"Ta tiếc cái mạng lắm, ta không muốn chết." Hứa Nham nói.
"Vậy nên ta nhất quyết không thể quay về Khải An được." Nói xong, Hứa Nham tiếp tục đưa tay phủi bớt nước ẩm dính trên nếp gấp vạt áo phía dưới hông của Phó Dật.
Nhưng lau chùi sao cũng không thể khô nổi, Phó Dật bắt lấy tay cậu ta lần nữa, cười dè bỉu: "Liên quan gì đến ta, ta chỉ làm việc theo lệnh." Nhưng anh ta không thả ra mà trái lại còn siết chặt hơn, như muốn bóp vỡ đối phương, "Ngươi bám víu một vương gia mưu nghịch, dồn hoàng hậu và thái tử quá cố vào cảnh thảm thương, có chết cũng đáng."
Hứa Nham bỏ mặc ngoài tai, dịch người di chuyển tới gần anh ta.
Gió lạnh se sắt ập từ ngoài phòng vào, vỗ lên cửa sổ giấy cũ kĩ vang những tiếng trầm đục, Phó Dật cảm nhận được Hứa Nham thoáng rùng mình vì rét.
"Phó Dật, ta lạnh." Cậu ta nói.
Phó Dật cứng đờ.
Cảm giác quá đỗi quen thuộc, bỗng dưng khiến anh ta bực bội vô cớ.
Thậm chí Hứa Nham còn chưa ôm anh ta, cũng chưa hề ôm vòng lấy cổ níu anh ta ở lại. Cậu ta chỉ tựa trán lên bả vai anh ta, khẽ khàng thở d.ốc, có vẻ đang yếu ớt không chịu đựng nổi nữa, từng tiếng một đều hóa thành lau sậy đầu thu quấn vòng quanh trái tim Phó Dật.
Áo trong của cậu ta mỏng dính, gần như trong suốt dưới ánh đèn leo lét.
Phó Dật cảm giác cổ họng mình khô đắng lạ thường, yết hầu anh ta chuyển động: "Ta sẽ không mắc bẫy ngươi đâu."
"Ngươi không uống rượu, sao mà mắc bẫy được?" Hứa Nham nói.
Cậu ta ngẩng đầu trông lên Phó Dật, môi hãy còn sót vệt nước nãy mới uống vương lại đang phản chiếu ánh nến, hệt như hổ phách xinh đẹp cuốn hút hồn phách người đời.
"Thả ta đi, được không?" Cậu ta nói nhỏ, "Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi."
Nội tâm Phó Dật chấn động, anh ta cười ha hả, cố nói bằng giọng chế nhạo nhất có thể: "Ngươi thấy giờ ta vẫn còn là ta của ngày trước nữa ư? Bây giờ đối với ta mà nói ngươi chẳng đáng một xu, ngươi không có tư cách lấy mình ra đòi trao đổi với ta đâu."
"Ta biết." Hứa Nham gật đầu, xáp lại gần hơn nữa, "Nhưng mà ta lạnh lắm."
Giọng điệu cậu ta rõ tự nhiên mà bình thản, như thể chỉ đang trần thuật sự thật, không hề giống quyến rũ chút nào, song lại vẫn trở thành một mùi hương đầu độc xộc thẳng vào tai Phó Dật.
Hôn một lần, chỉ một lần thôi, sẽ không sao đâu. Anh ta nghĩ.
Đằng nào hiện giờ đối phương cũng đã thành phạm nhân, chẳng buộc phải mặc mình bày bố đó ư.
Đúng, hôn một cái thôi thì đã sao?
Một khi ý nghĩ này ùa vào đầu óc là Phó Dật không do dự thêm nữa, anh ta nâng tay nắm lấy cằm Hứa Nham hôn lên.
Anh ta dùng sức rất mạnh, gần như muốn bóp nát cằm Hứa Nham.
Đôi môi mỏng của Hứa Nham thấp thoáng hơi ấm từ nước nóng tràn qua, sau khi liếm mút cạn kiệt rất nhiều lần thì chỉ còn lại cái trong trẻo thấm nhuần, đan xen với những tiếng thở hổn hển lắt nhắt, lạnh mà ngọt.
Trái tim Phó Dật đập dồn nhịp trống, từng tiếng một nối tiếp thúc giục anh ta giải phóng h.am m.uốn của mình, Hứa Nham kéo giật lấy thắt lưng ở hông anh ta, bật lên một chữ: "Đau..."
Sau chót thì chút ít lý trí cuối cùng anh ta còn sót lại cũng bị đập tan.
Cùng lúc h.am m.uốn trào dâng, cảm giác thê lương chẳng rõ ngọn nguồn cũng ập đến theo.
Hóa ra cách mà Hứa Nham tìm ra chính là cái này ư? Phó Dật nghĩ.
Vậy cậu ta thành công mất rồi.
Phó Dật biết mình rất hèn yếu, nhưng anh ta đành chịu.
Anh ta buông Hứa Nham ra, xuống giường trở tay đóng cửa phòng lại. Lúc quay trở về giường, anh ta cắn chặt hàm răng, đè bả vai Hứa Nham xuống đệm giường bằng một tay, tay kia thì bóp lấy gương mặt cậu ta, hổ khẩu siết ở cằm, ép cậu ta nhìn mình bằng đôi mắt ngập ánh nến li ti tựa sao trời.
"Hứa Nham, ngươi nhớ cho rõ, giờ là ngươi đang cầu cạnh ta!" Anh ta hung dữ nói.
Sức anh ta quá mạnh, giọng Hứa Nham bị bóp méo lè nhè: "Ừm, ta cầu xin ngươi..."
Phó Dật tự nhủ với mình, bây giờ Hứa Nham đang xin anh ta bố thí chứ không phải do anh ta muốn, chẳng qua anh ta chỉ miễn cưỡng đồng ý mà thôi.
Nghĩ đến đó, anh ta cười một tiếng tự giễu, đáp: "Được."
Ngón tay lướt dần xuống dưới, thô lỗ kéo giật đai lưng bên ngoài quần áo của đối phương.
Bỗng nhiên Phó Dật nhớ về lần đầu hai người họ gặp nhau.
Có lẽ với Hứa Nham thì lần đầu gặp mặt của họ là ở Quốc tử giám, nhưng cậu ta không biết, từ sớm hơn nữa, rất nhiều năm trước đó, gương mặt cậu ta đã in dấu rõ rệt dài lâu vào ấn tượng của Phó Dật.
Phó Dật không nhớ cụ thể ngày tháng nữa, chỉ nhớ mình mới tầm 10 tuổi, chắc ấy cũng vào khoảng đợt giao mùa hè thu, phố phường ngõ ngách thành Khải An cứ ẩm ướt, xe ngựa nhà họ Phó đi qua trên đường, người khác trông thấy rõ chữ "Phó" trên đèn lồng treo xe đều sẽ thức thời tất tả tránh ra nhường lối.
Phó Dật hãy còn thiếu niên cùng Phó Dư ngồi chơi đùa trong khoang xe rộng rãi, chuẩn bị vào cung gặp cô nhà mình, chính là hoàng hậu đương triều.
Nhưng rồi một tiếng ngựa hí đột ngột vang rền, xe ngựa phanh gấp, âm thanh xôn xao trách mắng nổi lên ngoài xe.
"Người đâu mà lỗ m.ãng vô ý thế! Đừng có mà quấy nhiễu cô nương với nhị công tử nhà bọn ta!"
Phó Dật vén rèm xe lên, trùng hợp chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Xe ngựa dừng trước cửa một hiệu thuốc, người làm nhà mình đang mắng mỏ một thiếu niên nhỏ tuổi gầy gò yếu ớt. Thiếu niên ôm một gói thuốc trong lòng, quần áo cũ rách trên người dính nước bùn sau mưa, trông là biết vừa mới ngã nhào một cú nhưng cậu ta chẳng buồn chùi bớt bùn đất, mà chỉ nén đau che chắn thật kĩ cho chỗ thảo dược đang cầm ở tay.
"Nhìn đường vào chứ, có biết đây là xe nhà ai không hả?"
Dường như thiếu niên bịt tai làm lơ trước lời trách móc của phu xe, lạnh lùng liếc mắt tránh đi, tuy vóc dáng gầy gò nhưng ánh nhìn lại cực kì quật cường, nốt ruồi son lệ chí dưới mắt đặc biệt nổi bật.
Phó Dật bị cuốn hút ngơ ngẩn trước vẻ ngoài đối phương, ngây ngô ngắm theo giây lát mới nhớ gọi người làm dừng lại.
"Chờ đã!"
Cậu ta vội vén rèm nhảy xuống xe bước ra trước mặt đối phương, hỏi: "Cậu tên là gì?"
Thiếu niên nhíu mày, ánh mắt di chuyển từ dây tua đỏ trên tóc xuống đến ngọc bội ngang hông Phó Dật, ngay sau đó cậu này tránh đi, có vẻ rất sợ bị ai cướp mất gói thuốc trong tay mình.
Phó Dật ngớ ra, lại bước đến gần thêm: "Cậu..."
Lần này thiếu niên không nhìn Phó Dật nữa mà xoay người bỏ chạy luôn về phía đám đông nhộn nhịp tấp nập đằng sau. Tuy vóc người cậu này nhỏ gầy nhưng tốc độ thì nhanh như thỏ, nháy mắt bóng lưng đã khuất bóng biến mất.
"Ê!" Phó Dật muốn gọi giật đối phương lại nhưng đã vô vọng.
Cậu ta rất muốn hỏi thử tên họ đối phương, hỏi xem cậu ấy sống ở đâu, là nô lệ hay dân thường. Trông quần áo ăn mặc của cậu ấy thì chắc chắn không phải nhà giàu sang, nếu là nô lệ thì vừa khéo có thể đòi tới làm thư đồng cho mình; nếu là bình dân thì cũng có thể hỏi xem liệu cậu ấy có chịu đến nhà họ Phó đi học chung hay không.
Nhưng rốt cuộc Phó Dật vẫn chẳng biết người ta họ gì tên chi, đành phải hi vọng vẫn sẽ có lần thứ hai tái ngộ giữa thành Khải An rộng lớn.
Điều kiện ở trạm dịch rất tồi tàn, giường vốn có mỗi tấm chiếu bện cỏ, do bất ngờ đổ mưa thu nên chủ tiệm mới trải thêm chăn đệm nhưng cũng chỉ là một lớp rất mỏng, quỳ lên vẫn thấy cộm từ ván giường cứng ngắc.
Nhưng chúng cũng không thể ngáng trở Phó Dật gặm nhấm nuốt trọn tất thảy của Hứa Nham không nể nang gì.
Ngoài cửa sổ mưa đang to dần, rào rào rào, nhấn chìm tiếng thở cùng tiếng rên chợt cao chợt thấp. Hứa Nham khép hờ mắt, nước mắt đè nén rỉ từ trong ra, miệng hơi hé cố kìm lại những âm thanh lục tục đứt quãng, mỗi lần sắp sửa bật thốt lên đều bị dồn ép quay đầu kịp thời.
Vừa nãy cậu ta còn bảo lạnh, giờ thì trán đã lấm tấm đầy mồ hôi nhỏ mịn, không còn cơ hội kêu lạnh nữa.
Phó Dật gác hai chân cậu ta lên, cúi xuống hỏi: "Sao không kêu?"
Hễ anh ta dùng sức là nước mắt sẽ lại tràn khỏi khóe mắt Hứa Nham chảy dài xuống.
"Có phải sợ phòng bên cạnh nghe thấy không, hửm? Kêu lên đi, Hứa Nham."
Nhưng Hứa Nham vẫn không bật ra thành tiếng.
Chỉ có hơi thở kiềm chế vỡ vụn bị chôn vùi trong màn mưa.
Bất luận giày vò thêm bao nhiêu lần thì cả hai đều chẳng nói gì nữa, mãi cho đến khi mưa thu dần dà ngớt đi, tạnh hẳn.
Đây là một cuộc đổi chác. Phó Dật nghĩ.
Cái mà Hứa Nham cho là giao dịch.
Quá nửa đêm, người trên giường hôn mê thiếp ngủ, hơi thở nặng nề. Phó Dật kéo chăn sang đắp cho cậu ta, mình thì rời giường mặc quần áo rồi xuống nhà thêm dầu vào đèn, xong qua phòng bếp đun nước.
Quân Sóc Phương canh gác bên ngoài dịch trạm vẫn đang giữ đúng vị trí, Phó Dật cho hết toàn bộ binh lính về phòng nghỉ ngơi rồi sang gọi cô gái tên La Y thuộc hạ của Hứa Nham dậy, bảo cô ta đánh xe men theo đường dịch trạm chạy ra cách đây 1 dặm.
Nước đã đun nóng, Phó Dật bưng chậu quay về phòng.
Anh ta trầm mặc vắt khô khăn, ngồi vào đầu giường nhẹ nhàng lau chùi mặt mũi thân thể cho Hứa Nham, rửa sạch những mồ hôi và chất lỏng nhầy dính còn sót trên mặt. Có vẻ Hứa Nham đã quá nhọc, vẫn cứ ngủ mê mệt, kể cả lúc Phó Dật mặc áo vào cho cậu ta xong cậu ta vẫn bất tỉnh chẳng hay biết gì.
Phó Dật khoác áo choàng của mình cho Hứa Nham, bế ngang cậu ta lên.
Cuối cùng Hứa Nham cũng có phản ứng, vô thức nhíu mày bắt lấy tay áo anh ta, tiếng gọi khẽ bật ra từ cổ họng: "Phó Dật..."
Động tác của Phó Dật khựng lại.
Song Hứa Nham vẫn nhắm nghiền mắt, thiếp đi lần nữa, hơi thở hồi phục đều đặn.
Phó Dật bế cậu ta xuống tầng, đạp lên lá rụng mềm ẩm đầy đất đi từ cửa dịch trạm xuôi thẳng xuống nam, im lìm suốt quãng đường.
Bầu không khí mênh mông trên đường rừng có mùi ẩm thấp của cơn mưa mới tạnh, người nằm trong lòng ngủ không được yên, thi thoảng lại run rẩy mất kiểm soát, Phó Dật bèn ghì chặt cậu ta hơn.
Một chiếc xe ngựa đã chờ đợi từ lâu phía cuối con đường mòn.
Chắc hẳn La Y không ngờ là Hứa Nham sẽ bị Phó Dật bế ra ngoài, hốt hoảng thảng thốt nhảy ngay xuống xe: "Ngươi làm gì đại nhân nhà bọn ta thế!"
"Cậu ta không sao." Phó Dật đáp, nâng chân Hứa Nham vén rèm xe ra đặt cậu ta vào trong, dịch ghế gỗ đi, trải áo choàng ra sàn xe, để Hứa Nham nằm thẳng trên đó.
La Y vừa luống cuống hối hả hỗ trợ anh ta, vừa giơ đèn lồng thử soi mặt Hứa Nham, hãi hùng lên tiếng: "Sao sắc mặt đại nhân kém thế này, ngươi còn bảo ngài ấy không sao? Rốt cuộc ngươi làm gì ngài ấy!"
Đúng là dưới ánh đèn tù mù, trông mặt Hứa Nham trắng nhợt, môi có vết máu đã kết vảy đỏ thẫm, hai mắt nhắm nghiền, chẳng rõ đang ngủ hay là hôn mê.
"Im miệng." Phó Dật lạnh lùng nói, "Bây giờ đưa cậu ta đi ngay xuống phía nam, không bao giờ được về Khải An nữa. Càng nhanh càng tốt, đừng có mà ngồi chờ ta hối hận."
Thế là La Y biết điều không nói gì nữa, nhảy vội lên xe ngựa cầm dây cương lên, hô to một tiếng "Đi".
Xe ngựa chầm chậm đi xa dần, Phó Dật quay người, ngược lối quay về, anh ta và chiếc xe ngựa hai bên hai phía.
Mãi mãi đừng về Khải An.
Mãi mãi đừng gặp lại nữa.
————
Bình luận của tác giả:
2 chương liên quan đến CP phụ này nếu ai bất cẩn mua nhầm có thể qua Weibo nhắn mị hoàn tiền nha, năm mới năm me, đừng để đọc truyện năm thỏ phải tức tối nín nhịn sang tận năm rồng ạ (ᵔᵕᵔ˶)