Kỷ Duy Tâm bật cười:
“Vậy là chàng định ăn con mình sao?”
Nhạc Trạm lập tức nhào tới ôm chặt nàng, cười khúc khích:
“Ta muốn ăn nàng!”
"..."
Hai người ăn cơm do nha hoàn mang lên, vừa ăn vừa đùa giỡn đến tận nửa canh giờ. Ăn xong, Kỷ Duy Tâm định kéo Nhạc Trạm ra vườn đi dạo như thói quen, nhưng hắn lại bám chặt lấy bàn, sống chết không chịu ra ngoài. Cuối cùng, nàng đành chiều theo, lại cùng hắn trở về giường.
Một lát sau, hoàng đế và Kỷ Tướng quân nghe tin vội vã đến. Tiểu Đường vào báo:
“Hoàng thượng đang chờ ở tiền sảnh.”
Kỷ Duy Tâm vội vàng đứng dậy, nhưng lại bị Nhạc Trạm kéo lại giường:
“Không gặp, ta không muốn gặp ai cả.”
“Sao lại không gặp? Chàng mất tích hai ngày, mọi người đều lo lắng sắp điên rồi.”
Nhạc Trạm kéo chăn trùm kín đầu, giọng u uất truyền ra:
“Ta thế này không thể gặp ai được. Nàng cứ nói ta không sao là được rồi.”
Kỷ Duy Tâm khuyên mãi, hắn vẫn ngoan cố không chịu ra ngoài. Cuối cùng, nàng đành một mình ra gặp hoàng đế.
Nghe tin Nhạc Trạm bình an vô sự, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. hoàng đế không những không trách, mà còn ban chỉ dụ để ngự y đến chăm sóc kỹ càng.
Tiễn hoàng đế và Kỷ Tướng quân xong, Kỷ Duy Tâm trở lại phòng, thấy Nhạc Trạm đang ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt đầy thấp thỏm.
Nàng trèo lên giường, đối mặt với hắn, nghiêm nghị hỏi:
“Đầu chàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhạc Trạm cúi đầu, lặng lẽ xoắn tay áo, không trả lời.
“Ngay cả ta mà chàng cũng không nói sao?” – Giọng nàng hơi nghiêm khắc.
Hắn len lén nhìn nàng, đôi mắt đỏ hoe. Rồi lại cúi đầu, nghẹn ngào:
“Ta sợ nàng ghét bỏ ta...”
Kỷ Duy Tâm thẳng thắn đáp:
“Ta vốn dĩ luôn ghét chàng, thêm bớt chút cũng không sao."
Nhạc Trạm tủi thân, nước mắt đã dâng đầy trong mắt nhưng lại cố nén.
Cuối cùng, hắn chậm rãi đưa tay tháo khăn quấn đầu xuống.
Kỷ Duy Tâm trợn tròn mắt:
“...Tóc của chàng đâu rồi? Là ai làm?”
Không cần đoán cũng biết là ai.
Nhạc Trạm cúi đầu không nói, nước mắt lăn dài.
Kỷ Duy Tâm ngơ ngác một lúc, rồi thở dài, ôm lấy hắn:
“Ta không ghét bỏ chàng. Không sao cả, tóc sẽ mọc lại thôi.”
Nhạc Trạm dựa vào vai nàng, khẽ nức nở. Tóc chính là tôn nghiêm của hắn... Tên khốn Tần Diệp kia!
An ủi mãi, hắn mới bình tĩnh lại, nói:
“Nương tử, chúng ta đi Giang Bắc một chuyến nhé.”
Thấy nàng khó hiểu, hắn giải thích:
“Chúng ta đi tìm Tần Hạc, chỉ có hắn mới trị được Tần Diệp.”
Kỷ Duy Tâm mỉm cười, xoa xoa mặt hắn:
“Chàng đi đâu, ta theo đó.”
Thật là to gan
Căn cứ của Vô Ảnh Môn nằm ở huyện Phong Vũ, thuộc khu vực giàu có nhất của Giang Bắc, nơi tập trung đông đảo các môn phái võ lâm. Vô Ảnh Môn là một môn phái bất ngờ nổi lên chỉ sau một đêm cách đây hơn hai mươi năm, môn chủ là Tần Hạc, từng là đại đệ tử của Vô Thường Môn.
Vô Thường Môn vốn nổi danh khắp giang hồ, là một đại môn phái với uy danh lẫy lừng. Lão môn chủ có võ công xuất thần nhập hóa, từng tung hoành khắp chốn không có đối thủ. Các đệ tử được ông ấy dạy dỗ cũng đều là những cao thủ tuyệt luân.
Tần Hạc vốn là côi nhi, vừa lọt lòng đã bị bỏ rơi. May mắn được lão môn chủ nhặt về nhận làm đệ tử nhập môn, hắn lĩnh hội được toàn bộ chân truyền của sư phụ. Từ khi còn rất trẻ, võ công của hắn đã đạt đến cảnh giới thượng thừa.
Là đại đệ tử, Tần Hạc luôn được kính trọng trong Vô Thường Môn, việc hắn kế thừa vị trí môn chủ vốn là lẽ thường tình. Thế nhưng, chỉ không lâu sau khi lão môn chủ qua đời, Tần Hạc lại dẫn theo gần một nửa sư đệ rời khỏi Vô Thường Môn, đến huyện Phong Vũ cách ngàn dặm lập nên Vô Ảnh Môn.
Từ đó, Vô Thường Môn chia làm hai nhánh.
Cả giang hồ chấn động.
Có người nói Tần Hạc là kẻ vong ân bội nghĩa, sư phụ vừa qua đời đã vội vã chia cắt Vô Thường Môn để tự lập môn phái riêng. Cũng có người cho rằng bên trong có ẩn tình khó nói, rằng Tần Hạc và Tần Diệp - con trai độc nhất của lão môn chủ đã bất hòa từ lâu. Sau khi lão môn chủ qua đời, hai người chính thức đối đầu quyết liệt, khiến Tần Hạc không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.
Dẫu giang hồ đồn đoán ra sao, Vô Thường Môn và Vô Ảnh Môn chưa từng lên tiếng giải thích.
Tuy nhiên, từ khi Tần Hạc rời đi, số đệ tử còn lại của Vô Thường Môn cũng lần lượt bỏ đi, kẻ thì đầu quân cho Vô Ảnh Môn, người thì biệt tích trên giang hồ. Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Tần Diệp chèo chống cả môn phái. Vô Thường Môn ngày càng suy tàn là điều không thể phủ nhận.
Đa số đệ tử từng thuộc Vô Thường Môn đều tập trung tại Vô Ảnh Môn, vì vậy dù chỉ là môn phái mới nổi, sức mạnh của bọn họ cũng không thể xem thường.
Nhưng kể từ khi được thành lập, Vô Ảnh Môn chưa bao giờ can dự vào chuyện trên giang hồ. Bọn họ thu nhận đệ tử, truyền dạy võ công, bề ngoài hoàn toàn là một môn phái võ lâm, nhưng lại không tham gia bất kỳ cuộc thi hay giao lưu nào, kể cả đại hội võ lâm. Trái lại, bọn họ chỉ chuyên tâm vào kinh doanh, chỉ trong vài năm đã gây dựng được cơ ngơi đồ sộ. Đến nay, gia sản của bọn họ đã đủ để sánh ngang với quốc khố.
Sự nổi lên của Vô Ảnh Môn từng khiến hoàng đế rất lo lắng, nên đã âm thầm cài nhiều tai mắt vào để giám sát. Nào ngờ, bọn họ lại sống đúng mực, tuân thủ pháp luật, thậm chí còn gương mẫu hơn cả các đại thần trong triều. Không chỉ vậy, Vô Ảnh Môn chưa từng trốn thuế, mỗi năm còn nộp ngân lượng nhiều gấp đôi mức quy định, khiến hoàng đế không ít lần muốn tặng bọn họ cờ khen thưởng.
Với mạng lưới tin tức dày đặc của mình, hoàng đế nắm rõ trong lòng bàn tay về mối ân oán giữa Tần Hạc và Tần Diệp. Ông ấy hiểu rằng việc hòa giải giữa hai người bọn họ gần như là điều không tưởng. Khi Vô Thường Môn bắt tay với Quế lão tặc, hoàng đế đã đau đầu tìm kiếm đối sách, cuối cùng đành quyết định thử tiếp cận Tần Hạc, dù rằng bản thân cũng không kỳ vọng quá nhiều vào khả năng thành công.
Việc Nhạc Trạm bắt giữ Hắc Minh và Bạch Tư Tư nằm ngoài dự liệu của ông ấy, và càng bất ngờ hơn khi Tần Diệp đích thân ra mặt bắt cóc Nhạc Trạm. Rất may, cuối cùng Nhạc Trạm đã bình an trở về, khiến hoàng đế thở phào nhẹ nhõm.
................
Nhạc Trạm bị tên khốn Tần Diệp kia ép cạo trọc đầu nên hận hắn ta thấu xương, lập tức quyết định đi Giang Bắc tìm Tần Hạc. Báo thù thì chưa biết có thành công không, nhưng trị được Tần Diệp là điều chắc chắn!
Chỉ là… Kỷ Duy Tâm đang mang thai, sao chịu nổi đường dài mệt nhọc?
Kỷ tướng quân và Vu thị đương nhiên phản đối kịch liệt. Kỷ tướng quân thậm chí còn tỏ vẻ nếu Nhạc Trạm dám đưa Kỷ Duy Tâm đi Giang Bắc, ông ấy sẽ khắc thêm vài cái sẹo trên lên cái đầu trọc của hắn!
Lúc ấy Nhạc Trạm vì giận quá mất khôn mới nói muốn đi tìm Tần Hạc, nhưng nghĩ lại bèn vội vàng đổi ý: “Không đi nữa, không đi nữa!” Giang Bắc cách kinh thành gần hai ngàn dặm, nương tử nhà hắn da mỏng thịt mềm, trong bụng còn cõng theo đại bảo bối của hắn, một chút khổ cũng không chịu nổi!
Nhưng Kỷ Duy Tâm rất kiên quyết: “Bây giờ không đi, thì còn chờ lúc nào? Ta còn sáu tháng nữa mới sinh, sinh xong còn phải chăm con, chẳng lẽ lại dắt con theo đi báo thù à?”
Kỷ tướng quân nghe thế thì tức đến nỗi đập bàn rầm rầm: “Không phải chỉ có hai đứa con là người! Đại Yến thiếu gì người giỏi, không có tụi con là không sống nổi à?”
Kỷ Duy Tâm rất kiên quyết: “Con phải báo thù. Tướng công nhà mình bị bắt nạt, món nợ này nhất định phải đòi lại!”
Còn không phải chỉ là mất tóc thôi sao, thù có bao lớn chứ?
Kỷ tướng quân thầm nghĩ bụng, nhưng ngoài miệng thì vẫn quát: “Muốn báo thù thì để vương gia tự đi! Con bụng mang dạ chửa, đi theo chỉ tổ vướng víu!”
Kỷ Duy Tâm mím môi trầm tư một lát, rồi đáp: “Được.”
Nhạc Trạm nghe thế thì thở phào một hơi, dù rất không muốn xa nương tử, nhưng đây đúng là cách tốt nhất. Hắn nắm nhẹ ống tay áo Kỷ Duy Tâm, thấp giọng dỗ: “Đừng lo, ta tự lo được mà.”
Kỷ Duy Tâm mỉm cười nhìn hắn, bộ dạng như chẳng hề lo chút nào.
.................
Sáng sớm hôm ấy, Nhạc Trạm vào cung để bàn chuyện với Hoàng đế. Hai người đóng cửa trong cung Càn Thanh mưu tính cả buổi trưa, cuối cùng định ra ngày khởi hành là ba ngày sau.
Từ khi mang thai, Kỷ Duy Tâm càng ngày càng ham ngủ, giờ dậy cũng ngày càng muộn, nhiều lúc đến chính Ngọ vẫn chưa chịu mở mắt. Hôm nay cũng vậy, mặt trời đã lên cao, giờ Ngọ đã qua một khắc mà nàng vẫn ngủ say như chết. Tiểu Đường ở bên giường mềm mỏng dỗ dành, cuối cùng mới gọi nàng tỉnh được.
Kỷ Duy Tâm ngồi dậy, mơ mơ màng màng ngồi thừ ra, Tiểu Đường dẫn người vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Nàng ngó nghiêng một vòng, vẻ mặt ngái ngủ hỏi: “Vương gia đâu rồi?”
“Sáng sớm vương gia đã vào cung rồi, chắc sắp về thôi.” Tiểu Đường vừa bưng chậu nước vừa đáp.
“Ồ.” Kỷ Duy Tâm vừa ngáp vừa xỏ giày, miệng lẩm bẩm: “Sáng sớm mà đã vào cung rồi…”
Tiểu Đường suýt nữa làm đổ chậu nước: “Bà cô của ta ơi, đã giờ nào rồi mà còn sáng sớm nữa!”
Kỷ Duy Tâm chỉ ra bên ngoài: “Trời vẫn chưa sáng mà?”
Tiểu Đường bất lực: “Đó là trời âm u thôi, chắc sắp mưa rồi.”
Tiểu Đường vừa nói xong, bên ngoài gió thổi ào ào, tiếng sấm “ầm ầm” vọng đến như để chứng minh.
Tiểu Đường vội vàng chạy ra đóng cửa lại.
“Ồ.” Kỷ Duy Tâm vẫn là bộ dạng mơ hồ, chậm rãi đi giày, rồi lại hỏi: “Lúc vương gia ra ngoài có mang ô không?”
Tiểu Đường nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Hình như không mang, nhưng vương gia ngồi kiệu, chắc không bị dính mưa đâu.”
Kỷ Duy Tâm gật đầu, lại “ồ” một tiếng.
Đợi đến khi rửa mặt xong, Tiểu Đường nhìn ra ngoài trời, cau mày nói: “Bên ngoài gió to lắm, hay là tiểu thư cứ ngồi trong phòng đợi, để nô tỳ bảo người mang cơm tới?”
Kỷ Duy Tâm gật đầu, nhưng lại hỏi: “Bây giờ là giờ nào rồi?”
“Đã qua giờ Ngọ hai khắc rồi ạ.”
Lời còn chưa dứt, Kỷ Duy Tâm đã bật dậy, dặn dò: “Lấy áo choàng của ta tới đây.”
Tiểu Đường vội đi lấy áo choàng khoác lên người nàng, vừa định hỏi nàng định đi đâu, thì Kỷ Duy Tâm đã tự mình mở cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài mưa đã bắt đầu rơi, từng giọt to như hạt đậu rơi lộp độp xuống mặt đất, có vẻ sắp thành một cơn mưa lớn. Kỷ Duy Tâm bảo lấy hai chiếc ô, rồi tự mình che ô đi vào trong màn mưa.
Tiểu Đường cuống cuồng đuổi theo, vừa che ô vừa lo lắng hỏi: “Tiểu thư, mưa to thế này người định đi đâu vậy? Mau quay về đi, nhỡ cảm lạnh thì phải làm sao?”
“Không sao đâu.” Kỷ Duy Tâm vẫn bước tiếp.
Tiểu Đường bất lực, bước thấp bước cao chạy theo nàng, một tay giơ ô một tay khẽ đỡ nàng. Đi một đoạn, Tiểu Đường chợt hiểu ra, thì ra tiểu thư là muốn ra cửa đón cô gia! Nghĩ đến đây, nàng bật cười, tiểu thư và cô gia đúng là tình cảm sâu đậm quá mà.
Đến cổng lớn, mưa đã như trút nước, tiếng sấm ầm ầm, gió thổi phần phật làm bay cả áo choàng của Kỷ Duy Tâm. Nàng vội đưa tay giữ chặt áo choàng, hai người đứng dưới mái hiên tránh mưa, Tiểu Đường giơ ô lên chắn gió giúp nàng.
Một tiểu gia đinh đang che áo chạy về, thấy vậy Kỷ Duy Tâm liền đưa cho hắn một cái ô. Tiểu gia đinh cảm ơn rối rít, nàng chỉ phẩy tay, cười nói: “Mau về đi.”
Bầu trời đen kịt, ánh sáng mờ mịt, một tia chớp “xẹt” qua rạch ngang cả bầu trời.
Tiểu Đường nhìn ra xa, vui mừng reo lên: “Tiểu thư, cô gia về rồi, về rồi!”
Kỷ Duy Tâm bước lên một bước, quả nhiên trông thấy bóng dáng của Nhạc Trạm trong màn mưa. Kiệu phu phía sau bước chân vội vã, chiếc kiệu chòng chành một hồi rồi dừng lại trước cổng.
Rèm kiệu vén lên, Nhạc Trạm đội một tấm vải vàng tươi nhảy ra, Kỷ Duy Tâm lập tức che ô chạy tới. Nhạc Trạm trông thấy nàng, thoáng ngẩn ra, nhíu mày chui vào ô của nàng: “Trời mưa to thế này, nàng ra đây làm gì?”
Nhạc Trạm lau tay vào vạt áo cho khô, rồi cầm lấy cán ô từ tay nàng, cẩn thận che cho nàng quay lại mái hiên.
Kỷ Duy Tâm giơ tay áo, dịu dàng lau nước mưa trên mặt Nhạc Trạm, đôi mắt cong cong, nụ cười tươi tắn: “Tiểu Đường nói chàng không mang ô, ta đến đón chàng mà.”
“Ta dầm mưa chút cũng không sao, còn nàng thì sao đây? Lỡ bị cảm lạnh thì làm thế nào?” Nhạc Trạm vẫn nhíu mày, hà hơi ấm vào tay rồi nâng mặt nàng lên: “Xem này, môi nàng lạnh tới tím tái cả rồi. Đợi ta lâu lắm rồi có phải không?”
“Không có đâu.” Kỷ Duy Tâm cười tủm tỉm, để mặc cho hắn xoa mặt mình, “Ta vừa vừa ra đến cửa là chàng đã về rồi.”
Nhạc Trạm hừ một tiếng: “Nàng lừa ta! Đến mức này rồi mà còn bảo không lạnh!” Hắn lại hà hơi vào tay, nắm lấy tay nàng đưa lên môi, thổi hai hơi rồi xoa nhẹ cho ấm.
Dịch Lâm lúc này đã ướt như chuột lột, cúi người nhặt thứ Nhạc Trạm vừa tiện tay vứt xuống đất, phủi phủi rồi giơ lên, vẻ mặt bất lực nhìn chủ tử nhà mình: “Vương gia, thánh chỉ của hoàng thượng bị ngài làm ướt hết rồi.”
Nhạc Trạm chẳng buồn quay đầu lại: “Không phải nói thánh chỉ chống nước sao?”
Dịch Lâm mở ra, chỉ vào mặt giấy loang lổ mực nhòe thành một mảng đen sì: “Dù có chống nước thì cũng không chống nổi ngài dùng mặt trước để che mưa.”
Nhạc Trạm quay đầu nhìn, ngẩn người: “Ái chà, ta cầm ngược rồi!”
Dịch Lâm: “……”
Kỷ Duy Tâm cũng sững sờ: “Chàng lấy thánh chỉ ra che mưa sao?”
Nhạc Trạm gãi gãi cái đầu trọc của mình, suy nghĩ một lát rồi phẩy tay: “Không sao đâu, bảo hoàng huynh viết lại một tờ khác là được mà.”
Kỷ Duy Tâm nhìn thánh chỉ, rồi nhìn sang hắn, hơi do dự: “Nếu hoàng thượng muốn chém đầu chàng, chắc không liên lụy đến ta đâu… nhỉ?”
Nhạc Trạm: “……”
Dịch Lâm vừa cuộn lại thánh chỉ vừa thở dài: “Ta thấy khó mà nói trước lắm.”
Trong khi đó, ở nơi sâu trong cung cấm, hoàng đế nghe tin vị đệ đệ phá của của mình dám lấy thánh chỉ ra che mưa, tức đến suýt ngã ngửa. Trong lòng ông ấy, ý nghĩ muốn vặt đầu Nhạc Trạm xuống làm bóng đá cũng có luôn rồi.
Phụ hoàng, mẫu hậu ơi, nếu một ngày nào đó nhi thần gửi đệ đệ xuống dưới đoàn tụ với hai người, hai người chắc sẽ không trách ta đâu có phải không?