Trăm Phương Nghìn Kế Muốn Khắc Phu

Chương 20

Ngoài cửa vang lên tiếng của Dịch Lâm: “Thuộc hạ không tiện vào trong, có thể phiền vương phi ra ngoài một lát được không? Thuộc hạ có chuyện cần nói.”

Một lúc sau, Kỷ Duy Tâm không tình nguyện đi tới gần, kéo cửa ra, dùng khăn gấm che mặt. Dịch Lâm đột nhiên nhìn thấy tạo hình này của nàng thì bị dọa sợ. Kỷ Duy Tâm thầm bất mãn hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”

Dịch Lâm nhìn đi chỗ khác, cẩn thận nói: “Thuộc hạ muốn nói với vương phi về chuyện của vương gia và Tiểu Đào Hồng. Hai người...”

Lời còn chưa nói xong đã bị Kỷ Duy Tâm cắt ngang: “Ta không có hứng thú nghe chuyện của bọn họ chút nào!”

Nàng xoay người muốn vào phòng. Dịch Lâm ở phía sau bất đắc dĩ nói: “Vương phi, ngài thật sự hiểu lầm vương gia rồi.” 

Bước chân của Kỷ Duy Tâm liền dừng lại.

Tối hôm qua nàng tức tới hỏng đầu, cho nên Nhạc Trạm nói cái gì thì nàng cũng đều không muốn nghe, nhưng thật ra khi bình tĩnh lại, nàng vẫn bằng lòng nghe hắn giải thích. Tuy nhiên cái tên khốn kia lại ra ngoài chơi bời lêu lổng từ sáng sớm! Tức chết nàng rồi!

“Vương gia vẫn luôn có thói quen rút trâm tặng người khác, vương phi hẳn là đã biết. Cây trâm kia của Tiểu Đào Hồng đúng là do vương gia tặng, ừm... chính là khi ngài ấy bị vương phi làm cho ngã gãy chân. Lúc ấy thuộc hạ không có mặt tại hiện trường nên không biết vương gia đã làm gì chọc giận Từ thái y. Sau đó Từ thái y tức giận đã tháo dây buộc nẹp chân của vương gia. Dưới tình thế cấp bách, vương gia không tìm ra thứ để thay thế nên mới mượn đai lưng của Tiểu Đào Hồng. Vương phi cũng biết tính tình của vương gia, cái dây nơ bướm màu hồng nhạt kia, vương phi hẳn cũng đã từng thấy rồi.”

Dịch Lâm nói xong còn cười. Nghĩ một chút mới thấy chủ tử nhà mình còn rất đáng yêu!

Kỷ Duy Tâm vẫn khá tin tưởng vào nhân phẩm của Dịch Lâm. Nghe hắn giải thích như vậy một hồi, nàng cũng biết ngày hôm qua mình trách oan Nhạc Trạm, nhưng nghĩ tới chuyện hắn không tới dỗ nàng thì vẫn có chút tức giận. Vì thế nàng không phục mà hừ một tiếng: “Ngươi nói ngươi không có mặt ở đấy, sao lại biết được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Nói không chừng sau khi bọn họ cởi áo tháo đai lưng còn làm chuyện khác nữa thì sao!” 

Đúng là càng nghĩ càng tức!

Dịch Lâm cảm thấy có chút cạn lời. Hắn vốn là người không giỏi ăn nói, hôm nay lại phải căng da đầu nói với nàng những lời này đơn giản là bởi vì không nỡ nhìn bộ dáng đau khổ, buồn bã của chủ tử nhà mình. Hắn thật tình cảm thấy vương gia nhà hắn vẫn là một người rất đáng yêu, dễ chọc.

“Cho dù ngài không tin lời ta nói nhưng vương gia đối xử với vương phi như thế nào, chính ngài cũng không rõ sao?

Đương nhiên Kỷ Duy Tâm hiểu rõ, không cần người khác nói.

Nàng im lặng một lúc lâu mới thấp giọng hỏi: “Vương gia nhà ngươi đi đâu rồi?”

Dịch Lâm nhìn thấy dáng vẻ này của nàng thì biết là nàng đã nghĩ thông, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm nói: “Sáng sớm vương gia đã tiến cung, có lẽ là đi tìm hoàng thượng khóc lóc kể khổ rồi.”

Tưởng tượng đến cảnh Nhạc Trạm ôm chân hoàng đế khóc thút thít, Kỷ Duy Tâm lập tức bật cười.

Thấy nàng cười, Dịch Lâm cũng cười theo.

........

Ở một bên khác, hoàng cung đại nội.

Cung Càn Thanh.

Trong khi hoàng đế bệ hạ khí phách uy vũ đang vô cùng tập trung phê duyệt tấu chương thì Manh Manh cư sĩ - Ninh vương điện hạ của chúng ta lại đang chơi ném phi tiêu. Trên bia ngắm có dán một hình người làm bằng giấy, vẽ gương mặt của nương tử chọc hắn tức giận kia?

...Hiển nhiên là không thể nào. Gương mặt vẽ trên bia ngắm kia là Hắc Minh.

Hoàng đế bệ hạ bị tiếng phi tiêu kia làm ồn đến mức không thể tĩnh tâm được, sau một lúc thì đành thở dài bất đắc dĩ, buông bút trong tay xuống: “Đệ cố ý tới chọc tức ta có phải không?”

Hiếm khi Nhạc Trạm không cợt nhả. Hắn ném phi tiêu xuống, đi tới chỗ ngồi, nâng chung trà lên thổi hai cái, sau đó nhấp một ngụm rồi đậy nắp lại, thả xuống, bắt đầu vuốt vuốt tay áo, nhưng không chịu mở miệng.

Hoàng thượng tức giận đến mức trực tiếp ném bút lông qua đây: “Đệ chảnh cái gì mà chảnh hả? Có tin trẫm cho người tịch thu luôn phủ Ninh vương của đệ không?”

“Thu đi.” Nhạc Trạm tựa lưng vào ghế ngồi, không chút để ý nói: “Tịch thu xong vừa hay ta cũng muốn xuất gia.”

Hoàng đế cạn lời: “Đệ đây là bị cái gì k1ch thích?”

Nhạc Trạm không nói lời nào. Hoàng đế đứng dậy, chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Bị tức phụ bảo bối nhà đệ chọc giận à?”

“Hoàng huynh…” 

“Ờ?”

“Có phải ta rất hay khiến cho người ta chán ghét không?”

“Đúng vậy.” Hoàng đế đáp lại một cách dứt khoát.

“Có khi nào huynh muốn giết ta cho xong không?”

Hoàng đế nhướng mày: “Tức phụ của đệ muốn liều mạng với đệ à? Chẳng lẽ là đệ trêu hoa ghẹo nguyệt rồi bị nàng ấy nhìn thấy nên ghen rồi?”

Nhạc Trạm nghĩ nghĩ: “Cũng kiểu kiểu vậy.”

“Vậy đệ thảm rồi!” Hoàng đế cười trên nỗi đau của khác: “Đây là lúc để đệ biết được nữ nhân ghen tuông sẽ kh ủng bố đến mức nào. Đệ nhìn Văn Huyên bình thường hiền thục, nhưng khi ghen lên cũng suýt bức điên trẫm.”

“Đấy là do hoàng tẩu yêu huynh.” Nhạc Trạm lấy tay che mắt: “Nhưng nương tử của ta không yêu ta, còn muốn giết ta...” Nói xong câu cuối cùng, giọng của hắn biến thành nghẹn ngào.

Nhìn hắn tủi thân như vậy, hoàng đế rất không phúc hậu mà cười lớn: “Cô nương của Kỷ gia kia quả thật là mạnh mẽ, nhưng trẫm cảm thấy nàng ấy cũng không đến mức hung hãn như vậy. Hôm qua nhìn nàng ấy cũng không giống như vô tình với đệ.”

“Thật vậy sao?” Nhạc Trạm lập tức quay đầu nhìn về phía hoàng đế, nước mắt lưng tròng trông cực kỳ đáng thương.

“Thật sự muốn biết à?”
Nhạc Trạm gật đầu. Hoàng đế xoa dầu hắn, cười đến mức thâm sâu: “Trẫm có một cách, có thể giúp đệ, nói không chừng có thể khiến nàng ấy chủ động thổ lộ tâm ý với đệ.”

Nhạc Trạm lập tức sáng mắt: “Cách gì?”

“Phong Minh sắp về rồi, có lẽ hôm nay sẽ tới nơi. Vừa lúc để muội ấy đến ở trong vương phủ của đệ vài ngày đi. Muội ấy dính đệ như vậy, chắc chắn sẽ vui muốn chết luôn.” Hoàng đế bệ hạ cười tủm tỉm dựa lưng vào ghế.

Một mũi tên giải quyết được hai chuyện phiền phức, thật con mẹ nó sảng khoái!

Vẻ mặt Nhạc Trạm đầy bi phẫn: “Hoàng huynh, huynh tuyệt đối là đang cố ý đào hố chôn ta!”

Để Phong Minh vào ở trong phủ Ninh vương, các nàng nhất định sẽ đánh nhau cho mà xem!

Một đám tình địch

Sau đó Nhạc Trạm như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, rất nhiều lần muốn đánh bài chuồn nhưng đều bị hoàng đế dùng mắt ra hiệu cho Tam Nguyên công công ngăn lại. Nhạc Trạm sốt ruột không chịu được, cứng không được thì hắn đành mềm, bắt đầu ôm đùi hoàng đế khóc lóc.

“Hoàng huynh, huynh không thể đối xử với ta như vậy được...”

Hoàng đế hất tay hắn ra: “Phong Minh chỉ đích danh nói muốn ở trong phủ của đệ. Trẫm cũng hết cách. Ai bảo khi còn nhỏ đệ cứ thích trêu chọc muội ấy, hiện tại cũng là do đệ gieo gió gặt bão.”

Nhạc Trạm khóc càng lớn hơn: “Hoàng huynh, huynh thương xót ta đi...Nếu để Phong Minh vào ở trong phủ của ta, ta nhất định sẽ bị các nàng ấy giày vò tới chết mất!  Sao huynh nỡ lòng nào đẩy ta vào hố lửa như thế chứ? Phụ hoàng và mẫu hậu ở trên trời đang nhìn đấy. Huynh đối xử với ta như vậy không sợ tới đêm bọn họ về tìm huynh tâm sự sao?”

Hoàng đế nghe xong thì giật giật khóe miệng,  dùng chân đá văng Nhạc Trạm ra, ném cho hắn một phong thư: “Đệ tự mình xem đi.”

Hai mắt Nhạc Trạm đẫm lệ. Hắn nhặt phong thư làm bằng da trâu lên, mở ra, còn chưa kịp đọc hết toàn bộ chữ viết bên trong đã nhìn thấy câu cuối cùng: “Bảo nhị biểu ca tắm rửa sạch sẽ chờ ta nha muahahaha~~~”

Tay hắn run lên, ném luôn phong thư đi.

Nhạc Trạm lại nhào qua ôm lấy đùi hoàng đế: “Hoàng huynh, huynh dẫn ta cao chạy xa bay đi. Mau mang ta rời khỏi cái nơi thị phi này...”

Hoàng đế đen mặt.

Lúc này, Tam Nguyên công công lại tới nhắc nhở: “Khởi bẩm hoàng thượng, đã sắp đến giờ rồi. Xe ngựa của quận chúa hẳn là sẽ nhanh tới trước cổng thành. Hiện tại là thời điểm thích hợp để đi. Xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng.”

Hoàng đế vung tay lên: “Ninh vương sẽ thay trẫm đi nghênh đón.”

Nhạc Trạm nhanh chóng đứng dậy, chạy tới ôm lấy cột trụ to nhất trong điện, uy hiếp nói: “Hoàng huynh, nếu huynh còn ép ta nữa, ta sẽ chết cho huynh xem!”

Hoàng đế cười: “Cầu mà không được.”

Nhạc Trạm: “....”

.......

Phủ Ninh vương.

Hai nha hoàn đang thì thầm phía sau hòn non bộ.

Tiểu Kết Thanh cực kỳ hâm mộ nhìn trâm ngọc trên đầu Tiểu Đào Hồng: “Cây trâm này đáng giá bao nhiêu lượng bạc thế?”

Tiểu Đào Hồng sờ cây trâm, có chút đắc ý gật đầu: “Trâm mà vương gia dùng đương nhiên là rất quý giá.”

Tiểu Kết Thanh hâm mộ đến mức hai mắt đều phát sáng: “Số ngươi tốt thật! Được vương gia coi trọng, lập tức sẽ bay lên cành cao, không bao giờ phải làm việc nặng cùng chúng ta nữa.”

Tiểu Đào Hồng tức giận lườm nàng ta một cái, sắc mặt đỏ bừng: “Ngươi nói bừa cái gì đấy?! Sao vương gia có thể coi trọng một nha hoàn như ta?”

Tiểu Kết Thanh: “Haiz! Chuyện này có gì mà không thể? Đại Yến của chúng ta có khối người bay lên cành cao làm phu nhân. Hơn nữa vương gia còn tặng trâm cho ngươi, ý tứ đã quá rõ ràng rồi!”

Tiểu Đào Hồng vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại u oán mà thở dài: “Nhưng cho dù vương gia coi trọng ta cũng vô dụng. Ngươi không phải không biết tính tình của vương phi. Sao có thể bao dung ta được?”

Tiểu Kết Thanh cắt ngang: “Hiện tại vương phi bá đạo như vậy còn không phải là ỷ vào việc vương gia thích nàng ta sao? Chờ đến khi vương gia ngán rồi, phủ Ninh vương làm gì đến lượt nàng ta làm chủ? Ngươi không thấy hôm qua bọn họ cãi nhau thành cái gì à? Tối hôm qua vương gia còn không về phòng ngủ, sáng sớm hôm nay đã ra ngoài rồi. Theo ta thấy ấy à, vương gia hẳn là đã chán rồi, lười không thèm tới dỗ vương phi. Cho nên ngươi lập tức có thể ngoi lên rồi.”

Tiểu Đào Hồng nắm chặt khăn tay, lại thấp thỏm chờ mong hỏi: “Thật sao?”

Tiểu Kết Thanh: “Đương nhiên! Ta lừa ngươi làm gì?” 

Nàng ta dùng tay chọc chọc Tiểu Đào Hồng, cười trộm nói: “Này, sau này người phát đạt, được hưởng vinh hoa phú quý, đến lúc đó đừng quên tỷ muội chúng ta đó nha!”

Tiểu Đào Hồng thẹn thùng: “Được rồi được rồi, sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi!”

Sau núi giả, Tiểu Đường nghe hết những lời mà bọn họ nói, vẻ mặt đầy căm phẫn.

.......

Bên đình hóng gió ven hồ, Kỷ Duy Tâm nằm nhắm mắt trên ghế bập bênh, ngón tay gõ lên tay vịn. Tiểu Đường đứng phía sau quạt gió cho nàng. Tiểu Đào Hồng bị người gọi tới, vẻ mặt sợ hãi quỳ trên mặt đất, cúi người nói: “Nô tỳ thỉnh an vương phi.”

Nửa ngày không thấy được đáp lại, nàng ta cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời bị dọa sợ. Không biết Kỷ Duy Tâm đã ngồi dậy từ bao giờ, đang híp mắt đánh giá nàng ta.

“Đứng lên đi.”

Tiểu Đào Hồng nhanh chóng bò dậy, khom người lui sang một bên, nhưng lại bị Kỷ Duy Tâm gọi lại. Nàng chỉ chỉ vào chiếc ghế con: “Ngồi đi.”

Tiểu Đào Hồng sợ hãi quỳ xuống lần nữa: “Nô tỳ không dám.”

Giọng điệu của Kỷ Duy Tâm đã hơi mất kiên nhẫn : “Bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi. Có gì mà không dám? Ta còn có thể ăn thịt ngươi sao?”

Tiểu Đào Hồng sợ tới mức sắp khóc, vâng vâng dạ dạ đứng dậy, sau đó rụt rè ngồi xuống mép ghế, nhìn bộ dáng như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Nàng ta cúi đầu nắm chặt khăn tay, hai chân run rẩy.

Kỷ Duy Tâm nhẹ nhàng nâng tay. Tiểu Đường hiểu ý, lấy từ phía sau ra một hộp trang sức đặt lên trên bàn, mở ra. Bên trong là hai hàng trang sức được xếp ngay ngắn, có bộ diêu, trâm cài tóc, khuyên tai và vòng cổ, sắc vàng rực rỡ dưới ánh mắt trời dường như muốn chói mù mắt người khác.

Tiểu Đường đen mặt, lạnh giọng nói: “Vương phi thưởng cho ngươi.”

Tiểu Đào Hồng trợn tròn mắt há hốc mồm, đến khi lấy lại tinh thần thì càng thêm sợ hãi: “Cái này...nô tỳ không dám.”

Tiểu Đường cười lạnh, trào phúng nói: “Ha! Còn không phải chỉ là một bộ trang sức thôi sao? Có cái gì mà không dám nhận? Ngay đến cả vương gia mà ngươi còn dám mơ ước, một bộ trang sức nhỏ nhoi có tính là cái gì?”

Tiểu Đường còn muốn nói tiếp nhưng bị Kỷ Duy Tâm phất tay ngăn lại, để cho nàng ấy lui xuống. Nàng cười tủm tỉm nhìn Tiểu Đào Hồng nói: “Thật ra bổn phi cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn cầu chúc cho mộng đẹp của ngươi sớm thành hiện thực, có một ngày sẽ bay lên cành cao làm phượng hoàng.”

Tiểu Đào Hồng có ngốc hơn nữa cũng hiểu được chuyện trước đó chính mình ăn nói vượt phận đã bị Kỷ Duy Tâm biết được. Nàng ta mềm chân trượt xuống khỏi ghế, nhào tới trước mặt Kỷ Duy Tâm dập đầu: “Vương phi tha mạng, nô tỳ biết sai rồi. Nô tỳ không dám nữa....”

Kỷ Duy Tâm có chút buồn bực. Nàng còn chưa chơi đã mà, sao nhanh như vậy đã nhận sai rồi? Sự khó chịu nghẹn trong lòng cả một ngày vất vả lắm mới tìm được chỗ xả, nàng còn chưa phóng ra tuyệt chiêu mà đối phương đã xin tha rồi. Thật không thú vị!

Trong lòng nàng dồn nén, không kiên nhẫn phẩy tay: “Vậy thì mau cút đi!”

Tiểu Đào Hồng liên tục dập đầu tạ ơn, tay chân luống cuống bò dậy chạy ra bên ngoài. Phía sau, Kỷ Duy Tâm bỗng nhiên quát to: “Quay lại!” 

Chân của Tiểu Đào Hồng lập tức mềm nhũn, bất thình lình ngã quỵ trên mặt đất.

Kỷ Duy Tâm ghét bỏ nhìn nàng ta, ra hiệu cho Tiểu Đường: “Lấy lại cây trâm trên đầu nàng ta!”

Tiểu Đường không nói hai lời lập tức đi tới rút cây trâm bạch ngọc trên đầu Tiểu Đào Hồng xuống, sau đó ghét bỏ lau vào vạt áo rồi mới đưa cho Kỷ Duy Tâm. Kỷ Duy Tâm nhận lấy, nắm chặt trong tay. Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, cây trâm đã gãy thành hai đoạn.

Kỷ Duy Tâm đứng lên, đi tới bên cạnh Tiểu Đào Hồng nói: “Ngươi không xứng đeo thứ này. Hôm nay bổn phi thay vương gia thu lại. Thưởng bộ trang sức này cho ngươi coi như bồi thường.”

Dứt lời, nàng dẫn theo Tiểu Đường rời khỏi đình hóng gió.

Sau khi ra khỏi đình, đi ngang qua hồ, Kỷ Duy Tâm ném hai đoạn trâm gãy trong tay vào trong hồ. Lại đi thêm một đoạn, nàng bỗng nhiên dừng lại, căn dặn Tiểu Đường: “Ngươi tới chỗ quản gia lấy ít ngân lượng. Chúng ta ra ngoài đi dạo, ta muốn mua chút đồ.”

Tiểu Đường đáp vâng, sau đó vui vẻ chạy đi.

Khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài dạo phố, Tiểu Đường vui không tả nổi, trong lòng háo hức đi theo Kỷ Duy Tâm ra cửa, không ngờ nàng lại đi thẳng đến cửa hàng ngọc thạch lớn nhất trên phố.

Chưởng quầy kia là một người lõi đời. Mặc dù trước kia chưa từng gặp qua Kỷ Duy Tâm nhưng ông ta có tranh vẽ chân dung của tất cả những người quyền quý trong kinh thành. Vậy nên khi Kỷ Duy Tâm vừa bước vào cửa, ông ta đã lập tức nhận ra thân phận của nàng, liền cười tủm tỉm đi tới chào đón, sau đó trực tiếp dẫn nàng lên gian phòng ở lầu hai dành cho khách quý.

“Ở chỗ này của tiểu nhân cái gì cũng có. Vương phi muốn mua gì? Tiểu nhân lập tức đi lấy cho ngài?”

Bình Luận (0)
Comment