Tiếng nước ì oạp liên miên trong sảnh tắm gội ở điện Thiên Thu.
Lục Bình vén rèm châu, đi vòng qua bình phong che, thấy Thu Thủy đang rắc thêm dược liệu, Nghiêm Nhận ở trần ngồi trong bể, dựa vào thành vách đá nhắm mắt dưỡng thần, im lìm không nhúc nhích, từ phần ngực trở xuống đều đang ngâm dưới nước.
Thu Thủy lui ra ngoài.
Lục Bình bước ra mép cạnh bể, khoanh chân ngồi xuống đằng sau Nghiêm Nhận, nhặt cái lá ngải cứu lên khều mặt đối phương.
Nghiêm Nhận mở mắt xoay người lại, cười tủm tỉm nhìn Lục Bình rồi duỗi tay ra chạm vào cổ y, hỏi: "Còn đau không?"
Vết thương do đầu nhọn trâm đâm ở cổ Lục Bình đã được bôi thuốc, quấn một lớp băng vải mỏng. Y lắc đầu: "Không sao, ta biết giới hạn, không đâm sâu."
Đã hơn nửa tháng Nghiêm Nhận không được tắm rửa, hiện giờ cạo sạch râu ria, rửa mặt gội đầu, ngâm trong bồn thêm gần nửa canh giờ nữa, toàn thể con người lại quay trở về hình ảnh phơi phới sáng sủa trước kia.
Lục Bình rũ mắt trông hắn, bảo: "Tuy ta rất muốn chém đầu Lương Hãn Tùng, nhưng thanh danh của tên đại Nho này cao quá, nếu xử trảm thật thì e sẽ khiến thư sinh địa phương lẫn học trò trong kinh bất mãn thậm chí nổi dậy. Ông ta cố tự vẫn trên đại điện cũng vì định lấy mạng mình đổi lại tình thế ấy còn gì?" Khóe mắt cay xè, y bức bối nói, "Ta là người ích kỉ, nhưng ngồi lên cái chỗ này rồi cũng chẳng còn được phép ích kỉ nữa."
Nghiêm Nhận dắt tay Lục Bình đặt vào lòng bàn tay mình, nói: "Ngươi muốn giết lão là đúng, giữ mạng lão cũng đúng. Tóm lại lão chẳng sống được bao nhiêu năm nữa đâu, giam lão ở Cô Tô, hạn chế hành vi động tĩnh của lão cũng ổn mà."
Lục Bình gật đầu.
Y kể lể than vãn với Nghiêm Nhận chính vì muốn được an ủi tâm lý thôi, vừa khéo Nghiêm Nhận cũng ủng hộ quan điểm của y, vậy là đủ rồi.
Nghiêm Nhận siết lấy tay y, "Chẹp" một tiếng: "Đừng có suốt ngày lo nghĩ mỗi chính vụ nữa, nhốt ở đại lao không chạy thoát đâu. Vất vả mãi mới thả lỏng được tí, hôm nay ngươi lại đổ mồ hôi nhiều thế, xuống đây tắm với ta đi?"
Lục Bình liếc hắn: "Không thèm, ta có bao hôm chưa tắm như ngươi đâu."
Nghiêm Nhận: "..."
Đầu óc Lục Bình hãy còn đang bộn bề đủ thứ, như chiếc bàn tính hoạt động liên tục: "Cuối cùng cũng xem như đại công cáo thành, tiếp đến vẫn còn nhiều việc cần làm lắm, phải từ từ thanh lọc bớt cả đám quan viên sĩ phu ở châu huyện, bổ sung số lượng chỉ tiêu khoa cử, triều đình cần gấp nhân tài mới, phải đề phòng lứa nhân tài này không kết bè kết phái nữa... Á!"
Y hoàn toàn không đề phòng gì, tự dưng cổ tay bị Nghiêm Nhận chộp lấy kéo mạnh, cả người lăn từ mép bể xuống rơi tõm vào bồn.
Nước bắn tứ tung.
Nhưng may Nghiêm Nhận vẫn đỡ Lục Bình kịp thời, không để y chìm quá sâu gây sặc, y hãi hùng giật mình vịn bả vai Nghiêm Nhận, ngay giây tiếp theo Nghiêm Nhận đã đè ép lên y.
Đôi môi ướt đẫm của Nghiêm Nhận kề sát khóe môi y: "Ngươi cũng biết bao lâu ta chưa được chạm vào ngươi à? Ta nín nhịn thành hòa thượng thanh tịnh tránh xa sắc dục luôn rồi đây này, giờ ta muốn hoàn tục, cho ta thơm một cái trước đã."
Tim Lục Bình đập thình thịch, y kêu: "Ướt hết quần áo ta rồi!!"
"Vừa khéo tắm chung luôn."
Dứt lời Nghiêm Nhận hôn y.
Hơi nước vấn vít quanh bể tắm, lượn lờ vòng qua mấy chiếc giá nến gỗ hoa, tỏa mùi hương ấm áp mịt mù. Sương mờ, ánh nến lẫn tiếng nước len lỏi triền miên làm nền, nung trái tim người ta nóng rực cả lên.
Nụ hôn tựa như xa xăm gặp lại vương hơi nước ẩm ướt cứ như đốm lửa nhỏ nhoi mà hừng hực, tận giờ Lục Bình mới nhận ra mình còn giống cành củi đã khô háo mãi lâu hơn, chưa hôn còn đỡ, hễ thân mật cái là cảm giác thân thể cứ động vào sẽ cháy bừng, thiêu đốt nốt lý trí.
Quần áo đang mặc đã ướt sũng, Nghiêm Nhận áp thật sát vào y, vừa hôn y vừa dành một tay ra cởi dây buộc áo y.
Lục Bình biết đối phương muốn làm gì nhưng lại không chắc lắm. Y hỏi: "Ở đây á?"
"Không nhất thiết cứ phải trên giường đâu bệ hạ." Nghiêm Nhận đáp.
Lục Bình thấy cứ như mở mang một chân trời mới, y nghĩ bụng, nếu được thật thì thử tí cũng có sao đâu?
Có vẻ việc cởi dây áo dưới nước thử thách hơn hẳn nhưng động tác của Nghiêm Nhận vẫn rất trôi chảy, quần trong của Lục Bình đã bị tuột ra, tự dưng y mới nhớ cổ mình hãy còn đang quấn băng, bối rối lên tiếng: "Vết, vết thương của ta..."
"Yên tâm, không để dính nước đâu."
Cái này khó nói lắm. Lục Bình nghĩ bụng.
Song càng lúc hơi thở của Nghiêm Nhận càng dồn dập, hắn nâng hai đùi Lục Bình lên gác ở hông mình. Áo trong phía trên của Lục Bình chỉ tháo dây chứ chưa cởi ra hẳn, cứ khoác hờ quanh vai thế thôi.
Y bồn chồn kêu lên mấy tiếng, đùn đẩy: "Không được, có người đi vào giờ..."
"Ai không thức thời dám vào đây?" Giọng Nghiêm Nhận ồm ồm.
Da đầu Lục Bình tê rần, hai ngón trỏ và ngón giữa của Nghiêm Nhận khuấy đảo khiến toàn thân y run bắn. Y âm thầm sờ sợ nhỡ có cung nhân tự dưng vào dọn dẹp đồ đạc, thế là cắn lấy bả vai Nghiêm Nhận tránh để mình bật lên thành tiếng.
Quả nhiên, rèm châu ngoài sảnh loáng thoáng lách cách, tiếng bước chân nhẹ nhàng mỗi lúc một gần thêm.
Tim Lục Bình ngừng đập mất một nhịp.
Đúng vào lúc này Nghiêm Nhận lại cử động.
"A... Ô!"
Nghiêm Nhận lấy ngay miệng mình chặn tiếng kêu lỡ tràn ra của Lục Bình lại.
Lục Bình nghĩ bụng, thôi toi rồi toi rồi.
Chủ nhân tiếng bước chân phía ngoài cũng phát hiện ra điểm bất thường, khựng lại giây lát rồi vội bỏ giỏ bồ kết trong tay xuống đằng sau bình phong, hớt hải chạy xa khỏi cửa.
Nghiêm Nhận thả đôi môi Lục Bình ra, cười nói: "Đi rồi, không quay lại nữa đâu. Giờ kêu được rồi đó."
.
Lục Bình đổ bệnh.
Trán y nóng hầm hập, y kiệt sức nằm nhoài ra giường, chỉ muốn ngủ thôi.
Sau khi ghé thăm khám, thái y nói với Nghiêm Nhận: "Bệ hạ chỉ bị cảm lạnh, không có gì quá đáng ngại đâu ạ." Thái y cũng đã nghe nói những việc mới xảy ra trên triều, bèn bổ sung thêm, "Bệ hạ lao lực quanh năm, cơ thể căng thẳng, tâm thần mỏi mệt, hiện giờ đột ngột thả lỏng thì lại dễ yếu ớt nhiễm bệnh, gọi theo dân gian thì là bệnh nhàn rỗi. Uống mấy thang thuốc là sẽ khỏi thôi ạ."
Nghiêm Nhận gật đầu.
Thái y lui xuống, Lục Bình mới đắp chăn hỏi: "Bệnh nhàn rỗi? Không phải tại ngâm bồn lâu quá thật à?"
Nghiêm Nhận bảo: "Hay để ta đi hỏi lại thái y xem?"
Lục Bình đáp: "...Thôi khỏi."
Lòng bàn tay Nghiêm Nhận đặt lên trán Lục Bình, hắn dịu giọng nói: "Nghỉ ngơi trước đã, chờ cắt sốt, người ngợm khỏe lên rồi hẵng lo đến cái đống việc kia, người đang giam trong đại lao không chạy mất được đâu."
Lục Bình gật đầu.
Chờ Lục Bình uống hết bát thuốc thiếp ngủ, Nghiêm Nhận thả màn quanh giường, dặn Đạt Sinh và Thu Thủy nhớ trông nom kĩ càng còn mình thì ra ngoài, chuẩn bị đi gặp Tống Tư Nguyên.
Từ khi được Nghiêm Nhận bí mật đưa về thành Khải An, Tống Tư Nguyên vẫn náu mình ở phủ hầu suốt, mấy hôm trước mới được đón vào hoàng cung, ở tại một tòa viện nhỏ thuộc Đông uyển. Hiện giờ Tống Tư Nguyên bảo mình không muốn ở lại Khải An thêm nữa, mong thu dọn đồ đạc trở lại Đàm Châu.
Bất ngờ thay, Nghiêm Nhận lại gặp Tống Tư Nguyên ngay giữa đường.
"Thái sư đại nhân đi đâu thế ạ?"
Trông thấy hắn, Tống Tư Nguyên bèn đáp: "Lão phu ghé điện Bạch Hổ một chuyến, hồi trước đi vội quá, còn ít sách vở bên đó chưa kịp mang theo."
Thế là cả hai cùng nhau đi sang điện Bạch Hổ.
Tống Tư Nguyên không kìm được cảm khái: "Quãng thời gian dạy mấy cô cậu học hành ở điện Bạch Hổ vẫn như mới hôm qua vậy, thế mà chớp mắt thôi đã cảnh còn người mất." Nói xong ông cụ thở dài một hơi, "Ngô vương, Yến vương rồi cả Lục Chiêu câu kết với nhau bày kế mưu phản, thái tử điện hạ qua đời, là điều lão phu thấy đau lòng nhất."
"Vâng." Nghiêm Nhận gật đầu.
Tống Tư Nguyên lại lắc đầu: "Tất cả đều do tranh đấu phe phái mà nên. Lão phu nghe nói bệ hạ đề ra chế độ tập ấm giáng chức, cũng hay lắm, sau này thế gia ngang ngược thì giảm cấp, ban tước cho bình dân có công, dần dà lâu dài, hi vọng những việc như vậy sẽ không diễn ra nữa."
"Thầy nói phải ạ." Nghiêm Nhận đáp.
Tống Tư Nguyên nói: "Những người khác vẫn ở Khải An cả đúng không? Ngoài cậu với bệ hạ còn hai đứa nhóc nhà họ Hà họ Phó nữa."
Nghiêm Nhận trả lời: "Đều ở trong kinh cả ạ."
Tống Tư Nguyên vuốt chòm râu bạc phơ, bước chậm lại: "Ta già rồi, ngoài mấy người các cậu nổi bật nhất ra thì chẳng nhớ còn thêm ai nữa..."
Nghiêm Nhận nghĩ ngợi rồi nói: "Còn quận chúa Lục Thanh nữa ạ, hiện giờ cô ấy được phong công chúa Chiêu Thành, tới Ô Hoàn hòa thân."
"Lục Thanh?" Vẻ mịt mờ trong mắt Tống Tư Nguyên dần sáng rõ hơn, "Lão phu nhớ cô bé rồi, quận chúa Lục Thanh, nói sao nhỉ... ta từng đọc bài tập làm văn của cô ấy, giống hệt bệ hạ năm xưa, đều quá cố chấp khác biệt, chuyên môn chọn những góc nhìn tinh quái, không chịu đi theo tư tưởng chính thống."
Đúng lúc đi tới một đoạn đường đá nhỏ hẹp, Nghiêm Nhận mời Tống Tư Nguyên đi trước, mình thì theo đằng sau.
Tống Tư Nguyên nói: "Từ hồi ấy lão phu đã nghĩ, quận chúa và cửu điện hạ đều không phải người quen được với việc bó buộc lâu dài chốn thâm cung, hoặc sẽ thành hạc kêu vọng bay xa, hoặc như thiêu thân lao vào lửa cháy. Nay quận chúa xem như đã bay xa, mỗi tội chẳng rõ cục diện Ô Hoàn ra sao, liệu cô ấy có còn mắc kẹt với quyền thế nữa không..."
Nghiêm Nhận tiếp lời ông cụ: "Rồi một ngày kia bệ hạ cũng sẽ kêu vọng bay xa thôi ạ."
Tống Tư Nguyên quay đầu lại nhìn Nghiêm Nhận, có vẻ ông cụ nhớ ra gì đó, nét mặt tương đối khác thường.
Cả hai đi hết con đường mòn lát đá, trầm lắng suốt nửa chặng.
Tống Tư Nguyên hỏi thêm: "Bệ hạ đã quyết định xử lý những quan viên sĩ phu ấy chưa?"
"Cơ bản xong hết rồi ạ." Nghiêm Nhận thoáng chần chừ, "Chỉ còn đúng một Hứa Nham, bệ hạ chưa biết nên xử trí ra sao."
Tống Tư Nguyên chợt lặng im.
Đã đến điện Bạch Hổ, Nghiêm Nhận đi theo Tống Tư Nguyên vào thư phòng, hỗ trợ ông cụ vận chuyển chỗ sách vở cần mang về.
Tống Tư Nguyên dõi theo Nghiêm Nhận luôn chân luôn tay, do dự mãi lâu rồi mới bảo: "Các cậu có điều không biết. Năm đó sau kì thi văn ở Quốc tử giám, ta chú ý đến cậu hậu sinh tài hoa dồi dào là Hứa Nham, tuy biết cậu ấy đi theo Lương Hãn Tùng nhưng vẫn gọi riêng cậu ấy sang, giảng giải văn chương khoảng hai canh giờ."
Nghiêm Nhận khá ngạc nhiên.
"Ta tiếc tài, cậu ấy cũng nhớ ơn. Hoàng hôn hôm ấy Hứa Nham tự mình lẻn vào phủ ta qua cửa phụ, bảo ta là Lương Hãn Tùng định phóng hỏa thiêu ta, dặn ta mau chóng nghĩ cách ngụy trang rồi đi theo thuộc hạ của cậu ấy chạy khỏi Khải An." Tống Tư Nguyên kể, "Ta rời thành giữa đêm, được Hứa Nham giúp đỡ suốt dọc đường xuôi nam, trốn vào rừng núi Đàm Châu suốt hai năm ròng, tự trồng ít rau cỏ, lánh xa sự đời, chính ra cũng nhàn nhã tự tại."
Nghiêm Nhận nhíu mày, rơi vào suy tư.
"Mãi đến lần ấy Hứa Nham cũng bỏ trốn tới Đàm Châu, các cậu mới tìm ra ta." Tống Tư Nguyên thở dài.
Dù Tống Tư Nguyên không kể lại việc này thì người ngoài vẫn có thể đoán được đại khái, nhưng Tống Tư Nguyên đã chọn nói ra, ý tứ đằng sau cũng rõ hơn phần nào.
"Đúng là hơi khó xét tội cho cậu ấy." Tống Tư Nguyên nhìn Nghiêm Nhận, chân thành nói, "Nhưng nếu đã gặp cậu ở đây thì lão phu xin nhờ cậu giúp gửi lời cho bệ hạ, xem như nể mặt lão phu, hơn nữa nể tình cậu ấy lập công chuộc tội, giữ cho cậu ấy cái mạng thôi vậy."
Nghiêm Nhận nghĩ ngợi, cuối cùng vái chào Tống Tư Nguyên: "Vâng, học sinh sẽ chuyển lời ạ."