Trăm Phương Nghìn Kế Muốn Khắc Phu

Chương 33

Mười dặm rừng dương

Ngày khởi hành đã định là ba ngày sau. Nhạc Trạm dứt khoát bỏ luôn việc tảo triều, ngày ngày chỉ ở nhà quấn quýt bên Kỷ Duy Tâm. Dạo này nàng ăn uống rất ngon miệng, khiến nhà bếp ngày nào cũng bày ra đủ món ngon, còn Nhạc Trạm thì chẳng nề hà, cùng nàng ăn, cùng nàng uống, cùng nàng ngủ, cuộc sống cứ phải gọi là sướng như tiên.

Ngày ly biệt càng đến gần, Nhạc Trạm càng không chịu rời xa nàng. Hắn ôm nàng cả ngày, thậm chí đến cả lúc nàng vào nhà xí hắn cũng kiên quyết ngồi ngoài canh, khiến nàng đi vệ sinh cũng cảm thấy không an toàn.

Trước hôm khởi hành, Phong Minh và Hồ Đồ Đồ đã lâu không gặp trở về từ Giang Tây.

Trước đó, hoàng thượng đã đứng ra định hôn sự cho hai người, sau đó Hồ Đồ Đồ liền theo Phong Minh về Giang Tây ra mắt cha của nàng ta– Vệ Quốc công Phong Hùng. Lúc đi thì hòa thuận, vậy mà vừa về đã cãi nhau, Phong Minh giận đùng đùng bỏ về trước, vừa vào cửa đã lớn tiếng bảo gia nhân đóng cửa. Hồ Đồ Đồ theo sau, mệt mỏi đến mức mặt mày phờ phạc.

Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm vừa ra cửa nghênh đón đã thấy tình hình không ổn, liền nắm tay nhau quay đầu đi dạo hoa viên tiếp.

Phong Minh vứt hành lý, đuổi theo, vừa lao về phía Nhạc Trạm vừa lớn tiếng kêu: “Biểu ca, muội nhớ biểu ca chết mất!” May mà Kỷ Duy Tâm kịp thời cản lại.

“Này, này, giữ hình tượng chút đi!”

Phong Minh lập tức dang tay ôm chầm lấy Kỷ Duy Tâm, theo thói quen muốn nhảy lên ôm ngang eo nàng. Nhạc Trạm hốt hoảng đến mức hồn bay phách lạc, vội vàng gỡ nàng ta ra khỏi Kỷ Duy Tâm rồi ném qua một bên. Sau đó hắn lo lắng kiểm tra Kỷ Duy Tâm từ đầu đến chân: “Nương tử, nàng có sao không? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Kỷ Duy Tâm mỉm cười, lắc đầu: “Ta không sao, chàng đừng lo.”

Phong Minh bên cạnh thấy vậy liền không nhịn được: “Hai người còn có thể làm lố hơn được nữa không? Ôm một cái thì làm sao mà đau được, buồn cười chết mất!”

Nhạc Trạm quay lại trừng nàng một cái: “Muội đúng là chúa gây họa, cách xa nương tử của ta ra!”

Phong Minh hừ lạnh, bĩu môi tỏ vẻ bất mãn. Kỷ Duy Tâm kéo nàng ta ngồi xuống bàn đá gần đó, vẫy tay: “Nào, nói ta nghe, ngươi và Hồ Đồ Đồ lại làm sao nữa?”

Phong Minh ngồi phịch xuống, còn chen ngang chỗ Nhạc Trạm đang định ngồi. Nhạc Trạm nghiến răng, chỉ biết tức tối. Kỷ Duy Tâm nhìn mà không nhịn được cười, đưa tay ra. Nhạc Trạm lập tức nắm lấy tay nàng, rồi vòng qua bên kia bàn ngồi xuống.

Khi điểm tâm và hạt dưa được mang lên, Phong Minh vừa nhai rôm rốp vừa bắt đầu kể chuyện. Nàng ta hỏi: “Biểu ca, huynh sắp đi Giang Bắc đúng không? Cho muội đi cùng với.”

“Không được.”

“Không được!”

Hai người đồng thanh trả lời.

Hồ Đồ Đồ theo sát phía sau, sắc mặt có phần khó coi. Hắn cúi đầu chào Nhạc Trạm: “Bái kiến Vương gia.”

Nhạc Trạm liếc Hồ Đồ Đồ, thấy sắc mặt hắn xanh xao thì chỉ gật đầu, sau đó quay lại nói với Phong Minh: “ Chẳng phải hai tháng nữa muội và Hồ Đồ Đồ sẽ thành thân sao? Ta đi chuyến này chưa biết khi nào mới về, có lẽ chẳng kịp dự hôn lễ của hai người đâu.”

Phong Minh hừ lạnh: “Không kịp thì càng tốt! Dù sao muội cũng không muốn gả!”

Lời này khiến sắc mặt Hồ Đồ Đồ đen hẳn.

Không ai chịu nói ra nguyên nhân cãi vã của hai người, Kỷ Duy Tâm và Nhạc Trạm cũng không tiện xen vào. Chuyện của phu thê bọn họ, để bọn họ tự giải quyết.

Còn chuyện muốn đi Giang Bắc của Phong Minh thì đã bị Nhạc Trạm thẳng thừng từ chối. Sau khi năn nỉ vô ích, nàng ta giận dữ vung tay áo bỏ đi.

...................

Đêm trước ngày khởi hành, Nhạc Trạm ôm chặt Kỷ Duy Tâm ngủ không chịu buông. Hắn chẳng thể chợp mắt nổi, chỉ nằm đó nhìn nàng ngủ say không biết trời đất gì, trong lòng đầy luyến tiếc, không muốn rời xa chút nào. Giờ mà hối hận, chắc vẫn còn kịp nhỉ?

Sáng hôm sau, Kỷ Duy Tâm bị Nhạc Trạm hôn tỉnh. Hai người quyến luyến ôm ấp nhau không rời. Đến lúc chia tay, nàng nhìn thấy mắt hắn đỏ hoe, liền bật cười: “Sao thế? Không nỡ xa ta à?”

“Ừ.” Nhạc Trạm dụi dụi vào người nàng, giọng đầy quyến luyến: “Ta muốn nhét nàng vào túi mang đi cùng.”

Kỷ Duy Tâm cười khanh khách: “Thế thì phải kiếm cái túi lớn vào.”

“Lúc này rồi mà nàng còn đùa nữa!” Nhạc Trạm nhéo má nàng. Mặt nàng bây giờ đã tròn trịa hơn hẳn, mũm mĩm, đầy thịt, sờ vào rất thoải mái.

Kỷ Duy Tâm nằm trên giường cười khúc khích không ngừng, cùng Nhạc Trạm chí chóe thêm một hồi lâu. Đến khi Dịch Lâm gõ cửa thúc giục lần thứ ba, hai người mới lười nhác rời khỏi ổ chăn.

Rửa mặt chải đầu xong, Nhạc Trạm chẳng buồn đặt tức phụ xuống, cứ thế bế nàng thẳng vào phòng ăn. Hắn ngồi xuống, đặt nàng trên đùi, rồi đút từng thìa cháo cho nàng. Lão quản gia đứng phía sau, nhìn cảnh ấy mà thở dài thườn thượt, trong khi Phong Minh thi thoảng lại hừ lạnh một tiếng.

Cơm nước xong xuôi, gia nhân lục tục khuân hành lý ra xe ngựa. Nhạc Trạm vẫn ôm eo Kỷ Duy Tâm, đứng dưới mái hiên, nhàn nhã nhìn mọi người đi qua đi lại bận rộn. Hành lý trông có vẻ nhiều hơn ban đầu, nhưng hắn chẳng bận tâm. Trong mắt hắn giờ đây chỉ có tức phụ.

Mọi thứ được sắp xếp đâu vào đấy xong, Dịch Lâm đến bẩm báo:

 “Vương gia, đã tới giờ rồi, nên xuất phát thôi.”

Nhạc Trạm nặng nề gật đầu, quay sang Kỷ Duy Tâm:

 “Nương tử, nàng đừng ra tiễn ta. Ta sợ nếu nhìn thấy nàng, chân ta sẽ không nhấc nổi nữa.” Nói đến đây, mắt hắn đã đỏ lên.

“Đồ ngốc.” Kỷ Duy Tâm thở dài, vuốt má hắn, cười dịu dàng: “Ta vốn đâu có định đi tiễn chàng.”

“……”

Nhạc Trạm chán nản đi theo Dịch Lâm ra cửa. Trước khi lên xe, hắn không nhịn được mà ngoái lại nhìn. Trước mắt là cánh cổng lớn chật kín người hầu, nhưng bóng dáng tức phụ thì chẳng thấy đâu.

Hắn vừa đi vừa chua xót, lòng thầm oán: Nàng đúng là không tiễn thật…

Dứt khoát quay phắt người lại, hắn cúi đầu chui vào xe ngựa, giấu đi đôi mắt đỏ hoe.

Đoàn người nhấp nhô đi đến cổng thành, nơi hoàng đế cùng gia đình Kỷ tướng quân đã chờ sẵn. Mọi người lưu luyến chia tay, không khí thoáng chút bi thương.

Kỷ tướng quân ngó trái ngó phải, không thấy nữ nhi bảo bối đâu, hỏi ra mới biết nàng thấy không khỏe trong người nên ăn sáng xong đã về ngủ tiếp. 

Kỷ tướng quân nghe vậy, tâm trạng rất phức tạp. Một mặt, ông ấy hài lòng vì nữ nhi không một khóc hai náo ba đòi thắt cổ, mặt khác, lại cảm thấy nàng quá vô tâm! Tướng công sắp phải đi xa, thế mà đến tiễn cũng không buồn ra tiễn. 

Cuối cùng, Nhạc Trạm từ biệt mọi người. Xe ngựa rời đi dọc theo quan đạo.

Nhạc Trạm ngồi trong xe, lấy từ bọc hành lý ra một chiếc yếm màu hồng phấn, ôm vào lòng rồi ngả người xuống trường kỷ. 

Nhớ tức phụ quá đi mất… 

Hắn u oán thở dài: “Duy Tâm của ta ơi, nàng thật là nhẫn tâm…”

Đường càng đi càng hoang vắng, chỉ còn nghe tiếng vó ngựa lộp cộp. Khi xe đến rừng dương ngoài thành, ngoài tiếng ngựa còn có cả gió rít qua khe lá, thêm phần tiêu điều. Nhạc Trạm vẫn nằm ôm chiếc yếm, mũi dán sát vải, hít hà mùi hương quen thuộc mà mắt đỏ hoe.

Xe bỗng dừng lại. Nhưng Nhạc Trạm nào để ý, hắn đang bận chìm đắm trong nỗi nhớ.

Bỗng rèm xe bị vén lên. Nhạc Trạm giật nảy mình, vội lật người giấu chiếc yếm xuống dưới trường kỷ, xong xuôi mới quay lại trừng mắt quát:

 “Ai?!”

Dịch Lâm đứng bên ngoài, ngơ ngác nhìn phản ứng dữ dội của hắn:

 “Ngài… không phải đang làm cái chuyện… ấy ấy chứ?” Mới sáng ngày ra đã làm chuyện này thật sự là quá đáng khinh!

“Ấy ấy cái muội muội ngươi! Ngươi mới ấy!” Nhạc Trạm mất một lúc mới hiểu “ấy ấy” là gì, tức đến suýt bốc khói.

Dịch Lâm ho khan hai tiếng, thầm nghĩ: Nếu không làm gì mờ ám, sao ngài vừa nãy cuống quýt che che giấu giấu cái gì?

Nhạc Trạm dẹp chuyện này qua một bên, hỏi:

 “Sao đột nhiên lại dừng lại?”

“Là vương phi căn dặn. Người bảo khi đến rừng dương, dừng lại hai khắc. Thuộc hạ cũng không rõ ý người là gì.”

Nhạc Trạm không hiểu, nhưng tin rằng mọi lời tức phụ nói đều có lý do. Hắn khịt mũi:

 “Thế thì dừng!” Rồi quay sang quắc mắt: “Biến đi cho khuất mắt ta!”

Dịch Lâm nhún vai, buông rèm xe. 

Làm như ta thèm nhìn ngài lắm ấy. Hừ!

Hai khắc sau, Dịch Lâm vừa định hạ lệnh lên đường thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa. Hắn lập tức căng thẳng, ra hiệu cho hộ vệ chuẩn bị sẵn sàng.

Nhóm hộ vệ vây quanh xe ngựa, tay đặt lên chuôi kiếm, chỉ chờ lệnh là sẽ rút ra.

Tiếng ngựa tới gần hơn, một lát sau, một gã sai vặt gầy gò cưỡi ngựa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Thấy rõ là người nào, Dịch Lâm thở phào nhưng cũng không khỏi bất đắc dĩ.

Hắn gõ nhẹ lên thành xe:

 “Vương gia, ngài ra đây đi.”

Nhạc Trạm đang ngắm yếm thì bị phá bĩnh, lửa giận bốc lên:

 “Lại cái gì nữa?!”

“Vương phi đến rồi.”

Trong xe lặng ngắt như tờ. Sau đó, Nhạc Trạm bật dậy, vén rèm lao ra, suýt nữa vấp ngã. May mà Dịch Lâm kịp đỡ, nhưng hắn hất tay đối phương ra, lao đến bên ngựa như tên bắn.

Kỷ Duy Tâm thấy vậy liền nhảy xuống ngựa, nhưng còn chưa chạm đất đã bị Nhạc Trạm vội vàng đỡ lấy.

“Chàng chờ đã lâu chưa?” Nàng cười, đưa tay vuốt mặt hắn: “Sợ làm tổn thương tới hài tử nên ta không dám cưỡi ngựa nhanh.”

Hắn nửa mừng nửa tủi: “Sao nàng lại đến đây?”

Nàng bĩu môi cười: “Không có ta, chàng vụng về lắm. Ta không yên tâm.”

Nhạc Trạm nghẹn lời, hốc mắt đỏ bừng. Kỷ Duy Tâm cọ đầu vào trán hắn: “Chàng đừng có khóc nữa. Bao nhiêu người đang nhìn kìa.”

Nhạc Trạm vừa mừng vừa lo: “Nàng còn đang mang thai. Trên đường đi gập ghềnh trắc trở, nàng không chịu nổi đâu.”

“Không sao, bảo Dịch Lâm đi chậm một chút là được, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.” 

Thật ra Kỷ Duy Tâm cũng hơi sợ, nhưng nàng cảm thấy chính mình cần phải đi, ở bên cạnh hắn.

Nhạc Trạm kéo nàng vào trong lòng: “Nương tử, ta đã từng nói với nàng chưa...”

“Hả? Nói cái gì?”

Nhạc Trạm cười: “Ta yêu nàng...”

Kỷ Duy Tâm cũng cười: “Ta biết...”

Cưng chiều vô hạn

Vì nữ tử xuất hành quá dễ bị chú ý nên Kỷ Duy Tâm và Tiểu Đường đã bàn bạc từ trước, quyết định cải nam trang. Y phục hai người mặc đều được may riêng, vừa vặn đến từng đường kim mũi chỉ.

Kỷ Duy Tâm dạo này ăn uống thả cửa, cả người tròn trịa hơn hẳn, chỉ tiếc phần bụng lộ ra có hơi không hợp cảnh. Tiểu Đường thì ngược lại, khoác bộ trường sam màu xanh xám của tiểu đồng, gầy đến mức nhìn như bị ngược đãi.

Nhạc Trạm ân cần đỡ Kỷ Duy Tâm lên xe ngựa. Nàng vừa bước vào, liền bị thứ gì đó trên trường kỷ thu hút.

“Ai nha?” Nàng cầm lên, nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay. 

Con bà nó, đây không phải yếm của nàng sao?

Nhìn chiếc yếm màu hồng phấn trong tay, Kỷ Duy Tâm nheo mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía Nhạc Trạm: “Chàng trộm từ khi nào?”

Mặt Nhạc Trạm đỏ như tôm luộc, hắn xấu hổ đến mức chỉ muốn lao ra khỏi cửa sổ xe: “Cái đó… cái đó… ta lỡ cầm nhầm…”

“Thật không?” Kỷ Duy Tâm nhướng mày, cười trêu chọc: “Vậy chàng phát hiện cũng sớm ghê nhỉ, vừa ra khỏi cổng thành đã lấy ra xem. Sao? Định mang trả lại ta à?”

Nhạc Trạm nghe thế, lập tức chui đầu vào trong tấm chăn trên trường kỷ, sống chết không chịu ló mặt ra nữa.

Do có thêm Kỷ Duy Tâm đi cùng nên xe ngựa buộc phải giảm tốc độ, nhưng vẫn không thể tránh được xóc nảy. Nhạc Trạm lo đến mất ăn mất ngủ, sợ một cú xóc thôi cũng đủ khiến bảo bối trong bụng nàng gặp chuyện. Hắn ngồi không yên, liên tục dò hỏi: “Nàng có đau không? Có khó chịu không?”

Kỷ Duy Tâm thì ngược lại, bình thản vô cùng, vừa vỗ lưng hắn vừa nói: “Không sao, không sao, ta ổn mà!” Nhưng thái độ lo lắng không ngừng của Nhạc Trạm lại khiến nàng bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Cuối cùng, nàng không nhịn nổi nữa, nghiến răng  đe dọa: “Chàng còn thế nữa, ta xuống cưỡi ngựa đấy!”

Lời vừa dứt, Nhạc Trạm lập tức câm như hến.

Đi được một lúc, Kỷ Duy Tâm bắt đầu kêu đói bụng. Nhạc Trạm vội sai người đưa tới một ít lương khô, toàn là những thứ như thịt khô, bánh nướng. Nhưng nàng chỉ nhìn qua rồi lập tức gọi Tiểu Đường tới. Hai người thì thầm to nhỏ một lúc, chẳng mấy chốc, Tiểu Đường mang theo một chiếc hộp thức ăn bước vào trong xe.

Nhạc Trạm vừa thấy những thứ bên trong, hai mắt lập tức trợn tròn.

Hộp thức ăn mở ra, bên trong nào là đủ loại điểm tâm, thịt bò, vịt quay nguyên con, thêm cả món nàng thích nhất – canh mơ chua! Chưa hết, còn có cả tổ yến và hoa quả tươi! Thật thịnh soạn quá mức!

Kỷ Duy Tâm thản nhiên kéo chiếc bàn nhỏ đặt vào giữa xe, bày hết đồ ăn lên, rồi gọi Nhạc Trạm vẫn còn ngẩn ra vì sốc lại ăn cùng: “Trưa nay đành tạm bợ một chút, tối đến trấn thì ăn ngon hơn.”

“Tạm bợ?” Nhạc Trạm liếc nàng một cái, ánh mắt đầy vẻ khó tin. “Nàng chỉ mang theo chừng này thôi à?”

Kỷ Duy Tâm gặm một miếng đùi gà, vừa gật đầu vừa nhồm nhoàm nói: “Ừ.”

Nhạc Trạm thầm tính toán, giờ mới là giờ Tỵ sáu khắc, với khẩu phần ăn thế này, nàng chắc chắn sẽ lại đói ngay. Đến lúc đó lấy gì cho nàng ăn? Loại tiêu chuẩn này hắn không đáp ứng nổi!

Lần đầu tiên cảm thấy tức phụ nhà mình quá khó nuôi, Nhạc Trạm bắt đầu âm thầm tính toán xem bản thân có mang theo đủ bạc hay không.

Bình Luận (0)
Comment