Ngồi trên xe ngựa trở về nhà, cuối cùng Kỷ Duy Tâm cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng tựa vào vai Nhạc Trạm, để xe ngựa lắc lư ru ngủ. Nhạc Trạm cúi đầu hôn lên tóc nàng, ôm nàng vào trong lòng.
Khi tới trước cửa phủ Ninh vương, Dịch Lâm xốc rèm xe ngựa lên, thấy Nhạc Trạm đang ôm Kỷ Duy Tâm, khom lưng bước ra, nhíu mày như đang cố dùng sức. Hắn đưa tay muốn giúp nhưng lại bị Nhạc Trạm trừng cho một cái.
Còn lâu ta mới cho ngươi ôm tức phụ của ta!
Dịch Lâm trợn trắng mắt, đành phải giang tay ra đỡ hắn xuống.
Thật ra Ninh Vương điện hạ bình thường không phải là người yếu ớt như vậy, nhưng bởi vì bị nội thương còn chưa khỏi nên mới không dùng sức được!
Ai cũng không được khinh bỉ hắn!
Hoàng thượng và cả nhà Kỷ tướng quân đã đợi ở trước cửa, khi nhìn thấy Nhạc Trạm ôm Kỷ Duy Tâm xuống xe ngựa liền cùng nhau ra đón. Kỷ tướng quân nhất thời vội vàng không cẩn thận đụng phải người hoàng đế. Hai người liếc mắt nhìn nhau. Kỷ tướng quân không phục lắm mà hừ lạnh một tiếng. Vu thị ở một bên kéo ông ấy lại. Kỷ tướng quân mới bĩu môi không tình nguyện mà nhận tội, lui về phía sau một bước.
Không phải Kỷ tướng quân dĩ hạ phạm thượng, coi rẻ thiên uy mà là ông ấy đang tức giận với hoàng đế. Nữ nhi bảo bối của mình bị lạc mất, vậy mà đến hôm nay ông ấy mới nhận được tin tức! Quả thật là đáng giận!
Kỷ Trạch nghe nói Nhạc Trạm bị nội thương, lúc này lại thấy sắc mặt hắn tái nhợt nên vội vàng đi qua muốn nhận lấy Kỷ Duy Tâm từ trong tay hắn nhưng Nhạc Trạm lại rất không vui: “Tự ta có thể làm được!”
Kỷ Trạch thấy vậy cũng đành thôi.
Nhạc Trạm bái kiến hoàng huynh của mình xong rồi mới quay ra chào hỏi phu thê Kỷ tướng quân. Kỷ tướng quân đỏ bừng hốc mắt nhìn Kỷ Duy Tâm. Nàng nhắm mắt ngủ ngon lành trong lòng Nhạc Trạm. Kỷ tướng quân đau lòng không thôi, bất mãn cong miệng lên.
Vu thị thấy Kỷ Duy Tâm ngủ trước mặt hoàng thượng thật sự không ổn nên muốn gọi nàng dậy nhưng lại bị Nhạc Trạm ngăn lại: “Hai ngày qua nàng ấy đã mệt lắm rồi, cứ để cho nàng ấy ngủ thêm chút nữa đi.”
Thấy hắn có thể che chở cho Kỷ Duy Tâm như vậy, Vu thị rất vui lòng. Bà ấy không thấy hoàng đế có ý trách tội thì cũng không nhiều lời nữa.
Nhạc Trạm ôm Kỷ Duy Tâm đi vào trong. Đám người hầu đứng xếp hành hai bên, mở ra một con đường lớn ở giữa. Đi hết một đường, cánh tay Nhạc Trạm ngày càng mỏi. Hắn cắn chặt khớp hàm, gian nan bước lên bậc thang.
Đến khi hắn thật vất vả leo hết chín bậc thang, đứng trước cổng lớn thở hồng hộc thì Kỷ Trạch đi sau bỗng không đành lòng nói: “Vẫn nên để ta đi.”
Nhạc Trạm vội vàng siết chặt cánh tay mình, vừa bước đi vừa quay đầu nói với hắn: “Không cần...”
Nhưng còn chưa nói hết câu, cả người hắn đã nghiêng về phía trước.
Đậu má lại vấp ngạch cửa!
Kỷ Trạch nhanh tay kéo hắn lại nhưng Kỷ Duy Tâm ở trong lòng hắn lại bị hất văng ra ngoài, ngã trên mặt đất còn lăn hai vòng.
“Ai da má nó!!!” Kỷ Duy Tâm bị quăng ngã đến tỉnh.
Một đám người không nỡ nhìn thẳng đều lấy tay che trán.
........
Từ thái y đã sớm bị hoàng đế gọi tới chờ sẵn. Ông ấy khám qua thương thế của Kỷ Duy Tâm, khai phương thuốc, để nàng tựa vào giường nghỉ ngơi, sau đó lại đi bắt mạch cho Nhạc Trạm. Nhạc Trạm thất thần vươn tay, nhìn về phía Kỷ Duy Tâm.
Nhưng Kỷ Duy Tâm đang giận dỗi, quay mặt vào trong. Hắn thấy hơi thất vọng.
Thật ra trong phòng này, người tức giận cũng không chỉ có mình Kỷ Duy Tâm mà còn có cả Kỷ tướng quân!
Ông ấy tận mắt nhìn thấy nữ nhi bảo bối của mình bị người khác “bắt nạt”, tức giận đến mức muốn xông lên lấy đầu kẻ đó, nhưng mỗi lần đều bị Vu thị kịp thời kéo về.
Đến khi Từ thái y khám xong cho cả hai người thì Kỷ tướng quân lại thở phì phì nói muốn đưa Kỷ Duy Tâm về nhà. Nhạc Trạm nóng nảy trực tiếp nhảy xuống giường, chạy đến bên mép giường của Kỷ Duy Tâm, giang tay ra ngăn cản: “Không được không được! Không thể đưa nàng ấy đi!”
Kỷ tướng quân nắm chặt tay thành quyền muốn xông lên nhưng lại bị Vu thị kéo lại. Kỷ tướng quân tức hộc máu nói: “Ta muốn đón nữ nhi của ta về nhà, ngài quản được sao? Vương gia nhìn xem ngài đã khiến nữ nhi của ta thành cái bộ dạng gì?”
Nói rồi ông ấy quay đầu trừng Vu thị: “Đều tại bà! Vì sao nhất định muốn Tâm Tâm gả vào đây? Hiện tại nữ nhi bị ức hiếp thành ra như vậy bà đã vừa lòng chưa?”
Hai người đã thành thân nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên Kỷ tướng quân to tiếng với bà. Sắc mặt Vu thị trở nên khó coi, ngón tay lúc buông ra lúc siết chặt, lạnh giọng quát: “Ông làm loạn cái gì trước mặt hoàng thượng?!”
Thật ra Kỷ tướng quân nói xong câu kia cũng hơi hối hận. Ông ấy cẩn thận liếc nhìn Vu thị, thấy sắc mặt bà ấy không tốt thì nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nương tử, xin lỗi. Ta không cố ý...”
Vu thị gật đầu, không nói chuyện, vẻ mặt vẫn không vui.
Bên kia, Nhạc Trạm nhào lên người Kỷ Duy Tâm, dùng tay chống người để không đè lên người nàng, cầu xin nói: “Nương tử, nàng đánh ta đi! Ta thật sự không cố ý, nàng đừng đi có được không?”
Kỷ Duy Tâm lo lắng nhìn lần đầu tiên phụ mẫu mình chiến tranh lạnh. Nàng nghe vậy thì nhẹ nhàng vỗ tay Nhạc Trạm, nhưng mắt thì vẫn nhìn nét mặt lạnh lùng của Vu thị: “Cha, nương, con không sao. Chỉ là bị trật eo thôi. Hai người không cần lo lắng, cũng đừng cãi nhau vì con.” Nàng giục Kỷ tướng quân: “Cha, người mau xin lỗi nương đi!”
Kỷ tướng quân kéo tay áo Vu thị nhưng bị bà ấy hất tay ra. Ông ấy lại kéo, bị Vu thị lườm cho một cái, cuối cùng cũng thỏa hiệp than nhẹ nói: “Đi thôi, về nhà.”
Kỷ tướng quân quay đầu nhìn Kỷ Duy Tâm. Nàng gật đầu trấn an cười cười. Lúc này Kỷ tướng quân mới yên tâm, dẫn theo Kỷ Trạch và Vu thị rời đi. Hoàng đế thấy bọn họ không còn chuyện gì nữa thì dặn dò Dịch Lâm tăng cường phòng vệ trong vương phủ, sau đó cũng dắt Đức phi rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Kỷ Duy Tâm bất đắc dĩ nói: “Ngài có thể đứng dậy không?”
Nhạc Trạm xoay người nàng sang bên cạnh, nâng đầu nàng lên kê tay mình bên dưới, sau đó ôm chặt nàng vào lòng. Kỷ Duy Tâm bị hắn ôm siết nên hơi khó thở, đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn. Hắn hôn lên tóc nàng, buồn bã nói: “Xin lỗi...”
Kỷ Duy Tâm thở dài: “Bỏ đi, cũng không phải do ngài cố ý. Hai chúng ta ở cạnh nhau dù sao cũng phải có một người bị xui xẻo, vẫn là nên sớm làm quen đi.”
Nhạc Trạm rầm rì nói: “Ta xui xẻo là được rồi. Có gì cũng cứ để ta chịu. Nàng phải bình an vô sự, không bệnh không tai.”
Kỷ Duy Tâm cảm động ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt lấp lánh. Nàng hôn lên cằm hắn một cái: “Khen thưởng!”
Nhạc Trạm lập tức nở nụ cười mãn nguyện, chỉ miệng mình nói: “Hôn chỗ này nữa!” Hắn nói xong liền chu môi lên.
Kỷ Duy Tâm cười, đập một cái vào mặt hắn.
....
Hai người ở trong phòng một lúc. Sau khi phòng bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn thì lão quản gia tới kêu bọn họ ra dùng bữa. Kỷ Duy Tâm bảo Nhạc Trạm thả mình ra. Hắn cười gian, trực tiếp bế ngang nàng lên, ôm ra cửa.
Trong sảnh, mấy tiểu nha hoàn đang bưng đồ ăn lên thấy được cảnh này thì đều che miệng cười trộm. Lão quản gia ho một tiếng, ra vẻ nghiêm túc nhắc nhở: “Khiêm tốn chút cho ta.”
Nhạc Trạm đặt Kỷ Duy Tâm ngồi ở ghế chủ vị. Dù sao giữa hai người bọn họ cũng không cần tuân thủ quy tắc gì. Mọi người đều biết thật ra trong phủ Ninh Vương này, Kỷ Duy Tâm mới là lão đại chân chính.
Tiểu Đào Hồng xới cơm cho Kỷ Duy Tâm, sau đó lại giúp Nhạc Trạm gắp thức ăn. Kỷ Duy Tâm đang nghe Nhạc Trạm nói chuyện đột nhiên liền sửng sốt. Vẻ mặt nàng ngờ vực nhìn cây trâm bạch ngọc thượng phẩm đang cài trên búi tóc của Tiểu Đào Hồng, cảm thấy có chút gì đó quen mắt. Nàng híp mắt suy nghĩ, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên hình ảnh lần đầu tiên nàng gặp Nhạc Trạm. Khi ấy cây trâm này chẳng phải ở trên đầu hắn sao?
“Đây là...” Nàng chỉ vào Tiểu Đào Hồng rồi nhìn về phía Nhạc Trạm.
Nhạc Trạm đang giúp nàng gắp thức ăn, quay đầu nhìn theo tay nàng chỉ rồi chợt đứng hình. Từ khi nào mà cây trâm của hắn lại chạy tới trên đầu tiểu nha hoàn này rồi?
Thấy Kỷ Duy Tâm nhìn mình chằm chằm, hắn lập tức xua tay thể hiện bản thân mình trong sạch: “Ta hoàn toàn vô tội!”
Kỷ Duy Tâm rõ ràng không tin. Hắn sốt ruột quay đầu hỏi Tiểu Đào Hồng: “Chuyện này là như thế nào? Ngươi mau giải thích cho nương tử của ta hiểu. Sao cây trâm này của ta lại ở chỗ ngươi?”
Tiểu Đào Hồng cũng nóng ruột. Nói vậy chẳng khác nào đang nghi ngờ nàng ta ăn trộm đồ của chủ tử. Nàng ta lập tức đỏ bừng hốc mắt, ấm ức nói: “Nô tì không có trộm đồ. Cây trâm này là do vương gia tự mình đưa cho nô tỳ.” Nàng ta nức nở hai tiếng: “Vương gia đã quên rồi sao? Ngày hôm đó ngài tháo đai lưng của nô tỳ, sau đó rút cây trâm trên đầu ra đưa cho...”
Cái gì? Còn cởi đai lưng?
Nhạc Trạm trợn tròn mắt.
Kỷ Duy Tâm biết hắn có thói quen tháo trâm làm quà tặng cho người khác. Nàng cười lạnh bẻ gãy đôi đũa trong tay: “Tên họ Nhạc kia, ngài có gan lắm! Dám lén lút sau lưng ta làm ra loại chuyện này? Tưởng ta chết rồi sao?”
Tiểu nha hoàn nói vậy làm Nhạc Trạm cũng nhớ tới. Đây chẳng phải là chuyện khi hắn mới bị gãy chân sao? Nhưng vì cái gì mà một chuyện trong sáng như vậy khi được nói ra từ miệng của Tiểu Đào Hồng lại biến thành có ý khác như thế?
Hắn khóc không ra nước mắt: “Nương tử, nàng nghe ta giải thích. Ta không có lén làm chuyện xấu sau lưng nàng. Chuyện kia là khi chúng ta còn chưa thành thân.”
Ặc? Sao vẫn cảm thấy có gì đó sai sai nhỉ?
Kỷ Duy Tâm tiếp tục cười lạnh: “Đúng vậy. Chuyện xảy ra trước khi chúng ta thành thân nên ta không được quản có phải không?” Nàng quăng đôi đũa gãy đi, đứng bật dậy: “Mẹ nó lão tử còn không muốn quản đâu! Ngài cứ tùy tiện chơi đi, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó! Lão tử xin phép không hầu hạ! Hưu thư! Lão tử muốn viết hưu thư!”
Nàng chống eo, run rẩy đứng dậy, Nhạc Trạm vội đứng lên theo muốn đỡ nàng nhưng lại bị nàng đẩy ra: “Cút đi! Đừng chạm vào ta!”
Nhạc Trạm ngồi phịch xuống đất, gấp đến độ sắp khóc, lại không biết phải giải thích với nàng như thế nào.
Kỷ Duy Tâm cảm thấy chính mình đẩy hắn có hơi mạnh, nên quay đầu nhìn xem hắn có làm sao hay không, vậy mà lại thấy hắn tủi thân giữ chặt tay áo của Tiểu Đào Hồng, dáng vẻ đáng thương sắp khóc: “Tiểu Đào Hồng, ngươi mau giải thích giúp ta đi...”
Ha! Còn dám làm trò trước mặt nàng lôi lôi kéo kéo, thật sự coi nàng như chết rồi à?!
Kỷ Duy Tâm cảm thấy trong lòng như bị đè nặng, khóe mắt cay cay muốn khóc. Nàng đẩy nha hoàn đang muốn đỡ mình dậy ra, bám vào tường đi về phòng.
Nàng vừa đi vừa lẩm bẩm: “Hòa li, hòa li...”, càng nói càng muốn khóc.
Kỷ Duy Tâm đi được nửa đường thì ngồi thụp xuống khóc rấm rút: “Cha, người mau tới đón con đi. Con muốn về nhà...mau đưa con về nhà...”
Nhạc Trạm đuổi theo tới nơi, nhìn thấy nàng như vậy cũng lập tức đỏ bừng hốc mắt. Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh ôm lấy nàng: “Nương tử, đừng khóc. Nàng đừng khóc. Nghe ta giải thích đi. Đây thật sự là hiểu lầm.”
Kỷ Duy Tâm đẩy mạnh hắn ra, vừa khóc vừa mắng không lựa lời: “Khốn nạn, đừng chạm vào ta! Ngươi cút ngay cho ta! Ta hận ngươi đến chết! Ta thật hối hận đã không để Hắc Minh gi ết chết ngươi!”
Nhạc Trạm ngồi dưới đất như bị sét đánh.
Thành toànNhạc Trạm không thể tin được mà nhìn Kỷ Duy Tâm, lúng túng hỏi: “Nàng...nàng muốn giết ta?”
Hắn hoàn toàn không hiểu được. Hắn biết lúc trước nàng không thích hắn, cũng không muốn gả cho hắn, nhưng thật sự không đoán được nàng vậy mà chán ghét hắn đến mức muốn giết hắn. Hắn tự hỏi bản thân đã làm ra tội ác tày trời gì để nàng căm hận đến mức giết hắn mới có thể giải được nỗi lòng.
“Vì sao?”
Còn có Hắc Minh...Nàng và Hắc Minh có quan hệ gì với nhau?
Vì sao lại muốn để Hắc Minh tới giết hắn? Chẳng lẽ lúc trước việc Hắc Minh đào tẩu cũng có công lao của nàng?
Nhớ lại phản ứng đêm đó của nàng, Nhạc Trạm chỉ muốn cười.
Lúc này Kỷ Duy Tâm chỉ mải đau lòng, không để ý tới vừa rồi bản thân nói không lựa lời, chỉ biết ngồi đó tiếp tục khóc.
Nhạc Trạm đứng ở bên cạnh nàng, từ trên cao nhìn xuống. Đây là lần đầu tiên trên mặt hắn hiện ra biểu cảm như vậy khi đối diện với nàng.
“Nàng muốn mạng của ta đến vậy sao?” Lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn đột nhiên cảm thấy cực kỳ tủi thân.
Đây là nương tử mà hắn nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay, vậy mà nàng chỉ một lòng nghĩ tới muốn lấy mạng hắn. Hắn làm tướng công như vậy cũng thật là...
Vừa rồi bị nàng hiểu lầm, hắn khó chịu muốn chết, chỉ nghĩ nhất định phải giải thích rõ ràng với nàng, nhưng hiện tại hắn bỗng nhiên không muốn nói nữa. Bởi vì cho dù giải thích thế nào cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Điều nàng muốn không phải là nghe hắn giải thích mà là lấy mạng hắn!
“Đúng vậy đấy thì sao?!!!”
Lúc này Kỷ Duy Tâm đang tức giận, không muốn ở gần hắn thêm một chút nào. Vì thế nàng vừa khóc vừa tự mình đứng dậy, bước đi khập khiễng về phía trước: “Ta đây liền về phòng viết hưu thư! Ngày mai ta sẽ về nhà! Không bao giờ muốn ở lại đây nữa, không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi...”
Nhạc Trạm siết chặt nắm tay, nhưng không mở miệng nói gì, chỉ nhìn nàng đi từng bước về phòng, thấy nàng vấp ngã trước cửa.
Hòa ly đi. Nếu nàng chán ghét ta như vậy thì hòa ly đi.
Thành toàn cho nàng.
...........
Hai người ai nấy đều nhắc mãi tới chuyện hòa ly tới tám trăm lần nhưng ngày hôm sau cũng chưa thấy ai viết hưu thư. Buổi tối, Nhạc Trạm căn bản không trở về phòng. Hắn ở trong thư phòng suốt một đêm, viết rất nhiều hưu thư nhưng tất cả đều ném đi. Trời vừa sáng hắn đã đạp lên một đống giấy lộn bước ra cửa.
Kỷ Duy Tâm khóc suốt cả đêm, gần sáng mới ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy hai mắt nàng đã sưng như hai quả hạch đào.
Tiểu Đường hầu hạ Kỷ Duy Tâm là nha hoàn hồi môn của nàng, được nàng đem theo từ phủ tướng quân qua đây, đương nhiên sẽ thiên vị nàng. Tiểu Đường thấy tiểu thư nhà mình khóc thành bộ dạng nàng thì vội lấy khăn lông tới cho nàng chườm mắt, sau đó đứng ở mép giường nhỏ giọng khóc.
Kỷ Duy Tâm vốn cảm thấy tủi thân, nghe tiểu nha hoàn khóc thì càng khó chịu hơn, cũng lại khóc theo. Hai chủ tớ cùng nhau khóc nửa ngày, bữa sáng cũng đều đã nguội lạnh. Quản gia đành phải tới gõ cửa gọi người.
Kỷ Duy Tâm không muốn nhìn thấy Nhạc Trạm, dặn dò Tiểu Đường: “Ngươi đi nói với quản gia, hôm nay ra không muốn ăn cơm.”
Tiểu Đường hiểu tâm tư của nàng, khụt khịt nói: “Tiểu thư vẫn nên ăn một chút đi. Sáng sớm cô gia đã ra ngoài rồi, không có ở trong phủ.”
Hóa ra là hắn đã ra ngoài từ sớm. Kỷ Duy Tâm mếu máo, lại muốn khóc. Đêm không về phòng ngủ cũng thôi đi, vậy mà còn ra ngoài cũng không nói tiếng nào. Hắn quả nhiên không coi nàng ra gì! Rõ ràng là hắn sai trước, vì sao không chịu tới dỗ nàng?
Kỷ Duy Tâm khịt mũi: “Bảo bọn họ đem đồ ăn vào đây đi. Bộ dạng này của ta không thích hợp để người khác nhìn thấy.”
Tiểu Đường đáp vâng rồi đi ra ngoài phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn, chỉ cho nha hoàn đem đồ dùng rửa mặt đi vào, sau đó đuổi hết bọn họ ra ngoài. Nàng hầu hạ Kỷ Duy Tâm rửa mặt thay quần áo. Khi Kỷ Duy Tâm thay đồ xong thì bữa sáng cũng đã được mang lên.
Tiểu Đường hầu hạ Kỷ Duy Tâm ăn cơm. Tâm trạng của Kỷ Duy Tâm không tốt nên ăn không vào. Tiểu Đường khuyên can mãi mới khuyên nàng ăn được một chén cháo, sau đó nàng liền buông đũa không chịu ăn tiếp.
Tiểu Đường vừa thu dọn chén đ ĩa vừa thử thăm dò hỏi: “Hôm nay tiểu thư có định về nhà nữa không?”
Kỷ Duy Tâm súc miệng xong lại bò lên giường, lấy chăn che kín đầu, nghe thấy câu hỏi của Tiểu Đường thì rầu rĩ nói: “Không về. Cha mà nhìn thấy bộ dáng này của ta thì nhất định sẽ tức giận, không chừng sẽ cầm đao giết tới vương phủ báo thù cho ta.”
Tiểu Đường xót xa nói: “Cô gia đã đối xử với tiểu thư như vậy rồi, tiểu thư việc gì phải đau lòng vì hắn nữa?”
“Lão tử còn lâu mới đau lòng vì hắn!” Kỷ Duy Tâm ngồi bật dậy, vẻ mặt tức giận: “Ta chỉ sợ cha ta giết hắn rồi, hoàng thượng sẽ bắt cả Kỷ phủ phải bồi táng theo.”
“Tiểu thư chỉ đang mạnh miệng thôi.” Tiểu Đường dọn dẹp xong, nói một câu như vậy rồi đi ra ngoài. Kỷ Duy Tâm bị nàng ấy nói như vậy thì nghẹn lời.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Kỷ Duy Tâm tưởng là Tiểu Đường đã quay lại nên xốc chăn lên trả lời: “Vào đi.”