Nhạc Trạm tức giận đùng đùng mang theo người quay lại vương phủ tìm Phong Minh tính sổ, nhưng lại bị Kỷ Duy Tâm ngăn lại ngoài cửa, nói rằng Phong Minh đã được đại phu khám qua, hiện giờ đã nghỉ ngơi rồi.
Nhạc Trạm thở phào, nhưng cơn giận lại bốc lên.
Nha đầu này gây ra bao nhiêu chuyện như vậy mà còn không biết xấu hổ nằm đó nghỉ ngơi! Nghỉ cái gì mà nghỉ! Chạy đi! Xem ngày mai ta có đánh gãy chân muội không!
Tuy nhiên khi biết Phong Minh vừa bỏ trốn không lâu đã bị mấy tên d@m tặc lừa gạt, bị hạ thuốc suýt bị c**ng bức thì tất cả cơn giận của Nhạc Trạm lập tức chuyển hướng. Hắn gọi Dịch Lâm: "Mang người đi bắt mấy tên d@m tặc đó ngay!"
Dịch Lâm nhìn bàn tay siết chặt và khuôn mặt lạnh lùng của Nhạc Trạm, bất đắc dĩ nói: " Vương gia, ngài biết mấy tên d@m tặc đó ở đâu không?"
Nhạc Trạm trừng mắt nhìn hắn: “Làm sao ta biết được?!"
Dịch Lâm buông tay: "Vậy thuộc hạ làm thế nào mà biết được?!"
Nhạc Trạm nghẹn lời, lại quay sang hỏi Kỷ Duy Tâm: "Phong Minh làm thế nào chạy thoát?"
Kỷ Duy Tâm chỉ tay về phía bên cạnh: "Hồ Đồ Đồ cứu nàng ta về."
Lúc này Nhạc Trạm mới chú ý đến người đứng trong bóng tối nãy giờ. Hồ Đồ Đồ bước ra ngoài sáng, chắp tay thi lễ: " Ty chức tham kiến vương gia." Hắn khẽ ho một tiếng, nhìn Kỷ Duy Tâm, "Đồ Đồ là nhũ danh của ty chức, không tiện gọi ra, đã nhiều năm không dùng tới nữa, vương phi vẫn nên gọi đại danh của ty chức thì hơn."
"Không đâu, ta thấy rất đáng yêu mà." Kỷ Duy Tâm không để bụng.
Nhạc Trạm ngay lập tức không vui, thì thầm: "Nhũ danh của ta cũng đáng yêu mà!"
Kỷ Duy Tâm liếc hắn một cái: "Chuyện chính mới quan trọng!" Nàng hỏi Hồ Đồ Đồ: "Hồ đại nhân tìm được Phong Minh ở đâu? Còn mấy tên cướp đó thì sao?"
Hồ Đồ Đồ sờ mũi, nhẹ nhàng trả lời: "Mấy tên d@m tặc kia đã bị ty chức giải quyết rồi." Hắn liếc nhìn hai người đang ngạc nhiên, tiếp tục nói: "Nếu vương gia và vương phi còn thấy chưa hả giận, có thể phái người đi quất xác bọn chúng. Xác của bọn chúng chắc vẫn còn ở ngọn đồi nhỏ phía trước núi Long Tuyền."
Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm nhìn nhau một cái, rồi đồng loạt quay lại giơ ngón cái lên: Đủ tàn nhẫn!
Chẳng qua Nhạc Trạm rất tò mò:
“ Sao Hồ đại nhân lại trùng hợp xuất hiện gần núi Long Tuyền vậy?”
Hồ Đồ Đồ thoáng mím môi, ánh mắt lảng tránh, lắp bắp nói:
“Hôm nay… hôm nay là ngày nghỉ…”
Nhạc Trạm nhíu mày càng sâu, tỏ vẻ ngờ vực:
“Ngày nghỉ mà đến tận núi Long Tuyền sao?”
Hồ Đồ Đồ bỗng ho khan, lập tức quay mặt đi không đáp lời. Kỷ Duy Tâm thấy thế, liền kín đáo véo Nhạc Trạm một cái.
Thật là không biết nhìn mặt đoán ý gì cả!
Sáng hôm sau, mãi đến khi mặt trời lên cao, Phong Minh mới tỉnh giấc, được nha hoàn dìu đến chính sảnh dùng bữa trưa, lại bất ngờ phát hiện có thêm một người ở đây. Đôi mắt nàng ta lập tức mở lớn, nhìn chằm chằm Hồ Đồ Đồ mà hỏi:
“Sao ngươi lại ở đây?”
Hồ Đồ Đồ nghe vậy chỉ nhếch miệng cười không đáp.
Nhạc Trạm Lại lộ ra vẻ mặt nặng nề, liếc nhìn nàng ta một hồi lâu, rồi thở dài ngao ngán:
“Phong Minh à, chuyện đã đến nước này, dù muốn hay không, muội cũng phải chấp nhận thôi. Ta thấy Hồ đại nhân là người chính trực, sau này hẳn sẽ không bạc đãi muội. Suy cho cùng, việc này cũng là muội có lỗi với người ta… Muội hãy thu bớt tính tình lại, sống yên ổn với Hồ đại nhân đi. Dẫu ca ca đây không nỡ,nhưng gái lớn gả chồng, muội…”
“Dừng dừng dừng!” Phong Minh không hiểu ra làm sao, giọng đầy nghi hoặc: “Biểu ca, huynh đang nói cái gì vậy?”
Nhạc Trạm lắc đầu, gương mặt đượm vẻ bi thương:
“Ca ca biết muội không thể chấp nhận được sự thật này, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Gạo đã nấu thành cơm, muội phải đối mặt với hiện thực thôi.”
Phong Minh gấp đến mức gãi đầu gãi tai:
“Huynh nói cái gì mà muội chẳng hiểu gì cả? Đối mặt với hiện thực cái gì?”
Kỷ Duy Tâm nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc:
“Phong Minh, chẳng lẽ muội bị kinh sợ đến mức quên hết rồi sao? Tối qua muội bị kẻ ác bắt đi, còn trúng xuân dược. May thay Hồ đại nhân đến cứu, nhưng ai ngờ muội lại phát tác dược tính, c**ng bức người ta… Việc này, muội thật sự không nhớ gì sao?”
Nghe đến đây, sắc mặt Phong Minh tái nhợt, hai mắt tối sầm, cả người ngã ngửa ra sau, ngất lịm đi. Trước khi rơi vào hôn mê hoàn toàn, nàng ta vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng Nhạc Trạm nói:
“Muội cứ yên tâm, ta nhất định sẽ xin hoàng thượng ban hôn, để muội được xuất giá trong vinh quang…”
Yên tâm cái đầu nhà huynh!
Không rõ là do kinh sợ hay uất hận mà bất tỉnh, nhưng Phong Minh đã hoàn toàn ngã quỵ. Hồ Đồ Đồ vội vã tiến lên đỡ lấy nàng ta, bế ngang đưa về phòng. Trong khi đó, Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm thì cười thầm, vui vẻ vỗ tay ăn mừng.
………
Phong Minh bị bắt chấp nhận sự thật rằng bản thân suýt bị kẻ ác làm nhục, cuối cùng được Hồ Đồ Đồ cứu thoát, nhưng lại vì phát tác xuân dược mà vô tình c**ng bức hắn. Chấp nhận sự an bài của số mệnh xong, nàng ta liền buông xuôi, để mặc cho Hồ Đồ Đồ ngày ngày lui tới phủ Ninh Vương với danh nghĩa vị hôn phu của mình.
Nhạc Trạm đạt được mục đích, kế hoạch yến hội trung thu trước đó liền được hủy bỏ. Hắn vui vẻ tận hưởng những ngày tháng nhàn nhã bên nương tử, sống cuộc sống sung túc, êm đềm.
Trước ngày Trung thu không lâu, trong cung lại truyền ra một tin không mấy vui vẻ: Thục phi đã mang thai.
Theo lý mà nói, đây là chuyện vui đối với hoàng đế. Hiện tại dưới gối ông ấy chỉ có ba công chúa và một hoàng tử. Hoàng tự vốn ít ỏi, bất kể là thêm một tiểu công chúa hay một tiểu hoàng tử đáng yêu đều hẳn là chuyện đáng mừng. Nhưng ngặt nỗi, chỉ cần nghĩ đến ông ngoại của đứa trẻ này là hữu tướng Quế Ỷ Sơn - người luôn như hổ rình mồi ngấp nghé ngôi vị cửu ngũ chí tôn, hoàng đế liền cảm thấy lông mũi của mình cũng sắp bạc cả rồi.
Hoàng đế ngồi trong Ngự Thư Phòng, sắc mặt u ám, lòng ngổn ngang trăm mối, không thể nào hiểu nổi. Số lần ông ấy ngủ lại trong cung của Thục phi không nhiều, hơn nữa mỗi lần đều sẽ uống canh tránh thai trước.
Đúng! Không nhầm đâu! Là chính hoàng đế bệ hạ tự mình uống!
Bên cạnh Thục phi không thiếu tai mắt của Quế Ỷ Sơn. Để tránh đánh rắn động cỏ, hoàng đế chưa từng ra tay với nàng ta. Nhưng trong hoàn cảnh như thế mà đứa trẻ này vẫn có thể tồn tại, thật đúng là ngoan cường không phải dạng vừa!
Tết trung thu, Nhạc Trạm cùng Kỷ Duy Tâm nhập cung từ sớm. Nhạc Trạm được triệu tới Ngự Thư Phòng để bàn bạc đối sách cùng với hoàng đế, còn Kỷ Duy Tâm thì đến cung Chung Túy thăm Đức phi và Quả Quả.
Tin Thục phi mang thai như một lưỡi dao sắc cứa vào lòng Đức phi. Từ ngày hay tin, bà ấy luôn giữ vẻ mặt ảm đạm, chẳng còn chút tinh thần nào. Kỷ Duy Tâm ngồi bên, cố gắng an ủi nhưng dường như mọi lời nói đều vô ích. Cuối cùng, nàng chỉ biết để Đức phi yên tĩnh một mình, quay sang chơi cùng Quả Quả.
Khi cung yến sắp bắt đầu, Kỷ Duy Tâm đi ra từ cung Chung Túy, định đến tiền điện tìm Nhạc Trạm. Trên đường đi qua ngự hoa viên, nàng vô tình gặp Thục phi.
Thục phi được một đám cung nhân vây quanh, dáng vẻ yểu điệu, tay nhẹ nhàng đỡ lấy eo. Tuy thai kỳ chưa đến ba tháng, bụng vẫn chưa lộ, nhưng nàng ta cố ý bước từng bước thật cẩn trọng, như thể muốn cả thiên hạ biết rằng trong bụng mình đang mang long thai.
Kỷ Duy Tâm thấy cảnh ấy, không nhịn được nhíu mày khẽ cười nhạt, ánh mắt thoáng vẻ khinh thường. Vì thế, nàng lỡ mất cơ hội rời đi trước khi Thục phi kịp nhận ra. Hoặc cũng có thể do Thục phi quá nhạy bén, vừa lúc Kỷ Duy Tâm định vòng qua lối khác, nàng ta đã cất tiếng gọi:
“Ôi chao, đây chẳng phải là Ninh vương phi sao? Thật là trùng hợp.”
Thục phi ngồi trong đình, dáng vẻ như đã đợi sẵn, ánh mắt như muốn dò xét từng cử chỉ của Kỷ Duy Tâm.
Kỷ Duy Tâm thoáng cân nhắc, muốn rời đi, nhưng nhìn thấy đám thị vệ đứng canh giữ xung quanh, nàng đành bất đắc dĩ bước tới hành lễ:
“Thần thiếp bái kiến Thục phi nương nương. Nương nương vạn phúc.”
Thục phi nhếch môi cười nhàn nhạt, nói:
“Vương phi miễn lễ. Người đâu, mau đỡ vương phi đứng dậy. Bản cung thân thể bất tiện, không thể tự mình làm được.”
Lời nói này có vẻ hòa nhã, nhưng nét đắc ý trên gương mặt Thục phi khiến Kỷ Duy Tâm chỉ muốn cho nàng ta một cái tát. Nàng cố nén lại, nhẹ giọng nói:
“Giờ đã không còn sớm, cung yến sắp bắt đầu, thần thiếp còn có việc cần chuẩn bị, xin cáo lui. Nương nương cứ tiếp tục thưởng hoa.”
Nói rồi, Kỷ Duy Tâm toan quay người rời đi, nhưng Thục phi lại lớn tiếng gọi giật lại:
“Khoan đã!” Thục phi cao giọng gọi nàng lại: “Hiếm khi gặp vương phi, bản cung muốn mời vương phi cùng thưởng hoa. Mời vương phi ở lại đây một lát.”
Kỷ Duy Tâm muốn mở miệng từ chối nhưng Thục phi đã đứng dậy, phất tay cho cung nhân lui ra xa, cười nhạt: “Các ngươi lui cả đi. Có Ninh vương phi ở đây, bản cung còn có thể xảy ra chuyện gì sao?”
Câu này rõ ràng ám chỉ: “Nếu bản cung xảy ra chuyện, thì chắc chắn là do Ninh vương phi làm.”
Kỷ Duy Tâm cười lạnh trong lòng, hiểu rằng hôm nay e rằng không thể tránh khỏi phiền toái.
Sau khi đám cung nhân rời đi, Thục phi uyển chuyển bước xuống bậc thềm. Nhưng lần này, nàng ta không còn làm bộ làm tịch mà bước đi rất nhẹ nhàng, phong thái ung dung.
Thục phi nhìn Kỷ Duy Tâm, nhếch môi cười:
“Ngươi nhìn xem, bên kia hoa cúc nở rộ thật đẹp. Hay là chúng ta cùng lại đó thưởng ngoạn một chút?”
Kỷ Duy Tâm quyết đoán lắc đầu. Nữ nhân này rõ ràng là muốn hãm hại nàng. Nàng bị ngu mới tự mình chui vào bẫy.
Thục phi thấy nàng cảnh giác thì cũng không nhiều lời nữa, chậm rãi bước đến mép đình, quay đầu lại cười nhìn Kỷ Duy Tâm.
“Kỷ Duy Tâm, kỳ thực ngươi có qua đây hay không thì cũng chẳng khác biệt gì. Bổn cung dù chưa thể động tới Liễu Văn Huyên, nhưng đối phó ngươi lại dễ như trở bàn tay.” Nàng ta xoay người, quay lưng về phía bậc thềm, nụ cười trên mặt càng thêm thâm sâu.
“Ngươi rất thông minh, nhưng chỉ là vô ích.”
Lời vừa dứt, nàng ta lùi chân, bước hụt một bậc, cả người liền ngã về phía sau. Kỷ Duy Tâm nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng ta, chân thoáng động, nhưng cuối cùng vẫn đứng yên.
Lúc này dù nàng có tiến lên cũng chẳng kéo lại được Thục phi, chỉ sợ còn bị nàng ta kéo theo cùng ngã xuống. Chưa bàn đến việc nàng có ý định cứu hay không, hôm nay bất kể nàng hành động ra sao, cú ngã này của Thục phi đã là chuyện chắc chắn, và tội danh này cũng nhất định sẽ đổ lên đầu nàng.
Muốn chạy ư? Hừ, đám thị vệ vây quanh kia đều là người của nàng ta cả.
Kỷ Duy Tâm đứng thẳng trong đình, từ trên cao nhìn xuống Thục phi mặt mày tái nhợt nằm dưới đất, cùng vũng máu đỏ tươi không chút giả tạo dưới người nàng ta, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
Thục phi muốn hãm hại nàng, hơn nữa đã thành công.
Nàng đã chứng kiến toàn bộ nhưng lại không thể làm gì. Hiện tại nàng cũng không biết nên làm cái gì.
Bất giác, nàng rất nhớ Nhạc Trạm. Nếu hắn ở đây, nhất định dù có liều mạng cũng sẽ bảo vệ nàng.
“Không xong rồi! Không xong rồi! Thục phi nương nương bị trượt ngã, sảy thai rồi!”
Tiếng hô hoán vang lên đúng như dự đoán, chỉ là Kỷ Duy Tâm không ngờ, ngay sau khi tiếng của cung nữ vừa dứt, một giọng nói the thé khác lại tiếp nối: “Hoàng thượng giá lâm! Ninh vương điện hạ tới!”
Kỷ Duy Tâm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đoàn người đông đúc đang nhanh chóng tiến về phía này. Đi đầu là một thân long bào vàng sáng chói mắt, nhưng ánh mắt nàng lại chỉ dừng lại ở bóng dáng áo tím trang nhã phía sau lưng người ấy.
..........
Cung Vĩnh Thọ.
Dưới đất là một hàng người đang quỳ gối, y phục sặc sỡ sắc màu chen chúc, đầu người cúi sát nhau. Hoàng thượng ngồi trên vị trí cao nhất, sắc mặt trầm lặng.
Cung nữ của Thục phi cúi gằm mặt, liên tục nức nở. Cô cô chưởng sự quỳ ở hàng đầu, đầu chạm đất, không ngừng kêu khóc: “Xin hoàng thượng làm chủ cho nương nương!”
Kỷ Duy Tâm và Nhạc Trạm quỳ cạnh nhau, hai tay nắm chặt, dáng vẻ như thể muốn sống chết cùng nhau. Kỷ Duy Tâm chỉ nói đúng một câu: “Thục phi nương nương tự mình ngã, thần phụ hoàn toàn không đụng đến nàng ta”, sau đó liền giữ im lặng.
Nhạc Trạm hiếm khi làm ra vẻ mặt nghiêm trọng như thế, không làm loạn, chỉ dứt khoát nói: “Xin hoàng huynh minh xét.”
Hoàng thượng có chút khó xử.
Đứa bé này vốn không nằm trong kỳ vọng của ông ấy, giờ không còn nữa cũng đỡ phiền lòng. Nhưng dẫu sao cũng là cốt nhục của mình, cứ thế mất đi, ít nhiều cũng có chút đau lòng. Ông ấy thật sự không biết nên trách Kỷ Duy Tâm hay nên cảm kích nàng.
Người trong cung Vĩnh Thọ đồng thanh khẳng định: “Chúng thần tận mắt thấy Ninh vương phi đẩy Thục phi nương nương, khiến nương nương ngã từ bậc thềm xuống.”
Những kẻ sáng suốt vừa nhìn đã biết đây là Thục phi cố tình hãm hại Kỷ Duy Tâm.
Một bên được Quý tướng nâng đỡ, một bên lại là tâm can của đệ đệ mình, hoàng thượng thật sự không biết phải xử trí thế nào.
Ông ấy trầm tư hồi lâu rồi mở miệng: “Người đâu, tạm thời giam Ninh vương phi lại.”
“Hoàng huynh! Hoàng huynh, không thể! Nương tử của ta tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện đó, nhất định là Thục phi cố ý hãm hại! Hoàng huynh hãy tra rõ rồi quyết định cũng chưa muộn mà!” Nhạc Trạm gấp đến mức lớn tiếng kêu lên.
Hoàng thượng thoáng liếc nhìn Nhạc Trạm sốt sắng như sắp lao lên, ra lệnh: “Giải người xuống! Trước khi mọi chuyện rõ ràng, không ai được phép thăm hỏi.”
Tức thì hai thị vệ tiến đến muốn bắt Kỷ Duy Tâm. Nhạc Trạm quát lớn: “Cút ngay! Ta xem kẻ nào dám động đến nàng ấy!” Đám thị vệ lập tức lùi lại, ai nấy đều biết, Ninh vương nhìn bề ngoài dễ bắt nạt, nhưng thật ra không hề dễ dây vào.
“To gan!” Hoàng thượng ném mạnh chén trà xuống, tức giận quát: “Trong mắt đệ còn có trẫm hay không?!”
Nhạc Trạm oán hận trừng mắt nhìn ông ấy, đuôi mắt đỏ hoe.
Kỷ Duy Tâm khẽ kéo tay áo của hắn, thấy hắn không nhúc nhích liền ép mặt hắn quay lại, nhẹ giọng nói: “Chàng đừng giận hoàng thượng, lúc này bao nhiêu con mắt đang nhìn, ngài ấy không thể thiên vị chúng ta. Ta không có nhân chứng, không thể chứng minh bản thân vô tội, tạm thời bị giam đã là tốt hơn nhiều so với bị chém đầu rồi.”
Mắt Nhạc Trạm đỏ lên, nắm chặt tay nàng: “Ta sẽ đi cùng nàng, không thể để nàng một mình ở trong đó được.”
“Không được, chàng phải ở lại bên ngoài.” Thấy hắn định phản đối, nàng vội giải thích: “Chàng đi cùng ta, vậy ai sẽ rửa sạch tội danh cho ta đây?”
“Dịch Lâm sẽ tra ra được…” Nhạc Trạm đáp, giọng đầy bất an. Thục phi cố tình hãm hại, nhân chứng vật chứng đầy đủ, bọn họ còn cách nào để lật lại thế cờ?
Kỷ Duy Tâm tiếp tục thuyết phục: “Dịch Lâm dù có giỏi, hắn cũng chỉ là thống lĩnh của phủ Ninh vương, ra khỏi phủ rồi thì còn ai nể mặt hắn nữa? Nhiều chuyện chàng ra mặt vẫn tiện hơn hắn nhiều, phải không?”
Nhạc Trạm vẫn không cam lòng, Kỷ Duy Tâm làm như không để tâm, mỉm cười nũng nịu: “Ta còn đang trông cậy tướng công nhà mình cứu ta ra cơ mà! Tướng công nhà ta lợi hại như vậy, nhất định sẽ cưỡi mây bảy sắc đến đón ta, để ta nhào vào lòng chàng mà khóc nức nở!”
Cuối cùng, Nhạc Trạm đành thỏa hiệp, hứa: “Nàng yên tâm, trong ba ngày ta nhất định cứu nàng ra. Nếu không có cách, ta sẽ trực tiếp dẫn người xông vào.”
Kỷ Duy Tâm cười đáp: “Được.”
Hoàng đế khẽ gật đầu, ra hiệu cho thị vệ.
Nhận được lệnh, thị vệ lập tức tiến lên bắt người. Chúng nhân xung quanh vốn đang chăm chú quan sát Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm, thấy thế lập tức cúi đầu, ai làm việc nấy: người thì tiếp tục khóc lóc, kẻ thì dập đầu xin tha mạng.
Đám thị vệ không dám động thủ kéo, chỉ cung kính bước tới mời Kỷ Duy Tâm: “Mời vương phi.”
Kỷ Duy Tâm khẽ liếc nhìn hai thị vệ, sau đó bước tới bên Nhạc Trạm, ghé sát vào tai hắn mà dặn dò: “Phụ thân ta tính tình nóng nảy, chàng hãy về trước báo cho mẫu thân ta biết. Có việc gì quan trọng, nhớ phải thương lượng cùng người.”
Nhạc Trạm gật đầu, ánh mắt tràn ngập lo lắng. Thấy hắn đã hiểu ý, nàng mới bình thản bước theo sau thị vệ.
Nhạc Trạm dõi mắt nhìn theo Kỷ Duy Tâm. Tới khi bóng dáng nàng khuất hẳn phía sau cửa điện, hắn mới quay đầu nhìn hoàng đế.
Hoàng đế cảm thấy rất bất lực: “Trẫm không cho phép đệ đi thăm là vì muốn tốt cho đệ.”
Nhạc Trạm nghe vậy, ánh mắt vẫn đầy phẫn nộ. Hắn lạnh lùng thốt ra một câu: “Hoàng thượng thật có lòng.”
Hoàng đế nghẹn họng, cảm thấy rất là bất đắc dĩ.
Ông ấy quả thực là vì nghĩ cho hắn.
Nơi lao ngục kia, chắc chắn là chốn tối tăm, vừa ẩm thấp, vừa dơ bẩn, lại còn có chuột bọ, gián nhện chạy khắp nơi. Nếu để hắn tận mắt thấy Kỷ Duy Tâm bị giam trong hoàn cảnh như thế, nhất định sẽ đau lòng khôn xiết, e rằng còn cố ý ở lại nơi đó để cùng nàng chịu khổ. Nhưng nếu như vậy, ai sẽ đứng ra điều tra minh oan cho nàng đây?
Ngự y chẩn mạch xong liền lui ra
Ngự y quỳ xuống trước mặt hoàng thượng, cung kính bẩm báo:
“Khởi bẩm hoàng thượng, thai khí của Thục phi nương nương còn chưa ổn định. Lần này sảy thai tuy không gây ảnh hưởng lớn, nhưng cần phải tĩnh dưỡng một thời gian mới không còn đáng ngại.”