Trăm Phương Nghìn Kế Muốn Khắc Phu

Chương 29

Đám đông tự giác tách ra, nhường cho hắn một lối đi. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, có người thương cảm, có người lo lắng, cũng có kẻ tỏ ra hả hê. Nhạc Trạm nhíu mày nhìn mọi người, trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng vẫn cất bước đi về phía trước theo lối vừa được mở.

Hắn cứ ngỡ trong sảnh có khách, nào ngờ chẳng thấy ai, chỉ có hai chén trà đã nguội lạnh.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn đi xuyên qua sảnh chính, tiếp tục bước vào hậu viện phía sau. Trong hậu viện trồng đủ loại hoa cỏ, cây cối. Nếu là mùa hè, hẳn cảnh sắc sẽ rực rỡ muôn phần, còn bây giờ e chỉ còn hoa quế và mộc phù dung khoe sắc.

Hắn vừa rẽ vào hành lang, quả nhiên một làn hương hoa quế thoảng qua, nhẹ nhàng bao trùm lấy không gian. Lúc này trong lòng hắn toàn là hiếu kỳ, chẳng còn tâm trí để thưởng thức hương thơm hay phong cảnh. Những đóa phù dung đã ngả màu đỏ sẫm, nhưng hắn cũng chẳng màng ngắm nghía, chỉ nhanh chân tiến về phía trước. Đi được vài bước, hắn bỗng giật mình dừng lại, vội lùi lại phía sau, nấp sau bụi cây.

Trời ơi trời ơi, hắn vừa nhìn thấy gì?! Vân Hoa?! Sao y lại ở trong phủ hắn, còn ngồi cùng nương tử của hắn nữa?! Hỏng rồi, chắc chắn nương tử sẽ lại tức giận, hắn sắp gặp tai họa rồi! Thảo nào vừa rồi mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt như thế!

Hỏng bét rồi! Cứu mạng a!

Vân Hoa Vân Hoa

Kỷ Duy Tâm cùng Vân Hoa đang ngồi bên bàn đá dưới tán cây quế, cách sảnh tiếp khách chẳng bao xa. Gần đến mức tiếng hô lớn của tiểu gia đinh vừa rồi truyền đến tai cả hai người rõ mồn một, khiến Vân Hoa dừng tay đang đàn.

Từ sảnh chính đến hậu viện phải băng qua hành lang dài quanh co, khúc khuỷu, đương nhiên phải đi vòng vèo một đoạn. Nhưng chuyện đó không hề ngăn cản tầm mắt của bọn họ dõi theo Nhạc Trạm ngay từ khi hắn vừa đặt chân tới hành lang.

Kỷ Duy Tâm điềm nhiên nâng chén trà, phong thái nhàn nhã ung dung. Ở phía đối diện, Vân Hoa với dung mạo thanh tú, khí chất ôn nhuận tựa ngọc, trông bình thản nhưng vẫn ánh lên nét trầm tư khó đoán.

Nhạc Trạm nấp sau bụi cây, chẳng dám bước ra. Ánh mắt Kỷ Duy Tâm khẽ liếc qua hướng hắn trốn, rồi lập tức thu hồi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền:

“Ta đếm đến ba, nếu trước khi ta đếm xong mà chàng chưa ra đây, hậu quả tự chịu.”

“Một…”

Chữ “một” vừa dứt, Nhạc Trạm đã lao ra, trực tiếp nhảy khỏi lan can bên hành lang, chạy như bay đến bên cạnh Kỷ Duy Tâm rồi ngồi xổm xuống:

“Ta tới rồi đây!”

Vân Hoa khẽ bật cười:

“Không ngờ vương gia còn có một mặt đáng yêu như thế.”

Y nhàn nhã đứng dậy, cúi người thi lễ với Nhạc Trạm:

“Tham kiến vương gia.”

Nhưng ánh mắt Nhạc Trạm lại chỉ chăm chăm nhìn Kỷ Duy Tâm, phất tay qua loa:

“Không cần đa lễ.”

Vân Hoa trở lại bên cây đàn cầm, những ngón tay thon dài khẽ lướt qua dây đàn, khóe miệng hắn khẽ cười:

“Gần đây ta mới sáng tác một khúc nhạc mới, không biết vương gia có hứng thú nghe thử không?”

Lúc này, ánh mắt Nhạc Trạm mới miễn cưỡng rời khỏi người Kỷ Duy Tâm, liếc nhìn Vân Hoa một cái, lập tức than thở:

“Sao ngươi lại đến đây?”

Vân Hoa nhướng mày, cố ý hỏi:

“Ý của vương gia là không hoan nghênh ta?”

Nhạc Trạm không đáp, nhưng ánh mắt lại viết rõ ràng: Đúng thế, ngươi thật thông minh!

Vân Hoa cúi đầu cười nhẹ, giọng nói mang theo chút cảm khái:

“Đã lâu không gặp, vương gia đối với ta nay lại xa cách đến vậy. Quả nhiên là ‘chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc’.”

Nhạc Trạm trừng mắt liếc y, sau đó vội vàng quay sang nhìn Kỷ Duy Tâm, vẻ mặt đầy sợ hãi:

“Nương tử, nàng đừng hiểu lầm, ta với y không có quan hệ gì bất chính!”

Kỷ Duy Tâm cười nhạt hai tiếng:

“Ta không tin.”

Nhạc Trạm lập tức giơ tay thề:

“Những gì ta nói đều là thật, nàng phải tin ta! Ta tuyệt đối không thích kiểu nam nhân ẻo lả này!”

Khóe miệng Vân Hoa giật giật.

Kỷ Duy Tâm chậm rãi hỏi lại, giọng mang chút trêu đùa:

“Vậy ý chàng là... chàng thích kiểu nam nhân cao to lực lưỡng?”

Nhạc Trạm: “…”

Thấy hắn gấp đến mức sắp khóc, Kỷ Duy Tâm đột nhiên ôm bụng cười lớn. Nhạc Trạm ngơ ngác nhìn nàng, không hiểu nàng lại bày trò gì, nhưng hắn vẫn giơ tay ra che chắn hai bên người nàng theo bản năng.

“Trêu chàng thôi!” Kỷ Duy Tâm cười xong, đưa tay vuốt tóc hắn, dịu giọng: “Trước khi chàng về, Vân Hoa đã nói hết mọi chuyện rồi. Ta biết lần trước chàng tìm y đều là vì công vụ.”

Nhạc Trạm chu môi, vẻ mặt tủi thân, giọng điệu đầy oán trách:

“Người ta suýt nữa bị nàng dọa chết rồi!”

Một bên, Vân – hoàn toàn bị lãng quên – Hoa không nhịn được mà phun ra một ngụm trà.

Buồn nôn quá!

Nhạc Trạm bất ngờ bị trúng chiêu nhìn Vân Hoa bằng ánh mắt chán ghét tột cùng.

“Ngươi ghét bỏ ta chứ gì?”

Vân Hoa điềm nhiên thu lại khăn tay định đưa cho hắn, tự mình lau miệng, thản nhiên đáp:

“Không ghét bỏ.”

Nhạc Trạm: “…”

 

Đấu khẩu xong, hai người lập tức chuyển qua bàn chuyện chính.

Vân Hoa nói:

“Mấy hôm trước, Quế Tùng sau khi uống say đã buột miệng nói ra vài lời linh tinh. Nô gia nghe không rõ. Hắn có vẻ đang mắng mỏ một vị tướng quân họ Hùng nào đó. Ta cảm thấy trong lời nói ấy có ẩn tình, nên đến báo với vương gia.”

Quế Tùng là trưởng tử của Quế lão tặc. Hắn yêu Vân Hoa sâu đậm, thường xuyên tới chỗ y ngồi uống rượu. Tuy rằng hắn luôn cố ý tránh nói những chuyện trọng đại trước mặt Vân Hoa nhưng lâu rồi đương nhiên sẽ có lúc lộ miệng.

“Hùng tướng quân?” Nhạc Trạm trầm ngâm: “Có phải là Hùng Nại Bình - người trấn thủ Tây Bắc không?”

Ánh mắt Vân Hoa sáng lên:

“Chính là cái tên này.”

“Quế Tùng mắng thế nào?”

“Đại loại là không biết điều, ngu ngốc hết sức. Cụ thể ta không nhớ rõ.”

Nghe vậy, Nhạc Trạm thở phào nhẹ nhõm:

“Xem ra Hùng tướng quân vẫn chưa thông đồng với Quế lão tặc. Đây quả là tin mừng!”

Kỷ Duy Tâm gật đầu, vẻ mặt đăm chiêu:

“Hùng tướng quân xưa nay trung thành với vua, lại liêm khiết chính trực, không phải kẻ dễ dàng mưu phản. Phụ thân ta thường nhắc đến ông ấy, nói rằng trong tám đại danh tướng năm xưa, chỉ còn lại một mình ông ấy sống sót. Ông ấy đã tám mươi tuổi nhưng vẫn bám trụ nơi tiền tuyến chiến đấu, quả là một lão tướng đáng kính!”

Nhạc Trạm cũng cảm thán:

“Hoàng huynh mỗi năm đều triệu ông ấy hồi kinh, muốn ông ấy hưởng thụ tuổi già an nhàn, nhưng ông ấy kiên quyết không chịu, nói rằng sẽ mãi mãi bảo vệ biên cương Tây Bắc.”

Chợt nghĩ đến điều gì đó, Kỷ Duy Tâm khẽ thở dài:

“Chuyện này ta từng nghe phụ thân nói qua. Hùng tướng quân thời trẻ có hai người  huynh đệ kết nghĩa, đều là tướng quân trong quân đội. Ba mươi năm trước, trong chiến loạn Tây Bắc, cả hai đều hy sinh. Có lẽ việc ông ấy quyết tâm bảo vệ Tây Bắc cũng là vì hai người huynh đệ này.”

Sau một lúc cảm thán, Nhạc Trạm quay sang hỏi Vân Hoa:

“Còn tin tức nào khác không? Danh sách những kẻ cùng phe với Quế lão tặc, ngươi có lấy được không?”

Vân Hoa khẽ lắc đầu:

“Quế Tùng rất ít khi nhắc đến chính sự. Ta chỉ có thể thu thập được một ít thông tin từ những lời hắn vô tình buột miệng trong lúc say rượu. Việc lấy được danh sách là vô cùng khó. Tuy nhiên, có vài người hắn hay nhắc đến, khả năng lớn là đồng bọn của hắn: Lưu Trường Đông, Tạ Vân và Trương Thanh Chí.”

“Trương Thanh Chí?” Nhạc Trạm suy nghĩ một lúc rồi khẽ tặc lưỡi:

“Không ngờ hắn cũng về phe Quế lão tặc.”

Kỷ Duy Tâm tò mò hỏi:

“Trương Thanh Chí là ai? Hai người đầu ta có nghe qua, đều là quan lớn, nhưng cái tên Trương Thanh Chí này thì hoàn toàn xa lạ.”

Nhạc Trạm giải thích:

“Hắn là Trung đại phu tòng tứ phẩm. Nữ nhi của hắn từng được hứa hôn với ta, nàng còn nhớ không?”

Kỷ Duy Tâm ngạc nhiên, rồi như chợt nhớ ra điều gì:

“Là cái người từ tòng lục phẩm nhảy thẳng lên tòng tứ phẩm đó sao? Ta nhớ rồi, nữ nhi nhà hắn bị chàng khắc chết mà!”

“Ừ, chính là người đó.” Nhạc Trạm mỉm cười, khẽ giúp nàng vén mấy sợi tóc rũ xuống bên thái dương, ánh mắt dịu dàng như nước.

Nghe đến đây, sự tò mò của Kỷ Duy Tâm chợt nổi lên:

“Nói nghe xem, rốt cuộc đêm đó chàng đã làm gì mà vị tiểu thư họ Trương kia lại đang yên đang lành treo cổ tự sát?”

Nhạc Trạm gãi đầu tỏ vẻ vô tội:

“Ta đâu có làm gì. Chỉ là, có lẽ nàng ta không muốn gả cho ta. Khi ta đến thăm, đúng lúc bắt gặp nàng ta đang hẹn hò cùng với tình lang.”

Kỷ Duy Tâm kinh ngạc:

“...Vậy tức là nàng ta bị chàng bắt quả tang, rồi xấu hổ mà tự sát?”

“Cũng không hẳn.” Nhạc Trạm nghiêm túc suy nghĩ, rồi nói:

“Chắc là nàng ta tuẫn tình. Tình lang của nàng ta thấy ta xuất hiện thì hoảng loạn nhảy cửa sổ chạy trốn, ai dè té từ lầu hai xuống chết ngay tại chỗ. Trương tiểu thư nhìn thấy vậy, lập tức treo cổ tự vẫn.”

Kỷ Duy Tâm nghe mà ngây người:

“...” Ngã từ lầu hai xuống mà còn có thể ngã chết? Thật là một đôi uyên ương khổ mệnh!

Kỷ Duy Tâm nghiêm túc hỏi:

“Vậy ý chàng là khi nàng ta tự vẫn, chàng vẫn còn ở đó? Sao không cứu người?”

Nhạc Trạm chau mày, đáp lại cũng đầy vẻ nghiêm túc:

“Như vậy không hay lắm. Cầu chết là nguyện vọng của nàng ta, sao ta có thể miễn cưỡng ngăn cản? Chẳng phải chúng ta nên tôn trọng lựa chọn của người khác hay sao?”

Kỷ Duy Tâm: “...” Nói còn có vẻ rất có lý!

............

Ba tháng trôi qua, lệnh cấm túc tự khắc được giải trừ. Nhưng gần đây, thế cục triều đình bất ổn, vị Thừa tướng họ Quế kia bất kỳ lúc nào cũng có thể hành động. Vì không muốn để hoàng huynh đơn độc chiến đấu, Nhạc Trạm cũng bắt đầu những ngày tháng dậy sớm từ canh năm để vào triều.

Hôm ấy, khi màn đêm còn đang bao phủ, tiểu trợ thủ Dịch Lâm đúng giờ gõ cửa gọi: "Vương gia, đã đến giờ vào triều!"

Nhạc Trạm sau ba tháng sống an nhàn hưởng thụ đã quen thói ngủ nướng. Hắn ậm ừ vài tiếng, xoay người ôm chặt lấy ái thê rồi ngủ tiếp.

Dịch Lâm chờ một lúc, lại gõ cửa lớn tiếng hơn: "Vương gia, nếu không dậy thì e rằng sẽ không kịp mất!"

Nhạc Trạm trả lời trong mơ hồ: "Biết rồi." Nói xong lại chẳng động đậy.

Dịch Lâm ở ngoài cửa tức đến mức muốn ném phi tiêu vào, hắn gõ cửa lần thứ ba, hét lớn: "Vương gia! Mau dậy đi!"

Tiếng gọi lần này có phần gắt hơn, đến mức Kỷ Duy Tâm bị đánh thức. Từ khi có thai, tính khí nàng ngày càng khó ở, đặc biệt là mỗi khi bị đánh thức. Nàng bực bội đá Nhạc Trạm một cái: "Đừng làm ồn nữa! Hài tử còn muốn ngủ!"

Nhạc Trạm bị đá rơi xuống đất, ngồi ngây một lúc mới tỉnh hẳn. Hắn bò dậy, giúp nàng kéo chăn ngay ngắn, hôn lên mặt nàng mấy cái mới hài lòng rời khỏi phòng.

Sợ làm Kỷ Duy Tâm khó chịu, hắn rửa mặt ngay ngoài hiên rồi nhanh chóng lên kiệu. Nhưng vẫn không chịu nổi cơn buồn ngủ, hắn tựa vào vách kiệu ngủ tiếp.

Đến khi vào hoàng cung, giờ lâm triều đã qua, hắn luống cuống chạy đến cửa Thái Hòa. Lúc này, hoàng đế đang đứng uy nghi trong đại điện, nhận lễ từ bá quan văn võ.

Nhạc Trạm bước vội vào giữa tiếng "Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế" vang vọng. Hoàng đế tức giận trừng hắn một cái rồi trầm giọng nói: "Bình thân."

Bá quan đồng thanh: "Tạ hoàng thượng," rồi đứng dậy. Nhạc Trạm vừa kịp chạy về chỗ của mình. Vị quan phía sau hắn giật mình, trong lòng tự hỏi người này từ đâu chui ra vậy, vừa nãy rõ ràng không thấy!

Trên triều đường nghiêm cấm nói chuyện riêng, nên người đó ngậm miệng, chỉ khẽ mấp máy môi nhưng không dám thốt ra lời nào.

Nhạc Trạm vẫn ung dung như không, còn nhếch miệng cười với Quế tướng đối diện. Quế tướng chẳng buồn đáp lại, quay mặt đi chỗ khác.

Thời điểm hoàng đế nói: “Có chuyện gì cần bẩm báo?”, Nhạc Trạm chưa kịp ngáp hết, Quế tướng đã bước ra, nhìn thẳng vào hoàng đế: "Hoàng thượng, trung cung đã bỏ trống nhiều năm, thần cho rằng đã đến lúc lập hậu."

Nửa cái ngáp còn lại của Nhạc Trạm bị nghẹn lại.

Quế tướng vẫn chưa biết việc Thục phi tư thông với thị vệ đã bị hoàng thượng phát hiện. Hoặc có thể nói, ông ta hoàn toàn không hay biết gì về việc này. Ý đồ của ông ta quá rõ ràng, muốn đề cử Thục phi, ít nhiều cũng có ý bức bách hoàng đế.

Nhạc Trạm ngẩng đầu, quả nhiên thấy sắc mặt hoàng đế sa sầm.

Khi hắn đang suy tính cách ứng phó, Kỷ tướng quân đột nhiên bước ra, chắp tay nói: "Lời của Quế tướng có lý. Hoàng thượng, thần cũng cho rằng đã đến lúc xem xét việc lập hậu. Hơn nữa, thần cho rằng trong hậu cung, chỉ có Đức phi là người thích hợp đảm đương trọng trách này."

Quế tướng giận đến mức râu tóc dựng ngược. Việc này rõ ràng do ông ta đề xuất, giờ lại bị Kỷ Hữu Vi giành mất cơ hội. Nghe tiếng bá quan đồng tình vang lên, Quế tướng tức giận đến mức muốn hộc máu.

Ông ta định mở miệng phản bác, nhưng Kỷ tướng quân đã lên tiếng trước: "Hoàng thượng, thần nghĩ rằng vị trí thái tử cũng nên lập sớm."

Trong cung chỉ có một hoàng tử, vị trí thái tử nào có gì phải tranh chấp? Nếu con trai Đức phi trở thành thái tử, thì ngôi vị hoàng hậu cũng chắc chắn thuộc về bà ấy. Quế gia làm sao còn hy vọng gì?

Tiếng tán đồng trong triều lại càng lớn hơn. Quế tướng giận đến mức suýt nhồi máu cơ tim.

Một vở kịch lớn

"Đại hoàng tử còn nhỏ tuổi, phẩm hạnh chưa rõ, lúc này phong làm Thái tử chẳng phải là quá sớm hay sao? Chi bằng chờ thêm vài năm nữa, đợi hậu cung sinh thêm vài vị hoàng tử, rồi từ đó chọn ra người xuất sắc nhất lập làm Thái tử." Quế tướng nhướng mày, ánh mắt đầy bất mãn liếc về phía Kỷ tướng quân mà nói.

"Không đúng. Đại hoàng tử tuy còn nhỏ tuổi, nhưng phẩm hạnh rất tốt, có phong thái của bệ hạ khi còn trẻ." Kỷ tướng quân vừa nói vừa đưa mắt nhìn Nhạc Trạm: "Vương gia, ngài thấy thế nào?"

Nhạc Trạm tỏ ra hết sức miễn cưỡng, gật đầu đáp: "Phẩm hạnh của hoàng chất quả thực rất giống với hoàng huynh." Chỉ là không biết khi hoàng huynh còn nhỏ có giống như tên nhóc đó, thích tranh giành thê tử của người khác hay không.

Lời này vừa thốt ra, Quế tướng dù có bất mãn đến đâu cũng không thể tiếp tục khơi chuyện Đại hoàng tử không thích hợp làm Thái tử. Dẫu ông ta không coi bệ hạ ra gì, nhưng cũng không dám công khai ám chỉ rằng bệ hạ không đủ tư cách làm hoàng đế. Mấy vị sử quan không sợ trời không sợ đất kia đều đang đứng chực bên cạnh, chỉ đợi bắt thóp ông ta đó!

Kỷ tướng quân thừa thế xông lên: "Đợi đến khi Đức phi được lập làm hoàng hậu, Đại hoàng tử sẽ nghiễm nhiên trở thành đích trưởng tử. Lập làm Thái tử cũng là chuyện danh chính ngôn thuận. Không bằng hiện giờ một lần giải quyết cả hai việc, chuyện vui nhân đôi."

Trong triều, phe cánh của Nhạc Trạm ai nấy đều mặt mày rạng rỡ, còn bọn tay chân của Quế lão tặc lại ủ rũ như đưa đám.

Bình Luận (0)
Comment