Thục phi là loại nữ nhân kiêu ngạo. Dù nàng ta là kẻ một nữ hầu hai chồng, dù hắn chỉ là kẻ làm ấm giường không danh không phận, nhưng nàng ta vẫn yêu cầu sự trung thành tuyệt đối.
Dẫu Ninh Vương đã hứa rằng chỉ cần hắn ra mặt tố cáo Thục phi, gia đình hắn sẽ bình an vô sự, nhưng hắn vẫn chần chừ. Không phải vì không tin vào quyền lực của Ninh Vương, mà vì bản năng sợ hãi trước chủ nhân của một kẻ bị thuần dưỡng hàng chục năm. Từ nhỏ hắn đã không ít lần chứng kiến thủ đoạn của Quế tướng.
Nhạc Trạm thấy hắn do dự cũng không nhiều lời, quay lưng rời đi, để lại cho hắn thời gian suy nghĩ.
Chỉ là trước khi đi, hắn nói một câu: “Thời gian của ngươi không còn nhiều nữa. Ngày mai khi người nhà của ngươi tới, nếu bản vương vẫn chưa nhận được câu trả lời, thì sẽ giao cả đám người các ngươi cho Thục phi. Dùng vài mạng các ngươi để đổi lấy nương tử của ta, vậy cũng đủ rồi.”
Nghe đến đây, tên thị vệ lập tức bỏ ngay ý định suy nghĩ. Không đồng ý cũng phải đồng ý!
Nhạc Trạm vừa bước ra khỏi địa lao, một thị vệ đã vội vã chạy tới báo: “Hắn đồng ý rồi.”
Nhạc Trạm lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, chân không hề dừng lại.
Đêm đã khuya, hắn không về phòng mà đi thẳng ra cổng. Dịch Lâm thở dài: “Vương gia, ngài định đi đâu?”
“Phủ Tông Nhân.”
“Lại đi?”
“Lắm miệng!”
Hắn không muốn làm phiền người trong phủ đã yên giấc, liền dẫn Dịch Lâm đi bộ. Gần đến cửa, hai người trông thấy một ngục tốt cầm đèn lồ ng chạy vụt qua, trong miệng còn lẩm bẩm: “Quẹo trái, đi thẳng, quẹo trái.”
Bước vào phủ Tông Nhân, trước cửa nhà giam đang giam giữ Kỷ Duy Tâm, bọn họ thấy mấy tên ngục tốt đang đùn đẩy nhau.
“Ngươi vào đi!”
“Ta không dám, ngươi vào đi!”
“Ta cũng không dám… Thôi để tiểu Nhân vào!”
“Tiểu Nhân vừa đi gọi thái y rồi!”
Nhạc Trạm nhíu mày, bước tới gần. Dịch Lâm nâng cao đèn, ánh sáng hắt lên khuôn mặt Nhạc Trạm. Nhìn thấy hắn, đám ngục tốt lập tức quỳ rạp xuống: “Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng!”
Một dự cảm chẳng lành bỗng dâng lên, Nhạc Trạm trầm mặt, lạnh lùng quát: “Đã xảy ra chuyện gì? Nói!”
Bọn ngục tốt lắp bắp mãi, Nhạc Trạm tức giận quát lớn: “Không nói thì vĩnh viễn cũng không cần mở miệng nữa!”
Cuối cùng, một tên to gan run rẩy nói: “Bẩm… bẩm Vương gia, Vương phi… phát bệnh rồi…”
Nhạc Trạm giận dữ kéo hắn dậy: “Mau mở cửa!”
Tên tiểu ngục tốt run lẩy bẩy, vịn tường đứng lên, vội vã chạy vào trong, vừa sờ s0ạng tìm chìa khóa vừa lí nhí giải thích:
“Bẩm… bẩm Vương gia, hôm trước khi ngài đến, Vương phi vẫn còn khỏe mạnh. Nô tài không dám lơ là, cơm dâng nước rót chu đáo. Nhưng Vương phi dường như không quen đồ ăn ở đây, nhìn thấy là chán, ăn được vài miếng liền buồn nôn. Đến chiều nay thì bỗng dưng phát sốt…”
“Chiều nay phát sốt mà các ngươi dám kéo dài tới bây giờ mới báo?!” Nhạc Trạm giận dữ, tung một cước đá thẳng vào người hắn: “Nếu nàng ấy có chuyện gì, các ngươi đừng hòng sống!”
Tên ngục tốt bị đá bay tới trước cửa phòng giam của Kỷ Duy Tâm, đau đến khóc lóc bò dậy, run rẩy mở khóa. Cửa vừa mở, hắn lại bị Nhạc Trạm không chút lưu tình đá văng sang một bên.
Trong phòng giam, một góc lờ mờ ánh đèn leo lắt. Trên tấm phản gỗ, dưới lớp chăn gấm thêu hoa màu đỏ rực, một dáng người nằm co quắp. Nhạc Trạm lo lắng lao tới, nhìn thấy Kỷ Duy Tâm thu mình trong chăn, cả người khẽ run rẩy, đưa tay chạm vào trán nàng, chỉ thấy toàn mồ hôi lạnh.
Nhạc Trạm vội vàng kéo chăn ra định bế nàng dậy, nhưng vừa mất đi lớp chăn ấm, nàng liền kêu lên “Lạnh quá”.
Hắn tháo ngoại bào của mình khoác lên người nàng, rồi ôm ngang nàng lên, quay người bước ra ngoài.
Mấy tên ngục tốt canh ở cửa, không dám bước vào, thấy vậy lập tức nhào tới quỳ trước mặt hắn can ngăn:
“Vương gia không thể! Ngài không thể mang Vương phi ra ngoài!”
Nhạc Trạm đang ôm Kỷ Duy Tâm không tiện hành động. Dịch Lâm tự động bước lên, tung một cước đá văng cả bọn, mở đường dẫn Nhạc Trạm xông ra ngoài.
Người của phủ Tông Nhân, từ ngục tốt đến thị vệ, nghe thấy tiếng động cũng kéo đến ngăn cản. Dịch Lâm rút kiếm ra khỏi vỏ, chưa chém, chỉ quật vỏ kiếm, tên nào xông lên liền ngã lăn quay.
May mắn thay, phủ Tông Nhân cách phủ của Từ thái y rất gần. Nhạc Trạm ôm Kỷ Duy Tâm một mạch lao tới, tung chân đá văng đại môn của phủ bọn họ.
Từ thái y đang say giấc, bị Nhạc Trạm lôi từ trong ổ chăn ra. Nhìn thấy vẻ mặt hắn, Từ thái y biết có chuyện cấp bách, nên không rảnh trách cứ, chỉ vội khoác áo, mang theo hòm thuốc đi xem bệnh cho Kỷ Duy Tâm.
Kỷ Duy Tâm được đặt trong một gian phòng dành cho khách của Từ gia. Trong lúc Từ thái y bắt mạch, Nhạc Trạm sốt ruột đứng bên cạnh, vừa thấy Từ thái y thu tay, lập tức lao tới hỏi:
“Thế nào? Nàng ấy sao rồi?”
“Thân thể của vương phi hơi suy nhược, có lẽ do mấy ngày nay ăn uống không tốt.” Từ thái y khẽ vuốt râu, bình thản nói: “Cơ thể yếu dễ nhiễm phong hàn, dẫn đến phát sốt nhưng không có gì đáng ngại. Lão phu kê một đơn thuốc, uống vài thang bồi bổ là ổn. Phong hàn trong người vương phi không nặng, sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi.”
“Cái... cái gì? Thai nhi?” Nhạc Trạm tròn mắt kinh ngạc.
Từ thái y nhíu mày, không vui liếc nhìn hắn: “Nương tử của ngài mang thai ba tháng rồi, chẳng lẽ ngài không biết?”
Nhạc Trạm sững người, quay qua nhìn cái bụng dưới lớp chăn của Kỷ Duy Tâm, lại quay sang Từ thái y, chớp mắt ngơ ngác:
“Bụng nhỏ như thế này, làm sao mà biết được?”
Từ thái y khinh bỉ lườm hắn một cái:
“Đợi đến lúc vương phi sinh con mới nhìn ra có lẽ cũng không muộn.”
Nhạc Trạm gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng. Hắn bước đến bên giường, cẩn thận lật chăn lên định nhìn kỹ hơn thì bị Từ thái y quát một tiếng:
“Không được động lung tung! Nếu để vương phi bị nhiễm lạnh lần nữa, phong hàn trở nặng, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi!”
Nhạc Trạm giật nảy người, vội vàng kéo chăn đắp lại cho Kỷ Duy Tâm, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên xoa xoa bụng nàng qua lớp chăn, miệng cười toe toét.
Con của hắn đang ở trong này! Chỉ vài tháng nữa thôi là nó có thể ra ngoài nhảy nhót rồi. Thật thần kỳ!
Từ thái y nhìn vẻ ngây ngô của hắn mà không khỏi lắc đầu chán nản. Đưa đơn thuốc cho Dịch Lâm xong, ông ấy quay người bước ra ngoài.
Nhạc Trạm quay về giường, nhẹ nhàng trèo lên nằm cạnh Kỷ Duy Tâm. Hắn rón rén kéo chăn, chui vào trong, rồi vòng tay ôm nàng vào lòng. Ghé sát tai nàng, hắn khẽ thì thầm:
“Nương tử của ta thật giỏi quá! Mang theo một tiểu bảo bối chạy ba tháng mà vẫn không sao, thật đáng khen! Từ nay nàng chính là đại công thần. Thôi thì ta đành chịu thiệt, để nàng làm lão đại, nhi tử của chúng ta đứng thứ hai, còn ta xếp bét…”
Dịch Lâm cầm đơn thuốc theo Từ thái y ra ngoài bốc thuốc. Đến khi sắc xong, đã qua nửa đêm.
Nhạc Trạm cẩn thận đỡ Kỷ Duy Tâm ngồi dậy, để nàng tựa vào lòng mình, hắn kiên nhẫn đút thuốc cho nàng uống từng thìa một.
Nhạc Trạm ngồi canh bên giường Kỷ Duy Tâm cả đêm không hề chợp mắt, cứ cách một lúc lại đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán nàng. Đến gần hừng đông, cơn sốt cuối cùng cũng thuyên giảm đáng kể, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt nàng trong lòng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, Kỷ Duy Tâm bị đánh thức bởi tiếng ồn ào ngoài sân. Nàng mở mắt, mất một lúc mới nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nàng ngồi dậy, định bước xuống giường, nhưng cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục khiến nàng choáng váng suýt ngã. Sau khi ngồi ổn định lại, nàng mới từ từ đi giày vào rồi bước ra ngoài.
Mở cửa ra, nàng thấy một hàng thị vệ mặc phục sức của phủ Ninh Vương đang đứng quay lưng về phía mình.
Nàng chọc chọc vào lưng một người đứng gần nhất. Hắn quay lại, vừa nhìn thấy nàng đã lộ rõ vẻ ngạc nhiên vui mừng:
“Vương phi, người tỉnh rồi?”
Phía sân trước, hai nhóm người đang đối đầu căng thẳng. Tiếng động từ phía Kỷ Duy Tâm khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng. Dịch Lâm đang đứng ở hàng đầu bên nhóm thị vệ, lập tức bước nhanh đến bên nàng:
“Vương phi đã thấy khá hơn chút nào chưa?”
Kỷ Duy Tâm gật đầu, ánh mắt nhìn về phía sân trước, hất cằm hỏi:
“Đang làm gì thế?”
Dịch Lâm đáp:
“Tối qua người bị sốt, vương gia cướp ngục đưa người đến phủ của Từ thái y. Sáng nay, người của phủ Tông Nhân đến yêu cầu mang người quay về, nhưng vương gia đã vào cung tìm bệ hạ rồi.”
Kỷ Duy Tâm thờ ơ đáp:
“Ồ. Vậy để ta về với bọn họ đi.”
Nói xong, nàng định bước xuống bậc thềm.
Dịch Lâm vội đưa tay cản lại:
“Không cần lo đến bọn họ. Người nên vào trong nghỉ ngơi đi. Thuộc hạ sẽ gọi người mang đồ ăn đến. Trước khi vương gia đi đã dặn, dù thế nào cũng sẽ không thể để người quay lại nơi đó nữa.”
Kỷ Duy Tâm thở dài:
“Như vậy mọi người sẽ rất khó xử...”
Dịch Lâm cười nhẹ, trấn an nàng:
“Những chuyện này người không cần bận tâm. Vương gia sẽ tự có cách giải quyết. Điều duy nhất người cần làm bây giờ là bồi bổ cơ thể cho thật tốt, chăm sóc cho hài tử trong bụng.”
Kỷ Duy Tâm ngẩn người, hai mắt mở to nhìn Dịch Lâm:
“Hài tử?”
Dịch Lâm gật đầu, nở một nụ cười:
“Đúng vậy, đã ba tháng rồi.”
Kỷ Duy Tâm chớp chớp mắt, sau đó bật cười.
Nàng khẽ đưa tay chạm vào bụng, cảm nhận rõ một sinh mệnh nhỏ bé đang hiện diện.
Nàng có hài tử rồi, ha ha...
Vân Hoa đến rồiSau khi Nhạc Trạm tố cáo chuyện Thục phi tư thông với thị vệ với hoàng đế, lại không thấy được sự phẫn nộ bùng nổ như trong tưởng tượng. Ngược lại, hoàng đế chỉ bình thản nói một câu "Trẫm biết rồi", rồi tiếp tục cúi đầu phê duyệt tấu chương.
Nhạc Trạm vừa kinh ngạc vừa lo lắng:
“Hoàng huynh, huynh bị tức đến ngớ người rồi sao?”
Hoàng đế không ngẩng đầu, đáp:
“Trẫm không sao.”
Nhạc Trạm không tin:
“Nghe được loại chuyện này mà huynh không có phản ứng gì sao?”
Hoàng đế gấp tấu chương lại, tựa người ra sau ghế, nhàn nhạt trả lời:
“Rất nhiều là đằng khác. Phẫn nộ, hiểu ra, khó xử… nhưng chủ yếu vẫn là ghê tởm.”
Nhạc Trạm thở dài:
“Đệ hiểu mà.”
Hoàng đế liếc hắn:
“Đệ thì hiểu cái gì? Nương tử của đệ đâu có cắm sừng cho đệ.”
Nhạc Trạm nghiêm túc nhìn hoàng đế, đáp:
“Đệ thực sự hiểu. Cảm giác này giống như khi đệ hôn nương tử của mình, cảm thấy môi nàng ấy ngọt ngào đến mức không thể ngừng hôn. Nhưng sau đó nàng ấy lại bảo đệ rằng vừa nãy nhi tử của huynh ăn mứt xong hôn nàng ấy, làm môi nàng ấy dính cả mật. Thật đấy, cũng có chút ghê tởm…”
Chủ yếu là lúc ấy hắn còn hôn rất lâu...Thật là, chỉ cần nghĩ tới thôi đã hận muốn ngứa răng. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, hắn đều muốn đánh tiểu tử Qủa Qủa kia một trận.
Hoàng đế không kiềm được bật cười thành tiếng:
“Cảm ơn câu chuyện này của đệ. Quả thật rất buồn cười.”
Nhạc Trạm xụ mặt, lườm hoàng đế một cái:
“Trong tình cảnh này mà còn có thể khiến cho hoàng thượng cười được, thần đệ thật là vinh hạnh.”
Hoàng đế xoa trán, nhìn vào đống tấu chương, rồi chậm rãi nói:
“Chuyện này tạm thời cứ để đó, không vội.”
Nhạc Trạm lại không hiểu, ngay lập tức hỏi lại:
“Vì sao? Huynh có thể nhẫn nhịn được sao?”
Rồi đột nhiên hắn tự hiểu ra vấn đề, lại thở dài:
“Thật ra, nếu công khai chuyện này, Thục phi ắt hẳn sẽ khó tránh khỏi cái chết. Dù không liên lụy đến Quý gia, nhưng tình cảnh của bọn họ chắc chắn sẽ rất xấu hổ. Chỉ sợ lão gian thần Quế Ỷ Sơn kia, ông ta có thể hành động trước chúng ta.”
Hoàng đế gật đầu, rồi chuyển sang hỏi:
“Vậy chuyện bên phía đệ tiến triển thế nào rồi? Đã tra rõ được vây cánh của Quế Ỷ Sơn chưa?”
Nhạc Trạm trầm giọng đáp:
“Vẫn chưa. Chúng ta đã gần như điều tra hết một lượt các quan viên trong triều, nhưng vẫn còn vài vị tướng nắm binh quyền, hiện vẫn chưa rõ hết, cần thêm thời gian để quan sát.”
Hoàng đế trầm tư rồi hỏi tiếp:
“Vô Thường Môn thì sao, có khó đối phó không?”
“Không khó, nhưng hiện tại chúng ta không thể công khai đối đầu với Quế Ỷ Sơn. Nếu không thì trực tiếp phái binh tiêu diệt là xong, nhưng bây giờ chỉ có thể chạy theo bọn họ, thật là quá bức bối!”
Hoàng đế cười khẽ:
“Thật sự làm khó đệ rồi.”
Sau đó, ông ấy suy nghĩ một lát rồi tiếp lời, “Nghe nói ở vùng Giang Bắc có một môn phái tên là Vô Ảnh Môn, đệ đã nghe qua chưa?”
Nhạc Trạm gật đầu:
“Có nghe qua, môn phái này quả thật rất kỳ lạ. Các đệ tử đều có võ công rất cao, thậm chí còn mạnh hơn cả Vô Thường Môn, nhưng bọn họ lại không quan tâm đ ến chuyện giang hồ, chỉ chú tâm vào kinh doanh. Sản nghiệp của bọn họ rất lớn, trải rộng khắp nơi, nghề nào cũng làm, suốt mười mấy năm qua đã tích lũy được tài sản không thể tưởng tượng được, giàu có đến mức có thể sánh ngang với quốc khố.”
Hoàng đế gật đầu: “Môn chủ của bọn họ tên là Tần Hạc, nghe nói có mối quan hệ sâu sắc với môn chủ của Vô Thường Môn - Tần Diệp. Nếu Vô Ảnh Môn có thể để cho chúng ta tùy ý sử dụng là tốt nhất, không thì bắt bọn họ đóng nhiều thuế hơn cũng được.”
Nhạc Trạm ngay lập tức phấn khích, giơ tay lên:
“Ý huynh là để cho ta đi Giang Bắc tìm Tần Hạc sao? Vậy ta có thể dẫn theo nương tử đi du ngoạn bằng công quỹ rồi! Tuyệt lắm!”
Hoàng đế tức giận cầm một quyển tấu chương ném vào đầu hắn:
“Mấy năm qua ta có phát thiếu tiền tiêu vặt của đệ sao?”
Nhạc Trạm vừa xoa đầu vừa cười:
“Ai bảo huynh phạt bổng lộc của đệ, giờ đệ không còn tiền để đi hẹn hò với nương tử nữa!”
Hoàng đế trực tiếp ném hết tấu chương trên bàn vào người hắn.
............
Nhạc Trạm vui vẻ cầm theo thánh chỉ “đi công tác bằng công quỹ” trở về phủ. Vừa đến cổng, hắn đã nghe thấy tiếng đàn du dương từ bên trong vọng ra.
Hắn cười tủm tỉm nghĩ thầm.
Nương tử nhà ta đúng là biết hưởng thụ!
Vừa quay đầu, hắn liền thấy tiểu gia đinh gác cổng đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy cảm thông.
“Làm sao vậy? Sao lại nhìn ta như thế?”
Tiểu gia đinh tặc lưỡi hai tiếng, ra vẻ nghiêm trọng nói:
“Vương gia, người mau vào đi, nhưng trước khi gặp vương phi, nhớ chuẩn bị kỹ lưỡng. Đeo bảo vệ đầu gối, ăn no bụng, hoặc tốt nhất là giả bệnh luôn đi!”
Nói xong, hắn làm bộ muốn đỡ Nhạc Trạm.
Nhạc Trạm trợn mắt, dùng tay đẩy hắn ra:
“Thần kinh!”
Đuổi tiểu gia đinh đi xong, Nhạc Trạm vừa bước vào phủ vừa lắng nghe tiếng đàn, trong lòng vẫn lâng lâng vui sướng. Nhưng đi được vài bước, hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Tiếng đàn này... nghe rất quen thuộc. Vừa đi vừa nhíu mày suy nghĩ, hắn cố lục lọi trí nhớ xem mình đã nghe qua ở đâu. Mãi không nhớ ra, hắn gấp đến mức suýt đập đầu vào cột hành lang.
Bỗng hắn đột nhiên vỗ mạnh vào trán: Đây chẳng phải là khúc nhạc mà Vân Hoa sáng tác sao?!
Khúc nhạc này có độ khó cực kỳ cao, ngoại trừ chính Vân Hoa và vài nhạc sư hàng đầu trong cung thì rất ít người có thể diễn tấu hoàn hảo được.
Vậy hiện tại là ai đang đàn mà lại dễ nghe như vậy? Không ngờ tới trong phủ Ninh vương của hắn còn có một nhân tài như thế này. Trước kia sao hắn lại không phát hiện ra nhỉ?
Nương tử nhà hắn thật đúng là một kho báu tiềm tàng!
Nghĩ như vậy, hắn vui vẻ híp mắt lại, thưởng thức âm nhạc, trong lòng rất đắc ý:
“Trình độ của Vân Hoa đúng là bậc nhất!"
Khúc nhạc này không phải chỉ là hay bình thường thôi đâu.
Nhưng khi lời vừa dứt, một giọng nói đầy bất ngờ, vui mừng, nhưng cũng đầy ý vị vang lên:
“Vương gia đã về rồi?”
Nhạc Trạm mở mắt, nhìn về phía trước thì thấy cách mình không xa, một đám người chen chúc nhau đứng thành một vòng, các nha hoàn và gia đinh đang thì thầm bàn tán. Hắn nhanh chóng đếm sơ qua, nhận ra đó hẳn là toàn bộ người hầu trong phủ. Có chuyện gì vậy?
Cùng lúc đó, tiếng đàn đột ngột im bặt.