Trăm Phương Nghìn Kế Muốn Khắc Phu

Chương 23

Nhạc Trạm kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt, khóe mắt nheo lại, cười nói: "Ta biết nàng thích ta đến cuồng si, yêu ta đến phát điên rồi!"

Kỷ Duy Tâm: "…"

Cảm giác ôm giai nhân trong lòng… thật là lâu lắm rồi mới lại được tận hưởng!

Nhạc Trạm ôm nàng, dụi tới dụi lui, trong lòng bỗng rộn ràng chẳng thể yên. Hắn cúi đầu, định hôn nàng. Kỷ Duy Tâm ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ còn sót lại, nghĩ đến việc hắn chưa đánh răng, lập tức ghét bỏ mà đẩy mặt hắn ra.

Nhạc Trạm bị nàng đẩy đến ngẩn ngơ, chớp chớp mắt, môi mím lại, uất ức cúi đầu. Hắn buông Kỷ Duy Tâm ra, lật người quay mặt vào trong, ôm chăn cuộn thành một đống, bắt đầu thút thít.

Kỷ Duy Tâm thấy thế, không khỏi dở khóc dở cười, từ phía sau chọc chọc hắn: "Này—"

Nhạc Trạm bực tức vung tay đẩy nàng, đẩy hai lần không trúng, lại quấn chăn lùi vào trong.

Kỷ Duy Tâm lại chọc hắn lần nữa: "Giận rồi à?"

Nhạc Trạm vùi đầu vào chăn, giọng nói nghe u uất: "Nàng ghét bỏ ta…"

Kỷ Duy Tâm nhịn không được muốn bật cười: "… Ta đâu có."

"Rõ ràng là có!!!"

"Thật sự không có mà!"

Nhạc Trạm từ từ quay đầu lại, liếc nàng một cái: "Thật không có?"

"Ừ, thật mà!" Kỷ Duy Tâm gật đầu chắc chắn.

Nhạc Trạm chu môi, nhích lại gần, hừ hừ nói: "Vậy nàng hôn ta một cái, ta sẽ tha thứ cho nàng."

Cảm giác như đang dỗ một đứa trẻ… Kỷ Duy Tâm thầm thở dài, cuối cùng cúi đầu nhận mệnh, ghé lại, khẽ chạm môi hắn một cái: "Được chưa?"

"Chưa đủ!" Nhạc Trạm kiên quyết đáp, Kỷ Duy Tâm cảm giác như bị trêu chọc, suýt chút nữa muốn đấm hắn, thì thấy Nhạc Trạm lại chu môi, hừ hừ nói thêm: "Còn phải li3m một cái nữa…"

Kỷ Duy Tâm: "…" Đây quả thực là minh chứng điển hình của câu "được voi đòi tiên"!

.......

Tiểu biệt thắng tân hôn.(*)

(*) Tiểu biệt thắng tân hôn (小别胜新婚 ): Xa nhau một chút còn hơn cả tình mới cưới

Sau một thời gian dài cãi vã, Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm nay mới làm lành, tình cảm lại càng thêm gắn bó. Bọn họ quấn quýt trên giường hồi lâu mới chịu xuống. Tiểu Đường dẫn theo vài nha hoàn đến hầu hạ bọn họ rửa mặt thay y phục, vừa nhìn thấy bọn họ âu yếm không rời, nàng ấy liền thầm hậm hực. Nhưng dù thế nào, bọn họ cũng cứ nắm tay nhau không rời, làm Tiểu Đường không dám tỏ vẻ trước mặt Kỷ Duy Tâm. Chờ đến khi nàng quay đi, Tiểu Đường mới nhân lúc không ai để ý lén trừng mắt, khẽ "hừ" một tiếng với Nhạc Trạm.

Nhạc Trạm phe phẩy cây quạt, tâm trạng thoải mái, cười đáp lại: "Đại gia ta không chấp nhặt với ngươi!"

Ngay cả lúc rửa mặt hai người cũng phải nắm tay nên làm chậm trễ cả quá trình trang điểm thay y phục. Trong phòng ăn, Phong Minh đã đói đến mức kiếm cớ gây sự trong lúc đợi bọn họ.

Lão quản gia bị nàng ta làm khó đến khổ sở, cuối cùng cũng đợi được hai vị chủ nhân xuất hiện. Ông ấy vội vã chạy đi ra lệnh cho người hầu dọn đồ ăn lên.

Phong Minh nhìn bọn họ tay trong tay mà trừng mắt kinh ngạc. Nhưng đáng tiếc, bọn họ chẳng hề nhận ra, chỉ mải mê đưa mắt nhìn nhau đầy tình ý, chẳng cho nàng ta lấy một cái liếc. Nàng ta giận đến mức chống nạnh, lao tới chen vào giữa bọn họ.

Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm đang “tình nồng ý đượm” bỗng bị phá ngang, đồng loạt nhíu mày nhìn kẻ gây rối, đồng thanh quát: "Tránh ra!"

"Không tránh!" Phong Minh lập tức quàng tay qua cổ Nhạc Trạm, nhảy lên, hai chân kẹp chặt eo hắn.

Nhạc Trạm suýt bị nàng ta kéo ngã, hét lên: "Ui da! Nặng quá!"

Phong Minh giận dữ, hai ngón tay giơ lên định chọc mắt hắn.

Kỷ Duy Tâm tiến lên một bước chậm rãi cong một ngón tay, hà hơi một cái rồi chọc vào eo Phong Minh. Nàng ta lập tức "ái ui ái ui" nhảy xuống khỏi người Nhạc Trạm, vừa cười khúc khích vừa né tránh.

Kỷ Duy Tâm dùng cả hai tay, khiến Phong Minh lăn lộn trên đất, vừa khóc vừa cười cầu xin tha mạng: "A a a! Ngứa quá! Đừng đừng! Hahaha… ngứa chết mất! Đừng chọc nữa! Cầu xin ngươi đừng chọc nữa mà…"

Toàn thân dính đầy bụi đất, tóc tai bù xù không chịu nổi, Phong Minh bò dậy sau khi  lăn lộn trên đất. Kỷ Duy Tâm thấy vậy mới thu tay lại, lấy khăn lụa ra lau sạch ngón tay một cách từ tốn, rồi chìa tay ra trước mặt Nhạc Trạm.

Nhạc Trạm hoàn hồn từ cơn chấn kinh, lập tức đổi sang vẻ mặt đầy e thẹn, nắm lấy tay nàng, cùng nhau ngồi xuống bàn ăn.

Phong Minh đầu bù tóc rối lủi mất sau khi lườm Kỷ Duy Tâm một cái. Có lẽ vì quá mất mặt, nàng ta không dám xuất hiện nữa, để Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm được tận hưởng một bữa sáng ngọt ngào không bị ai quấy rầy.

Nhạc Trạm ân cần gắp thức ăn cho Kỷ Duy Tâm, thỉnh thoảng còn dùng khăn lau miệng cho nàng: "Sao nàng biết Phong Minh sợ nhột thế?"

Kỷ Duy Tâm đút cho hắn một miếng thức ăn: "Hôm qua đánh nhau mới phát hiện ra."

Nhạc Trạm lập tức giơ ngón tay cái lên: "Nương tử của ta thật lợi hại!" rồi chu cái miệng bóng dầu lên hôn chụt một cái lên má nàng: "Thưởng cho nàng!" Thực ra, chuyện Phong Minh sợ nhột hắn đã biết từ bé, nhưng mỗi lần chọc nhột nàng ta, hắn đều bị đánh thê thảm, nên hắn nào dám thử.

Kỷ Duy Tâm hơi khó hiểu: "Sao chàng trông hả hê thế? Ta tưởng chàng sẽ thương xót nàng ta chứ?"

Nhạc Trạm ngẩng cao đầu: "Ta thương cái gì! Nàng ta toàn bắt nạt ta thôi!"

Kỷ Duy Tâm vỗ vỗ tay hắn: "Yên tâm đi, ta sẽ thay chàng báo thù." Nghĩ đến đây, Kỷ Duy Tâm lạnh lùng cười. 

Ai bảo ngươi dám bắt nạt tướng công của ta!

Sau bữa sáng, Kỷ Duy Tâm và Nhạc Trạm dạo chơi trong hoa viên. Tâm trạng Nhạc Trạm cực tốt, hắn nhảy nhót trong bụi cỏ, được một lúc thì chạy đến bên nàng, cười hì hì.

Kỷ Duy Tâm giúp hắn nhặt cỏ dính trên tóc, nhưng bất ngờ bị hắn bế thốc lên vai, lăn vào trong một bụi cỏ.

"Bộ đồ này ta mới may hôm trước mà!!!" Kỷ Duy Tâm tức điên, túm lấy Nhạc Trạm đánh túi bụi: "Xem ta trị chàng này! Ai cho chàng làm loạn hả?"

Nhạc Trạm ôm đầu, vừa la hét vừa lăn lộn trong bụi cỏ. Lăn được vài vòng, hắn bỗng nhiên dừng lại, đưa tay vào một ổ cỏ sục sạo hồi lâu, rồi lôi ra một con rắn nhỏ màu xanh.

"A a a.......!!!" Nhạc Trạm hét lên thất thanh, bởi con rắn kia đã quấn chặt lấy cổ tay hắn!

Kỷ Duy Tâm cười ha hả, đợi cười xong mới giúp hắn gỡ con rắn xuống: "Màu xanh, không có độc."

Nhạc Trạm còn chưa hết sợ, vội nép sau lưng nàng, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào con rắn trên tay nàng.

Kỷ Duy Tâm chơi đùa với con rắn một lát, bỗng ánh mắt lóe lên một ý tưởng. Nàng gọi Tiểu Đường lại: "Bảo hạ nhân hôm nay mang chăn đệm của Quận chúa Phong Minh ra phơi nắng, sau đó..."

Nàng cười đầy mưu mẹo, đưa con rắn nhỏ cho Tiểu Đường.

Tiểu Đường khẽ cười trộm, nhận lấy: "Nô tỳ đã rõ."

Âm mưu nho nhỏ

Khi Phong Minh vừa khóc vừa chạy tới tìm Nhạc Trạm để tố cáo thì hắn đang quỳ bên cạnh Kỷ Duy Tâm, hết đấm chân trái lại đến chân phải của nàng, từ bắp chân lên đùi, vừa xoa bóp vừa nịnh bợ hỏi: "Nàng có thấy thoải mái không?"

Kỷ Duy Tâm ban thưởng cho hắn một quả nho, cười đáp: "Rất thoải mái~"

Nhạc Trạm ăn nho, mặt mày tươi như hoa: "Nương tử thật đáng yêu!"

Phong Minh vừa khóc vừa chạy vào đình, nghe được câu này thì trượt chân, đập đầu vào cột đình. Nàng ta đau đến mức xoa đầu, rồi tức tối chỉ vào Nhạc Trạm: "Huynh thật chẳng có chí khí gì cả!"

Nhạc Trạm nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, vẻ mặt đầy khinh bỉ: "Phong Minh, muội vô lễ với ta thì cũng thôi đi, ta đây không chấp, nhưng sau này gặp vương tẩu của muội thì phải hành lễ chào hỏi. Những lễ nghi này chẳng phải các ma ma đã dạy muội rồi sao?"

Phong Minh nghe vậy thì nước mắt chảy ròng ròng, không thể tin nổi: "Huynh huynh huynh! Huynh bảo ta hành lễ với nàng ta? Dựa vào cái gì chứ? Ta không bao giờ thừa nhận nàng ta là vương tẩu của ta! Ta đã nói rồi, chỉ có ta mới xứng làm vương phi của huynh!"

Thế nhưng chẳng ai để ý tới nàng ta.

Bên kia, Kỷ Duy Tâm và Nhạc Trạm đang ân ái. Kỷ Duy Tâm nhìn hắn cười dịu dàng, lại thưởng thêm một quả nho, khen: "Ngoan lắm!" Nhạc Trạm vui vẻ đến mức mắt cười thành hình trăng khuyết, còn rúc đầu vào cánh tay nàng, trông chẳng khác nào một con cún bự.

Phong Minh khóc òa lên rồi chạy đi.

Chẳng bao lâu sau, gia đinh gác cổng vội vã chạy tới bẩm báo rằng quận chúa Phong Minh khóc lóc đòi tiến cung tìm đại biểu ca mách tội. Kỷ Duy Tâm mỉm cười nhàn nhạt, phẩy tay: "Chuẩn bị xe ngựa, đưa nàng ta đi."

Gia đinh lập tức vâng dạ rồi chạy đi sắp xếp.

Nhạc Trạm có chút lo lắng: "Nàng không sợ nàng ta vào cung mách lẻo sao?"

"Sợ gì chứ?" Kỷ Duy Tâm kéo tay hắn đứng dậy, cười nói: "Chúng ta cũng tiến cung."

Thấy nàng ung dung tự tại, Nhạc Trạm cũng chẳng nói thêm lời nào, chỉ nắm lấy tay nàng rời khỏi đình. Ra đến cổng, hạ nhân đã chuẩn bị sẵn cỗ kiệu xa hoa. Hắn tự nhiên đỡ nàng lên kiệu, còn mình thì ngồi cạnh, kéo nàng tựa đầu vào vai mình.

Kỷ Duy Tâm dựa vào hắn, cười đến nỗi cả người rung rung, còn Nhạc Trạm thì chỉ cười ngây ngô, trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.

Khi vào cung, Kỷ Duy Tâm và Nhạc Trạm trực tiếp đến gặp Đức phi nương nương. Lúc ấy, tiểu hoàng tử Quả Quả đang đứng giữa sân viện, hai tay chống nạnh, mặt mày tức tối. Một đám cung nữ thái giám cúi gằm, run rẩy vây quanh, miệng không ngừng gọi: "Tiểu tổ tông, xin người bớt giận!" Đức phi đứng dưới hành lang, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

Kỷ Duy Tâm thi lễ với Đức phi xong, quay đầu nhìn Quả Quả, không khỏi buồn cười: "Quả Quả lại sao thế này?"

Đức phi thở dài, giọng điệu đầy bất lực: "Đang giận phụ hoàng của nó. Hoàng thượng hôm qua đã hứa hôm nay sẽ đích thân làm món đậu phụ pha lê cho nó, nhưng sáng nay Phong Minh bất ngờ chạy đến quấy rầy, Hoàng thượng đến giờ vẫn chưa thể thoát thân. Quả Quả chờ một canh giờ không thấy phụ hoàng đến, tức quá đứng đó dỗi, nửa ngày rồi cũng không ai dỗ được."

Kỷ Duy Tâm khẽ sờ mũi, trong lòng có chút áy náy. Nàng không ngờ chuyện mình làm lại phá vỡ hạnh phúc gia đình của Hoàng thượng. Đúng là tội lỗi, tội lỗi!

Nàng đi tới, bế Quả Quả lên: "Tiểu Táo Quân, đừng giận nữa, đến chơi với ta nào."

Quả Quả ôm cổ nàng, rúc rúc: "Người đưa ta đi đi, ta không bao giờ tha thứ cho phụ hoàng nữa!"

"Được được được, ta đưa con đi trốn." Kỷ Duy Tâm cười bế nhóc rời khỏi viện, vừa đi vừa dặn Nhạc Trạm: "Ta đưa Quả Quả đi chơi một lát, còn chuyện của Phong Minh, chàng cứ nói với nương nương đi."

Nhạc Trạm bĩu môi, nhìn nàng rồi lại nhìn tiểu Quả Quả trong tay nàng, không tình nguyện mà đồng ý.

Đức Phi mời Nhạc Trạm vào chính sảnh, sai người dâng trà:
“Đệ và Duy Tâm hôm nay đến đây gặp bổn cung, phải chăng là vì chuyện của Phong Minh?”

Nhạc Trạm đang khổ sở vì không biết mở lời thế nào, lập tức bật cười ha hả:

“Tẩu tẩu quả nhiên anh minh.”

“Không cần nịnh bợ.” Đức Phi nghiêng mắt liếc hắn, mỉm cười nói:

“Đệ có ý kiến gì, cứ nói thẳng ra.”

Nhạc Trạm nheo mắt, nở nụ cười đầy gian xảo. Hắn nhấp một ngụm trà, tằng hắng giọng rồi ghé lại gần, thần bí nói:

“Tiểu tôn tử của Hồ đại nhân đã đến tuổi nhược quán, vẫn chưa thành thân. Trùng hợp thay, Phong Minh cũng vừa tới độ cập kê. Hay là…”

Đức Phi ngừng tay đang cầm nắp chén, trầm tư một lát rồi bỗng bật cười:

“Nếu bổn cung nhớ không lầm, tiểu tôn tử của Hồ đại nhân chính là kẻ năm đó từng đuổi theo Phong Minh ba con phố, cái tên Hồ Đồ Đồ ấy?”

Nhạc Trạm chỉ cười mà không đáp. Đức Phi cười nói:

“Tử Việt, đệ quả nhiên dụng tâm không ít.”

“Ta cũng không còn cách nào khác. Chỉ cần một ngày Phong Minh chưa gả đi, nhà chúng ta liền không có ngày nào yên ổn. Hồ Đồ Đồ đúng là sự lựa chọn không thể tốt hơn. Hắn là thám hoa của khoa thi năm trước, hiện tại nhậm chức ở Hàn Lâm Viện, nhân phẩm không cần bàn, người người nhắc đến đều tấm tắc khen ngợi. Hoàng huynh cũng rất coi trọng hắn. Quan trọng nhất là, ngoài Hồ Đồ Đồ ra, ta chưa từng thấy Phong Minh e ngại ai cả.”

Hồ Đồ Đồ quả thực là nhân tài hiếm có. Đức Phi đã nghe không ít lời khen từ hoàng thượng và tướng gia về hắn. Bà ấy khẽ gật đầu, nhưng lại nhíu mày:

“Thế nhưng với tính cách của Phong Minh, liệu muội ấy có chịu không? Chẳng phải muội ấy luôn khăng khăng muốn làm vương phi của đệ sao?”

Nhạc Trạm lập tức xị mặt: “Xin miễn cho ta! Muội ấy khăng khăng chỉ muốn là người đánh ta thì đúng hơn!”

Cặp oan gia này… 

Đức Phi không khỏi bật cười:

“Đợi hoàng thượng đến, bổn cung sẽ nói với ngài ấy chuyện này. Nhưng bổn cung không dám đảm bảo. Đệ cũng biết tính tình Phong Minh ngang ngược, lại thích quấy nhiễu, từ trước tới nay hoàng thượng cũng chẳng thể làm gì được muội ấy.”

Nhạc Trạm nghiêm túc lắc đầu:

“Tẩu tẩu, chuyện này tẩu vẫn nên giúp ta lo liệu cho ổn thỏa thì hơn. Dù sao ta cũng chỉ cần nương tử nhà mình, tuyệt đối sẽ không cưới Phong Minh. Với tính khí của muội ấy, chắc chắn không muốn làm thiếp. Cứ để muội ấy tiếp tục làm loạn thế này, chờ đến khi qua tuổi, hôn sự cũng chẳng dễ bàn. Dẫu sao, muội ấy cũng là biểu muội ruột của chúng ta, lại được mẫu hậu đích thân sắc phong làm quận chúa, không thể cứ để muội ấy không thành thân cả đời. Cuối cùng, nếu chẳng còn cách nào khác, chỉ sợ hoàng huynh phải đưa muội ấy vào hậu cung. Đến lúc ấy, người nhọc lòng nhất chính là tẩu tẩu rồi.”

“Đệ...” Đức Phi suýt sặc: “Đệ đang uy hiếp bổn cung đấy à?!”

Nhạc Trạm lập tức cười hề hề: “Tẩu tẩu nói gì vậy? Sao đệ dám uy hiếp tẩu, chẳng qua chỉ là đang phân tích lợi và hại thôi mà.”

“Được rồi!” Đức Phi bất đắc dĩ phẩy tay: “Bổn cung sẽ cố hết sức.”

Lúc này Nhạc Trạm mới mãn nguyện: “Đa tạ tẩu tẩu!”

Hắn đứng dậy cáo từ, định đi tìm Phong Minh. Nhưng khi vừa bước ra đến cửa, lại bất chợt quay lại, nhìn Đức Phi với vẻ mặt đầy u sầu: “Tẩu tẩu không cần phải áy náy, thật ra Phong Minh vẫn còn ngây ngô trong chuyện tình cảm, chưa phân biệt được thế nào là yêu, thế nào là thích, vì vậy mới một mực bám lấy đệ. Còn về Hồ Đồ Đồ, tẩu nghĩ hắn thật sự chỉ vì bị xé sách mà đuổi theo Phong Minh suốt ba con phố à?”

Đức Phi sửng sốt ngẩng đầu lên: “Ý của đệ là...”

Nhạc Trạm mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch: “Tẩu tẩu biết không, hôm Phong Minh bị cữu cữu đưa đi Giang Tây, hắn đã ngồi lì trên cổng thành suốt cả đêm. Đến nửa đêm, hắn còn lẻn vào phủ cữu cữu, bị người ta coi là trộm, bắt sống ngay tại chỗ.”

Đức Phi nghe vậy thì mỉm cười, như thể vừa trút được gánh nặng trong lòng. Nhạc Trạm lại giả vờ như vô tình thêm một câu: “Ngày hôm sau khi Phong Minh trở về, tên kia đã gửi ngay bái thiếp tới chỗ đệ. Nhưng lúc đó tâm trạng của đệ không tốt, chẳng muốn xã giao gì nên đã từ chối.”

Đức Phi trừng mắt nhìn hắn: “Đệ đừng có mà đùa giỡn, cản trở nhân duyên của Phong Minh, bổn cung nhất định không tha cho đệ!”

Nhạc Trạm nháy mắt một cái đầy tinh quái: “Yên tâm đi, đệ có chừng mực mà.”

Thật ra, hắn từ chối bái thiếp của Hồ Đồ Đồ không chỉ vì tâm trạng không tốt. Lý do lớn nhất chính là muốn thử thách con đường chinh phục mỹ nhân của tên đó. Nếu không, với tính ngốc nghếch kia, Phong Minh sẽ dễ dàng rơi vào tay hắn ngay. Mà nam nhân thì, thứ gì dễ có được quá sẽ chẳng biết trân trọng.

Bình Luận (0)
Comment