Kỷ Duy Tâm không để ý tới ông ta, tự mình đi xung quanh xem. Chưởng quầy kiên trì đi theo sau nàng. Đến khi ánh mắt nàng dừng lại trên một món đồ thượng phẩm, ông ta lập tức tiến lên giải thích: “Đây là ngọc Hòa Điền tốt nhất...”
Kỷ Duy Tâquầym lạnh lùng liếc ông ta một cái. Chưởng nhanh chóng rụt cổ lùi lại phía sau.
Phiền nhất chính là mấy kẻ theo đuôi nịnh bợ này! Lão tử không biết tự mình xem sao?
Cuối cùng Kỷ Duy Tâm chọn trúng một cây trâm ngọc Dương Chi. Nàng ngắm trái ngắm phải, lại mượn dao khắc của trưởng quầy, khắc một con rùa đen lên khoảng trống trên hình tròn nhỏ ở phía đầu trâm, sau đó mới trả tiền rời đi.
Trên đường hồi phủ, Kỷ Duy Tâm luôn cúi đầu vuốt v e cây trâm kia, vừa nhìn vừa cười. Tiểu Đường bĩu môi đi theo phía sau, cực kỳ bất mãn.
Đã nói là đi dạo phố cơ mà?
Bỗng nhiên phía trước xuất hiện quan binh mở đường. Kỷ Duy Tâm liền kéo Tiểu Đường lui sang một bên, nhìn đội ngũ xe ngựa dài dằng dặc đi qua. Có hai hàng thị vệ canh giữ phía trước và phía sau, ở giữa là xe ngựa xa hoa phô trương. Thân xe làm bằng gỗ đen được mạ vàng, mỗi góc đều treo chuông gió lưu ly xinh đẹp.
Tiểu Đường tấm tắc khen ngợi: “Ai mà phô trương như vậy?”
Kỷ Duy Tâm liếc mắt một cái, không có chút hứng thú nào: “Kệ đi!”
Cho đến khi đoàn xe đi qua, Tiểu Đường vẫn còn tò mò ngoái đầu nhìn theo: “Ta cược bên trong xe là một nữ tử.”
Kỷ Duy Tâm gật đầu, nói một cách có lệ: “Ngươi thật thông minh!”
Tiểu Đường không hiểu được sự bình tĩnh và chán chường của Kỷ Duy Tâm, cho đến khi hai người nhìn thấy cỗ xe ngựa kia dừng trước cổng phủ Ninh vương. Kỷ Duy Tâm nhíu mày. Tiểu Đường rất không phúc hậu mà nghĩ thầm: Thế này rồi thì xem người có tò mò không!
Hai người bước vào đại môn, nhận ra thủ vệ, hạ nhân, gia đinh đều không thấy đâu, mãi đến khi vào đến sảnh ngoài mới nhìn thấy một đám người đang túm tụm lại với nhau.
“Các ngươi đang làm gì thế?” Tiểu Đường tiến tới vỗ vai một tiểu gia đinh rồi hỏi.
Tiểu gia đinh không thèm quay đầu lại, hất tay nàng ấy ra, tiếp tục duỗi cổ nhìn vào bên trong, tốt bụng giải thích một câu: “Ngươi tự mình xem đi. Vương gia đưa một mỹ nhân về phủ. Thật sự rất xinh đẹp!”
Tiểu Đường cũng duỗi cổ vào nhìn bên trong, thấy một nữ tử mặc hoa phục đang kéo tay vương gia, gần như dựa cả người lên người hắn. Một tiểu gia đinh đứng ở phía trước ngại ngùng đỏ mặt tự giới thiệu với nàng ta.
Phía sau tiểu gia đinh, tất cả gia đinh xếp thành một hàng dài, vui vẻ chờ đợi được lên sân khấu. Hiện trường ồn ào nhốn nháo, nàng ta cười duyên nói: “Các ngươi không cần gấp, từng người lần lượt tới!”
Giọng nói nũng nịu như nước suối róc rách chảy qua khe đá dịu dàng dễ nghe, trong hoàn cảnh ồn ào nhốn nháo vẫn cực kỳ có lực xuyên thấu. Tiểu Đường bị chặn lại ở bên ngoài cũng vẫn nghe thấy rõ ràng. Kỷ Duy Tâm ở phía sau nàng ấy đương nhiên cũng nghe được.
Ặc...
Tiểu Đường chầm chậm xoay người nhìn về phía Kỷ Duy Tâm. Quả nhiên thấy sắc mặt nàng đen như đít nồi.
“Đều tránh hết ra cho lão tử!!!”
Một tiếng quát lớn khiến hiện trường ồn ào bỗng chốc yên tĩnh lại. Đám người vây xem đồng loạt quay đầu, nhìn thấy Kỷ Duy Tâm thì sợ tới mức lập tức lùi ra sau vài bước, mở ra một con đường cho nàng.
Vì thế Kỷ Duy Tâm liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy Nhạc Trạm đang đứng ở chính giữa và tiểu cô nương đang dính chặt vào người hắn.
Không biết nói gìThấy Kỷ Duy Tâm đằng đằng sát khí đi tới, Nhạc Trạm lập tức sinh ra cảm giác muốn quỳ sụp xuống nhận tội, nhưng cánh tay hắn bị Phong Minh túm chặt lấy. Hắn vừa cử động đã bị nàng ta kéo trở về.
Hắn nhanh chóng rút tay ra, nhưng Phong Minh lại lập tức bắt lấy.
Nhạc Trạm đau khổ nhăn mặt nhìn Phong Minh. Phong Minh lại cười híp mắt: “Trạm ca ca, huynh muốn chạy đi đâu?”
Vẻ mặt của nàng ta rõ ràng là muốn nói “Muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay lão nương à? Cửa sổ cũng không có!”. Dựa vào kinh nghiệm đấu tranh với nàng ta nhiều năm của Nhạc Trạm, tỷ lệ hắn chạy thoát thành công chắc cũng gần bằng tỷ lệ hắn có thể mang thai. Vì thế hắn chấp nhận số phận mà gục đầu rũ vai, khóc không ra nước mắt.
Ở bên kia, Kỷ Duy Tâm tỏa ra sát khí ngày càng nặng.
Trạm ca ca?
Nàng cười lạnh.
Ta tới báo đáp ân tình của ca ca đây!
Nàng vọt tới trước mặt hai người kia như lốc xoáy, chống nạnh hung dữ trừng mắt nhìn Phong Minh.
Mau buông tay ra cho lão tử!
Thấy người tới không có ý tốt, một tay Phong Minh nắm lấy tay Nhạc Trạm, một tay khác cũng chống nạnh. Nàng ta trừng mắt giằng co với Kỷ Duy Tâm.
Kỷ Duy Tâm là kiểu người chỉ cần không hài lòng chuyện gì liền sẽ động thủ, vậy nên trình độ đấu mắt của nàng bình thường. Nhưng Phong Minh thì khác. Nàng ta thuộc trường phái hay nhìn người khác bằng nửa con mắt, khó chịu với ai liền trừng mắt với người đó, nhiều năm như vậy chưa từng có đối thủ. Cho nên không bao lâu sau Kỷ Duy Tâm đã cảm thấy mỏi mắt không chịu nổi mà hai mắt Phong Minh vẫn sáng ngời như cũ.
Kỷ Duy Tâm quyết định thay đổi chiến lược, không đấu mắt lại Phong Minh thì nàng liền chuyển đối tượng tấn công sang người khác.
Nhạc Trạm bị nàng trừng đến mức sợ hãi rụt cổ, trốn phía sau Phong Minh.
Kỷ Duy Tâm tức giận quát: “ Ngài cút ra đây cho ta!!!”
Nhạc Trạm gần như nhấc chân lên theo bản năng nhưng bỗng lại nhớ tới chuyện ngày hôm qua, trong lòng hắn có chút oán giận Kỷ Duy Tâm nên lại thu chân về, hừ một tiếng.
Ta cứ không qua đấy, xem nàng làm thế nào!
“Ngài!” Kỷ Duy Tâm tức đến mức không biết làm gì cho phải, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi cắn môi, suýt chút nữa thì đỉnh đầu bốc khói.
Nhạc Trạm nhìn thấy bộ dạng này của nàng thì vui vẻ đắc ý. Hắn còn cố ý nắm tay Phong Minh, nhìn Kỷ Duy Tâm bằng ánh mắt khiêu khích, ra vẻ nghiêm túc nói: “Có khách quý ở đây, nàng chú ý hình tượng một chút! Thân là vương phi mà hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì?”
Thể thống?
Kỷ Duy Tâm cười lạnh.
Ở ngay trước mặt ta mà dám còn chàng thiếp thiếp với nữ nhân khác, ngươi thì coi ta ra cái thể thống gì?
“Ta hỏi lại một lần nữa, qua đây hay là không?” Kỷ Duy Tâm tức đến đỉnh điểm lại bỗng trở nên bình tĩnh, lạnh lùng hỏi.
Nhạc Trạm đã thấy hơi sợ nhưng vẫn ngang ngạnh như cũ, ngoan cố đến cùng với nàng: “Qua đó làm gì? Để cho nàng giết ta sao?”
Kỷ Duy Tâm nhìn hắn, không nói lời nào. Một lúc sau nàng chợt tiến lên phía trước một bước. Nhạc Trạm sợ tới mức lập tức lui lại ba bước. Nhưng Kỷ Duy Tâm lại lập tức đi tới phía sau hắn. Hắn nhìn theo. Chỉ thấy Kỷ Duy Tâm đưa một cái hộp gỗ tinh xảo cho Dịch Lâm: “Này, tặng cho ngươi!”
Dịch Lâm kinh ngạc. Kỷ Duy Tâm thấy hắn không nhận thì nhét luôn vào trong tay hắn, dỗi nói: “Bảo ngươi qua đây mà ngươi không chịu, còn bắt người ta phải đưa tận tay. Đúng là đáng ghét!”
Nhạc Trạm trợn mắt há hốc mồm.
Kỷ Duy Tâm thành công đưa tráp đựng trang sức cho Dịch Lâm đang ngây ra như phỗng, sau đó quay lại đối diện với Nhạc Trạm cũng đang dại ra, liếc mắt một cái. Ánh mắt lạnh nhạt giống như đang nhìn một người qua đường: “Cảm phiền tránh ra.”
Nhạc Trạm cứng đờ nghiêng người tránh sang một bên. Kỷ Duy Tâm ngẩng cao đầu bước qua.
Tất cả mọi người trong phòng đều ngây ngốc, chỉ có Phong Minh vẫn giữ nguyên khí thế, chống nạnh đứng nhìn theo nàng ra cửa.
Thật lâu sau, cuối cùng Nhạc Trạm cũng phản ứng lại. Hắn nhìn Dịch Lâm, lại nhìn cái tráp trong tay hắn: “Nàng ấy đưa cho ngươi cái gì?”
Dịch Lâm hồi phục tinh thần, rất là xấu hổ: “Thuộc, thuộc hạ không biết...”
Nhạc Trạm cướp lấy cái hộp, mở ra, bên trong là một cây trâm bạch ngọc tinh xảo, nhìn kiểu dáng và tay nghề thủ công chắc hẳn là do nghệ nhân lành nghề làm ra, nhưng trên đó có một chỗ rõ ràng có hoa văn khác biệt. Hắn cúi đầu nhìn kỹ thì thấy một con rùa đen rất quen mắt.
Hắn xoay cây trâm hai vòng, nhướng mày nhìn về phía Dịch Lâm: “Giải thích đi!”
Đậu má! Xin hỏi vì sao nương tử của ta lại muốn tặng lễ vặt cho ngươi?
Dịch Lâm trầm tư một lát, nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy, tức phụ của ngài, thích ta...”
Nhạc Trạm nhấc chân lên đạp hắn: “Mẹ nó, ngươi có giỏi thì lặp lại lần nữa xem?”
Dịch Lâm nhẹ nhàng tránh thoát, ra vẻ đồng tình nói: “Xin ngài nén bi thương.”
..........
Đến giờ cơm trưa, Nhạc Trạm ở trong thư phòng chơi ném phi tiêu, nhưng lần này hình người dán trên bia ngắm lại biến thành Dịch Lâm. Hắn ném một cái lại mắng một câu: “Đâm chết ngươi! Đâm chết ngươi!”
Phong Minh thở phì phì đá cửa xông vào: “Nhạc! Tử! Việt! Có phải huynh cố ý hay không?! Vậy mà cho ta ăn thô trấu rau dại! Phủ Ninh vương của huynh chiêu đãi khách quý như vậy sao?”
Nhạc Trạm kinh ngạc: “Thô trấu rau dại?”
“Đúng!!!” Phong Minh chống nạnh, vẻ mặt phẫn uất.
Nhạc Trạm nhíu mày: “Là ai làm?”
Phong Minh phẫn nộ chỉ về phía sau. Lão quản gia cười xấu hổ: “Là lão nô.”
Ông ấy có thể nói là do vương phi ra lệnh sao?
Nhạc Trạm nghiêm túc nghiêng đầu, tán thưởng nói: “Làm tốt lắm!”
Phong Minh tức giận nhào tới véo hắn: “Nhạc Tử Việt, ta muốn nói cho tức phụ của huynh biết huynh là cái đồ lăng nhăng! Huynh thích cởi truồng chạy lông nhông, còn thích nhìn lén nữ nhân tắm!”
Nhạc Trạm vừa tiếp chiêu của nàng ta vừa cãi lại: “Đó đều là chuyện lúc nhỏ rồi! Không đúng! Lão tử không có nhìn lén nữ nhân tắm! Là do nàng ta quên không đóng cửa lúc tắm!!!”
“Ngài ấy nhìn lén ai tắm?” Bỗng một giọng nói chen vào.
Phong Minh đè Nhạc Trạm xuống đất mà đánh, còn không quên quay đầu trả lời: “Là Uyên mỹ nhân - phi tần của phụ hoàng huynh ấy!”
Nói xong liền cảm thấy không đúng. Nàng ta quay đầu nhìn lại, thấy Kỷ Duy Tâm đang khoanh tay đứng tựa cửa, vẻ mặt không rõ vui buồn.
Lúc này Phong Minh đang cưỡi lên lưng Nhạc Trạm, sau khi nhìn thấy Kỷ Duy Tâm thì ngừng động tác, chọc chọc Nhạc Trạm nãy giờ vẫn luôn cố gắng giãy giụa, vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Tức phụ của huynh kìa.”
Nhạc Trạm gào lên: “Đó không phải là tức phụ của ta!!!”
Phi tần của phụ hoàng sao có thể là tức phụ của ta được!!!
Hắn quay đầu lại muốn trừng Phong Minh, sau đó liền ngây ngẩn cả người.
Kỷ Duy Tâm bị câu nói kia của hắn làm cho tức giận đến mức quay đầu đi mất. Hắn nhìn theo bóng lưng nàng, yếu ớt giải thích: “Nương tử, không phải ta đang nói nàng đâu...”
Tiểu Đường bưng khay chạy chậm theo sau Kỷ Duy Tâm, mệt đến mức thở hồng hộc: “Tiểu thư tiểu thư! Vậy canh này phải làm sao bây giờ? Không phải tiểu thư muốn mang cho vương gia sao? Hiện tại phải làm thế nào?”
Kỷ Duy Tâm quay đầu nhìn thoáng qua bát canh, lại liếc mắt về hướng thư phòng, cười: “Mang qua cho Dịch Lâm đi. Còn nữa, cứ nói là ta đặc biệt làm riêng cho hắn. Nhớ rõ phải nói lớn tiếng vào.”
Tiểu Đường vui vẻ: “Nô tỳ đã hiểu. Tiểu thư cứ yên tâm.”
Trong thư phòng, Nhạc Trạm quỳ rạp trên đất không rên tiếng nào. Phong Minh đánh mãi không thấy hắn có phản ứng gì thì cảm thấy mất hứng, hậm hực đứng dậy, ngả người lên ghế mỹ nhân nghỉ ngơi.
Ngoài cửa phòng vang lên giọng nói ngọt ngào của Tiểu Đường: “Dịch thống lĩnh, nghe nói gần đây ngài ăn không ngon miệng nên tiểu thư của chúng ta tự tay nấu canh nấm khai vị cho ngài. Mau nếm thử xem.”
Nhạc Trạm lập tức nhảy dựng lên, vọt tới cửa, chống nạnh rống to: “Dịch Tiểu Lâm, ngươi muốn chết có phải không?”
Dịch Lâm liếc mắt nhìn hắn, nhận lấy cái khay, cười nói với Tiểu Đường: “Thay ta cảm ơn tiểu thư nhà ngươi.”
Nhạc Trạm: “...”
Tiểu Đường che miệng cười trộm rồi chạy đi. Nhạc Trạm tức giận muốn xù lông: “Tên họ Dịch kia, ngươi mau giải thích cho lão tử. Vì sao lại gọi nàng ấy là tiểu thư? Đó là vương phi chủ tử của ngươi! Má nó, ngươi thật sự cho rằng lão tử đánh không lại ngươi thì không dám đánh ngươi sao?”
Dịch Lâm yên lặng đưa cái khay cho hắn. Nhạc Trạm mím môi, hừ một tiếng rồi nhận lấy: “Coi như ngươi biết thức thời!”
Hắn bưng canh mà nương tử nhà mình nấu cho người khác, vui vẻ quay lại thư phòng. Phong Minh nhìn cây trâm bạch ngọc kia của hắn cười nói: “Con rùa đen này trông đáng yêu thật đấy!”
Thấy nụ cười ngạo mạn khiến cho người ta giận sôi gan trên gương mặt nàng ta, Nhạc Trạm liền không thể nào bình tĩnh: “Mau buông cây trâm đó xuống.”
Phong Minh nhìn thấy cái hộp trên bàn liền nhớ tới sáng nay. Nàng ta tò mò cầm lên xem thử, nhìn thấy con rùa đen được khắc bên trên bèn thích thú. Lúc này nàng ta thấy Nhạc Trạm căng thẳng như vậy thì càng thêm quyết tâm phải có cho bằng được, vô cùng tự nhiên cài cây trâm lên búi tóc của mình.
Nhìn thấy Nhạc Trạm có vẻ như muốn xông tới, nàng ta lại cảm thấy cài trên đầu không an toàn, thế là lại nhanh chóng nhét vào trong ngực áo mình. Phong Minh đắc ý chống nạnh ưỡn ngực: “Có bản lĩnh thì huynh tới lấy đi!”
Nhạc Trạm đang giương nanh múa vuốt bỗng lập tức ỉu xìu. Hắn ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu khóc lóc: “Bà cô của ta ơi, cầu xin muội mau trả lại cho ta đi. Đó là quà nương tử tặng ta. Cầu xin muội đấy...”
Phong Minh phẫn nộ nói: “Huynh còn dám nói! Ai cho phép huynh thành thân? Không phải đã nói là sẽ lấy ra sao? Vậy mà ta mới rời đi không bao lâu, huynh đã cưới người khác?”, nói xong nàng ta liền ngồi trên đất gào khóc: “Huhu, rõ ràng là huynh đã đồng ý cưới ta...Không phải chúng ta đã hứa với nhau rồi sao? Vì cái mà huynh lại nuốt lời?”
Nhạc Trạm hết chỗ nói. Kỹ năng khóc lóc ăn vạ của hắn chắc chắn không thắng nổi Phong Minh. Công lực khóc rống của nàng ta chính là vô địch thiên hạ.
“Ai da, muội khóc cái gì chứ? Ta đồng ý cưới muội bao giờ? Muội muốn tống tiền hay gì?”
Phong Minh khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem: “Mặc kệ mặc kệ! Ta muốn mách cô cô, huynh ăn hiếp ta! Ta nhất định sẽ để cô phụ đánh chết huynh!”
Nhạc Trạm ngồi dưới đất thở dài: “Ta cũng hy vọng cô phụ của muội có thể tới đánh ta.”
Cô phụ của Phong Minh còn không phải phụ hoàng của Nhạc Trạm sao?
Nghĩ đến cảnh hai người chống lưng cho mình đều không còn nữa, Phong Minh khóc càng to hơn: “Cô cô, ta không muốn chơi với biểu ca nữa. Người mau dắt huynh ấy theo đi...”
Nhạc Trạm: “...”
“Được rồi được rồi, cây trâm này cho muội là được chứ gì?”
Nhìn Phong Minh khóc tới chết đi sống lại ở đằng kia, cuối cùng Nhạc Trạm cũng thỏa hiệp.
Phong Minh lập tức nín khóc, ngước gương mặt đẫm nước mắt lên hỏi: “Có thật không?”
Nhạc Trạm: “...”
Phong Minh có được trâm ngọc liền vui vẻ, vỗ mông chạy mất. Nhạc Trạm nhìn bóng dáng vui sướng nhảy nhót của nàng ta, ruột gan như bị xát muối.
Đậu má, đời này của hắn định sẵn là bị nữ nhân hàng phục.