Khi tỉnh lại, Nhạc Trạm cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Hắn khó chịu vỗ vỗ cái trán, khẽ r3n rỉ hai tiếng, sau đó chờ nương tử nhà mình tới an ủi, nhưng đợi nữa ngày vẫn chẳng thấy đâu.
Hắn mở mắt một cách khó khăn, phát hiện chỗ nằm bên cạnh mình trống không, lập tức đỏ bừng hốc mắt, tủi thân mếu miệng. Hắn đang muốn lên tiếng gọi nàng thì bỗng nhìn thấy nàng đang ghé vào bên mép giường ngủ.
Hắn yếu ớt giơ tay chọc chọc nàng, không thấy có phản ứng bèn dịch đầu qua, nhìn thấy dưới mí mắt nàng là quầng thâm xanh đen thì đau lòng không tả nổi.
Hắn cố gắng chống người ngồi dậy, bò xuống ôm Kỷ Duy Tâm lên giường, sau đó nằm xuống bên cạnh nàng. Đắp chăn lên xong, hắn ôm chặt nàng, nghe bên ngoài có tiếng loạt xoạt thì vừa lòng nhắm mắt ngủ tiếp.
“Kẹttttttt....”
Cửa phòng bị đẩy ra một khe hở nhỏ. Hắn híp mắt quay đầu nhìn xem. Tiểu Cương Tử đang thò đầu từ cửa vào, nhìn hắn cười hì hì. Hắn cũng tươi cười đáp lại. Nhóc con lập tức chui vào trong phòng.
Tiểu gia hỏa rất biết tự giác, bước đi nhẹ nhàng đến mức Nhạc Trạm cũng không nghe thấy được âm thanh. Hắn nhìn nó bước đến bên giường, rút tay từ sau lưng ra, cầm thứ gì đó lắc lắc trước mặt hắn.
Đó là một quả nho màu tím.
Tiểu Cương Tử đưa quả nho đến bên miệng Nhạc Trạm, chờ hắn há miệng, đột nhiên ném quả nho vào trong. Nhạc Trạm suýt chút nữa bị nghẹn chết, hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn qua. Tiểu Cương Tử che miệng cười trộm.
Hắn căm giận nhai quả nho.
Đậu má ngọt quá!
Hắn chép miệng, dùng khẩu hình nói: “Còn nữa không?”
Tiểu Cương Tử sáng mắt gật đầu, xoay người rón rén đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, cửa lại mở ra lần nữa, Tiểu Cương Tử cầm theo một chùm nho tiến vào. Nhạc Trạm nhe răng cười, nhóc con cũng cười theo, cười xong thì đứng cách chỗ hắn một bước, ngắt một quả nho đung đưa trước mặt hắn, ý bảo hắn há miệng.
Nhạc Trạm tức giận tới suýt hộc máu, hung hăng trừng mắt nhìn nó một cái, dùng khẩu hình nói: “Đưa đây cho lão tử!”
Tiểu Cương Tử dùng khẩu hình trả lời lại hắn: “Lão tử của ta ở bên ngoài.”
Nhạc Trạm: “......”
Hắn cẩn thận buông Kỷ Duy Tâm ra, xốc chăn lên muốn xuống giường. Tiểu Cương Tử lập tức giơ quả nho lên trước mặt hắn, cười toe toét. Nhạc Trạm hết sức cạn lời. Quần áo trên người Kỷ Duy Tâm vẫn còn nguyên vẹn nhưng hắn vẫn dùng chăn che nàng kín mít.
Hiện tại hắn đầu nặng chân nhẹ, cả người mềm oặt không có sức, vốn muốn xuống giường tìm tên nhóc kia đòi nho ăn, nhưng lúc này hắn ngồi ở mép giường thở hồng hộc, không nhấc lên được chút sức lực nào.
Tiểu Cương Tử thấy hắn đáng thương, cực kỳ lương thiện mà đưa nho tới, còn nhân cơ hội ngắm Kỷ Duy Tâm một cái.
Nhạc Trạm đoạt lấy nho xong thì chuẩn bị đuổi người. Tiểu Cương Tử chỉ chỉ Kỷ Duy Tâm nói: “Ngươi để dành cho tỷ tỷ một ít!”
Không được nhớ thương tức phụ của ta!
Nhạc Trạm nổi giận, nhấc chân định đá nó, nhưng không duỗi chân ra được.
Đến khi Tiểu Cương Tử đi ra ngoài rồi, hắn vẫn ngồi trên giường thở d ốc. Đối đầu với tiểu gia hỏa kia một lúc, hình như đầu hắn cũng không còn đau như trước nữa. Hắn muốn gọi Kỷ Duy Tâm dậy ăn nho, nhưng lại không nỡ đánh thức nàng. Khó xử nửa ngày, cuối cùng hắn nghĩ ra được một cách.
Hắm ngắt một quả nho, nhét vào trong miệng mình, sau khi nuốt xuống thì thừa dịp trong miệng vẫn còn vị ngọt mà cúi người hôn Kỷ Duy Tâm. Đầu lưỡi khẽ li3m miệng nàng, thành công đánh thức nàng.
Kỷ Duy Tâm vừa mở mắt đã thấy Nhạc Trạm kề sát mặt vào nàng, còn đang thè lưỡi. Thấy nàng tỉnh, hắn lập tức cười toe toét.
“Nương tử, có ngọt không?”
Vương gia đi đâu rồi?Buổi sáng, thời điểm Lý đại thẩm nói chuyện phiếm với cha của Tiểu Cương Tử có nhắc tới ngoài thôn có một đám người mặc đồ đen đang canh giữ. Bởi vì thôn của bọn họ thường không cho người lạ vào, trước cổng thôn còn nuôi ong nên không ai dám tự tiện xông vào. Kỷ Duy Tâm và Nhạc Trạm lúc này mới nhớ tới chuyện trước đó hai người bị bắt cóc. Đúng là không có chút cảnh giác nào của người bị hại!
Những người đó là người của Vô Thường Môn không thể nghi ngờ. Nếu hai người bọn họ còn không nghĩ cách thì không biết chừng khi nào Hắc Minh sẽ tìm ra biện pháp xông vào thôn.
Kỷ Duy Tâm và Nhạc Trạm liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều lo âu.
Cơm nước xong xuôi, cha của Tiểu Cương Tử vỗ mông đứng dậy: “Nhi tử, mau lên!”
Tiểu Cương Tử vốn còn đang nhai kỹ nuốt chậm bỗng tăng tốc độ ăn, nhanh chóng và hai miếng cơm vào miệng khiến hai má phồng lên như cái bánh bao rồi đứng dậy theo.
“Hai người định đi đâu?” Kỷ Duy Tâm hỏi.
Tiểu Cương Tử vẫn rất thích tỷ tỷ này, lập tức quay đầu trả lời nàng: “Đệ muốn cùng cha ra chợ bán đồ.”
Hoa màu trong đất đã thu hoạch xong, trừ đi những thứ cần nộp lên và để nhà mình ăn thì vẫn còn dư một ít, bọn họ đều sẽ mang lên chợ bán, đổi lấy chút ngân lượng. Tiểu Cương Tử thích nhất là đi theo cha nhóc lên chợ, có rất nhiều thứ chơi vui.
Kỷ Duy Tâm đảo tròng mắt, nảy ra một ý hay: “Tiểu Cương Tử, đệ từng nghe nói tới Ninh Vương chưa?”
“Đệ có nghe qua.” Tiểu Cương Tử chớp mắt: “Chính là kẻ xui xẻo không cưới được tức phụ, mọi người ai ai cũng biết!”
Kỷ Duy Tâm không nhịn được muốn cười. Nhạc Trạm tức giận đen mặt. Kỷ Duy Tâm vỗ tay hắn an ủi, lại nói với Tiểu Cương Tử: “Đệ giúp tỷ tỷ đưa một phong thư có được không? Khi về tỷ tỷ sẽ mua cho đệ đồ ăn ngon.”
Lý đại thẩm phất tay: “Muội muốn sai tên nhóc này chạy vặt thì cứ nói, không cần phải nói tốt với nó như vậy. Cẩn thận không lại chiều hư nó cho mà xem!”
Tiểu Cương Tử bất mãn bĩu môi: “Nương, người không biết nhìn tỷ tỷ mà học một chút đi! Đều là nữ tử, vì sao tỷ tỷ dịu dàng như vậy, còn người lại hung dữ như vậy?”
Lý đại thẩm làm bộ muốn đánh người, nhóc con vội vàng rụt cổ lại.
Nhạc Trạm rất đồng tình nhìn nó: “Nhóc con, hình như ngươi có chút hiểu lầm với ý nghĩa của hai từ dịu dàng.”
Sau đó hắn bị Kỷ Duy Tâm hung hăng véo cho một cái thì lập tức sửa miệng: ”Nương tử, nàng cực kỳ dịu dàng! Nàng là người dịu dàng nhất! Tiểu Cương Tử nói có phải hay không?”
Kỷ Duy Tâm buông tay đang véo trên đùi hắn ra, dịu dàng nhìn về phía Tiểu Cương Tử. Tiểu Cương Tử vui vẻ cười nói: “Đơn giản!”
Nhạc Trạm: “....”
Là một thành viên của đội thiếu niên tiền phong, Tiểu Cương Tử không chỉ đồng ý giúp bọn họ truyền tin mà còn hào phóng cho hai người mượn bút mực. Nhìn Kỷ Duy Tâm dịu dàng tươi cười, nhóc cảm thấy khăn quàng đỏ trên vai mình càng thêm rực rỡ.
Nhạc Trạm viết xong, bỏ vào trong phong thư do trợ thủ nhỏ Tiểu Cương Tử tự mình làm, nói với nhóc con đi đến phủ Ninh Vương, giao thư cho một người tên là Dịch Lâm. Tiểu Cương Tử vỗ ngực nhỏ nói không thành vấn đề, trịnh trọng nhận lấy thư tín, sau đó cuộn lại nhét vào trong tay áo.
Ở bên ngoài, cha của Tiểu Cương Tử chuẩn bị mọi thứ xong thì gọi với vào trong. Tiểu Cương Tử lưu luyến chia tay với Nhạc Trạm, sau đó tung tăng chạy đi theo sau lưng cha già, còn chu đáo giúp ông ấy cõng một cái sọt, rất ra dáng nam tử hán!
Cha của Tiểu Cương Tử gánh đòn gánh, còn nhóc thì mang theo một cái sọt nhỏ, hai người cùng đi về hướng cổng thôn. Khi đi qua nhà Trương đại gia nuôi ong, Tiểu Cương Tử cố ý chạy nhanh tới, ngọt ngào nói: “Chào buổi sáng, Trương đại gia!”
Trương đại gia ở trong nhà cười đáp lại một tiếng, sau đó cầm một cái lọ to bằng lòng bàn tay đi ra, sờ đầu Tiểu Cương Tử rồi đưa cho nhóc: “Bé ngoan, cầm cái này để ăn trên đường đi.”
Đó là kẹo mà Trương đại gia dùng mật ong để làm, cực kỳ ngọt. Mỗi lần Tiểu Cương Tử tới đều cố tỏ ra dễ thương để được cho kẹo.
Khi Tiểu Cương Tử và cha nhóc đi tới cổng thôn thì bỗng có hai kẻ mặc đồ đen vụt tới chặn bọn họ lại, dùng kiếm chỉ vào bọn họ, nói muốn điều tra. Tiểu Cương Tử ngoan ngoãn buông cái sọt xuống, trốn tới sau lưng cha mình.
Một tên nheo mắt, túm nhóc ra: “Trong tay áo ngươi giấu thứ gì? Mau lấy ra đây!”
Tiểu Cương Tử cực kỳ kinh hoàng: “Không, không có gì!”
Người mặc áo đen thấy vậy càng chắc chắn trong tay áo nhóc có gì đó, đang muốn tự mình ra tay lục soạt thì người trong tay đã không thấy đâu nữa.
Cha của Tiểu Cương Tử cướp nhóc về, ôm vào trong ngực mình, hung dữ trừng mắt nhìn kẻ mặc áo đen. Dáng người ông ấy cao lớn, nước da ngăm đen, khi trừng mắt quả thật có chút hung thần ác sát, rất có khí thế.
Kẻ mặc đồ đen hành tẩu trên giang hồ nhiều năm như vậy, sớm đã không thèm để ý chuyện sống chết, nhưng lúc này lại bị ông ấy trừng đến mức hơi nhụt chí. Ngay sau đó hắn ta liền rút kiếm ra, chỉ vào cha của Tiểu Cương Tử, nói với nhóc con: “Giao thứ đồ trong tay áo ngươi ra dây! Nếu không ta liền gi ết chết cha ngươi.”
Tiểu Cương Tử lập tức muốn khóc, đưa tay vào trong tay áo lấy ra một vật rồi nhỏ giọng nói một cách ấm ức: “Cái này thật sự không thể lấy...”
Đồ vật vừa lấy ra đã bị kẻ mặc đồ đen cướp lấy. Hắn ta nhìn cái lọ trong tay ước lượng, cau mày nghĩ nghĩ, mở nắp ra, một hương vị ngọt ngào xông vào mũi.
Không ổn, có độc!
Đây là phản ứng đầu tiên của kẻ mặc đồ đen.
Hắn ta lập tức lấy tay áo che mũi, lại thấy tiểu gia hỏa đối diện lộ ra vẻ mặt si mê. Hắn ta lập tức xấu hổ bỏ tay xuống, ho một tiếng giơ cái lọ lên xem, âm thầm suy đoán bên trong nhất định chứa thứ gì đó. Một kẻ mặc đồ đen khác cũng ngó đầu qua đây xem, hai người cùng nhau nghiên cứu cái lọ.
Người tập võ đều có thính lực rất nhạy bén. Hai kẻ mặc đồ đen đột nhiên nghe âm thanh vo ve từ cách đây khoảng mấy trượng. Cả hai cảnh giác ngẩng đầu nhìn, không biết nhìn thấy cái gì mà bọn chúng đều nín thở, sau đó nhanh chóng xoay người chạy mất.
Đáng tiếc bọn chúng không biết đàn ong mật này chính là nhắm vào mật ong trong tay bọn chúng mà tới. Hai người chỉ lo cắm mặt chạy. Ngay cả khinh công cũng không có tác dụng trong thời điểm này. Bọn chúng hoảng loạn chạy không nhìn đường, thấy trước mắt có một cái ao liềm cắm đầu nhảy xuống.
Nhảy vào rồi mới biết đây là một cái ao phân!!!
Cách đó không xa, Tiểu Cương Tử vui sướng khi thấy người gặp họa, cuối cùng còn tấm tắc cảm thán: “Thật đáng tiếc cho kẹo của ta!”
......
Cha của Tiểu Cương Tử dắt theo con mình đi ra chợ, tìm được cửa hàng quen thuộc bán ngô và rau củ, thuận tiện hỏi đường, sau đó khiêng đòn gánh chậm rãi đi tới phủ Ninh Vương.
Cửa lớn của phủ Ninh Vương đang đóng chặt. Tiểu Cương Tử ngậm một miếng hồ lô đường đi gõ cửa. Người ra mở cửa là một tiểu gia đinh có dáng vẻ uể oải, nhìn thấy Tiểu Cương Tử thì mệt mỏi hỏi: “Ngươi tìm ai?”
Tiểu Cương Tử nhả hạt sơn tra ra: “Ta tìm Dịch Lâm.”
“Vào đi.” Tiểu gia đinh kéo cửa ra, nhìn thấy cách đó không xa có một người lưng hùm vai gấu đứng đó, đoán hẳn là phụ thân của đứa bé này nên rất lễ phép cười nói: “Ngài cũng vào đi.”
Cha của Tiểu Cương Tử tỏ ra rất hài lòng với thái độ của hắn, nghiêm túc gật đầu nói: “Tiểu tử, có tiền đồ đấy!”
Gia đinh dẫn hai người đến sảnh ngoài, mời bọn họ ngồi xuống, sau đó mới chạy đi thông báo.
Tiểu Cương Tử hết sức tập trung gặm hồ lô đường, tuy nhiên cha của nhóc lại không thể ngồi yên, nhìn ngó khắp nơi, nhưng mãi vẫn không đợi được người tới. Ông ấy cảm thấy hơi khát nước, nhìn thấy trên bàn có chén trà bèn mở nắp ra. Bên trong đã được rót đầy trà. Ông ấy liền cầm lên uống một hơi hết sạch, sau đó chép miệng nói: ”Trà ngon! Nhưng mà hơi lạnh.”
Lão quản gia đi theo sau hoàng đế bệ hạ tiến vào phòng, thấy vậy không khỏi ho một tiếng. Cha của Tiểu Cương Tử quay đầu lại, khen ngợi: “Trà của vương phủ đúng là rất ngon.”
Hoàng đế bệ hạ mặt ủ mày chau không đế ý tới ông ấy. Lão quản gia vội dặn dò hạ nhân mang trà nóng lên.
Tiểu Cương Tử nhảy xuống từ trên ghế mây, đi đến trước mặt hoàng đế bệ hạ, dạo quanh người ông ấy một vòng, hỏi: “Ngài là Dịch Lâm sao?”
Hoàng đế liếc mắt nhìn nhóc con một cái: “Có chuyện gì?”
Tiểu Cương Tử mím môi trầm tư trong chốc lát, bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Dưa hấu xào chuối.”
Hoàng đế nhíu mày: “Là thứ gì?”
Dịch Lâm đứng sau ông ấy chợt sáng mắt lên, lập tức tiếp lời: “Táo xào nho.”
Đây là ám hiệu mà trước kia Vương gia và hắn từng thống nhất với nhau.
Tiểu Cương Tử nghe vậy lập tức nhoẻn miệng cười, đẩy hoàng đế bệ hạ sang một bên, sau đó sờ s0ạng trong tay áo nửa ngày, lấy ra một phong thư nhăn nhúm đưa cho Dịch Lâm: “Kẻ xui xẻo bảo ta đưa cho huynh.”
Dịch Lâm nhận lấy mở ra: “Kẻ xui xẻo là...”
Nói được một nửa thì hắn liền câm nín. Bởi vì chữ viết trong thư là nét chữ mà hắn quen thuộc đến không thể quen hơn. Hai chữ to đùng tiêu sái kia ngoại trừ Ninh Vương thì còn ai có thể viết ra được?
Hoàng đế nhìn qua với vẻ dò hỏi. Dịch Lâm liền đưa thư ra: “Là vương gia.”
Hoàng đế nhanh chóng nhận lấy bức thư, khóe mắt co giật, tay chân run rẩy ba lần. Trên tờ giấy trắng to như vậy chỉ có hai chữ màu đen to bự tổ chảng.
----- CỨU MẠNG ~
Không cần đoán cùng biết đây là thói quen mà Ninh Vương của chúng ta học được từ Tiểu Cương Tử!
Hoàng đế nhìn chữ viết rồng bay phượng múa kia cùng đường gợn sóng đáng yêu phía sau, cảm thấy hoàn cảnh hiện tại của đệ đệ mình có lẽ vẫn còn chưa chết được.
......
Dịch Lâm dẫn theo cao thủ đại nội do hoàng đế phái tới cùng nhau giết tới thôn Lý gia. Tiểu Cương Tử chạy nước rút tới đằng trước, chỉ vào cổng thôn có cây ngô đồng phía trước đang bị một đám người áo đen bao vây, kêu lên: “Chính là bọn họ!”
Dịch Lâm vẫy tay gọi tiểu gia hỏa về, sau đó gật đầu với nhóm người đằng sau một cái. Mấy cao thủ đại nội lập tức vọt lên. Bên kia, những kẻ mặc đồ đen thấy được cũng đi tới nghênh chiến.
Buồn cười! Bọn họ đường đường là tổ chức sát thủ hàng đầu trên giang hồ, sao có thể sợ mấy tên thái giám này?
Nhưng rất nhanh đằng kia đã vang lên từng tiếng kêu thảm thiết. Tiểu Cương Tử quay đầu muốn nhìn nhưng bị Dịch Lâm che tai ấn đầu vào ngực mình: “Hình ảnh này quá đẹp, người không được xem.”
Khi Tiểu Cương Tử dẫn nhóm người Dịch Lâm đi vào nhà mình thì Nhạc Trạm đang vừa uống thuốc vừa quấn lấy Kỷ Duy Tâm đòi hôn. Hình ảnh kia thật sự khiến cho người ta không nỡ nhìn thẳng. Dịch Lâm ho khan hai tiếng, Nhạc Trạm quay đầu nhìn thấy hắn thì lập tức cười thành một đoá hoa.
“Dịch Lâm ~~~”
Giọng nói kia biến đổi lên xuống, uốn éo yểu điệu. Dịch Lâm che mặt lại, xoay người muốn chạy. Hắn vô cùng vô cùng cần thiết đi ra ngoài để bình tĩnh một chút!
Chuyến đi ba ngày hai đêm tới vùng nông thôn đến đây là kết thúc. Lúc bọn họ gần đi, Tiểu Cương Tử còn bám vào khung cửa, nước mắt lưng tròng nhìn Kỷ Duy Tâm và Nhạc Trạm. Kỷ Duy Tâm vẫy tay gọi nhóc con tới, cho nó một cái ôm. Nhạc Trạm cũng dũng cảm tháo trâm cài bằng ngọc trên đầu xuống, cắ m vào búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu của Tiểu Cương Tử.
“Ngươi phải giữ kỹ cái trâm này. Về sau có chuyện gì có thể cầm nó tới tìm ca ca. Chuyện gì ca ca cũng sẽ đồng ý với ngươi.”
Tiểu Cương Tử dùng tay áo lau nước mắt: “Cảm ơn thúc thúc.”
Nhạc Trạm: “...”
Kỷ Duy Tâm cạn lời nhìn hắn.
Thuận tay rút trâm tặng người khác. Đây rốt cuộc là cái đam mê kỳ lạ gì thế?