Trăm Phương Nghìn Kế Muốn Khắc Phu

Chương 24

Quả nhiên, hôm ấy Phong Minh ở trong cung suốt cả ngày, mãi đến lúc chạng vạng mới trở về phủ Ninh Vương. Vừa bước qua cổng lớn, nàng ta đã khí thế hừng hực xông thẳng đến chỗ Kỷ Duy Tâm và Nhạc Trạm. Sau đó, “bịch” một tiếng, quỳ rạp xuống, ôm chặt lấy chân Nhạc Trạm, vừa khóc lóc thê thảm vừa kể lể:

“Nhị biểu ca, cầu xin huynh cứu muội! Muội không muốn gả cho cái tên ngốc Hồ Đồ Đồ kia đâu! Tên đó rõ ràng là đầu óc có vấn đề. Nếu gả cho hắn, muội chắc chắn sẽ bị hắn hành hạ đến chết. Xin huynh, nói giúp muội với đại biểu ca đi. Muội cam đoan từ nay về sau sẽ không đánh huynh nữa, được không?”

Bao năm qua Phong Minh chưa từng hạ mình cầu xin ai như thế. Trong lòng Nhạc Trạm hả hê vô cùng, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ khó xử. Hắn khẽ rung rung chân, nhíu mày than thở:

“Phong Minh, không phải huynh không muốn giúp, chỉ là hoàng huynh đã hạ thánh chỉ, lời vàng ý ngọc sao có thể dễ dàng thay đổi? Huynh quả thực là lực bất tòng tâm.”

Phong Minh nghe vậy, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, rồi lại quay sang nhìn Kỷ Duy Tâm. Ngay sau đó, nàng ta lập tức lao đến ôm lấy tay Kỷ Duy Tâm, khóc lóc:

“Vương tẩu! Tẩu tẩu thân yêu của muội! Tẩu là tẩu tẩu duy nhất của muội, cầu xin tẩu cứu muội với! Muội hứa từ nay về sau sẽ không làm phiền tẩu nữa!”

Kỷ Duy Tâm thấy nàng ta như vậy, đành đỡ nàng ta dậy, dìu đến ghế ngồi rồi lấy khăn lau nước mắt cho nàng ta. Sau đó, nàng rót một chén trà đưa qua, đợi Phong Minh bình tĩnh lại mới dịu dàng hỏi:

“Nào, nói cho tẩu tẩu thân yêu của ngươi nghe xem, vì sao ngươi không muốn gả cho Hồ Đồ Đồ?”

Phong Minh vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào đáp:

“Tên Hồ Đồ Đồ đó đầu óc có vấn đề! Muội chỉ xé rách một tờ giấy của hắn mà hắn đuổi theo muội chạy suốt ba con phố! Đúng là tên quỷ hẹp hòi! Nhất định hắn vẫn còn ghi hận trong lòng, sau này kiểu gì cũng tìm cách trả thù muội. Muội tuyệt đối sẽ không gả cho hắn!”

Kỷ Duy Tâm nghe vậy, khẽ vỗ vỗ tay nàng ta, tiếp tục hỏi:

“Thế ngươi muốn gả cho người như thế nào?”

Phong Minh ngẩng đầu, theo bản năng định chỉ tay về phía Nhạc Trạm, nhưng vừa đưa tay lên đã thấy sắc mặt Kỷ Duy Tâm không đúng, nàng ta vội rụt lại, gãi đầu lúng túng đáp nhỏ:

“Muội thích người có… khí khái nam nhi.”

Kỷ Duy Tâm nghe vậy mà muốn đỡ trán.

Khí khái nam nhi là thứ gì, sao nàng chưa bao giờ thấy ở Nhạc Trạm?!

Sau một hồi suy tư, Kỷ Duy Tâm cười khuyên nhủ: “Nếu vậy, không bằng để ta giúp ngươi tìm một người ‘có khí khái nam nhi’, ngươi thấy thế nào?”

Phong Minh chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng khẽ gật đầu. Kỷ Duy Tâm mỉm cười, nói tiếp:

“Vừa hay sắp tới trung thu, hàng năm hoàng thượng đều thiết yến chiêu đãi bá quan. Đến lúc đó, ta sẽ xin hoàng thượng cho mời thêm một vài thanh niên tài tuấn để ngươi chọn lựa, được chứ?”

Phong Minh hiếm khi ngoan ngoãn, lần này lại gật đầu đồng ý mà không cãi lại.

Sau khi Phong Minh rời đi, Nhạc Trạm không vui, lập tức ghé lại gần Kỷ Duy Tâm, làu bàu:

“Nương tử, chúng ta chẳng phải đã định sẵn Hồ Đồ Đồ rồi sao? Sao còn phải tìm thêm thanh niên tài tuấn làm gì? Nhỡ đâu nha đầu đó vừa thấy kẻ nào ưa nhìn liền chạy theo thì sao? Tuy tính tình Hồ Đồ Đồ kỳ lạ nhưng vẫn đáng tin cậy hơn cả.”

Kỷ Duy Tâm liếc hắn một cái, gõ lên trán hắn:

“Ngốc ạ! Chàng mau đi nói với hoàng thượng, mời tất cả những người già nua xấu xí, đầu trâu mặt ngựa tới để làm nổi bật Hồ Đồ Đồ là được.”

Nhạc Trạm nghe xong, mắt sáng lên như sao, mặt đầy vẻ khâm phục:

“Nương tử anh minh!”

Phong Minh bỏ chạy

Vì để chuẩn bị cho yến tiệc Trung thu, Kỷ Duy Tâm và Nhạc Trạm đã tốn không ít tâm tư. Bọn họ thậm chí còn lập ra cả một kế hoạch tỉ mỉ. Từ thời điểm Hồ Đồ Đồ lên sân khấu, cách ăn mặc, đến cả thần thái biểu hiện đều được thiết kế cẩn thận. Hai người dốc lòng tạo dựng hình tượng một tướng công hoàn mỹ, mong một lần ra chiêu sẽ chiếm trọn được trái tim của Phong Minh.

Không chỉ vậy, bọn họ còn xin hoàng đế sắp xếp chỗ ngồi cho các khách mời, đặt Hồ Đồ Đồ ngồi ngay đối diện Phong Minh, để nàng ta chỉ cần ngước mắt là thấy. Còn những người ngồi trong tầm mắt nàng ta thì đều cố tình sắp xếp thành các vị quan già râu bạc hoặc dung mạo tầm thường, nhằm làm nền cho Hồ Đồ Đồ nổi bật hơn.

Trong quá trình chuẩn bị, hai người thường xuyên vào cung xin ý kiến của Đức phi, đôi khi hoàng đế cũng tham dự vào thảo luận. Cả bốn người vì hôn sự của Phong Minh mà bận tâm không ít, cuối cùng ngay đến cả kế hoạch sau yến tiệc, giúp Hồ Đồ Đồ theo đuổi Phong Minh cũng được bàn bạc đâu vào đấy rồi.

Nhưng đến khi mọi chuyện đã được lên kế hoạch xong, ai sẽ là người đi nói với Hồ Đồ Đồ lại trở thành vấn đề nan giải.

Nhạc Trạm đẩy việc này cho hoàng đế:

“Hoàng huynh, vẫn là huynh đích thân đi nói thì hơn!”

Hoàng đế cau mày từ chối:

“Chuyện này, đệ lấy thân phận biểu ca đi nói sẽ thích hợp hơn. Nếu ta mở lời, chỉ sợ sẽ dọa hắn một phen.”

Nhạc Trạm cười nhạo:

“Miệng thối đó của huynh lợi hại đến mức ấy sao?”

Hoàng đế giận đến mức vỗ mạnh vào lưng hắn:

“Hỗn xược! Có tin trẫm lập tức ban hôn cho đệ và Phong Minh không?”

Nhạc Trạm nghe xong liền hốt hoảng, vội vàng bò ra đất ôm lấy chân hoàng đế:

“Hoàng huynh, đừng mà!”

Cuối cùng, Nhạc Trạm chỉ có thể tự mình nhận việc.

Nào ngờ, hắn còn chưa kịp nghĩ cách hẹn gặp Hồ Đồ Đồ thì đã nghe tin từ Hàn Lâm Viện: Phong Minh quận chúa vì trèo tường dòm trộm mà bị ngã gãy chân!

Gã sai vặt đến truyền tin gắng nhịn cười đến mức co rút cả cơ mặt. Nhạc Trạm xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, lấy tay ôm mặt không dám ngẩng đầu lên, trong lòng không ngừng kêu khổ.

Nha đầu này, muốn mất mặt thì đi đâu không được, sao cứ nhất quyết phải tới Hàn Lâm Viện?! Hắn thân là trưởng bối, giờ cũng chẳng dám đến nhận người nữa. Chỉ mong Hồ Đồ Đồ đừng bị Phong Minh dọa cho chạy mất!

Nhạc Trạm cảm thấy thật sự quá mất mặt. Hắn không muốn đi một mình, bèn kéo Kỷ Duy Tâm cùng đi. Kỷ Duy Tâm cũng cảm thấy việc này chẳng vẻ vang gì, không muốn đi, nhưng chịu không nổi Nhạc Trạm hết đấm rồi lại xoa, cuối cùng đành chịu thua.

Hai người theo chân gã sai vặt tiến vào Hàn Lâm Viện. Dọc đường đi, ánh mắt tò mò, kỳ quái của mọi người chiếu thẳng vào bọn họ, khiến Kỷ Duy Tâm chỉ có thể miễn cưỡng giữ dáng vẻ thản nhiên, nhìn thẳng về phía trước. Nhạc Trạm trốn phía sau nàng, đầu cúi gằm suốt đoạn đường.

Khi đến một tiểu viện, gã sai vặt dẫn bọn họ vào rồi cáo lui. Trong viện, một người đang đứng giữa sân, hai tay chắp sau lưng. Bộ quan bào màu xanh thẫm càng tôn lên  vóc dáng cao lớn như cây tùng của hắn.

Nhạc Trạm vừa nhìn thấy, liền chui ra từ sau lưng Kỷ Duy Tâm, lập tức bày ra dáng vẻ cao quý lạnh lùng quen thuộc của mình trước người ngoài.

Người kia vẫn chăm chú nhìn vào căn phòng đóng kín cửa, nghe thấy động tĩnh mới quay người lại, chắp tay hành lễ:

"Ty chức Hồ Duẫn Thân, tham kiến Ninh vương điện hạ."

Nhạc Trạm nghe xong, vẻ ngoài lạnh lùng lập tức sụp đổ, kéo tay Kỷ Duy Tâm, mặt mày khổ sở: "Hắn chính là Hồ Đồ Đồ!"

Kỷ Duy Tâm cũng ngẩn người, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Má ơi, phải làm sao bây giờ? Nếu hắn đã ở đây thì chắc chắn đã gặp Phong Minh rồi! Mất mặt thế này làm sao chịu nổi?

Hai người chỉ lo rù rì bàn bạc, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Hồ Duẫn Thân. Khoảng cách chỉ chừng ba bước chân, tất cả lời thì thầm của bọn họ đều lọt vào tai hắn không sót một chữ nào.

Dẫu vậy, Hồ Duẫn Thân vẫn giữ vẻ ung dung thản nhiên, không để lộ chút bối rối nào trên gương mặt.

Một lúc sau, thấy hai người vẫn không ngừng thì thầm, hắn đành lên tiếng nhắc nhở:

"Vương gia, thương thế của quận chúa đã được thái y xem qua, không đáng ngại. Quận chúa hiện đang ở phòng trong, ngài có thể vào thăm."

Nhạc Trạm cố làm ra vẻ trấn định, đáp lời: "Phong Minh hôm nay chỉ đến đây... thăm thú, làm phiền đại nhân chiếu cố."

Hồ Duẫn Thân khẽ cười, đôi mắt thoáng hiện ý cười nhạt, gần như khó nhận ra. Hắn ôn tồn đáp:

"Đây là bổn phận mà ty chức nên làm, vương gia khách khí rồi."

Lời của hắn dường như có ẩn ý khó đoán, nhưng Nhạc Trạm không muốn suy ngẫm, vội kéo Kỷ Duy Tâm vào trong thăm Phong Minh.

Khi bọn họ dẫn Phong Minh ra ngoài, Hồ Duẫn Thân vẫn đứng dưới gốc cây trong viện, quan bào khẽ bay theo gió thu, cả người toát lên vẻ trầm tĩnh và phong nhã.

Chỉ tiếc cảnh sắc tựa thơ, người như họa ấy, trong mắt Phong Minh lại không đáng một xu. Nàng ta ngồi trên cáng bốn người khiêng, rõ ràng dáng vẻ nhếch nhác, nhưng thần thái vẫn ngạo nghễ như xưa.

Hồ Duẫn Thân nhướng mày cười, ánh mắt mang chút vẻ khiêu khích, hoàn toàn khác với dáng vẻ điềm tĩnh ban nãy, biểu cảm sinh động hơn hẳn.

Phong Minh tức tối giãy giụa trên cáng, nhưng bị Nhạc Trạm đè lại:

"Thôi đi, bà cô của ta ơi, còn thấy chưa đủ mất mặt sao?"

Phong Minh bực dọc hét lớn: "Nếu không phải hắn dọa ta, còn lâu ta mới bị ngã!"

Đến khi bọn họ rời khỏi, Hồ Duẫn Thân vẫn đứng một mình trong viện. Gió thu nhẹ lay, khóe môi hắn thoáng hiện lên ý cười nhàn nhạt:

"Là nàng nợ ta."

........

May thay, thương thế của Phong Minh chỉ là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi hai ngày đã khỏi, không ảnh hưởng gì đến yến tiệc trung thu. Lúc này Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm mới thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi rất nhanh lại lo lắng.

Xảy ra chuyện thế này, còn mặt mũi nào đi tìm Hồ Đồ Đồ bàn chuyện yến tiệc nữa?

Trung thu càng lúc càng gần, hai người càng phiền lòng đến mức chẳng còn tâm tư nào thân mật như trước.

Nhạc Trạm nhíu mày cả ngày khiến Kỷ Duy Tâm phải nghĩ cách dỗ dành. Nàng thường đến phòng bếp đốc thúc người hầu làm đồ ăn ngon, đôi lúc còn tự mình nấu. Nhưng ngặt nỗi tay nghề vụng về, đồ ăn nàng làm ra thường có mùi vị rất kỳ lạ.

Hôm ấy, Kỷ Duy Tâm không cẩn thận bị bỏng tay. Nhạc Trạm đau lòng không thôi, lập tức mắng hạ nhân trong phòng bếp một hồi. Dù bọn họ thấy oan ức, nhưng đều hiểu xưa nay chủ tử tính tình hiền hòa, lần này chỉ vì thương vương phi mà giận lây, nên cũng không dám oán trách. 

Nhạc Trạm nhíu mày bôi thuốc cho nàng, sau đó dùng băng vải băng kín cả bàn tay, trông chẳng khác gì móng heo. Kỷ Duy Tâm bật cười:

"Chàng đừng làm quá thế, chỉ là vết bỏng nhỏ thôi mà!"

Nhạc Trạm trừng nàng, tức tối nói: "Nàng không xót, nhưng ta xót!"

Kỷ Duy Tâm nghe thế thì trong lòng ngọt lịm, ôm cổ chàng, khẽ hôn một cái: "Tướng công, chàng thật tốt!"

Nhạc Trạm vốn định hừ lạnh, nhưng chưa hừ được đã chuyển sang cười toe toét, khóe miệng gần như sắp kéo đến tận mang tai. 

Đây là lần đầu tiên nương tử gọi ta là tướng công! Nghe thật êm tai!

Buổi tối, dù Kỷ Duy Tâm chỉ bị thương tay trái, nhưng Nhạc Trạm nhất quyết đòi đút nàng ăn. Để tránh nàng cử động, hắn thậm chí còn dùng băng gạc trói cả hai tay nàng lại.

Hắn bế nàng vào sảnh dùng bữa, đám nha hoàn nhìn thấy đều lén cười trộm, ngay cả lão quản gia cũng cười tủm tỉm.

Nhạc Trạm đặt nàng ngồi lên đùi mình. Nàng định giãy ra, nhưng bị hắn trừng mắt, đành ngoan ngoãn ngồi yên. 

Dù sao cũng ở nhà mình, thẹn thùng làm gì?

Lão quản gia không hổ là người tinh ý, cố ý dọn hết đồ ăn đến trước mặt Nhạc Trạm, chỉ để một bát cơm.

Hắn gắp thức ăn đút cho nàng. Nàng ngoan ngoãn há miệng ăn, rồi thúc giục: "Chàng cũng ăn đi."

Hai người cứ ta một miếng, chàng một miếng, cảnh tượng ấm áp vô cùng.

Đến khi Nhạc Trạm lỡ tay làm rơi một miếng thức ăn xuống ngực Kỷ Duy Tâm, cả hai cùng cúi đầu nhìn, liền ngẩn ra.

Nhạc Trạm hắng giọng, khẽ hỏi: "Khăn tay của nàng đâu?"

Kỷ Duy Tâm đáp: "…Quên mang rồi."

Lão quản gia nhanh chóng ra hiệu, một nha hoàn lập tức dâng khăn. Nhạc Trạm nhận lấy, do dự nhìn nàng:

"Nương tử, để ta lau nhé?"

Kỷ Duy Tâm nhắm mắt quay đi: "Nhanh lên một chút." 

Nhạc Trạm nắm chặt khăn tay, do dự đưa ra, nhẹ nhàng lau qua một lần, nhưng kết quả không lau sạch được. Thấy vậy, Kỷ Duy Tâm khẽ nghiêng người, hắn cũng run lên theo. Cả hai nhìn nhau, rồi đồng loạt quay mặt đi.

"Ta không cố ý..."

"..."

Nhạc Trạm nghiến răng, lại lần nữa cầm khăn lau, lần này ít nhất cũng lau được chút đồ ăn, nhưng vạt áo lại dính dầu, hắn đành tiếp tục lau. Khi lau đến mức bản thân sắp tâm viên ý mãn, hắn nhẹ nhàng áp đầu vào cổ Kỷ Duy Tâm, thì thầm: "Nương tử, chúng ta lâu rồi chưa..."

Kỷ Duy Tâm khẽ đỏ mặt: "Ừm... phải không?"

"Đúng vậy."

Nhạc Trạm nhẹ nhàng cắn vào tai nàng, Kỷ Duy Tâm lại run lên, hắn cũng theo đó mà run rẩy, chẳng ai còn tâm trí ăn uống nữa.

Lão quản gia lựa chọn không nhìn, cũng không nghe thấy, chẳng có chút ý kiến gì đối với việc hai người ăn uống càng lúc càng nhanh. Chẳng bao lâu sau, Nhạc Trạm bế Kỷ Duy Tâm chạy vội về phòng. Lão quản gia liền ra lệnh cho các nha hoàn dọn dẹp chén đ ĩa, lén sờ lên trái tim đang đập bình bịch của mình rồi âm thầm cảm thán: "Trẻ tuổi thật con mẹ nó tốt!"

Đêm nay chắc chắn là một đêm tràn đầy ngọt ngào và rung động.

Ngày hôm sau, mãi đến khi mặt trời lên cao, hai người mới thức dậy. Nhạc Trạm sảng khoái, nhanh chóng rời giường, chạy đi chạy lại hầu hạ Kỷ Duy Tâm rửa mặt, thậm chí việc chải tóc cho nàng cũng tự tay làm.

Sau khi thay xong quần áo, cả hai lại nắm tay nhau ra ngoài. Thời gian này không sớm không muộn, có chút nửa vời nên đành phải để phòng bếp chuẩn bị chút điểm tâm. Khi lão quản gia mang điểm tâm lên, không khỏi thắc mắc hỏi: "Nghe nói sáng nay, nha hoàn của công chúa hình như không đến trộm đồ ăn nữa."

Nhạc Trạm đưa cho Kỷ Duy Tâm một miếng bánh, suy nghĩ một chút rồi ra lệnh: "Đi xem thử có chuyện gì."

Lão quản gia nhận lệnh đi ngay, rất nhanh đã vội vàng chạy về, thở hồng hộc báo cáo: "Vương gia, không hay rồi, công chúa mất tích rồi!"

Nhạc Trạm lập tức nhíu mày: "Có phải muội ấy lén ra ngoài chơi không?"

Lão quản gia thở hổn hển đưa ra một phong thư: "Đây là công chúa để lại."

Nhạc Trạm vội vàng mở ra xem, kết quả suýt nữa thì tức chết:

"Ta đi đây, giang hồ hẹn gặp lại!"

— Phong Minh tuyệt bút

Sóng gió đột nhiên nổi lên

Phong Minh trốn đi, Nhạc Trạm lập tức phái người đi tìm, cũng thông báo cho hoàng đế. Toàn bộ thị vệ của vương phủ đều được huy động, cộng với cấm vệ quân của hoàng đế, hàng trăm người lật tung cả kinh thành lên, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Phong Minh.

Dù cổng thành đã bị phong tỏa ngay lập tức, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng nàng ta đã lén trốn khỏi thành trước khi bọn họ kịp phản ứng.

Nhạc Trạm gấp đến mức sứt đầu mẻ trán.

Cô nương ngốc này trốn đi lại chỉ mang theo một nha hoàn tay trói gà không chặt ngay cả việc trộm đồ ăn trong bếp cũng để lộ hết. Những người lanh lợi, có võ công cao cường thì đều bị Phong Minh lại để lại, sao có thể không khiến người ta lo lắng chứ!

Nhạc Trạm tự mình dẫn người đi, lục tung những nơi Phong Minh từng đến hoặc muốn đến nhưng chưa kịp đi, đồng thời phái thêm hai trăm người ra ngoài tìm kiếm, tìm suốt một ngày cũng không thu được gì.

Cho đến gần sáng, đội ngũ trở về trong bất lực, tất cả đều tập hợp tại cổng thành. Nhạc Trạm mệt mỏi ngồi xuống đất thở hổn hển, nghe xong báo cáo thì lại nghiến răng đứng dậy: "Đi tìm lại lần nữa!"

Hàng trăm người lại chuẩn bị xuất phát nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vọng tới. Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy một người cưỡi ngựa chạy vội về phía họ. Người đó mặc trang phục của thị vệ, giơ roi quát lớn: "Vương gia, vương gia, đừng đi!"

Khi đến gần, ngựa chưa kịp dừng lại, người đó đã vội vàng nhảy xuống, ngựa chạy quá nhanh, hắn ta lại quá vội vàng nên không đứng vững, bị ngựa kéo lê mấy bước, cuối cùng lấy mặt tiếp đất, dừng lại ngay dưới chân Nhạc Trạm.

Nhạc Trạm không dám nhìn thẳng: "Thị vệ trong phủ của ta chắc không phải toàn bộ đều như ngươi chứ?” 

Nếu không hắn bị ám sát mà còn sống tới giờ, chẳng phải là tổ tiên gánh còng lưng sao?

Thị vệ đưa tay bám lấy giày của Nhạc Trạm: "Vương gia, vương phi sai thuộc hạ đến thông báo, quận chúa đã về phủ rồi..."

Bình Luận (0)
Comment