tán gẫu với anh ta câu được câu chăng, tính tổng số ra chắc còn nhiều hơn tất cả những câu từng nói với anh ta trong mọi dịp từ trước đến nay. Cậu ta rót rượu liên tục, cuối cùng Phó Dật đã say.

Tầm mắt của Phó Dật mờ nhòe, nhưng đầu óc thì vẫn tỉnh táo.

Anh ta nhớ mình đánh đổ chén rượu lăn xuống thảm, nốt ruồi lệ chí ở khóe mắt Hứa Nham càng đỏ rực lên, ánh mắt nhìn anh ta thấp thoáng vẻ mê mệt mờ ảo. Anh ta dồn người trước mặt vào góc tường, tì lên tủ kệ, cuồng dại thỏa sức gặm cắn đôi môi ướt át vì rượu ấm của đối phương.

Điều bất ngờ là Hứa Nham không hề chống cự.

Người trong lòng lạnh thấu tận xương, nhưng ôm lấy thì lại ấm. Hứa Nham còn đang ôm vòng lấy cổ Phó Dật khẽ thở d.ốc, hơi thở phơn phớt lướt qua gò má anh ta, cái tay quấn ở cổ áo mình chẳng phân biệt được rõ là đùn đẩy hay phối hợp.

Trong lòng Phó Dật chỉ còn sót đúng một ý nghĩ, Hứa Nham có thích mình.

Ý thức được điều này, Phó Dật mừng rỡ phát điên lên.

Rượu mạnh không chỉ khiến cổ họng và lồng ng.ực bỏng rát mà còn lan tràn khiến toàn thân đều bốc lửa. Anh ta ghì siết Húa Nham vào lòng mình, cướp đoạt môi, cằm, yết hầu rồi xương quai xanh của cậu ta bừa bãi hơn nữa.

Sau đấy anh ta say quá thiếp đi.

Chẳng biết đã là giờ nào, đầy tớ ẩy anh ta cố gọi dậy, anh ta thấy mình đang nằm trên giường lớn quần áo chỉnh tề, chưa có chuyện gì xảy ra hết. Đầy tớ hấp tấp vội bảo anh ta, thị lang bộ Hình Lý Văn Nghiệp đang ở ngay ngoài phòng, có việc gấp cần tìm anh ta.

Không thấy Hứa Nham đâu nữa, chắc là đi về rồi, Phó Dật không nghĩ nhiều.

Mãi đến sau ấy anh ta dẫn quân Sóc Phương công phá cửa cung xông thẳng vào trong, trông thấy Cấm quân của Lục Chấp thì mới muộn màng hiểu ra, có lẽ mình bị lợi dụng mất rồi.

Nếu anh ta say xỉn cho tới sáng rỡ mới tỉnh, nếu không ai có thể tìm đến phố Vĩnh Hưng thì sẽ chẳng còn người nào điều động được quân Sóc Phương trực đêm hôm ấy, Lục Chấp sẽ không còn sơ hở gì nữa.

Anh ta không hề hung hăng hùng hổ đi tìm Hứa Nham hỏi tội, anh ta không bao giờ muốn gặp lại Húa Nham nữa. Bất luận danh sách mưu nghịch Đại Lý tự điều tra ra có Hứa Nham hay không, anh ta cũng không muốn phải nhúng tay vào nữa.

Thành Khải An rộng lớn thế, chứ thực ra muốn đoạn tuyệt quan hệ đến già với ai đó thì dễ lắm, huống chi một người là quan văn, một người là võ tướng.

Cứ vậy suốt đến tận lần này.

Khó mà bóc tách đấy là hận hay là oán, Phó Dật đứng lên rũ mắt nhìn xuống Húa Nham: "Có phải ngươi làm việc cho Lục Chấp thật không?"

Hứa Nham lơ đãng đáp: "Chẳng phải Nghiêm Nhận điều tra ra là thế à?"

Phó Dật hừ lạnh, nói với vẻ khó tin: "Ngươi là quan văn, tính ra đối với Lục Chấp chẳng có tác dụng gì, cớ sao Lục Chấp phải dùng ngươi?"

"Phó Dật, ngươi đừng cố bịt tai che mắt mình nữa." Hứa Nham ngẩng đầu lên đón ánh nhìn anh ta, tuy tư thế thấp hơn nhưng đôi mắt lại lấp lóe toát ra vẻ trào phúng mờ nhạt, "Dù là khi ta ra làm quan hay từ hồi còn ở Quốc tử giám Lục Chấp đều quyết tâm mời chào ta, sau ấy ở phố Vĩnh Hưng ta chuốc say ngươi không để ngươi quay về doanh Sóc Phương. Rõ rành rành vậy rồi, Nghiêm Nhận điều tra ra cái gì thì sự thật chính là như thế."

Gió thốc từ ngoài cửa sổ vào, ánh sáng leo lét từ chiếc đèn dầu thoáng lung lay.

Phó Dật chống hai tay vào mép bàn, cúi thấp người nhạo báng ngược lại: "Vậy nên ngươi cũng không ngờ Lý Văn Nghiệp lại tìm ra ta, ta lại có thể vào cung giết chết Lục Chấp phải không? Hối hận lắm chứ gì, hối hận vì mình bỏ về sớm quá?"

Trong ánh đèn lảo đảo, gương mặt Hứa Nham thoắt sáng thoắt tối khó lòng nhìn thấu, hệt như chính con người cậu ta. Cậu ta im lặng giây lát, nói: "Ừ. Thắng làm vua thua làm giặc, ta chấp nhận."

Phó Dật hất văng cốc trà bên cạnh đi: "Lục Chấp hứa cho ngươi lợi lộc gì, để ngươi chịu bán mạng vì gã thế!"

Cốc trà làm bằng gỗ, rơi xuống đất lộc cộc lăn mấy vòng, nước nóng vãi hết ra sàn.

Hứa Nham đáp: "Hắn cam kết sau khi lên ngôi sẽ cho ta chức quan rất cao."

"Chỉ vì cái này?"

"Ừ."

Phó Dật phẫn nộ: "Chỉ vì cái này mà ngươi dễ dàng đồng ý làm việc cho gã. Ban đầu ta..." Anh ta cười mấy tiếng tự giễu, "Ban đầu ta đối xử tốt với ngươi như thế mà ngươi chẳng buồn để tâm, xem ta như con chó gọi thì đến xua thì đi, lần duy nhất chịu đáp lại cũng vẫn là bởi Lục Chấp, vì sự nghiệp của bản thân minh. Có phải ngươi thấy ta nực cười lắm không?"

Phó Dật thấy mình quá nực cười ấy chứ.

Song Hứa Nham lại chẳng cười, biểu cảm vẫn cứ ơ hờ điềm tĩnh như thường, cậu ta chỉ lắc đầu: "Giờ nói những thứ này cũng để làm gì đâu."

Luồng tâm trạng vô danh lẫn lộn giữa thê lương và đắc ý trào lên trong lòng Phó Dật.

Anh ta gật đầu: "Đúng, hiện giờ tình thế xoay chuyển, chắc Hứa đại nhân cũng không ngờ sẽ lại có ngày trở thành con chó mất chủ, rơi vào tay ta chứ gì?"

Hứa Nham thản nhiên đáp: "Đúng là không ngờ."

Giờ đây vị thể đảo ngược, Phó Dật là thống lĩnh quân Sóc Phương cao ngạo xa vời, còn Hứa Nham thì thành phạm nhân dưới thềm sụp đổ sớm chiều. Bất luận thế nào cậu ta cũng không trở mình nổi nữa.

Phó Dật cười lạnh trong bụng, nói: "Theo những gì ta biết về ngươi, với cái tính xảo quyệt của ngươi thì kiểu gì cũng sẽ tìm cách bỏ trốn thôi."

Hứa Nham tiếp lời: "Đúng rồi. Liệu thống lĩnh Phó có thể nể mặt tình cảm ngày xưa, để họ đừng trông chặt quá không?"

"Tình cảm ngày xưa gì? Tỉnh rượu xong ta quên hết rồi." Phó Dật nhướng mày.

Hứa Nham không đáp nữa.

"Ngươi cứ chờ ngày mai vào cung gặp bệ hạ đi." Phó Dật nhìn cậu ta một lần cuối cùng, rồi xoay người bỏ đi khỏi phòng.

Ra khỏi cửa phòng, anh ta mới trông thấy mái hiên dịch trạm đang liên tục nhỏ nước tí tách, rừng cây cũng luẩn quẩn tiếng rào rạt, hóa ra trời đổ mưa.

Hình như đây là cơn mưa thu đầu tiên trong năm nay.

Buổi đêm ngoài rừng núi còn lạnh hơn trong thành, Phó Dật nặng nề tâm sự đi kiểm tra tình hình canh giữ xung quanh, sau khi xác nhận mọi thứ ổn thỏa mới quay lại dưới tầng căn phòng của Hứa Nham.

Anh ta cho binh sĩ đứng gác quanh chỗ Hứa Nham đi nghỉ, chỉ ngồi lại một mình trên ghế dài, ngước mắt trông lên cầu thang tầng 2 chỗ cửa phòng Hứa Nham mà ngẩn người ra.

Hứa Nham sẽ bỏ trốn sao?

Cậu ta gầy yếu thế, đảm bảo không thể tự chạy trốn một mình, nhưng cô gái đi theo bên cạnh kia thì chưa chắc.

Cuối cùng ánh nến trong phòng đã tắt, Phó Dật thoáng thất thần.

Ngồi canh mãi hồi lâu, bỗng nhiên anh ta nghe thấy một loạt tiếng ho sù sụ đứt quãng vang từ trong phòng, mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một gấp gáp.

"Khụ khụ khụ..."

Phó Dật đứng dậy trù trừ.

"Khụ! Khụ khụ..."

Hứa Nham ho rất kinh khủng, cứ như sắp khạc hết nội tạng ra ngoài, Phó Dật không kìm nổi nữa sải bước chạy nhanh lên cầu thang, đẩy cửa phòng cậu ta bật mở.

Trong phòng tối tăm không trông rõ đường, Phó Dật thắp đèn dầu lên, thấy Hứa Nham đang nằm nhoài ra giường, người mặc áo trong mỏng manh, mặt mũi trắng nhợt tái mét đi, mái tóc dài xõa ra cạnh gối, khóe mắt lấp loáng nước vì cơn ho kích động.

Phó Dật cau mày lại, đỡ cậu ta ngồi dậy theo phản xạ, hỏi: "Làm gì thế?"

"Rót hộ ta cốc nước với." Hứa Nham thở hồng hộc nói.

Phó Dật nghĩ, lúc này mình nên đạp cửa bỏ đi chứ.

Sống chết của một trọng phạm triều đình thì liên quan gì đến anh ta đâu.

"Nước nóng nhé." Hứa Nham nói thêm.

Trong phòng không có nước nóng, ma xui quỷ khiến thế nào Phó Dật lại đi ra ngoài xuống tầng, sang bếp bưng một cốc nước nóng rồi lại dầm mưa phùn chạy về, giơ ra trước mặt cho Húa Nham.

"Uống." Anh ta lạnh mặt nói.

Hứa Nham nhìn anh ta một lát, im lặng nhận lấy cốc nước.

Uống được mấy ngụm xong cậu ta lại bắt đầu ho dữ dội, cốc nước trong tay rung lên, chỗ nước nóng còn lại đổ hết cả ra, trùng hợp sao mà hắt cả vào viền áo cá chuồn của Phó Dật.

Phó Dật ngớ người.

Hứa Nham nhìn xuống nửa người dưới của anh ta, nhẹ giọng nói: "Áo ngươi bị ướt rồi kìa."

Dứt lời, ngón tay gầy mảnh của cậu ta chạm vào vạt áo Phó Dật, bắt đầu lau chùi yếu ớt.

Hơi thở của Phó Dật khựng lại, anh ta lập tức chộp lấy cổ tay Hứa Nham không để cậu ta tiếp tục nữa, trợn trừng mắt nhìn cậu ta đầy dữ tợn.

Lần trước Hứa Nham chỉ hơi dụ dỗ thôi, mượn cái hôn đổi lấy một buổi say mèm bí tỉ của Phó Dật.

"Lần này ngươi còn muốn làm gì nữa!" Phó Dật hất tay cậu ta ra, thấp giọng gầm lên.

Song Hứa Nham chẳng hề dao động, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phó Dật: "Phó Dật, ngươi nói xem nếu về Khải An, ta sẽ gặp hậu quả thế nào?"

Phó Dật cắn chặt răng: "Ngươi về là sẽ chết."

"Đúng đó, ta muốn sống." Giọng Hứa Nham rất rất nhẹ, tựa lời nói mớ bên gối giữa khuya lướt khẽ qua vành tai người nghe.

Cậu ta kề sát vào Phó Dật, môi hơi hé ra, "Thống lĩnh Phó có chịu thả ta đi không?"

Bình Luận (0)
Comment