Trăm Phương Nghìn Kế Muốn Khắc Phu

Chương 22

Mẫu hậu của hắn, nương tử của hắn, biểu muội của hắn, người nào cũng đều thích bắt nạt hắn.

Giữa trưa, Nhạc Trạm vì giận lẫy nên căn bản không ăn cơm, chỉ uống một bát canh nấm mà trước đó Kỷ Duy Tâm nấu. Thế nên vừa đến giờ cơm tối, hắn đã nhảy nhót chạy tới phòng ăn, kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy ai tới. Đừng nói là Kỷ Duy Tâm, ngay đến cả một nha hoàn cũng không thấy.

Hắn đành phải tự mình chạy ra ngoài tìm người. Khi đang tìm Kỷ Duy Tâm thì hắn bất chợt nhìn thấy quản gia. Quản gia nói cho hắn biết với vẻ mặt đồng tình: “Vương phi nói, hôm nay vương gia không được ăn cơm tối.”

“Vì sao?”

Nhạc Trạm không phục, tức muốn xù lông.

Không cho người ta ăn cơm là có ý gì? Hơn nữa nơi này còn là phủ Ninh vương, lão tử mới là người định đoạt!

Hắn âm trầm nhìn quản gia: “Các ngươi muốn tạo phản sao? Bổn vương đây còn không sai bảo được các ngươi hả?”

Quản gia run lẩy bẩy đưa cho hắn một cái bao bố: “Vương phi nói, nếu vương gia có ý kiến gì thì hãy xem cái này.”

“Thứ gì?” Nhạc Trạm lạnh lùng nhận lấy, giũ túi ra thấy hai đoạn trâm gãy, nhìn kỹ thì bên trên có khắc một con rùa đen sinh động.

Sau một hồi im lặng, Nhạc Trạm xoay người đi mất.

Lão quản gia buồn bực: “Vương gia, ngài đi đâu vậy?”

Nhạc Trạm không buồn ngoảnh đầu lại: “Đi quỳ hối lỗi trước tượng ngọc.”

Làm hòa rồi nhé

Là người có quyền lên tiếng chân chính trong phủ Ninh vương, Kỷ Duy Tâm rõ như lòng bàn tay đối với mọi chuyện xảy ra trong phủ. Đặc biệt mấy ngày nay, nàng càng để ý đủ loại chuyện. Có thể thường xuyên nhìn thấy người hầu tới báo cáo với nàng.

Cho nên, quá trình từ khi nàng đưa cây trâm kia cho Dịch Lâm, rồi bị Nhạc Trạm cướp đi, sau đó lại rơi vào tay Phong Minh tới cuối cùng bị vứt ở ngoài bãi hoang, nàng đều biết được rõ ràng. Nói cách khác, nàng hiểu rất rõ cây trâm này là do Phong Minh làm gãy.

Sang tới bên này, thời điểm Nhạc Trạm không có cơm ăn, thì Phong Minh cũng có được đãi ngộ giống vậy.

Khi Phong Minh tức giận hầm hầm tới hỏi tội Kỷ Duy Tâm, nàng đã có chuẩn bị từ trước.

Chạng vạng tối, ở trong hoa viên.

Phong Minh kéo theo tà váy dài quét đất, hùng hổ giết tới. Phía sau nàng ta còn có mấy người hầu đi theo trợ uy. Kỷ Duy Tâm đã thấy được từ xa. Nàng từ từ chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó đứng lên hoạt động gân cốt, bình tĩnh chờ đợi.

Đến khi Phong Minh hấp tấp xông tới, đứng đó thở d ốc, Kỷ Duy Tâm đã giành trước một bước chỉ vào mũi nàng ta mà mắng. Khí thế đại sát tứ phương, nước chảy mây trôi, lưu loát từ đầu đến cuối đều không ngừng nghỉ ấy khiến cho Phong Minh không hề có chút tâm lý phòng bị nào bị dọa cho ngây người.

Tới khi nàng ta kịp thời phản ứng lại, Kỷ Duy Tâm đã mắng xong một hiệp, đang thoải mái nghỉ ngơi. Nàng thảnh thơi uống trà giải khát, liếc mắt đắc ý khinh thường nhìn Phong Minh.

Phong Minh bị ánh mắt của nàng làm cho tức giận đến nổi trận lôi đình. Nàng ta hung dữ trừng Kỷ Duy Tâm. Nhưng trừng mãi cũng không thấy nàng bị đả động. Kỷ Duy Tâm vẫn là dáng vẻ bình tĩnh thong dong uống trà thưởng cảnh. Phong Minh thẹn quá hóa giận, đánh một quyền tới.

Kỷ Duy Tâm nhanh nhẹn tránh đi, thầm mắng chính mình sơ ý. Nàng dùng hết một buổi trưa để chuẩn bị “bản thảo diễn thuyết”, quên mất chuyện Phong Minh có thể sẽ tức quá mà động thủ. Nhưng mà nhìn bộ dáng của nha đầu này, hẳn là cũng biết chút công phu mèo cào, trình độ gần bằng với nàng.

Nàng thoáng bình tĩnh lại, nhưng không ngờ bản thân còn chưa kịp ra tay thì Phong Minh đã tự dẫm lên váy mình, bổ nhào người tới. Nàng đưa tay ra đỡ nàng ta theo bản năng nhưng cả người lại bị Phong Minh đè trên mặt đất.

Phong Minh bò dậy ngồi trên người nàng, không nói hai lời liền động thủ. Kỷ Duy Tâm không hề phòng bị, bị nàng ta đánh một quyền lên cằm, đau đến ứa nước mắt.

“Con bà nó, ngươi có lương tâm hay không vậy? Ta có lòng tốt giúp ngươi mà ngươi lại lấy oán trả ơn?” Kỷ Duy Tâm luống cuống tay chân chặn lại nắm đấm của nàng ta, oán giận quát.

Nắm đấm của Phong Minh như xé gió. Nàng ta đắc ý cười: “Ta không nhờ ngươi đỡ. Là chính ngươi tự nguyện. Đây cũng là do ngươi tự mình chuốc lấy. Ai bảo ngươi dám mắng ta? Đáng đời!”

Nha đầu này rất giỏi trấn áp người khác. Kỷ Duy Tâm bị nàng ta chế ngự căn bản không gượng dậy nổi, chỉ có thể vừa né vừa trốn. Nàng nằm dưới đất nên không dễ dùng lực, cũng không linh hoạt bằng Phong Minh, vậy nên chỉ trong chốc lát đã bị ăn vài đấm, tóc tai tán loạn, mặt mày lem luốc, dáng vẻ cực kỳ chật vật.

Kỷ Duy Tâm chỉ dẫn một mình Tiểu Đường đi theo bên cạnh mình. Nàng ấy đứng ở một bên sốt ruột không thể tả, muốn tới giúp nhưng bị người hầu của Phong Minh giữ chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỷ Duy Tâm bị đè trên đất đánh tới bầm dập, tức giận đến mức vừa kêu vừa mắng.

Không thể để chuyện này cứ tiếp tục như vậy. Nha đầu Phong Minh này nhìn thì nhỏ bé nhưng sức lực không phải dạng vừa. Những chỗ bị nàng ta đánh đều rất đau. Kỷ Duy Tâm cắn môi, thò tay ra cào vào eo nàng ta một cái. Cùng lúc đó Phong Minh lại đánh một quyền vào cằm nàng. Kỷ Duy Tâm thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Nàng véo mạnh lên eo Phong Minh. Nàng ta rú lên một tiếng như heo bị chọc tiết, nghiêng người né tránh, cũng thuận thế trượt xuống khỏi người nàng. Kỷ Duy Tâm nắm bắt cơ hội nhanh chóng đứng dậy, đồng thời kéo tay nàng ta qua vai mình, vật một cái.

Lần bị quăng ngã này không tính là nhẹ. Phong Minh quỳ rạp trên mặt đất, hai tay che mũi r3n rỉ. Kỷ Duy Tâm đứng thẳng eo, che cằm nhìn nàng ta, vẫn chưa hết tức giận, liền tiến lên hai bước, nhấc chân muốn đá.

Nhưng lại nghe được một tiếng quát lớn: “Dừng tay!!!”

Chân nàng dừng giữa không trung. Kỷ Duy Tâm giương mắt nhìn qua. Nhạc Trạm chạy tới với vẻ mặt nôn nóng, nhào tới chỗ Phong Minh, lo lắng hỏi han liên tục: “Muội sao rồi? Mũi có bị làm sao không?”

Mũi của Phong Minh từng bị thương. Khi còn nhỏ, nàng ta đánh nhau với Nhạc Trạm. Có một lần Nhạc Trạm ra tay quá nặng đánh gãy xương sống mũi của nàng ta. Lúc ấy Phong Minh chảy rất nhiều máu. Kể từ đó trở đi, mũi của nàng ta rất yếu ớt, đụng nhẹ một cái liền sẽ chảy máu. Bởi vì chuyện này mà suýt chút nữa Nhạc Trạm bị mẫu hậu của hắn đánh gãy chân.

Phong Minh đau đớn che mũi, kéo tay áo hắn khóc hu hu. Dần có máu tràn ra từ kẽ ngón tay của nàng ta. Nhạc Trạm bị dọa tới mức bay mất ba hồn bảy phách, vội vàng bế ngang nàng ta lên, liếc mắt nhìn Kỷ Duy Tâm một cái, sau đó quay sang bên cạnh quát to: “Dịch Lâm! Mau gọi đại phu! Nhanh lên!”

Đám nha hoàn của Phong Minh cũng khẩn trương đi theo. Rất nhanh, trong hoa viên chỉ còn lại Kỷ Duy Tâm và Tiểu Đường. Kỷ Duy Tâm im lặng thu chân lại, ánh mắt trách móc trước khi rời đi của Nhạc Trạm vẫn còn đọng lại trong đầu nàng.

Nàng xoay người đi về phòng.

......

Dịch Lâm sơ cứu cầm máu cho Phong Minh. Đến khi đại phu tới cẩn thận khám qua, kê một đơn thuốc thì Nhạc Trạm mới yên tâm.

Hắn muốn biết đầu đuôi mọi chuyện là như thế nào nhưng Tiểu Đường không có ở đây, hắn đành phải hỏi nha hoàn của Phong Minh. Mặc dù trong lời nói của nha hoàn đều bênh vực chủ tử nhà mình nhưng cùng lắm cũng chỉ thêm mắm dặm muối ám chỉ Phong Minh đáng thương bao nhiêu, không đến mức nói điêu quá mức.

Trong lòng Nhạc Trạm có chừng mực, đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin lời của một bên, đặc biệt là khi nha hoàn nhắc tới Kỷ Duy Tâm bị Phong Minh “đấm nhẹ mấy cái”, hắn lập tức liền hiểu rõ. Sức lực của Phong Minh lớn đến đâu, ra tay tàn nhẫn đến mức nào, hắn rõ hơn ai hết.

Khi còn nhỏ, bởi vì hắn đánh mũi của Phong Minh bị thương nên sau này gần như mỗi lần nhìn thấy nàng ta che mũi thì Nhạc Trạm đều bị dọa cho nhảy dựng. Thế nên vừa rồi thấy nàng ta như vậy, hắn sợ tới mức kinh hồn bạt vía, chỉ mải quan tâm tới cái mũi của nàng ta. Thế nhưng bây giờ hồi tưởng lại dáng vẻ của Kỷ Duy Tâm lúc ấy, thấy thế nào cũng cảm thấy nàng đáng thương hơn Phong Minh.

Hắn ảo não vỗ đầu. Lần này nương tử nhất định là rất đau lòng. Tưởng tượng đến cảnh Kỷ Duy Tâm thất vọng, buồn bã, hắn liền đau lòng không chịu được, hối hận đến mức muốn tự vẫn tạ tội.

Đại phu đang dặn dò những việc cần chú ý, Nhạc Trạm bỗng nhiên lo lắng chạy ra bên ngoài, bỏ lại những người ở trong phòng lại phía sau. Đến khi hắn vọt tới trước cửa phòng Kỷ Duy Tâm, muốn đẩy cửa vào trong thì lại bị Tiểu Đường ngăn lại.

Lúc này Tiểu Đường cực kỳ oán giận hắn, thái độ nói chuyện cũng không được tốt: ”Vương gia, nếu ngài không có chuyện gì quan trọng thì mời về cho. Tiểu thư nhà chúng ta cần nghỉ ngơi.”

Nhạc Trạm ngó đầu vào trong nhìn thử: “Nàng ấy bị thương thế nào rồi? Đã bôi thuốc chưa?”

Tiểu Đường kiễng mũi chân lên che tầm mắt hắn: “Tiểu thư đã có nô tỳ chăm sóc. Vương gia là quý nhân bận rộn, không phiền ngài phải quan tâm.”

Nhạc Trạm tức giận đến mức muốn đánh nàng ấy: “Tiểu Đường, người còn dám cản ta nữa, đừng trách ta không khách khí với ngươi! Nơi này là phủ Ninh vương, bổn vương muốn đi đâu còn phải được ngươi cho phép sao?”

Tiểu Đường rất tức giận: “Vương gia, ngài đừng quá đáng! Quận chúa nhà ngài có thân phận tôn quý, nhưng tiểu thư nhà chúng ta cũng là hòn ngọc quý trên tay tướng quân. Tiểu thư gả cho một kẻ hèn nhát như ngài đã đủ ấm ức rồi, hiện giờ còn phải chịu sự ức hiếp của mấy người nữa sao?”

Nhạc Trạm quả thực không thể tin nổi. Vậy mà có người nói hắn là nam nhân hèn nhân hèn nhát?!

Hắn run run chỉ tay vào Tiểu Đường: “Ngươi ngươi ngươi...Ngươi to gan!”

Tiểu Đường mắng xong cũng cảm thấy hơi chột dạ, nhưng vẫn quả quyết đóng sập cửa phòng lại, quay người đi vào trong.

Chỉ trong thoáng chốc nhưng cũng đủ để Nhạc Trạm nhìn thấy được tình cảnh trong phòng. Hắn không nhìn thấy Kỷ Duy Tâm đâu, chỉ thấy bên trong chăn ấm phồng lên một ngọn núi nhỏ. Nàng nhất định đang trốn trong chăn khóc. Nhạc Trạm chợt đau lòng không nói nên lời.

Trên thực tế, Kỷ Duy Tâm cũng không trốn trong chăn khóc như Nhạc Trạm tưởng tượng. Ban đầu nàng quả thực là đang giận dỗi, nhưng sau khi Nhạc Trạm rời đi, nàng bắt đầu suy nghĩ rất nhiều.

Chuyện xảy ra lúc chạng vạng đương nhiên khiến nàng rất ấm ức và khó chịu trong lòng nhưng sau khi những cảm xúc đó qua đi thì nàng dần nghĩ thông suốt một việc. Trước kia Nhạc Trạm đối xử với nàng tốt bao nhiêu. Sở dĩ hắn như bây giờ là bởi vì còn đang giận nàng. Hắn không tới thăm nàng chứng minh thật ra trong lòng hắn vẫn còn để ý chuyện đó, không phải sao? Nếu nàng xin lỗi hắn một cách đàng hoàng thì mối quan hệ của bọn họ hẳn là có thể quay trở về tốt đẹp như lúc ban đầu?

Nghĩ như vậy, cuối cùng Kỷ Duy Tâm cũng hạ quyết tâm. Sau khi chuẩn bị xong tâm lý, nàng xoay người xuống giường, gọi Tiểu Đường múc nước tới cho nàng rửa mặt.

Tiểu Đường không chịu: “Rõ ràng là vương gia sai trước. Vì sao tiểu thư lại phải xin lỗi ngài ấy chứ?”

Cằm nàng đã hơi sưng lên. Kỷ Duy Tâm cẩn thận rửa mặt, nói với giọng kiên định: “Ta không muốn chiến tranh lạnh với hắn nữa. Ta muốn trở về giống như trước kia.”

Tiểu Đường giúp nàng sửa sang lại đầu tóc, bất mãn nói: “Nhưng không phải xin lỗi đều là việc mà nam nhân phải làm sao...”

Kỷ Duy Tâm cười: “Hắn có giống nam nhân bao giờ đâu?”

Khi nàng rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo sạch sẽ, Kỷ Duy Tâm háo hức chạy đi tìm Nhạc Trạm, nhưng lại bị dội cho một chậu nước lạnh vào đầu. 

Lão quản gia nói: “Vương gia đã ra ngoài rồi.”

“Đi đâu?:”

Lão quản gia đáp lại một cách yếu ớt: “Hình như là uống rượu...”

Kỷ Duy Tâm im lặng. Nam nhân đi uống rượu thường sẽ chia thành hai loại. Một là uống rượu hoa, hai là mượn rượu giải sầu. Nàng nguyện tin vào loại thứ hai.

Nàng quay về phòng đợi. Chờ đến khi tiếng mõ canh ba vang lên, Kỷ Duy Tâm bỗng nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng rầm lớn. Nàng nhanh chóng chạy ra mở cửa. Một vật liền lăn vào trong.

Được thôi, thứ kia chính là tướng công mà nàng khổ sở đợi cả đêm mới về.

Dịch Lâm thở phào một hơi, chắp tay nói: “Thuộc hạ cáo lui.”, sau đó liền chạy trốn như bay.

Kỷ Duy Tâm kéo Nhạc Trạm về phòng, lột áo ngoài của hắn ra ném lên giường, sau đó cúi người giúp hắn cởi giày. Nàng cởi xong thì đứng dậy, nhưng chợt bị hắn bắt lấy cánh tay, kéo ngã xuống giường.

Ngay sau đó hắn lền đè lên người nàng, vừa gọi nương tử vừa hôn lung tung lên mặt nàng.

Tiểu biệt thắng tân hôn

Kỷ Duy Tâm không kịp đề phòng nên bị Nhạc Trạm kéo ngã lên người hắn. Hắn ôm mặt nàng mà hôn. Kỷ Duy Tâm chỉ cảm thấy một mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, ngạt thở đến mức nàng xém chút nàng cho hắn một cái tát.

Hôi quá đi!

Nàng yên lặng mà nghĩ, nhưng không đẩy hắn ra được.

Nhạc Trạm say khướt, hai mắt nhắm nghiền, động miệng trên mặt nàng nửa ngày, thành công tìm được chính xác môi của nàng, lập tức hé miệng ngậm lấy, còn thỏa mãn hừ một tiếng. Hắn để Kỷ Duy Tâm nằm trên người mình, ngậm lấy môi nàng m út, sau đó ngủ mất.

Kỷ Duy Tâm cảm thấy buồn cười không chịu được, bò lên người hắn chốc lát. Đợi đến khi hắn ngủ rồi, đôi môi m út miệng nàng ngừng lại, nàng mới chống tay xuống giường, nhẹ nhàng rời khỏi người hắn.

Kết quả môi nàng vừa rời đi, Nhạc Trạm vốn đang ngủ lại chép miệng như không tìm thấy mỹ vị, lập tức bắt đầu hừ hừ, nhắm hai mắt, đạp đạp chân biểu đạt sự bất mãn.

Kỷ Duy Tâm dở khóc dở cười, đành phải dán miệng mình lên miệng hắn. Hắn lại ngậm lấy môi nàng, sau đó liền ngoan ngoãn.

Đến khi động tác của hắn dừng lại một lần nữa, Kỷ Duy Tâm mới thử chậm rãi nhấc người lên. Lần này hắn không lập tức phát hiện, nhưng một lát sau bỗng nhiên lại chép miệng, không tìm thấy nàng lại hừ hừ. Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, Kỷ Duy Tâm vừa cạn lời vừa buồn cười. Cuối cùng đợi rất lâu, thấy hắn thật sự ngủ rồi, lúc này nàng mới nhẹ nhàng bước xuống giường.

Nàng lấy nước về, nhúng khăn mặt lau người cho hắn. Cẩn thận lau xong thì thả khăn vào trong chậu, nàng ngồi bên giường, nhìn Nhạc Trạm đang ngủ say. Trong lòng nàng thỏa mãn, bỗng nhiên cảm thấy người này cũng khá thuận mắt. Nàng thật sự thích hắn. 

Kỷ Duy Tâm sờ mặt hắn, cúi đầu khẽ hôn lên khóe miệng hắn.

Đêm khuya thanh vắng, có thể nghe thấy tiếng gió và tiếng kêu mơ hồ của côn trùng,  ánh nến lung linh trong phòng ngủ, tĩnh lặng như nước.

.........

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Duy Tâm vừa mở mắt đã thấy gương mặt to đùng của Nhạc Trạm gần ngay trước mắt. Hắn nhìn nàng không chớp mắt, hốc mắt đỏ bừng. Kỷ Duy Tâm dụi mắt: “Làm sao thế?”

Nhạc Trạm ngồi dậy, cẩn thận hỏi nàng: “Nương tử, nàng không giận ta nữa sao?”

Kỷ Duy Tâm ngồi dậy, đối mặt với hắn: “Còn chàng thì sao? Vẫn còn giận ta à?”

“Ta không có giận nàng.” Nhạc Trạm gục đầu xuống lẩm bẩm nói: “Ta chỉ sợ nàng ghét ta...”

Kỷ Duy Tâm cúi đầu nhìn ngón tay, nửa ngày sau mới nhỏ giọng nói: “Ta không có ghét chàng.”

Nhạc Trạm lập tức sáng mắt. Hắn chớp mắt nhìn Kỷ Duy Tâm, sau đó nhích người lại gần, dính lấy người nàng, cười hì hì hỏi: “Vậy nàng thích ta sao?”

Kỷ Duy Tâm hơi xấu hổ, quay mặt đi nói nhỏ: “Ta có thích chàng hay không, chàng còn không biết sao?”

Ý của nàng đã rất rõ ràng, Nhạc Trạm đương nhiên hiểu rõ, trong lòng vui đến bấn loạn, nhưng vẫn kiêu ngạo nói: “Nàng không nói thì làm sao ta biết được.”

Kỷ Duy Tâm đỏ mặt lườm hắn một cái. Hắn nhướng mày đắc ý, lắc lắc đầu, dáng vẻ đắc ý đến mức Kỷ Duy Tâm chỉ muốn đánh hắn một trận. Nàng hừ một tiếng, xoay người xuống giường xỏ giày: “Không biết thì dẹp đi!”

Nhạc Trạm vội giữ nàng lại xin tha: “Aaaaa nương tử, nàng đừng giận. Ta sai rồi. Ta không dám nữa. Nàng đừng đi! Ta biết ta biết! Cái gì ta cũng biết!”

Kỷ Duy Tâm chậc một tiếng: “Chàng thì biết cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment