Sau khi khỏi bệnh hoàn toàn, Lục Bình bắt đầu đích thân động tay tra hỏi tỉ mỉ từng quan viên liên can đang bị giam trong đại lao bộ Hình.
Nhưng lần này không còn ai dám giục y nữa, y cũng thử giảm nhịp điệu, lúc nào rỗi rãnh thì đọc sách cho vui.
Sau đó mấy hôm, Lục Bình nhận được tấu sớ trình bày sự việc và xin từ quan của Phó Dật trình lên.
Phó Dật thỉnh cầu từ chức song Lục Bình không đồng ý, hồi âm bản tấu phái anh ta đến Hoa Châu làm tham quân ghi chép, đồng thời cho viết thánh chỉ bảo Đạt Sinh cầm qua cửa Thiên Thừa mang tới nhà họ Phó.
Cùng lúc đó, Hứa Nham được dẫn vào cung.
Cậu ta quỳ trước ngự án, tư thế cúi thấp, nét mặt điềm tĩnh.
Lục Bình nhìn đối phương đăm đăm, hỏi: "Ngươi nghĩ trẫm sẽ phán ngươi thế nào?"
Hứa Nham đáp: "Lương Hãn Tùng chưa chết, đại để chắc thảo dân cũng có thể được thánh thượng khoan dung, giữ tạm cái mạng."
Lục Bình cười hừ một tiếng, nói: "Ngươi tham gia vụ cung biến Lục Chấp, tội không thể tha, nhưng ngươi cũng báo tin cho doanh Sóc Phương, họ mới có thể vào cung tiêu diệt Lục Chấp, còn cứu lão thái sư Tống..." Y tiếp, "Công tội bù trừ, trẫm phán giáng chức điều ngươi đi xa."
Hứa Nham vùi đầu vái: "Cảm tạ thánh ân của bệ hạ."
Lục Bình nói: "Quận Thượng Lạc có nơi gọi là huyện Khoáng Sơn, hoang vu hẻo lánh, ngươi đến đấy làm huyện lệnh đi. Trong vòng 3 năm không ra được thành tích gì thì trẫm hạ xuống tiếp."
"Vâng." Hứa Nham gật đầu, bình thản tiếp thu những gì Lục Bình nói.
Lục Bình nghĩ ngợi, hoàn toàn không có nhu cầu nói thêm gì với cậu ta nữa, cho cậu ta lĩnh chỉ lui ra, ngày kia rời thành đi Thượng Lạc.
Một lúc sau, thượng thư bộ Lại cầu kiến, đem tin tức đến cho Lục Bình.
"Thưa bệ hạ, Lương Hãn Tùng mắc bệnh qua đời rồi ạ."
"Gì cơ?" Lục Bình sững sờ.
Mấy hôm trước đó, người của bộ Lại và bộ Binh đã phụ trách áp giải đưa Lương Hãn Tùng đến Cô Tô, ý định ban đầu của Lục Bình là bắt lão dưỡng bệnh ở Cô Tô, nghiêm cấm đi lại, chỉ được ở yên trong tòa viện Lục Bình đã sắp xếp sẵn cho đến bao giờ chết già mới thôi. Nào ngờ chưa xuất phát bao lâu thì Lương Hãn Tùng đã đi đời trước.
Thượng thư bộ Lại nói: "Tùy tùng đi theo báo cáo về là lúc sắp đến hồ Cư Sào thì Lương Hãn Tùng đột ngột đổ bệnh, dừng thuyền cập bờ đi khám lang trung cũng vô dụng, ho suốt mấy đêm xong thì tắt thở."
Lục Bình trầm mặc.
Lương Hãn Tùng đã đến tuổi già yếu sẵn, giữa đường cách chức lưu đày gặp bạo bệnh bỏ mạng cũng không có gì khó hiểu, thể chất là một chuyện nhưng tâm lý mới là cái trí mạng.
Bỗng dưng Lục Bình nhớ lại về cái năm y vừa mới lên ngôi, Lương Hãn Tùng là cốt cán trung tâm trong triều đình, bày mưu tính kế hỗ trợ y mọi lúc mọi nơi, còn khen y cần cù chăm chỉ, vẻ yên tâm trong mắt chẳng phải giả dối, Lục Bình cũng từng thật lòng xem lão là người thầy về triều chính cho mình. Lão từng sở hữu danh tiếng ngất trời, học vấn sâu rộng, nếu đừng có cố chấp quá đà với thắng lợi phe phái bên mình thì đáng ra đã có thể lui về vẻ vang như Tống Tư Nguyên.
Sau thoáng trắc ẩn ngắn ngủi thì cái còn lại hơn cả với Lục Bình vẫn là căm hận, thêm cả ít hả hê.
Sắp tới sẽ phải bắt tay chuẩn bị chuyện hậu sự cho Lương Hãn Tùng, Lục Bình xua tay: "Được rồi, để trẫm nghĩ thêm, cứ về trước đi."
Thượng thư bộ Lại đi ra, ty Thông Chính đã lại chờ ngoài điện xin gặp.
Lục Bình xoa bóp ấn đường mấy cái, hỏi: "Sao thế?"
Chủ sự ty Thông Chính trình một quyển tấu lên, nói: "Thưa bệ hạ, đây là tấu sớ do khoái mã từ khả hãn Ô Hoàn gửi đến ạ."
Ô Hoàn và Đột Quyết khai chiến với nhau.
Tấu sớ từ A Kiều Lặc vừa tới điện Lưỡng Nghi là Lục Bình gọi Nghiêm Nhận vào cung ngay lập tức. Sau khi đọc kĩ tấu sớ, nghe lính trinh sát báo cáo thì Nghiêm Nhận bỗng bảo: "Bệ hạ, để thần đi Ô Hoàn cho."
Lục Bình cảm giác mảng trời phía ngoài điện Lưỡng Nghi sập tan tành mất rồi.
Đại quân Đột Quyết tiến sát biên giới, quân Trấn Bắc ban đầu Đại Thành phái cho Ô Hoàn không đủ sức địch lại, A Kiều Lặc tha thiết hi vọng Nghiêm Nhận có thể đích thân dẫn binh tới Tây Vực viện trợ cho Ô Hoàn.
"Ngươi vừa mới về chưa được hai năm, sao mà lại đi nữa!" Lục Bình cương quyết lắc đầu.
Nghiêm Nhận cười đáp: "Lần này hễ Ô Hoàn bất cẩn chút thôi cũng có nguy cơ diệt vong, nước ta còn có 1 vạn quân Trấn Bắc đang ở đó, ta không thể trơ mắt chứng kiến họ tử trận. Nhỡ đâu Ô Hoàn lâm trận phản bội, đầu hàng Đột Quyết, công chúa lẫn binh sĩ nước ta sẽ trở thành tù binh, trận này bắt buộc phải thắng."
Lục Bình hiểu điều đó.
Bất luận thế nào, một khi Ô Hoàn bại trận thì Đại Thành cũng sẽ chịu ảnh hưởng liên đới theo.
Nhưng y vẫn cứ lắc đầu, kiên quyết nói: "Vậy cử người khác đi cũng được, trong quân Trấn Bắc có bao nhiêu tướng lĩnh ưu tú thế, phái họ tới Ô Hoàn cũng được. Ta không cho phép ngươi đi!"
Toàn bộ đại thần nội thị khác đều đã lùi xuống, trong điện Lưỡng Nghi chỉ còn có hai người họ, bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, nhưng rồi sự tĩnh lặng kéo dài bị cắt ngang ngay sau đó.
Nghiêm Nhận nói rất nhẹ nhàng: "Không cần phải lo ta bị làm sao đâu, ta biết giới hạn, tuyệt đối không ra tuyến đầu. Nhưng các tướng sĩ cần ta, không hẳn là ta nhất thiết phải đi, nhưng tốt nhất vẫn nên đi."
Lục Bình cố nén tiếng nghẹn ngào, không nói gì nữa.
"Yên tâm, ta sẽ về nhanh thôi mà." Nghiêm Nhận nắm lấy tay y, nghiêng đầu lại gần y, cười tủm tỉm bảo, "Một năm được không nào? Tốc chiến tốc thắng, ta có niềm tin."
Một năm?
Giờ Lục Bình lại bắt đầu nghi hoặc, xuất phát từ Khải An đến Ô Hoàn nhanh nhất đã mất 2 tháng, cộng thêm chặng về, chiến sự Ô Hoàn Đột Quyết có thể giải quyết được chỉ trong vòng 8 tháng thật ư?
"Lưu An." Nghiêm Nhận gọi y.
Lục Bình ngước đôi mắt đỏ hoe lên.
Nghiêm Nhận tiếp: "Có nhớ từ rất lâu về trước ta đã nói với ngươi, mong ước đời này của ta chính là trở thành một đại tướng quân bách chiến bách thắng, trông tây bắc, bắn thiên lang không. Giờ đây đang là thời cơ tuyệt hảo để thổi bùng uy danh đất nước, chỉ cần cho Đột Quyết nốt một đòn cuối cùng là đủ sức diệt trừ hậu hoạn mãi mãi."
Thực ra trong lòng Lục Bình cũng biết, để Nghiêm Nhận đích thân tới Ô Hoàn ra oai trấn áp Đột Quyết là quyết sách hoàn hảo nhất, nếu đổi thành người khác chắc chắn Lục Bình sẽ đồng ý ngay. Nhưng chỉ bởi đây là Nghiêm Nhận, y ích kỉ không muốn để Nghiêm Nhận rời khỏi Khải An.
Mãi lâu sau, Lục Bình gật đầu. Y nói: "Thế ngươi đã hứa một năm sau phải về đấy."
"Dĩ nhiên rồi!" Nghiêm Nhận bật cười ha hả, "Tiện thể đi thăm công chúa Chiêu Thành nước ta, hỏi cô ấy xem rốt cuộc Ô Hoàn có gì hay mà đáng để cô ấy chịu ở lại thế!"
Bộ dạng Nghiêm Nhận cực kì thả lỏng, mà Lục Bình thì lại bắt đầu trùng trùng âu lo.
Quân Trấn Bắc khởi động chuẩn bị dần cho việc khởi hành tới Tây Vực, không thể triệu hồi lực lượng dự bị đang phòng thủ ở Bắc cương về để đề phòng Đột Quyết giở trò quấy phá núi Âm lần nữa. Nghiêm Nhận buộc phải huy động tập trung binh sĩ từ bộ Binh, Cấm quân lẫn dân chúng, may là mọi việc tương đối thuận lợi, ngày lên đường đã gần ngay trước mắt.
Trung tuần tháng 6, Lục Bình ghé doanh Trấn Bắc theo dõi Nghiêm Nhận luyện binh.
Có mặt Lục Bình, các đội hình thao luyện càng thêm nghiêm trang anh dũng, chỉnh tề mạnh mẽ, hô khẩu hiệu đặc biệt hăng hái. Tông Vân ở lại điều khiển huấn luyện tiếp, Nghiêm Nhận dẫn Lục Bình vào thư phòng mình trong doanh Trấn Bắc.
Hắn rót một chén trà mới đun đưa cho Lục Bình: "Uống ít trà nóng đã."
Năm nay đã lại đến giai đoạn phải uống trà nóng rồi đấy.
Lục Bình ủ ê ỉu xìu trong bụng, uống một ngụm trà cho ấm, gom góp dũng khí rồi bỗng bảo: "Ta muốn đi Tây Vực cùng ngươi."
Nghiêm Nhận ngẩn ra.
Nhưng bản thân Lục Bình cũng biết câu mình nói không đầu không đuôi, chẳng hi vọng gì mấy, cứ thế ngồi trên giường nhìn đối phương đăm đăm đầy hụt hẫng.
Nghiêm Nhận cười bảo: "Nói gì đâu đâu, Tây Vực vừa lạnh vừa khô, ngươi cứ ở yên đây, ngắm nghía xuân Khải An năm sau hộ ta đi."
"Thế ai ngắm xuân Tây Vực với ngươi giờ?" Lục Bình ậm ừ nói.
Nghiêm Nhận khựng lại, có vẻ tự dưng nhớ ra gì đó, bắt đầu giở dãy tủ kệ lục lọi tìm tòi, cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ dẹt lên.
"Gì thế?" Lục Bình hỏi.
Nghiêm Nhận ngồi xuống cạnh Lục Bình mở hộp gỗ ra, bên trong là một chiếc trâm hoa giấy đã khá cũ kĩ đang lặng lẽ nằm yên.
"Có nó rồi đây!" Nghiêm Nhận đắc ý đáp.
Lục Bình nhanh chóng nhận ra đây chính là quà tạm biệt mình từng tự tay làm tặng Nghiêm Nhận. Tự dưng sống mũi y cay xè: "Hóa ra ngươi vẫn còn giữ à."
"Đương nhiên chứ, ngươi tưởng ta vứt đi rồi á?" Nghiêm Nhận nhấc bông hoa giấy khỏi lòng bàn tay, đặt lên đầu gối Lục Bình, ngón cái nhẹ nhàng vuốt từng cánh hoa một cho phẳng, hắn nói, "Ngươi bảo là sợ ta ở Bắc cương không được thấy đỗ quyên mùa xuân, nhỡ ta nhớ nhà có thể ngắm tạm bông hoa giấy này vậy. Sau đấy đến Bắc cương xong ta mới biết thực ra hoa ở Bắc cương còn nhiều hơn cả Khải An, cơ mà đúng là không có đỗ quyên yêu thích thật."
Lục Bình cúi đầu ngắm bông đỗ quyên. Kĩ thuật của người làm nó vụng về lóng ngóng, có lẽ không được bảo quản thỏa đáng hẳn hoi lại còn hay bị Nghiêm Nhận lôi ra táy máy nên có mấy cánh hoa đã đang bên bờ lìa cành, thậm chí nhạt màu hẳn đi.
Lục Bình thấy hơi ngài ngại, cầm lấy nó bảo: "Để ta làm lại cho ngươi bông khác."
Nghiêm Nhận cướp về ngay: "Không được đâu, ta thích bông này cơ, ta phải cầm nó theo đến Bắc cương."
Hắn đặt bông hoa đỗ quyên giấy về lại hộp đầy cẩn trọng cứ như báu vật, cất vào tay áo mang theo, Lục Bình cũng phải bật cười.
Lục Bình nói: "Một năm là ngươi phải về rồi."
Nghiêm Nhận đáp: "Ừm."
Lục Bình lặp lại: "Một năm là ngươi phải về rồi đấy!"
"Tuân lệnh!" Nghiêm Nhận bổ sung, "Lần trước ta bảo sẽ cố gắng hết sức 3 năm là về, kết quả chưa đến 3 năm ta đã về trước rồi, ta đã bao giờ nuốt lời chưa?"
Lục Bình vẫn sợ Nghiêm Nhận không thể giữ đúng cam kết.
Trong thư phòng không còn ai khác, ngoài cửa cũng chỉ có tiếng bước chân của người làm qua lại, Lục Bình tựa vào vai Nghiêm Nhận, khẽ khàng nói nhỏ bên tai hắn: "Chờ ngươi quay về ta sẽ lập ngươi làm hoàng hậu."
"..." Nghiêm Nhận ngỡ ngàng giây lát xong phá ra cười ha hả, vòng tay ôm kéo Lục Bình vào lòng.
Lục Bình bất mãn bảo: "Ngươi cười gì hả?"
Nghiêm Nhận nói: "Không cần đâu. Ngươi chả thèm thuồng đế vị, ta cũng chẳng hiếm gì cái ghế hoàng hậu. Chờ dẹp yên bốn bể xong mình sẽ đi khắp nơi, ngươi muốn đến Tây Vực hay muốn thăm Bắc cương, trời nam biển bắc ta cũng dẫn ngươi đi hết, giống bức bình phong mà ngươi vẽ cho ta ấy."
"Được." Lục Bình gật đầu.
Nán lại thư phòng gần nửa canh giờ, cuối cùng vẫn đến lúc phải về cung. Đạt Sinh đứng ngoài gõ cửa, Lục Bình đứng dậy: "Trong cung hãy còn có việc, ta phải về đây."
Nghiêm Nhận cũng đứng lên, khom lưng cúi đầu lễ phép nói: "Cung tiễn bệ hạ."
Lục Bình đi mấy bước về phía cửa phòng, rồi đột nhiên khựng lại ngoái đầu, chần chừ nói: "Ta vẫn còn một việc nữa."
"Việc gì thế?" Nghiêm Nhận hỏi.
Lục Bình bước tới đến gần Nghiêm Nhận hơn, nhỏ nhẻ: "Ngươi... ngươi thơm ta một cái được không?"
Bên trong thư phòng chợt yên ắng hẳn. Khung cảnh đã xa xôi lắm mà vẫn khắc sâu nay hiện về trong đầu Lục Bình lần nữa. Mặt y đỏ, mắt cũng hoe theo.
Thật lâu sau, Nghiêm Nhận áp tay vào nửa bên má y, nhẹ nhàng vu.ốt ve, rồi cúi đầu xuống hôn y.
Chẳng rõ vì sao, nụ hôn này lại có phần bỡ ngỡ vô cớ.
Mãi đến tận lúc tiếng gõ quen thuộc lại reo vang bên ngoài.
Đạt Sinh vừa gõ cửa, vừa thăm dò gọi: "Bệ hạ ơi, bệ hạ?"
Cuối cùng Nghiêm Nhận cũng thả Lục Bình ra, cười mỉm nhìn y. Lục Bình vội nâng tay áo quệt bớt nước mắt cho khô, để lại một câu: "Lên đường suôn sẻ, bình an trở về."
Nói xong y xoay người đi mất.