Hồ Đồ Đồ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, định đẩy hắn ra, thì thấy Phong Minh cũng nhảy đến, ánh mắt nhìn hắn có phần kính nể hơn trước, nàng ta nói: "Hồ Đồ Đồ, không ngờ ngươi cũng có bản lĩnh đấy. trong đám đông mà cũng xoay chuyển tình thế được, thật lợi hại!"
Hồ Đồ Đồ nhướng mày, mỉm cười nhẹ nhàng.
Tình nhân của ai?Phủ Tông Nhân.
Ngày đầu tiên, Kỷ Duy Tâm bị nhốt vào một phòng giam tối tăm và ẩm ướt, không gian chật hẹp, lại tối mịt, chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng chiếu vào từ một cửa sổ sắt nhỏ ở phía trên.
Nàng bị giam vào gần buổi trưa, cả buổi chiều không có ai quan tâm, mãi cho đến khi trời tối, một người mới mở lỗ nhỏ ở dưới cửa sắt, ném vào một cái bánh bao vàng úa, bánh rơi xuống đất vang lên tiếng "bộp bộp".
Kỷ Duy Tâm ngồi trên đống rơm khô, vốn dĩ nàng không có tâm trạng ăn uống, càng không thể nhặt thức ăn từ dưới đất lên ăn, nhưng cái bánh bao kia lăn qua lăn lại rồi dừng lại ngay bên chân nàng. Nàng nhặt lên nhìn, cảm giác trong tay giống như cầm một cục đá vậy.
Nàng vung tay ném nó ra ngoài, bánh bao đập vào cửa sắt, "choang" một tiếng, vang vọng lại.
Không lâu sau, một bóng người xuất hiện bên ô cửa sổ nhỏ, ngay lập tức tiếng chìa khóa xoay trong ổ khóa vang lên. Nàng giật mình, không phải lính canh ngục nghe thấy tiếng động đến dạy dỗ nàng chứ?
Nàng vội vàng đứng dậy, làm bộ tư thế phòng vệ.
Cùng lúc đó, cửa được mở ra, Kỷ Duy Tâm vừa nhìn thấy người tới mặc trang phục giống với lính canh ngục, theo bản năng lùi lại một bước, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt người đó, nàng lập tức ngây người.
“Dịch Lâm? Sao ngươi lại tới đây?”
Dịch Lâm nói: "Vương gia không yên lòng, sai thuộc hạ đến xem vương phi." Nói rồi, hắn đưa cho Kỷ Duy Tâm một hộp thức ăn khá lớn.
Kỷ Duy Tâm nhận lấy hộp cơm, vừa cảm thấy tủi thân lại vừa cảm thấy an tâm. "Ngươi vào đây bằng cách nào? Chẳng phải hoàng thượng không cho phép ai thăm hỏi sao?"
“Vương gia cầu xin rất lâu, Hoàng thượng mới đồng ý.”
“Ồ, vậy... sao vương gia không tự đến?” Kỷ Duy Tâm có chút thất vọng.
Dịch Lâm nhận ra tâm trạng của nàng, giải thích: "Hoàng thượng đồng ý cho người thăm, nhưng yêu cầu duy nhất là vương gia không được vào. Người ở bên ngoài, Tam Nguyên công công đang ngăn cản."
Ngay bên ngoài, chỉ cách một bức tường...
Kỷ Duy Tâm thở dài, thật muốn gặp hắn.
Dịch Lâm quan sát xung quanh, nhíu mày, rồi nói với Kỷ Duy Tâm: "Vương phi chờ một lát." Nói rồi hắn cúi đầu bước ra ngoài.
Không lâu sau, hắn lại quay lại, theo sau là một công công và vài lính ngục, Dịch Lâm đứng ở cửa: "Vương phi ra đây, chúng ta đổi chỗ."
Kỷ Duy Tâm hoài nghi đi theo hắn, rất nhanh được dẫn tới một phòng giam lớn hơn hẳn, bên trong đầy đủ ánh sáng, khô ráo và thoải mái, còn có một chiếc giường! Mặc dù chỉ là một tấm ván gỗ, nhưng so với đống rơm khô trước đây thì phải gọi là xa hoa hơn rất nhiều!
Nhà ngục cũng có sự phân biệt đối xử, thật đáng xấu hổ!
Dịch Lâm dẫn nàng vào phòng giam, giúp nàng bày cơm xong thì rời đi. Đợi Kỷ Duy Tâm ăn no uống đủ, hắn lại vào, đưa cho nàng một con cào cào làm bằng cỏ: " Đây là Vương gia tự mình làm."
Kỷ Duy Tâm cầm con cào cào, cúi đầu, cảm thấy muốn khóc. "Nói với hắn là ta rất ổn, đừng lo lắng."
Dịch Lâm nói: "Vương gia nói, đợi vương phi ra ngoài rồi, ngài ấy sẽ biểu diễn uống canh mơ chua cho vương phi xem."
Biểu cảm của Dịch Lâm có chút khó hiểu, rõ ràng là không hiểu ý nghĩa của câu nói kỳ lạ này. Nhưng Kỷ Duy Tâm lập tức cười phá lên, ôm bụng cười đến ngã lăn ra trên giường.
Nói đến canh mơ chua, còn có một câu chuyện đằng sau.
Hôm ấy, ngày hè oi bức, thời tiết ngột ngạt, Kỷ Duy Tâm chán ăn, không muốn ăn cơm. Nhạc Trạm lo lắng đến mức quay vòng vòng, tìm đủ mọi cách để làm cho nàng những món thanh mát, dễ ăn. Thậm chí hắn còn vào trong cung vơ vét. Sau đó Đức phi nghe nói được chuyện này bèn giới thiệu cho Nhạc Trạm nhiều món ăn chua ngọt, trong đó có một món canh mơ chua.
Dù canh mơ chua không phải là món gì lạ, nhưng vì từ nhỏ Nhạc Trạm đã không thích ăn đồ chua, nên chưa từng thử qua món này. Quả Quả đứng bên cạnh mắt sáng lên, hô lớn: "Ngon lắm, ngon lắm!" Nhạc Trạm bị nhóc con nói đến mức thèm thuồng, bèn bảo phòng bếp làm một bát, kết quả vừa uống một ngụm đã muốn nôn ra ngay lập tức.
Cả đời hắn chưa từng uống qua thứ đồ dở tệ như vậy!
Hắn ói một hồi, khiến Đức phi và Quả Quả nhìn mà sững sờ.
Quả Quả ngây thơ hỏi: "Hoàng thúc, có phải thúc mang thai rồi không?"
Nhạc Trạm giận đến nỗi suýt nữa hất úp cả bát canh lên đầu tiểu gia hỏa: "Ngươi mới mang thai ấy!"
"Hoàng thúc dữ quá!" Quả Quả tỏ ra rất tủi thân, "Lúc trước ta thấy Huệ nương nương mang thai cũng ói như vậy."
Nhạc Trạm nghĩ canh này khó uống vậy chắc chắn nương tử của hắn cũng không thích, liền mang theo vài món ăn khác mà Đức phi giới thiệu về phủ. Khi gặp Kỷ Duy Tâm, hắn liền tức giận uy hiếp: "Nương tử, nàng phải đối xử tốt với ta. Nếu không sau này nàng mang thai, ta sẽ cho nàng uống canh mơ chua, làm nàng ói đến chết!"
Kết quả, Kỷ Duy Tâm nghe vậy mắt liền sáng lên, lập tức sai nhà bếp làm canh mơ chua, còn cho đá vào trụng nửa canh giờ rồi mới cho ra uống, quả thật là sảng khoái vô cùng!
Nhạc Trạm đứng bên cạnh nhìn nàng như nhìn một người mắc bệnh thần kinh. Kỷ Duy Tâm nghe nói hắn uống canh mơ chua sẽ ói liền cười cả buổi, cười xong rồi kéo hắn lại, ép hắn uống một ngụm lớn. Hắn quả thật lại nôn tới mức quay cuồng, Kỷ Duy Tâm lại cười to hơn.
Kể từ đó, mỗi lần Nhạc Trạm chọc giận Kỷ Duy Tâm, đều bị nàng bắt uống canh mơ chua.
Cuộc sống thật là quá khó khăn mà!
.............
Phủ Ninh Vương.
Trong đại sảnh, mọi người quây quần lại bàn bạc đối sách. Ba người nhà họ Kỷ, Nhạc Trạm, Phong Minh, Hồ Đồ Đồ cùng một số người khác ngồi vây quanh thành vòng tròn, ai nấy đều nhíu chặt mày, vẻ mặt trầm tư đầy lo lắng.
Bọn họ đã bàn bạc rất lâu, nhưng vẫn không có tiến triển gì.
Cũng phải, còn có thể nghĩ ra cách nào nữa đây? Ngoại trừ hai người liên quan trực tiếp, những người còn lại đều là người của cung Vĩnh Thọ, sớm đã thông đồng lời khai với nhau. Hiện giờ chứng cứ như núi, còn có thể lật ngược thế nào?
Ngoài mặt, Đức phi điều tra việc này, chỉ có thể tiến hành công khai, rất nhiều thủ đoạn không thể sử dụng. Những người ở đây chỉ có thể âm thầm điều tra, nhưng người thân cận bên cạnh Thục phi lại không dễ động vào, còn những người không quan trọng lại chẳng biết rõ nội tình.
Bọn họ đã bắt hai cung nhân để thẩm vấn suốt đêm, dùng đủ mọi cách nhưng chẳng thu hoạch được gì. Hai người kia quả thật không biết gì cả, chỉ biết rằng bên trên hạ lệnh bảo bọn họ khai như vậy. Thế nhưng, những người có mặt lúc sự việc xảy ra đều là thân cận của Thục phi, những người khác thật sự không tận mắt chứng kiến.
Một hồi thở dài đồng loạt vang lên, Phong Minh tức giận vỗ bàn:
"Thục phi quả thật độc ác! Đến cả cốt nhục ruột thịt của mình mà cũng nhẫn tâm ra tay! Đó là hoàng tự, nếu sinh ra có khi là hoàng tử. Đến lúc đó, cơ hội tranh đoạt ngôi vị hoàng hậu của ả không phải càng lớn hơn sao? Làm mất đi một hoàng tử chỉ để hãm hại vương tẩu, hành động này chẳng phải mất nhiều hơn được? Thật chẳng hợp lý gì cả!"
Vu thị nhíu chặt mày: "Đúng vậy, quả thật không hiểu nổi."
Hồ Đồ Đồ xoay xoay chén trà trong tay hai vòng, bỗng ngẩng đầu lên: "Trừ khi…"
Mọi người lập tức đồng loạt trừng mắt nhìn hắn: "Trừ khi cái gì?"
Hồ Đồ Đồ mím môi, dường như đang cân nhắc xem có nên nói ra điều tiếp theo hay không. Kỷ tướng quân nóng nảy:
"Đứa trẻ này! Có gì thì nói nhanh lên, sao lại cứ úp úp mở mở thế?"
Vu thị liếc ông ấy một cái.
Hồ Đồ Đồ đặt chén trà xuống, vẻ mặt nghiêm nghị:
"Trừ phi đứa trẻ kia có vấn đề gì đó, nếu không thì nàng ta hoàn toàn không có lý do làm vậy. Dù sao thì đứa trẻ này sẽ là con át chủ bài lớn nhất của nàng ta."
"Không thể nào, đứa trẻ chắc chắn không có vấn đề." Nhạc Trạm lập tức bác bỏ. "Hoàng huynh đối với hoàng tự luôn rất cẩn trọng. Sau khi biết Thục phi có thai, đã đặc biệt mời Từ thái y chẩn mạch lần nữa. Khi đó tình trạng của Thục phi rất bình thường. Nếu có vấn đề, với y thuật của thái y Từ nhất định sẽ phát hiện ra."
Hồ Đồ Đồ cúi đầu, chậm rãi nói: "Có lẽ… là vấn đề khác. Ví dụ như, đứa trẻ này… thật ra không phải của hoàng thượng."
Lời vừa dứt, cả căn phòng im phăng phắc.
Nhạc Trạm kinh ngạc nhìn Hồ Đồ Đồ, mất một lúc lâu mới phản ứng lại:
"Hồ Đồ Đồ, ngươi biết mình đang nói cái gì không? Nếu lời này mà truyền ra ngoài, ngươi sẽ mất đầu như chơi đấy!"
Hồ Đồ Đồ cũng nhìn thẳng vào hắn: "Nhưng đây là lý do hợp lý nhất để giải thích cho hành động của Thục phi, không phải sao?"
Nhạc Trạm đối diện với ánh mắt hắn hồi lâu, cuối cùng cũng thở dài chịu thua. Hắn ra lệnh cho Dịch Lâm:
"Ngươi vào cung một chuyến, xem trong cung Thục phi có gì bất thường không."
Dịch Lâm gật đầu: "Tuân lệnh."
...............
Hai ngày sau.
Trong ngục tối âm u lạnh lẽo, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có bóng tối bao trùm. Những mối nối trên tường được gắn vài cái đế đèn, mỗi đế treo một chiếc đèn dầu cũ kỹ, bám đầy bụi, ánh sáng leo lắt, yếu ớt.
Nhạc Trạm chắp tay sau lưng, chậm rãi bước vào, bị bụi bặm rơi xuống làm sặc đến mức ho khan vài tiếng. Dịch Lâm liền đưa cho hắn một chiếc khăn tay, hắn nhận lấy che mũi, đi đến chiếc ghế dựa bên trong. Khi nhìn thấy lớp bụi dày trên ghế, chân mày hắn liền cau lại.
Dịch Lâm nhanh nhẹn cởi áo ngoài của mình, trải lên ghế cho hắn ngồi. Nhạc Trạm hài lòng gật đầu, vén áo ngồi xuống.
Dịch Lâm quay lại ra lệnh cho đám tùy tùng phía sau: "Dẫn hắn ra đây."
Hai gã tùy tùng nhận lệnh, chẳng mấy chốc đã lôi một nam nhân bị trói chặt ra. Nhìn y phục trên người hắn, không ngờ lại là một thị vệ trong hoàng cung.
Tên thị vệ kia căm phẫn nhìn đám người trong phòng, khi nhìn thấy Nhạc Trạm thì hơi sững sờ, nhưng rồi lại đứng thẳng lưng, không nói không động.
Nhạc Trạm cười lạnh: "Quỳ xuống."
Tên thị vệ nghe vậy thì khịt mũi khinh thường, dáng vẻ vô cùng bất cần. Hắn vừa mở miệng định nói gì đó liền bị một cước đá vào sau đầu gối, hai chân lập tức khuỵu xuống. Hắn căm tức trừng mắt nhìn tên tùy tùng đã đá mình, muốn vùng dậy, nhưng lại bị một cú đạp mạnh vào ngực khiến hắn lập tức phun ra một búng máu.
Nhạc Trạm bỏ khăn tay ra khỏi mũi, mặt không biểu cảm đặt khăn ngay ngắn trên đùi, sau đó lạnh lùng hỏi:
"Ngươi và Thục phi có quan hệ gì?"
Người kia hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi nơi khác.
Nhạc Trạm cười khẩy: “Vênh váo cái gì? Chẳng phải chỉ là tình nhân của ngươi thôi sao?”
Tên nam nhân lập tức nổi giận, cố sức vùng lên, muốn lao tới chỗ Nhạc Trạm: “Không cho phép ngươi sỉ nhục Ninh Nhi!”
Thị vệ một bên vừa đá vừa đấm, đè hắn ngã xuống đất. Không ngờ Nhạc Trạm bất thình lình đứng dậy, thẳng chân đạp mạnh vào mặt hắn: “Đó là nữ nhân của hoàng huynh ta! Ngươi thì tính là thứ gì? Còn dám gọi Ninh Nhi? Chỉ là hai kẻ đê tiện, còn bày đặt giả vờ tình sâu nghĩa nặng!”
Hắn nói xong, lại đạp thêm một cước: “Ngươi chỉ là một con chó của Quế Ỷ Sơn, dám tranh nữ nhân với hoàng huynh ta? Còn dám sủa loạn trước mặt ta? Các ngươi thật sự nghĩ Nhạc gia ta dễ bị bắt nạt lắm sao?”
Nhìn xuống mũi giày, thấy vết máu loang trên mặt vải lụa trắng, Nhạc Trạm cau mày ghét bỏ. Hắn quay lại chỗ ngồi, vừa đặt chân xuống liền phất tay ra hiệu cho thị vệ: “Bản vương nhìn hắn là thấy chướng mắt, lôi đi đánh cho một trận rồi mang ra đây! Nhớ, đánh thì tránh mặt, bản vương không muốn thấy bộ mặt xấu xí của hắn, dễ gây dị ứng.”
Hai thị vệ lôi tên nam nhân đi. Dịch Lâm phất tay, lại thêm hai người bước vào phòng. Chẳng bao lâu sau, bên trong vang lên tiếng quyền cước cùng tiếng kêu thảm thiết. Nhạc Trạm lạnh lùng hạ lệnh: “Bản vương không muốn nghe thấy tiếng hắn nữa!”
Trong phòng lập tức im bặt, sau đó là tiếng xương gãy vang lên xen lẫn vài tiếng r3n rỉ thống khổ.
Chẳng mấy chốc, hai thị vệ lại lôi người ra, giờ đây hắn đã không còn chút sức lực mà chống cự. Nhạc Trạm vắt chân chữ ngũ, liếc hắn một cái đầy khinh thường, quay sang hỏi Dịch Lâm: “Đã tìm được người nhà hắn chưa?”
Mắt tên nam nhân lập tức ánh lên vẻ kinh hoàng. Dịch Lâm nhếch môi cười lạnh, đáp: “Thuộc hạ đã phái người đi đón, chắc ngày mai sẽ tới.”
Nghe đến đây, tên nam nhân kia lại cố vùng vẫy, nhưng xương cốt toàn thân đã gãy nát, dù giãy giụa cũng vô ích. Thị vệ lôi hắn quăng xuống đất, phủi tay với vẻ bực bội.
Nhạc Trạm nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng lạnh lùng phun ra một câu: “Quả nhiên kẻ xấu thì lắm chiêu trò!”
Hắn bước tới gần, tên nam nhân bị nhét giẻ vào miệng, sợ hãi nhìn hắn, miệng ú ớ không ngừng. Nhạc Trạm vứt khăn tay lên mặt hắn, chân giẫm mạnh, nghiến hai cái.
“Nghe nói ngươi với tiện nhân Quế Ninh kia là thanh mai trúc mã? Vậy Ninh Nhi của ngươi có biết rằng, trong khi ngươi hầu hạ nàng ta thì ở nhà ngươi vẫn nuôi một tiểu thiếp hay không?”
Nghe xong, người dưới chân hắn hoàn toàn từ bỏ ý định chống cự.
Có thai ba thángSau khi nghe tin phụ mẫu, tiểu thiếp chưa danh phận cùng con trai của hắn đều đã bị đưa đến, tên thị vệ tư thông với Thục phi cuối cùng cũng có dấu hiệu dao động. Dù sao việc hắn lén nuôi một tiểu thiếp sau lưng Thục phi, nếu để nàng ta biết được, cả nhà hắn đều sẽ xong đời.