Trong lòng hoàng đế rất muốn lập tức gật đầu tán thành lời đề nghị của Kỷ tướng quân, chỉ tiếc Quế lão tặc bên kia vẫn đang như hổ rình mồi, ánh mắt không rời khỏi người ông ấy. Cuối cùng, hoàng đế chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Chuyện lập hậu còn nhiều tranh cãi, để sau hãy bàn."
Quế tướng nhanh chóng mượn bậc thang này để lùi xuống: "Hoàng thượng anh minh."
Kỷ tướng quân thấy mình thành công chọc giận Quế tướng, trong lòng hả hê vô cùng, còn không quên nhướng mày khiêu khích. Quế tướng chỉ có thể đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh.
...............
Phủ Vương Ninh.
Trong không khí thu mát mẻ, sáng sớm hôm nay, Kỷ Duy Tâm thức dậy muộn, mãi đến giờ Tỵ mới rời giường. Nhà bếp mang đến cháo rau củ tươi mát và mấy món ăn kèm đầy đủ dinh dưỡng, khiến nàng ăn uống thỏa thích, không kiềm chế được mà ăn hết ba bát.
Khi nàng chậm rãi đặt đũa xuống, li3m nhẹ môi, Tiểu Đường bước lại gần thu dọn bát đ ĩa, khẽ cười nói: "Tiểu thư hôm nay ăn ngon miệng thật."
Kỷ Duy Tâm vuốt nhẹ bụng, mỉm cười tự hào: "Là do nhi tử ta ăn ngon miệng."
Tiểu Đường cũng cười khúc khích rồi hỏi: "Tiểu thư có muốn ra vườn đi dạo, tiêu hóa bớt không?"
Kỷ Duy Tâm đang định quay về phòng, nghe vậy liền dừng lại một chút, nàng nghĩ ngợi rồi đáp: "Để ta hỏi nhi tử ta xem."
Tiểu Đường vui vẻ nói: "Vậy tiểu thư nhân tiện hỏi xem tiểu thế tử thích màu gì? Nô tỳ định may cho ngài ấy vài bộ xiêm y."
Kỷ Duy Tâm thật sự cúi đầu nhìn bụng, thì thầm gì đó một hồi, rồi ngẩng lên nói với Tiểu Đường: "Nhi tử ta bảo thích màu cầu vồng."
"À..." Tiểu Đường ngạc nhiên: "Màu này khó hơi làm, nô tỳ không biết may."
Kỷ Duy Tâm hừ một tiếng: "Biết ngay là ngươi không đáng tin! Kỹ năng may vá của ngươi là do nương ta dạy, sư phụ của ngươi may đồ chẳng ai mặc được, đồ ngươi may có thể mặc được sao? Nhi tử ta da thịt mịn màng, thân thể kiều quý, sao có thể mặc đồ thô sơ ngươi may được!"
Tiểu Đường tức giận đỏ mặt: "Tiểu thư, sao người lại nói thế?! Nô tỳ có lòng tốt, lại bị người chà đạp!" Nàng ấy hậm hực cầm bát đ ĩa bỏ đi, Kỷ Duy Tâm gọi mãi cũng không được.
Khi Tiểu Đường quay lại, Kỷ Duy Tâm quyết định ra vườn đi dạo, nhưng Tiểu Đường vẫn còn giận, phồng má bĩu môi không nhìn nàng, chỉ lặng lẽ đi theo sau. Kỷ Duy Tâm cảm thấy chán nản, liên tục trò chuyện với Tiểu Đường, thi thoảng Tiểu Đường mới hừ một tiếng đáp lại, thế là nàng tiếp tục nói không ngừng.
Đang lúc trò chuyện, Kỷ Duy Tâm bỗng nhận ra phía sau không có tiếng động nữa, thậm chí tiếng bước chân nhẹ nhàng của Tiểu Đường cũng không còn. Nàng ngạc nhiên quay đầu, lại gặp phải một gương mặt quen thuộc.
"Hắc huynh đệ, sao ngươi lại đến đây nữa?" Nàng vừa nói vừa lặng lẽ lùi lại phía sau.
Hắc Minh ôm kiếm nhìn nàng, từng bước theo sát bước chân của Kỷ Duy Tâm. Đi được một đoạn, hắn nói: "Đừng lùi nữa, phía sau là hồ nước."
Kỷ Duy Tâm vội dừng lại, quay đầu nhìn, quả nhiên nàng đang đứng ngay cạnh bờ hồ. Hắc Minh cách nàng chỉ một bước, nếu nàng định chạy, hắn chỉ cần một nhát kiếm là có thể chém chết nàng.
Trước có kẻ đuổi, sau không có đường thoát, nàng nhăn mặt, sắp khóc đến nơi: “ Hắc huynh đệ, ngươi lại muốn làm gì?"
"Tới làm một cuộc giao dịch." Hắc Minh nghiêm mặt nói.
Kỷ Duy Tâm cảnh giác hỏi: "Giao dịch gì?"
"Ta cứu ngươi một mạng, ngươi giúp ta giết một người."
Kỷ Duy Tâm trợn mắt: "Nói bậy! Ngươi cứu ta khi nào?"
Hắc Minh nhếch môi, cười nhẹ: "Ta không giết ngươi, ngươi liền thiếu ta một mạng."
Kỷ Duy Tâm im lặng: "..." Còn có lý lẽ như vậy sao?!
Biết mình không thể thoát, nàng thở dài, buông xuôi hỏi: "Giết ai?"
"Còn cần hỏi sao?" Hắc Minh nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc: "Với trình độ của ngươi, ngoại trừ tướng công ngốc của ngươi ra thì còn có thể giết ai được?"
Dám mắng tướng công của nàng là đồ ngốc!!!
Kỷ Duy Tâm tức giận trợn mắt, không phục nói: "Ngươi chưa nghe nói ta có thai sao? Ta đâu có bị điên, sao phải giết cha của con ta!"
Hắc Minh giả vờ ngạc nhiên, nhướng một bên lông mày: "Vậy thì, trước đây bảo ta đợi đến khi ngươi có thai mới giết tướng công ngươi là nhân cách thứ hai của ngươi à?"
Kỷ Duy Tâm: "..." Mẹ nó, nàng đã quên mất việc này.
Hắc Minh hạ tay, chống kiếm xuống đất: "Vậy thì, mạng của ngươi, à không, bây giờ là giữa mạng của ngươi và nhi tử ngươi, với mạng của tướng công ngươi, chọn một cái đi."
Kỷ Duy Tâm vội vàng quỳ xuống che bụng mình: "Sao không tự mình đi giết?! Ngươi muốn giết ai chẳng phải chỉ cần một kiếm là xong sao!"
"Hộ vệ xung quanh hắn không dễ đối phó." Hắc Minh nói mà không chút ngượng ngùng. Hắn không phải không đánh lại được Dịch Lâm, chỉ là Dịch Lâm khó đối phó hơn tưởng tượng. Trong lúc hắn đối phó với Dịch Lâm, những kẻ khác đã đưa Nhạc Trạm chạy mất rồi.
Kỷ Duy Tâm không phục: "Ý của ngươi là ta rất dễ giết? Bao nhiêu thị vệ quanh đây chỉ là vật trang trí?"
Hắc Minh chẳng thèm để tâm: "Mấy tên thị vệ đó chẳng khác gì con kiến." Ngoài Dịch Lâm ra, hắn không để vào mắt đám thị vệ của phủ Ninh Vương.
Kỷ Duy Tâm giận sôi máu, đậu má Nhạc Trạm! Vậy mà để lại cho ta toàn mấy tên thị vệ vô dụng, còn chính mình dẫn theo Dịch Lâm đi khắp nơi! Khi nào về xem ta có đánh chết chàng không!
Hắc Minh dùng kiếm gõ nhẹ vào nàng: "Suy nghĩ kỹ chưa?"
"Thành giao!" Kỷ Duy Tâm không do dự: "Dù sao thì ta cũng có thai rồi."
Hắc Minh hài lòng gật đầu, Kỷ Duy Tâm lẩm bẩm: "Nếu giết ta dễ vậy, sao không bắt cóc ta, uy hiếp hắn, tên đó chắc chắn sẽ giao binh phù cho ngươi luôn! Một đám ngu ngốc!"
"Ta không động thủ với thai phụ." Hắc Minh trả lời một cách chân thành.
Kỷ Duy Tâm: "!!!" Biết thế đã không đồng ý với hắn! Dù sao thì hắn cũng sẽ không làm gì nàng!
Nàng cười nhạo: "Hóa ra sát thủ cũng có đạo đức nghề nghiệp."
Hắc Minh không nói gì, suy nghĩ một lát rồi dặn dò: "Ta cần mang đầu của hắn về báo cáo, làm xong thì ngươi phải lập tức báo cho ta."
Kỷ Duy Tâm vừa định hỏi phương thức liên lạc, Hắc Minh đã rút ra một viên thuốc màu hồng nhạt quen thuộc đưa cho nàng: "Cách sử dụng ngươi đã biết rồi."
Kỷ Duy Tâm nhận lấy, nhìn một lúc: "Cho ta thêm mấy viên nữa đi."
Hắc Minh không để ý đến nàng, quay người thi triển khinh công, nhảy qua tường, biến mất.
Rất nhanh, một vài thị vệ đến tuần tra, thấy Kỷ Duy Tâm đứng một mình bên bờ hồ, lập tức hoảng hốt hỏi: "Vương phi, đã xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Duy Tâm liếc nhìn về hướng Hắc Minh vừa rời đi, yếu ớt đáp: "Không có gì, các ngươi tiếp tục làm việc của mình đi."
Khi các thị vệ rời khỏi, Kỷ Duy Tâm đi về phía bụi cây, nàng quên không hỏi Hắc Minh đã mang Tiểu Đường đi đâu rồi, thật phiền phức, lại phải tự mình đi tìm.
..................
Đêm ấy, trong phòng ngủ tối om, ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua tấm màn, chiếu sáng khuôn mặt đang say giấc của hai người trên giường. Bỗng nhiên, Kỷ Duy Tâm mở mắt, ánh mắt tỉnh táo, không một chút mơ màng.
Nàng từ từ ngồi dậy, nhìn về phía nét mặt bình an say giấc của Nhạc Trạm, khẽ đưa tay ra, tìm đến dưới gối, lấy ra một con dao găm.
Rút dao khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo lập tức lóe lên, lưỡi dao bạc hiện ra trong bóng tối. Chỉ thấy ánh sáng ấy từ từ tiến lại gần ngực Nhạc Trạm.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, trong căn phòng tĩnh lặng, một tiếng "phụt" vang lên. Lưỡi dao cắm sâu vào thịt, máu bắt đầu chảy ra từng giọt.
Nhạc Trạm bừng tỉnh sau một cơn đau thấu xương, ngẩng đầu nhìn thấy con dao găm cắ m vào ngực mình. Hắn không dám tin nhìn về phía gương mặt dữ tợn của Kỷ Duy Tâm trong bóng tối.
"Nương tử, nàng... tại sao...!!!"
Trên gương mặt tuấn tú của hắn hiện rõ nỗi đau, đôi mày khẽ chau lại vì cơn đau giày vò. Hắn nghẹn ngào lên tiếng:
"Nương tử, nương tử mà ta yêu nhất. Ta yêu nàng sâu đậm như vậy, tại sao nàng lại muốn giết ta?"
Gương mặt ẩn trong bóng tối của Kỷ Duy Tâm dần hiện ra ngoài ánh sáng. Trên mặt nàng tràn đầy thù hận và khoái ý khi báo được thù: "Vì ta hận ngươi! Chính ngươi đã đẩy ta vào ngục tối. Ta bị nhốt trong cái nơi quỷ quái giống như địa ngục đó suốt ba ngày. Ngươi có biết bọn chúng đã hành hạ, lăng nhục ta như thế nào không? Bọn chúng đánh đập, nhục mạ, ngược đãi ta! Hức...ba ngày đó thực sự là quá thảm..."
"Ngươi còn dám lén lút qua lại với nữ nhân khác! Mấy kẻ như Bạch Tư Tư, Phong Minh, tình nhân của ngươi nhiều như thế, nhiều đến mức khiến ta không thở nổi! Ngươi trăng hoa cũng thôi đi, ta có thể nhịn. Dù sao ngươi cũng anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, như chân nhỏ không chim chẳng biết điểm dừng. Ta yêu ngươi đến mức, thà chia sẻ ngươi với người khác, nhưng vẫn muốn giữ ngươi ở bên..."
"Thế nhưng!!! Ngươi lại còn qua lại với nam nhân! Lòng ta sao có thể chịu đựng? Ngươi thường xuyên tìm tới chỗ Vân Hoa tìm hoan mua vui cũng đành, ta mắt không thấy tâm không phiền. Nhưng ngươi lại ngang nhiên làm vậy ngay trong phủ! Ngươi và Dịch Lâm ngày ngày bày trò ân ái trước mặt ta, khiến ta không thể nào nhẫn nhịn được nữa!"
Giọng nàng nghẹn ngào, đôi mắt ầng ậng nước, vừa khóc vừa kể lể. Đến khi nàng lên án xong, trên người Nhạc Trạm đã máu chảy thành sông.
Hắn đập mạnh ngực, khóc lên:
"Trời ơi, vì sao! Rốt cuộc là vì sao! Ta còn chưa sống đủ! Ta chưa được ngắm tuyết ngoài biên giới, chưa từng thử qua mỹ nhân Giang Nam… Ta không cam lòng, không cam lòng!"
Ngay lúc ấy, Dịch Lâm vội vã chạy tới từ phòng bên cạnh. Hắn đẩy cửa phòng ra, thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức bật khóc:
"Đừng mà!!"
Hắn lao tới chỗ Nhạc Trạm, nhưng vừa bước một bước, thân hình chợt cứng lại, rồi phun ra một ngụm máu đen. Hắn gục xuống đất, vẻ tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt:
"Đây là... Khổng Tước Tán..."
Dịch Lâm run rẩy chỉ tay về phía Kỷ Duy Tâm, gào lên:
"Ngươi! Đồ độc phụ! Tại sao lại mưu hại vương gia và ta!"
Kỷ Duy Tâm bước xuống giường bằng chân trần, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, tiến về phía hắn:
"Tiểu tiện nhân, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi! Hôm nay, ngươi sẽ được chết cùng một chỗ với vương gia yêu quý của ngươi, có thấy cảm kích ta không?"
Nàng ngửa mặt lên trời cười lớn:
"Về sau, phủ Ninh Vương chính là của ta rồi! Ha ha ha..."
Nàng rắc thứ bột đã chuẩn bị sẵn lên cửa phòng, một mùi hoa kỳ lạ lập tức lan tỏa. Chỉ một lát sau, hai bóng người xuất hiện – một người mặc áo đen, một người mặc áo trắng, chính là Hắc Minh và Bạch Tư Tư.
Bạch Tư Tư cười khúc khích:
"Màn kịch hôm nay đúng là rất đặc sắc! Trạm lang của chúng ta quả nhiên là người phong lưu không kiềm chế được, nam nữ gì cũng đều ăn tất."
Hắc Minh liếc nàng ta, tức giận quát:
"Đừng nói nhảm nữa, làm việc đi!"
Kỷ Duy Tâm chỉ chỉ giường:
"Đầu của bọn họ, các ngươi tự đi lấy. Ta đang mang thai, không thể làm những chuyện máu me này."
Hắc Minh và Bạch Tư Tư liếc nhìn nhau, một trước một sau bước vào phòng, tiến về phía "đôi uyên ương số khổ".
Không hiểu sao cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Hắc Minh nhíu mày, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một tấm lưới khổng lồ từ trên rơi xuống, bao trùm toàn bộ căn phòng. Không kịp chạy trốn, hắn lập tức vung kiếm ra cắt, nhưng tấm lưới không chút tổn hại.
Đó là tơ kim cương!
Tấm lưới nhanh chóng thu lại, Hắc Minh và Bạch Tư Tư lập tức bị cuốn vào trong.
Bọn họ không thể làm gì, bất lực nhìn lên, chỉ thấy Nhạc Trạm và Dịch Lâm toàn thân đầy máu bò dậy, cởi bỏ y phục dính máu.
Nhạc Trạm oán trách nhìn Kỷ Duy Tâm:
"Nương tử, nàng viết cái gì vậy? Đúng là loạn hết cả lên! Ta lén lút làm chuyện đó sau lưng nàng bao giờ? Ta nhấn mạnh lại lần nữa, ta không thích nam nhân!"
Nàng đáp trả: "Đoạn trước chàng viết mới nhảm nhí! Cái gì mà chân nhỏ không chim?"
Nhạc Trạm tức giận nhảy dựng lên: “Nàng còn nói nữa! Rõ ràng là chim nhỏ không chân có được không?”
Dịch Lâm, không thể chịu được nữa, ngắt lời:
"Được rồi, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, cả hai đều có bệnh. Có gì để mà cãi tới cãi lui chứ?"
Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm đồng thanh lên tiếng:
"Ngươi to gan!"
Dịch Lâm: “...”
Vương gia bị bắtVì không muốn đêm dài lắm mộng, sau khi bắt được Hắc Minh và Bạch Tư Tư, Nhạc Trạm đã sai người giao bọn họ cho Hoàng đế ngay trong đêm, giam giữ tại thiên lao. Thiên lao canh gác nghiêm ngặt, hắn không tin bọn họ có thể trốn thoát!
Diễn xong vở kịch này, ba người đều mệt mỏi vô cùng. Nhạc Trạm ngủ chưa được hai canh giờ đã bị gọi dậy—không còn cách nào, hắn phải lên triều rồi.
Dù thiếu ngủ, tâm trạng hắn lại đặc biệt tốt, chẳng chút do dự mà lập tức rời giường. Dịch Lâm đứng ngoài cửa gọi một tiếng, hắn lập tức bật dậy, tinh thần phấn chấn, xuống giường nhanh chóng đi giày.
Mặc dù hắn đã cố gắng hết sức để nhẹ tay nhẹ chân, nhưng vẫn làm cho Kỷ Duy Tâm giật mình tỉnh giấc. Dù vậy nhưng nàng hoàn toàn không giận, ngược lại còn chủ động muốn giúp Nhạc Trạm thay quần áo. Trong lòng Nhạc Trạm vui sướng vô cùng, lập tức nhào tới ôm chặt nàng, vuốt v e một hồi lâu.
Sau một lúc, hắn mới buông nàng ra, nhẹ nhàng nói:
"Nàng không cần dậy đâu, cứ nghỉ ngơi tiếp đi, ta tự mặc đồ được."
Nàng gật đầu, nở một nụ cười trêu ghẹo:
"Thật ra, ta cũng chỉ nói đùa thôi mà."
Nhạc Trạm: "..."
Dù nói vậy nhưng cuối cùng nàng vẫn dậy, giúp hắn rửa mặt thay đồ, rồi tiễn hắn ra cửa. Buổi sáng hôm đó, sương mù mịt mờ, khắp nơi đều là một mảnh mờ ảo, tầm nhìn chỉ khoảng hai trượng.
Nhạc Trạm và nàng đứng ở cửa, ôm nhau lưu luyến, hôn nhau một cái lại một cái, âu yếm không ngừng khiến người ta thấy ớn.
Dịch Lâm cô đơn đứng bên cạnh, cảm thấy vô cùng khó chịu. Bởi vì dạo gần đây hắn có chút bất mãn với Nhạc Trạm nên nói chuyện cũng bắt đầu to gan hơn. Hắn không kiềm chế được, buột miệng:
"Được rồi đấy, hai người còn chưa xong sao?"