Trăm Phương Nghìn Kế Muốn Khắc Phu

Chương 26

Hoàng đế khẽ gật đầu. Tam Nguyên công công lập tức phất tay, ra hiệu ngự y lui ra, rồi nhỏ giọng thưa:

“Hoàng thượng, ngài có muốn vào thăm nương nương không?”

Hoàng thượng phất tay, vẻ mặt lộ rõ sự chán ghét:

“Trở về cung Càn Thanh.”

Hoàng thượng đứng dậy, cất bước nhanh ra ngoài, khi đi qua chỗ Nhạc Trạm thì hơi dừng lại: “Đi theo trẫm!”

Nhạc Trạm tuy còn giận hoàng thượng, nhưng nghĩ đến nơi này là tẩm cung của Thục phi thì hắn không muốn ở lại lâu thêm, đành theo chân người rời khỏi.

Ra khỏi cung Vĩnh Thọ, đi thêm một đoạn, hoàng thượng chợt dừng bước, quay người đối mặt với Nhạc Trạm: “Đệ định giận dỗi với trẫm đến bao giờ? Hiện tại chuyện cấp bách nhất là nghĩ cách cứu đệ muội ra ngoài. Đệ chỉ biết giận dỗi thì có ích gì?”

Nhạc Trạm lạnh mặt, ánh mắt hờ hững, đáp lời:

“Không cần hoàng thượng lo lắng, thảo dân sẽ tự mình tìm cách.”

Thảo dân? 

Hoàng thượng nghe xong liền siết chặt nắm tay, tức giận đến mức muốn bóp ch ết tên tiểu tử chết tiệt này ngay tại chỗ:

“Đệ đây là muốn đoạn tuyệt quan hệ với trẫm?”

Nhạc Trạm im lặng, ánh mắt lạnh nhạt như ngầm thừa nhận.

Hoàng thượng giận quá, vung tay đập vào gáy hắn một cái:

“Có tức phụ rồi là quên luôn huynh trưởng phải không? Trẫm khổ cực nuôi đệ bao nhiêu năm, đệ trả ơn trẫm như thế đó hả? Thảo dân? Được! Được lắm! Đã muốn làm thảo dân thì trẫm cho đệ toại nguyện !”

Nói xong, hoàng thượng phất áo bỏ đi, vừa sải bước, vừa giận dữ quát:

“Truyền chỉ! Truyền chỉ cho trẫm! Ninh Vương ngỗ nghịch bất kính, hủy bỏ thân phận vương gia, giáng làm thứ dân!”

Nhạc Trạm nghe xong, ban đầu còn có chút áy náy vì chọc giận hoàng đế, nhưng vừa nghe được câu đó thì trong lòng lại càng thêm tức tối. Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.

.............

Đến giờ cung yến, quan viên lần lượt vào cung. Kỷ tướng quân cùng phu nhân và Kỷ Trạch dắt tay nhau cùng tới nhưng chưa kịp bước qua đại môn đã thấy cung nhân tiến tới hành lễ, cung kính thưa:

“Kỷ tướng quân, Kỷ phu nhân, Kỷ tiểu tướng quân, vương gia đã đợi chư vị ở thiên điện từ lâu.”

Kỷ tướng quân nghe vậy, lập tức cười lớn, nét mặt vui mừng khôn xiết:

“Mau dẫn đường! Mau dẫn đường!” 

Ông ấy đã lâu lắm rồi chưa được gặp nữ nhi bảo bối của mình nên nhớ muốn chết.

Vu thị cũng mỉm cười:

“Làm phiền công công dẫn đường.”

Khi vào tới thiên điện, Kỷ tướng quân không kìm được mà dõi mắt nhìn quanh:

“Duy Tâm đâu? Nữ nhi của ta đâu?”

Vu thị bật cười:

“Ông nhìn xuống đất là đang tìm cái gì? Nữ nhi bảo bối của ông chẳng lẽ lại từ dưới đất chui lên sao?”

Kỷ tướng quân cười ha ha. Kỷ Trạch đứng cạnh không nhịn được cũng cười, liền bị phụ thân gõ một cái:

“Con cười cái gì? Chuyện này liên quan gì đến con?”

Kỷ Trạch: “...”

Nhạc Trạm nghe thấy tiếng bèn chạy chậm ra đón.

Kỷ tướng quân lướt qua vai hắn nhìn nhưng vẫn không thấy nữ nhi bảo bối của mình thì liền cao giọng gọi:

“Duy Tâm? Kỷ Duy Tâm? Nữ nhi ngoan của ta đâu? Mau ra đây gặp phụ thân con!”

“Nhạc phụ đại nhân, người đừng gọi nữa. Nàng ấy không có ở đây.”

Nhạc Trạm vừa nói, hốc mắt đã đỏ hoe, chưa dứt lời đã quỳ sụp xuống trước mặt Vu thị:

“Nhạc mẫu đại nhân, ta có chuyện cần nói với người.”

Kỷ tướng quân thấy thế giật nảy mình, lập tức kéo phu nhân lùi lại một bước. Ông ấy bối rối hỏi:

“Có chuyện thì nói, đang yên đang lành sao tự dưng vương gia lại quỳ?”

Nhạc Trạm muốn nói lại thôi:

“Nhạc phụ đại nhân, người có thể bịt tai lại trước được không?”

Kỷ tướng quân: “…”

Vu thị đỡ hắn dậy:

“Có gì cứ đứng lên rồi hãy nói.”

Nhạc Trạm đứng dậy, cúi thấp đầu, nhẹ giọng thưa:

“Nương tử bị giam vào phủ Tông Nhân rồi.”

“Cái gì?”

Nghe được tin dữ, Kỷ tướng quân không ngoài dự liệu của Kỷ Duy Tâm, lập tức nhảy dựng lên:

“Chuyện này là sao? Kẻ nào dám giam nữ nhi bảo bối của ta? Xem lão tử có đánh chết hắn không!”

Vu thị vừa nghe xong lời của Nhạc Trạm, sắc mặt đã trầm xuống, thế nhưng thấy tướng công nhà mình hùng hổ như vậy, bà ấy chỉ biết thở dài, ngữ khí pha chút bất lực:

“Ông nói cái gì đấy?! Trong hoàng cung này, còn ai có cái lá gan này?”

Kỷ tướng quân lập tức thu lại khí thế, yếu ớt đáp:

“Là… hoàng thượng?”

Vu thị cụp mắt. Kỷ tướng quân cũng tự giác ngậm miệng, không dám ho he thêm nửa lời. Trong thiên hạ này, ngoại trừ nương tử của ông ấy thì chỉ có một người mà ông không dám đánh, đó chính là hoàng thượng!

Nhạc Trạm kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối cho bọn họ nghe.

Kỷ tướng quân nghe xong, nổi giận đùng đùng, tay vỗ mạnh lên bàn:

“Nhất định là Thục phi kia cố ý hãm hại Tâm Tâm! Hoàng thượng đúng là hồ đồ, không phân rõ thị phi!”

Kỷ Trạch cũng nhíu mày đồng tình, nhưng ngay sau đó, hắn tỏ vẻ khó hiểu, hỏi:

“Nhưng Thục phi vô duyên vô cớ, tại sao lại phải hãm hại Tâm Tâm? Chuyện này có lợi gì đối với nàng ta?”

Chuyện này thật sự khiến người ta khó hiểu. Những âm mưu hãm hại thế này vốn là chiêu trò thường thấy trong hậu cung để tranh sủng. Thế nhưng Kỷ Duy Tâm không phải phi tần của hoàng thượng, giữa nàng và Thục phi hoàn toàn không có xung đột lợi ích. Vậy thì việc Thục phi dồn sức bày mưu hãm hại một vương phi chẳng liên quan đến mình, rốt cuộc có ý gì?

Vu thị nhíu mày trầm tư. Kỷ tướng quân thì đứng chống nạnh, trợn mắt nhìn trời. Nhạc Trạm lúc này cũng đã bình tĩnh lại, sau khi nghiền ngẫm một hồi, hắn bỗng đưa ra một kết luận nghe hết sức hoang đường:

“Chẳng lẽ… nàng ta luôn thầm ái mộ ta, nên ghen ghét với nương tử của ta?”

Vu thị, Kỷ tướng quân, Kỷ Trạch:

“...”

 

Hai hổ tranh đấu

Điện Bảo Hòa.

Đã đến giờ diễn ra yến hội, bá quan văn võ dưới sự dẫn dắt của cung nhân lần lượt vào chỗ ngồi.

Hồ Đồ Đồ đi theo một thái giám bước đến vị trí của mình. Hắn nhìn Phong Minh ngồi ở phía đối diện, chợt nhíu mày.

Là tên ngốc nào xếp chỗ?! Cách xa như vậy chỉ nhìn được mà không sờ được là có ý gì?!

Thấy hắn khó chịu thì Phong Minh liền vui vẻ. Nàng ta nhìn hắn đầy khiêu khích còn lè lưỡi lắc đầu. Hồ Đồ Đồ nhìn biểu cảm đắc ý ấy của nàng ta thì không nhịn được mà bật cười. Hắn khẽ gật đầu với công công dẫn đường, sau đó lập tức vòng qua đối diện, tiến thẳng về phía Phong Minh.

Phong Minh vừa thấy tình thế không ổn, lập tức rụt cổ. Nàng ta nghiêng đầu định tìm người bên cạnh trò chuyện, nhưng vừa quay lại đã đối mặt với một lão nhân thần sắc nghiêm nghị, chẳng chút hòa ái. Vừa nhìn, nàng ta liền nhận ra vị này chính là sử quan nổi tiếng bảo thủ cố chấp - Hứa Niên Tri.

Nhìn quanh một lượt, bên dưới toàn là những lão nhân tóc bạc phơ. 

Con mẹ nó, là tên cháu chắt nào xếp chỗ ngồi? Mau đứng ra đây cho lão nương! Ta đảm bảo không đánh chết ngươi!

Hồ Đồ Đồ tiến đến bên cạnh nàng ta, cười nhã nhặn, chào hỏi người bên trái:

“Hôm nay khí sắc của Lưu đại nhân quả là tốt, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Xem ra vị thần y kia thực sự có bản lĩnh.”

Phong Minh nghe vậy, tò mò nhìn sang, nhưng suýt nữa ngã khỏi ghế vì kinh ngạc. Đối diện với sắc mặt trắng bệch, thần thái mệt mỏi của Lưu đại nhân, nàng ta dùng ánh mắt khinh thường lườm Hồ Đồ Đồ: Ngươi bị mù rồi hả?

Hồ Đồ Đồ không chút bối rối, khẽ đặt tay lên vai nàng ta, tiếp tục trò chuyện cùng Lưu đại nhân. Sau vài câu khách sáo, hắn đổi chủ đề:

“Lưu đại nhân, chẳng hay có thể nể mặt bản quan mà đổi chỗ ngồi không?” Hắn chỉ tay về phía đối diện: “Chỗ của bản quan ở đó.”

Thân phận Lưu đại nhân vốn thấp hơn hắn một bậc, ông ấy chỉ nhíu mày liếc qua tay Hồ Đồ Đồ đang đặt trên vai Phong Minh, rồi khẽ gật đầu đồng ý.

Hồ Đồ Đồ mỉm cười cảm tạ: “Làm phiền Lưu đại nhân rồi.”

Thỏa mãn khi đạt được điều mình muốn, vẻ mặt Hồ Đồ Đồ tràn đầy gió xuân. Sau khi đổi chỗ, hắn tự tay rót trà cho Phong Minh, nhướng mày hỏi:

“Quận chúa cảm thấy mắt nhìn người của vi thần không tốt sao?”

“Không chỉ là không tốt, mà còn mù hẳn rồi!” Nàng ta không chút nể nang đáp.

Hồ Đồ Đồ cười khẽ, rót trà cho mình, thong thả giải thích:

“Quận chúa không biết đấy thôi. Lưu đại nhân gần đây mắc phải một căn bệnh kỳ lạ, nằm liệt giường suốt ba tháng, khắp nơi tìm đại phu nhưng không ai chữa khỏi. May mắn gia quyến tìm được một thần y tận Giang Bắc, bệnh tình của ngài ấy mới dần khá lên. Nếu quận chúa từng thấy dáng vẻ của ngài ấy trên giường bệnh, hẳn cũng như vi thần, cảm thấy hôm nay khí sắc của Lưu đại nhân đã khá hơn nhiều.”

Phong Minh bĩu môi, vẻ chẳng mấy tin tưởng. Bất ngờ, nàng ta đứng bật dậy, chạy như bay về phía trước, hớn hở gọi lớn:

“Đại biểu ca!”

Cùng lúc ấy, quan viên đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô lớn:

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Hoàng đế bước nhanh, tay phất nhẹ:

“Bình thân.”

Giọng nói mang theo chút gấp gáp, khiến mọi người thoáng ngạc nhiên. Khi vừa đứng dậy, bọn họ chỉ kịp thấy một bóng áo tím vụt qua trước mặt, quay đầu lại đã thấy Ninh Vương phủ phục dưới chân hoàng đế, khóc lóc thảm thiết:

“Hoàng huynh, cầu xin huynh thu hồi thành mệnh! Phủ Tông Nhân là nơi không dành cho người ở, nương tử của đệ tuyệt đối không thể nào chịu nổi!”

Hắn ôm chặt lấy chân hoàng đế, khóc đến mức ruột gan đứt đoạn:

“Hôm nay huynh mà không đồng ý, đệ liền chết cho huynh xem!”

“Khốn nạn!” Hoàng đế giận dữ, cầm tách trà ném thẳng tới:

“Đứng lên ngay! Mặt mũi của trẫm bị đệ làm mất sạch rồi!”

Ninh Vương vẫn quỳ, nước mắt lã chã:

“Hoàng huynh, xin huynh tha cho nương tử của đệ, nàng ấy thực sự bị oan…”

“Oan uổng? Vậy thì ngoại tôn của lão thần chẳng phải còn oan hơn sao?”

Một vị lão nhân đầu bạc bước ra, thân vận mãng bào đen, thắt lưng đính huyết ngọc đỏ rực. Ông ta cúi người hành lễ, trầm ổn mà uy nghi:

“Lão thần bái kiến hoàng thượng.”

Hoàng đế xua tay: “Ái khanh bình thân.”

“Tạ hoàng thượng.”

Dẫu đối diện với thiên tử, tư thái của ông ta vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh. Ông ta thẳng lưng đứng dậy, ánh mắt từ tốn quét qua bốn bề. Quần thần thấy vậy, ai nấy đều cúi đầu cung kính hành lễ:

“Thần bái kiến Quế tướng.”

Quế Ỷ Sơn khẽ gật đầu, nói:

“Chư vị không cần đa lễ.”

Thanh âm trầm ổn, không giận mà uy.

Ngay sau lưng ông ta là gia quyến của Kỷ tướng quân. Kỷ tướng quân lộ rõ thần sắc giận dữ. Vu thị và Kỷ Trạch đi bên cạnh, mặt mày cũng nặng nề không vui. Ba người hành lễ trước hoàng thượng, sau đó ngồi xuống.

Quần thần đồng loạt quay sang hành lễ bái kiến Kỷ tướng quân, nhưng ông ấy chỉ lạnh lùng ngó lơ, không thèm đáp lại.

Cử chỉ này giữa triều đường, trước mặt thiên tử, quả là đại bất kính. Quế tướng bèn cười lạnh, nói từng chữ mỉa mai:

“Người ta thường nói, Kỷ tướng quân tâm cao khí ngạo, nay xem ra quả chẳng sai. Ngay trước mặt bệ hạ mà cũng dám ngang tàng như vậy, hèn chi dạy ra một nữ nhi lòng dạ độc ác như thế!”

“Ngươi nói lại lần nữa thử xem?”

Kỷ tướng quân gầm lên, đập mạnh bàn khiến nó bắ n ra xa, xắn cao ống tay áo, toan xông lên động thủ. Quần thần hoảng hốt tột độ, còn thị vệ thì vội vàng nhào tới ngăn cản.

“Đều dừng tay hết cho trẫm! Trong mắt các ngươi còn có trẫm hay không? Hoàng cung là nơi để cho các ngươi làm càn sao”

Hoàng thượng giận dữ đập bàn, chỉ vào Kỷ tướng quân mà mắng:

“Kỷ Hữu Vi! Ai cho ngươi cái gan dám ngang ngược trước mặt trẫm?!”

Kỷ tướng quân vùng khỏi vòng tay ngăn cản của thị vệ, hừ lạnh một tiếng, phất mạnh tay áo tỏ vẻ không phục.

Thực ra, nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Kỷ tướng quân bất kính như vậy với hoàng đế. Hành động ấy xuất phát từ việc ông ấy tranh cãi với Quế tướng ở trước cung Càn Thanh nhưng hoàng thượng lại tỏ ý nghiêng về phía Quế tướng, khiến trong lòng Kỷ tướng quân khó chịu.

Quế tướng đứng bên cạnh xem kịch vui liền ra vẻ trào phúng:

“Kỷ tướng quân thật khéo dạy con! Nữ nhi ngươi mưu hại hoàng tự, ngươi thì khinh thường thiên uy. Người nhà họ Kỷ các ngươi, quả thật khác người một cách xuất sắc!”

Nhạc Trạm đứng dậy từ dưới chân hoàng thượng, đôi mắt sắc bén trừng ông ta:

“Khác người cái đầu ngươi! Xuất sắc cả họ nhà ngươi!”

Hoàng thượng hận rèn sắt không thành thép, liền giơ chân đá Nhạc Trạm:

“Câm miệng! Cút sang một bên cho trẫm!”

Nhạc Trạm không né tránh, âm thầm hứng trọn cú đá, vẻ mặt oán hận nhìn chằm chằm Quế tướng. Bị hoàng đế đá xong, Nhạc Trạm quay đầu lại nhìn ông ấy một cái, ánh mắt có chút lạnh nhạt.

Hoàng thượng giật mình, định nói gì đó nhưng Nhạc Trạm đã quay người, đứng thẳng lưng bên cạnh Kỷ tướng quân, giằng co với Quế tướng, tư thái chọn phe rất rõ ràng.

Hoàng thượng nhức đầu không thôi.

Một đám người chẳng ai khiến trẫm bớt lo!

Quế tướng nhếch môi cười khinh bỉ, quỳ xuống dập đầu, giọng nói dõng dạc:

“Ninh Vương phi mưu hại hoàng tự, lòng dạ hiểm độc. Thần khẩn cầu bệ hạ nghiêm trị, trả lại công bằng cho Thục phi!”

Hai nhi tử của ông ta cùng đám môn sinh theo sau cũng đồng loạt quỳ xuống.

Kỷ tướng quân nhìn thấy vậy, cũng lập tức đi tới trước mặt hoàng đế quỳ xuống:

“Bệ hạ, nữ nhi của thần tuy tính tình nóng nảy, nhưng tâm địa thiện lương, tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện hại người. Xin bệ hạ minh xét!”

Không cần nhắc, Vu thị, Kỷ Trạch cùng Nhạc Trạm cũng đồng loạt quỳ theo.

Quần thần xung quanh hết nhìn trái lại nhìn phải, vẫn chưa rõ ngọn ngành sự việc, nhưng đại khái đã đoán ra được đây là màn tranh đấu gay gắt giữa hai phe. Một bên là Quế tướng tố nữ nhi của Kỷ tướng quân mưu hại hoàng tự trong bụng nữ nhi của ông ta, một bên là Kỷ tướng quân khăng khăng nói nữ nhi của mình vô tội. Suy cho cùng, đây là cuộc chiến không đội trời chung giữa Quế tướng và Kỷ tướng quân.

Chúng thần trầm ngâm cân nhắc hồi lâu, những ai đã chọn phe thì vững vàng đứng về phe của mình, những ai trung lập thì tiếp tục lặng lẽ đứng ngoài cuộc. Thế là phía sau Kỷ tướng quân và Quế tướng lại xuất hiện thêm một hàng đầu người đen kịt. Hoàng thượng thấy cảnh này, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Phong Minh thấy tình thế như vậy, chẳng nói chẳng rằng quỳ xuống bên cạnh nhị biểu ca yêu quý của mình, ngước mặt lên, giận dữ nhìn đại biểu ca "không phân rõ trắng đen", ánh mắt như thầm trách: Huynh thật khiến ta quá thất vọng!

Hồ Đồ Đồ chau mày. Vốn dĩ, hắn không thích nhúng tay vào mấy chuyện rối ren như thế này, nhưng nay vị hôn thê của mình đã đứng về một bên, hắn mà không tỏ rõ thái độ thì e sẽ bị ghi thù nặng nề. Sau một hồi trầm tư, hắn đại khái cũng đã hiểu rõ ngọn ngành sự việc. May mắn thay, nương tử tương lai của hắn đứng về phe chính nghĩa, vậy nên hắn cũng không cần làm việc trái với lương tâm.

Hắn thở dài một tiếng, bước lên chắp tay trước hoàng đế, nói:

“Hoàng thượng, vi thần cho rằng chuyện này e rằng có uẩn khúc, chi bằng tra xét rõ ràng rồi mới luận tội cũng không muộn.”

Hoàng thượng đang tựa người trên long ỷ, vẻ mặt mệt mỏi, nghe vậy liền ngẩng đầu, hờ hững liếc mắt nhìn hắn:

“Cung nữ ở cung Vĩnh Thọ tận mắt chứng kiến, há lại có uẩn khúc gì nữa?”

Hồ Đồ Đồ khẽ lắc đầu, đáp:

“Hoàng thượng tài cao hiểu rộng, hẳn đã từng nghe qua câu này: Mắt thấy chưa chắc là chân tướng.”

Thấy hoàng thượng gật gù, tỏ vẻ suy nghĩ, hắn liền tiếp lời:

“Vi thần có quen biết Đại Lý Tự thiếu khanh nhiều năm, từng nghe ngài ấy nói không dưới một lần rằng, khi phá án, điều cốt yếu nhất chính là động cơ của kẻ phạm tội.” Hắn quay sang nhìn Quế tướng, hỏi:

“Xin hỏi Quế tướng, ngài một mực khăng khăng rằng Ninh vương phi cố ý mưu hại, vậy động cơ của nàng ấy là gì?”

“Cái này…”

Dù Quế tướng dày dạn kinh nghiệm chốn quan trường mấy chục năm nhưng trong thoáng chốc cũng bị hỏi đến á khẩu.

Kỷ Duy Tâm trước giờ chỉ đắc tội với Thục phi một lần, chính là khi ở Ngự hoa viên, nàng thẳng tay tát Thục phi một bạt tai, sau đó còn thêm một cú đá của Nhạc Trạm. Nhưng đáng tiếc thay, Thục phi xưa nay vốn ngạo mạn, chuyện đó làm mất mặt nàng ta, nên nàng ta chẳng hề kể lại chi tiết với Quế tướng, chỉ nói một câu qua loa rằng mình bị ức hiếp. Nhưng bị ức hiếp thế nào, nàng ta lại không nói rõ.

Trong mắt người ngoài, Kỷ Duy Tâm và Thục phi vốn không oán không thù, vì vậy ông ta nhất thời cứng họng.

Hoàng thượng thầm thở phào một hơi, rồi chậm rãi nói:

“Hồ ái khanh nói rất có lý. Trẫm cũng thấy chuyện này có điều khó hiểu. Vậy cứ điều tra rõ ràng rồi mới quyết định.”

Ông ấy suy nghĩ một lát, rồi nói:

“Đức phi xưa nay luôn công bằng, chuyện này cứ giao cho nàng ấy xử lý đi.”

Quế tướng vừa định phản bác, thì Nhạc Trạm đã nhanh miệng hô lên:

“Hoàng thượng anh minh!”

Phía sau, hai mươi mấy người cũng đồng thanh hô lớn:

“Hoàng thượng anh minh!”

Lúc này, Quế tướng chẳng còn cách nào xen lời vào được nữa.

Nhạc Trạm hớn hở chạy tới, ôm chặt lấy Hồ Đồ Đồ: “Huynh đệ tốt!”

Bình Luận (0)
Comment