Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 75

Quyền Quang dẫn một nhóm người rời điện Thái Cực đi về phía hoàng thành, số Cấm quân còn lại vẫn bao vây trong điện, bất kể quan viên phe sĩ phu hay thế gia thì cũng bị vây cả thể, không tài nào thoát ra nổi.

Lương Hãn Tùng trông Cấm quân hai bên, nước mắt chợt ào ạt trào ra: "Bệ hạ, lão thần trong sạch mà ạ..."

Lại bắt đầu diễn rồi đấy. Lục Bình nghĩ.

Toàn bộ đại thần văn võ đều đang quỳ rạp ra sàn run lẩy bẩy, chỉ có mỗi Lương Hãn Tùng đứng, sống lưng thẳng tắp hơn bất kì lúc nào khác, mặt mũi hoàn toàn không sợ sệt.

"Lão thần đã trải qua 3 triều đại, Văn đế, Đoan đế, rồi bệ hạ, dốc sức vì nước, không thẹn với lòng, nhưng nào có ngờ cả đời dồn trọn tâm huyết máu thịt mà lại chẳng được bệ hạ thấu hiểu, trái lại còn nảy sinh hiềm khích, khiến bệ hạ nghi ngờ, gần tiểu nhân mà xa hiền thần..." Lão gạt bớt nước mắt, nói vừa thành khẩn vừa bi ai, "Bệ hạ ơi quay đầu là bờ, tuyệt đối không thể để hạng gian tặc như Nghiêm Nhận mê hoặc, dung túng cho hắn hãm hại trung lương được!"

Lục Bình mặc kệ chỗ tóc mai tán loạn, chắp tay sau lưng đáp: "Không sai chứ gì? Thế mình thử bàn xem ngươi đang định lật đổ thế gia bằng cách nào nhé."

Y bước ra trước mặt Lương Hãn Tùng, bắt đầu thong thả lên tiếng: "Mục tiêu của ngươi rất rõ ràng, bắt tay vào từ tứ đại gia tộc lớn nhất, chờ diệt cỏ tận gốc cả bốn rồi mới thanh toán tiếp xuống bốn nhà hạng trung. Thế nên ngươi hướng mũi giáo về phía nhà họ Phó đầu tiên." Y nhìn thẳng vào đáy mắt đục ngầu của Lương Hãn Tùng, "Là thủ lĩnh sĩ phu, sao ngươi có thể trơ mắt đứng nhìn hoàng đế tương lai có một nửa huyết mạch nhà họ Phó, vậy nên ngươi hỗ trợ Lục Chấp lung lạc lòng người, dấy lên cung biến, lôi hết toàn bộ người nhà họ Phó chịu vạ theo. Tuy kết quả không được như ý nhưng chí ít Phó Tuyên đã từ chức, ngươi cũng đạt được mục đích rồi."

Lương Hãn Tùng lắc đầu nguầy nguậy, mặt mũi buồn khổ.

Không chỉ dừng ở đó, đám Ngô Hoành Nguyên, Vương Tự Trung xung quanh cũng ngẩng đầu nhìn lên Lương Hãn Tùng đầy sửng sốt.

"Tiếp đến, ngươi moi ra Hà Tân Hoàn lạm dụng tiền bạc của công, cho người của ngươi ở bộ Hình và Đại Lý tự phán quyết xử chém hơn 200 người cùng tộc, từ ấy họ Hà gục ngã triệt để." Lục Bình lạnh lùng gằn giọng, liếc sang Lương Hãn Tùng nói, "Nhà họ Phó, họ Tống, họ Hà suy yếu cả rồi, cuối cùng chỉ còn mỗi nhà họ Nghiêm nan giải nhất."

Lương Hãn Tùng nhanh chóng khôi phục lại nét mặt tự nhiên, không ngừng lắc đầu thiết tha hết nước hết cái: "Bệ hạ, những việc này đều do Nghiêm Nhận nói với ngài hết phải không ạ? Hắn ta khéo miệng đơm đặt, gièm pha đầu độc bệ hạ, sao bệ hạ có thể tin ấy là thật được? Tất cả đều không có chứng cứ, Nghiêm Nhận đổ hết tội vạ lên đầu lão thần, áo quần thịt da của lão thần có thể ô uế nhưng xương cốt vẫn mãi trong sạch liêm khiết, kẻ khác không thể chà đạp được!"

"Không chứng cứ ấy hả?" Nghe xong Lục Bình chỉ buồn cười, y quay đầu nói với nội thị đã chuẩn bị đầy đủ sau lưng, "Cầm ra đây."

Ánh mắt từ tất cả mọi người đều đổ dồn cả vào chiếc khay nội thị vốn cầm sẵn trên tay, ban nãy mới dùng để đặt tấu sớ, hóa ra phía dưới tấu sớ còn có thêm một tập giấy nữa. Lục Bình ném xấp giấy về phía Lương Hãn Tùng.

"Khẩu cung Hứa Nham khai, ngươi tự đọc đi."

Giấy rơi lả tả, chiếu lên gương mặt bợt bạt trắng hơn cả giấy của Lương Hãn Tùng.

Đại thần xung quanh bắt đầu xôn xao thì thầm, một mình Lương Hãn Tùng cúi xuống nhặt chỗ khẩu cung lên, chỉ mới giở qua thôi đã ngửa đầu kêu trời: "Hứa Nham muốn chối tội cho mình, mới cố tình hãm hại lão thần!"

Lục Bình điềm tĩnh nhìn theo lão, không hề dao động.

Có vẻ Lương Hãn Tùng nhận ra lời biện bạch của mình vô dụng, lại chuyển đề tài đi: "Rõ ràng Tống Tư Nguyên bị người cùng tộc phóng hỏa chết cháy mà, vụ này thì lại càng vu khống vô căn cứ! Tống Tư Nguyên từ chức nhiều năm không còn trong triều, ta đâu có lý do gì phải hãm hại ông ấy?!"

Lục Bình quay người, vẫy tay về phía hành lang nối điện chính và điện phụ: "Mời người ra đây."

Nghe vậy, toàn bộ đại thần đều đồng loạt ngẩng phắt đầu lên.

Một cụ già mặc áo thụng vải thô bước ra trong sự hộ tống của thị vệ, tuy cách ăn mặc tương phản rõ rệt với những bộ triều phục màu sắc tươi sáng tại đây nhưng tất cả vẫn nhận ra ông cụ.

"Tống Tư Nguyên..."

"Cụ Tống Tư Nguyên kìa!"

Tống Tư Nguyên đã vùi thân biển lửa ngay trong buổi tối hôm cung biến hơn 2 năm về trước, vậy mà lúc này lại đột ngột xuất hiện lành lặn hoàn hảo ngay trước mặt, toàn thể cả điện không ai không chấn động ngỡ ngàng.

Lục Bình xoay người lại, cung kính vái chào ông cụ phía trước: "Thầy ạ."

Tống Tư Nguyên mặc bộ áo thụng màu nâu xám giản dị, tóc đã bạc phơ song ánh mắt sáng trong, dáng hình thẳng tắp. Cụ cũng vái chào Lục Bình rồi quay sang nói với Lương Hãn Tùng: "Lý do mi muốn hại ta có mà đầy ra đấy."

"Sao ông chưa chết? Ông bị thiêu chết rồi cơ mà!" Lương Hãn Tùng chỉ vào ông cụ, liên tục giật lùi ra sau.

Tống Tư Nguyên thản nhiên phủ nhận: "Từ tận trước khi người của mi tưới dầu phía ngoài phòng ta là ta đã được người cứu, rời khỏi Khải An ngay rồi. Cái mi thiêu đấy chỉ là một thi thể tù nhân mặc áo quần của ta thôi."

Lương Hãn Tùng sững sờ hồi lâu, sau đấy lại nói: "Thái sư Tống, hai ta không hề thân quen, càng đừng nói gì tới việc ta hại ông chứ?"

"Lương Hãn Tùng, đừng diễn nữa." Tống Tư Nguyên đáp, "Thời Văn đế cùng tiên đế tại vị mi từng công kích ta nhường nào, hai ta đều biết tỏng trong bụng, rất đông người đang có mặt đây cũng hiểu rõ hết thôi."

Nghe thế, ánh mắt Ngô Hoành Nguyên và Vương Tự Trung đều có vẻ tránh né, cơ bắp trên mặt Lương Hãn Tùng thì hơi co giật nhè nhẹ.

"Năm xưa ở Quốc tử giám ta từng khen mi tài học hơn người, vốn tưởng tương lai ắt sẽ chung tay phụng sự trong triều, thông cảm cho nhau. Nhưng sau ấy mi đỗ cao đầu bảng, lại ngứa mắt vì ta tập tước nhận chức, soi mói bắt bẻ ta đủ thứ, xem ta là kình địch nơi triều đình." Tống Tư Nguyên vững vàng khí thế, chỉ trích thẳng mặt Lương Hãn Tùng, "Vốn dĩ ta chẳng định tranh chấp với mi, tự sức đi thi giành trạng nguyên, vậy mà vẫn bị mi thêu dệt đồn đãi sau lưng, bảo thứ hạng ta đạt được mập mờ khuất tất. Cả đời ta trong sạch liêm khiết, không làm gì hết, chỉ vì sinh ra ở nhà họ Tống mà bị mi nhăm nhe vùi dập..."

Lương Hãn Tùng cắt lời ông cụ: "Ông bịa đặt xằng bậy! Chính ông ghen ghét tài hoa của ta, đạp ta dưới chân thì có!"

Chắc là những lời Tống Tư Nguyên nói khiến lão nhớ lại về hồi ức xa xưa, càng lúc Lương Hãn Tùng càng mướt mải túa mồ hôi, cả người run lên bần bật.

Tống Tư Nguyên bật cười ha hả: "Mi là đứa nhãi ranh nào! Ta lớn hơn mi 10 tuổi mà phải đi ghen ghét mi?!"

Lương Hãn Tùng nói: "Chắc chắn là ông đố kị với ta!"

Tống Tư Nguyên đáp: "Ta khinh!"

Tự dưng cả hai bắt đầu sừng sộ hùng hổ mắng chửi nhau ngay giữa đại điện.

Lương Hãn Tùng nói: "Tống Tư Nguyên, ông thấy Văn đế khen ta thiếu niên tài ba nên mới khó ở quay sang đi thi trạng nguyên! Ông bắt tay với người khác chèn ép ta, chính bản thân ta phải tự mình phấn đấu gây dựng nên sự nghiệp hôm nay!"

Tống Tư Nguyên hất văng tay áo: "Nực cười! Hai ta tranh đấu mấy chục năm thì cũng thôi, giờ mi còn muốn lấy mạng ta! Không chỉ mình ta mà chúng bây hại cả cố thái tử, xong vẫn còn yên lòng thản nhiên làm quan trên triều được lâu thế nữa! Chỉ vì nhà ngoại điện hạ là họ Phó mà chúng bây chọn bấu víu Ngô vương, bỏ lỡ minh quân! Cái chúng bây cần không phải một quân chủ sáng suốt, một triều đại phát triển, chúng bây chỉ muốn một triều đình sĩ phu nằm trong tay mình thao túng mà thôi!"

Lục Bình vốn đang đứng bên cạnh bàng quan theo dõi mà chợt đau nhói lồng ng.ực.

Y nhọc nhằn lùi lại, muốn tìm ai đó hoặc thứ gì đó vịn vào.

Đã nói đến nước này rồi, Lương Hãn Tùng không giả vờ giả vịt thêm nữa mà căm hận hỏi thẳng Tống Tư Nguyên: "Rốt cuộc do kẻ nào tiết lộ kế hoạch, đi cứu ông ra trước?"

Tống Tư Nguyên đang định lên tiếng thì tiếng bước chân của Cấm quân vang lên ngoài điện Thái Cực.

"Còn ai được nữa?"

Giọng nói sáng rõ vẳng vào trong sảnh.

Âm thanh quá đỗi thân thuộc, Lục Bình lập tức trông ra phía ngoài, thấy Quyền Quang dẫn một đội Cấm quân mở đường hai phía, gạt hết toàn bộ nhóm đại thần còn đang quỳ dạt sang bên, để Nghiêm Nhận xuất hiện ở cửa chính đại điện ngược bóng nắng.

Lục Bình cười lên.

Nghiêm Nhận vẫn mặc bộ áo tù bẩn thỉu, không biết đường thay đồ mà cũng chẳng buồn mang theo vũ khí, chả sợ ai tấn công, cứ thế nghênh ngang tiến vào, nhàn nhã tỉnh bơ bước ra trước mặt Lục Bình giữa hàng loạt ánh mắt căng thẳng dõi theo.

Lương Hãn Tùng ngờ ngợ hãi hùng: "Ngươi cứu lão ta à? Chẳng phải lúc đó ngươi đang ở Bắc cương ư!"

"Không phải ta." Nghiêm Nhận nhướng mày cười, "Mà là học sinh ngoan của ngươi, Hứa Nham."

Lương Hãn Tùng hóa đá, nhất thời không thốt nên lời.

Nghiêm Nhận nói tiếp: "Không chỉ thế đâu, tuy thực hiện điệu hổ ly sơn theo kế hoạch Lục Chấp vạch ra nhưng sát giờ Hứa Nham hối hận, lợi dụng Lý Văn Nghiệp còn đang lung lay dao động đến báo tin cho Phó Dật, khiến âm mưu của ông thất bại đấy."

Lương Hãn Tùng há cái miệng đang run rẩy ra, hai hàng lệ chảy dài khỏi đôi mắt: "Hứa Nham, hay lắm, đúng là học sinh ngoan của lão phu nhỉ!!"

Nghiêm Nhận bảo: "Thừa tướng Lương cũng là người thầy hiền hậu của cậu ta đấy, ngoài mặt thì xin gặp bệ hạ nói giúp, thực tế còn phái cả người xuôi nam đi tìm, định giết cậu ta diệt khẩu."

Nói xong Nghiêm Nhận tới gần Lục Bình, cúi đầu kiểm tra vết thương trên cổ Lục Bình.

Lương Hãn Tùng hừ gằn một tiếng lạnh lùng.

Lão nâng tay áo lên quệt nước mắt, nhìn liếc qua Lục Bình rồi lại nhìn sang Nghiêm Nhận và Tống Tư Nguyên, cuối cùng dừng lại ở các thần tử đang cúi đầu khắp quanh điện.

"Hahahahaha...." Đột nhiên ông ta phá ra cười to.

Nghiêm Nhận chộp lấy tay Lục Bình kéo y ra sau.

"Ta làm gì sai!" Lương Hãn Tùng giơ tay gào to.

"Tất cả mọi việc ta làm đều là vì Đại Thành! Vì giang sơn! Vì bách tính! Ta sai ở đâu!" Lương Hãn Tùng phẫn nộ trợn mắt, đôi mắt giăng kín tơ máu, giọng nói vang dội.

Lục Bình lạnh nhạt nhìn lão.

Tống Tư Nguyên đáp: "Nhưng có những việc bọn ta không hề làm mà cũng bị mi gắp lửa bỏ tay người, không chừa thủ đoạn. Thế gia hay sĩ phu ra sao đều là lựa chọn quyết định của bậc quân chủ, chúng bây lại quá mức cực đoan."

"Nhưng xét cho cùng phe sĩ phu vẫn thắng!" Lương Hãn Tùng cắn răng đáp trả, "Tống Tư Nguyên, hai ta đấu đá cả đời, luôn luôn là ta thắng nhiều thua ít, vậy nên sau cùng ông từ chức bỏ quan, trong triều chỉ mình ta thống trị. Ông nói xem có phải ta thắng rồi không! Hả? Có phải ta thắng chưa nào!"

Tống Tư Nguyên cau mày đáp: "Ta từ quan chỉ vì muốn dưỡng lão, chứ đâu phải do bại dưới tay mi."

"Vẫn cứ là ta thắng!" Lương Hãn Tùng quát lên.

Ngay sau đó lão bất chấp phản ứng của đám đông đang vây quanh, xoay người giơ cao hai tay về phía ánh nắng mặt trời bên ngoài đại điện, dồn sức gào thét: "Ta lấy Lý Nguyên Lễ làm gương, tôn Trần Trung Cử làm thầy, buộc phải đập nát ranh giới dày đặc, quét sạch thế tộc thiên hạ, từ đầu tới cuối ta chưa từng mơ tưởng ngai vàng chút nào, lòng trung của ta với hoàng thất, với tiên đế, với thiên hạ có trời trăng chứng giám!"

Dứt lời lão ngoái đầu, nhìn Lục Bình bằng đôi mắt đẫm lệ.

Dự cảm bất thường chợt nảy ra trong lòng Lục Bình.

Lương Hãn Tùng nói: "Nay mong ước không thể thực hiện nữa, đành để cho đời sau. Hôm nay lão thần sẽ học đỗ quyên kêu rướm máu, mượn cái chết sáng tỏ lòng mình!"

Lục Bình ngớ người.

Lương Hãn Tùng bất thình lình lao về phía cái cột gần nhất.

"Ngăn ông ta lại!" Lục Bình kêu.

Song bên cạnh Lương Hãn Tùng đang không có bất cứ thị vệ hay đại thần nào, không một chướng ngại ngáng trở giữa lão với chiếc cột, các đại thần hét toáng chói tai, Trần Tuấn, Vương Tự Trung rồi mấy binh sĩ vọt lên trước định cản lão lại nhưng có vẻ sẽ chẳng thể kịp nữa.

Tâm trí Lục Bình nháy mắt căng chặt.

Bỗng một mũi tên bay ngang qua trước mắt Lục Bình lao đi vun vút.

Giữa những âm thanh kinh hoàng, đầu mũi tên găm xuyên viền vạt áo Lương Hãn Tùng rồi cắm sâu vào thẳng nền gạch, làm Lương Hãn Tùng bị vấp chân ngã nhào xuống sàn.

Trái tim đập thình thịch, Lục Bình ngoái đầu trông thấy Nghiêm Nhận. Hóa ra Nghiêm Nhận đã phản xạ thần tốc sắc bén, rút lấy mũi tên từ ống cắm sau lưng Quyền Quang dồn sức ném đi, ngắm trúng chuẩn xác áo bào của Lương Hãn Tùng vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc.

Vương Tự Trung với Trần Tuấn cuống quít lại gần dìu Lương Hãn Tùng. Lương Hãn Tùng hoảng loạn trở mình ngồi ra đất, ngửa lên trông Lục Bình Nghiêm Nhận rồi tự dưng bật khóc rưng rức bảo: "Bệ hạ, ngài chung chạ với cái con cáo hai mặt nham hiểm này rồi sớm muộn cũng có ngày dâng giang sơn nhường cho kẻ khác, đánh mất Đại Thành ngay trong tay mình thôi!"

Lần đầu tiên Lục Bình nghe thấy Nghiêm Nhận bị người khác gọi là "con cáo", nhất thời quên cả việc phản bác.

Nghiêm Nhận đáp thay: "Ta không cần ngai vàng." Hắn dừng giây lát rồi cười toe, "Chính ra ta hứng thú với vị trí hoàng hậu hơn đấy."

Lục Bình: "..."

Y bực mình duỗi tay ra cấu cánh tay Nghiêm Nhận, cảnh cáo đối phương cấm được nói năng lăng nhăng ngay giữa điện Thái Cực.

Nhưng không nhằm nhò gì nữa, Tống Tư Nguyên, các đại thần lẫn nhóm Cấm quân đều đang hoang mang mịt mờ, sau đó thảng thốt bàng hoàng, rồi lại bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng không dám tin vào tai mình.

Lương Hãn Tùng cũng suy sụp: "Ngươi không đưa phụ nữ lên làm hoàng hậu! Thì sao ngươi kéo dài được dòng dõi! Sao giữ được cho giang sơn Đại Thành mãi mãi vững bền!"

Thôi vậy, đằng nào mọi người cũng biết hết rồi, Lục Bình chẳng phải kiêng nể gì nữa. Y đáp thẳng thừng: "Ai bảo trẫm muốn để con cháu mình lên làm hoàng đế? Trẫm hoàn toàn có thể truyền ngôi cho quận vương ưu tú nhất, nếu Ý Văn có tư chất tốt hơn trẫm cũng sẽ cân nhắc con bé đầu tiên."

"Ớ?" Các đại thần ùn ùn sửng sốt ngờ vực.

Lương Hãn Tùng thì như bị sét đánh: "Ngài bảo gì cơ? Lục Ý Văn?"

Lục Bình đáp trả bằng sự im lặng, để đối phương biết lão không hề nghe nhầm.

Lương Hãn Tùng đứng bật dậy, đã có 3 thị vệ vây quanh, không cho lão cơ hội tự kết liễu nữa. Lão ngửa mặt cười to: "Hahahaha, gà mái gáy sáng, nhà cửa nát tan! Cho một con bé con lên làm hoàng đế, được lắm, Đại Thành sắp đi đời rồi! Tan tành thật rồi!"

Lục Bình chẳng hề bận tâm: "Những chuyện của mấy năm về sau thì không mượn thừa tướng Lương phải lo hộ nữa đâu. Thừa tướng Lương cũng già rồi, gần đây bệnh tật triền miên, đến lúc nên lui về nghỉ ngơi thôi. Sông nước khí hậu Giang Nam tốt cho sức khỏe, phong cảnh thì đẹp đẽ, tính ra hợp dưỡng già lắm đấy."

Mũ cánh dài của Lương Hãn Tùng đã biến mất tăm hơi từ lâu, mái tóc lấm tấm bạc xõa tung rối bù, triều phục màu tím nhăn nhúm xộc xệch, lại còn rách toạc một mảng do mũi tên găm trúng.

Lão suy sụp ngồi bệt ra đất, mặt đầy tuyệt vọng.

Mọi người khác đang có mặt cũng đã nghe hiểu, Lục Bình không chỉ tước quyền cách chức mà còn đuổi Lương Hãn Tùng xuống phía nam.

Lục Bình lạnh lùng khép lại: "Mấy hôm nữa thừa tướng Lương xuất phát xuôi nam dần đi là vừa."

Bình Luận (0)
Comment