Trăm Phương Nghìn Kế Muốn Khắc Phu

Chương 34

Khiếp sợ thì khiếp sợ, Nhạc Trạm vẫn vui vẻ cùng nàng ăn uống no nê, sau đó gọi Tiểu Đường vào dọn dẹp, rồi hai người lại dựa vào nhau trên trường kỷ trò chuyện. Chẳng mấy chốc, cả hai đều chìm vào giấc ngủ.

Kỷ Duy Tâm thì khỏi cần bàn, từ khi mang thai nàng đã bắt đầu thích ngủ, cả ngày chỉ xoay quanh hai việc ăn và ngủ. Nhạc Trạm thì vì đêm qua không ngủ được, giờ có nàng kề bên nên hắn an lòng, giấc ngủ cũng ngon hơn.

Ôm chặt người mình yêu thương nhất, xe ngựa có rung lắc thế nào cũng chẳng còn đáng bận tâm.

Đến giữa trưa, xe dừng lại trong một khu rừng nhỏ. Thấy hai người ngủ ngon lành, Dịch Lâm không nỡ đánh thức, bèn dẫn đoàn hộ vệ tranh thủ nghỉ ngơi ăn chút lương khô rồi tiếp tục lên đường.

Trong lúc ngủ, Nhạc Trạm cứ cách một lát lại tỉnh dậy kiểm tra xem Kỷ Duy Tâm có khó chịu không. Sau khi chắc chắn nàng vẫn ổn, hắn lại nhắm mắt ngủ tiếp. Cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần, đến lần thứ năm thì hắn không sao ngủ lại được nữa.

Kỷ Duy Tâm vẫn đang say ngủ. Nhạc Trạm lo nàng đè ép bụng sẽ không thoải mái, cẩn thận đỡ nàng lật người lại, để nàng tựa lên người mình, ngủ ngon hơn một chút. Không ngờ, động tác này lại khiến Kỷ Duy Tâm thức giấc.

Nàng vốn đã bị xe xóc làm mỏi nhừ lưng, giờ lại bị Nhạc Trạm làm phiền tỉnh giấc,. Cơn tức trỗi dậy, nàng nhắm mắt vung tay vung chân hành hung hắn một trận, xả hết bực bội rồi mới ấm ức cuộn người trong lòng hắn mà r3n rỉ. 

Nhạc Trạm để mặc nàng đấm đá, vừa ôm vừa dỗ dành, mãi mới làm nàng nguôi ngoai. Nhưng hắn vừa thở phào một cái thì nghe nàng thì thầm, giọng đầy oán trách: “Ta đói rồi.”

Nhạc Trạm cạn lời. 

Trời ơi, mới qua có một canh giờ rưỡi, sao nàng lại đói nữa rồi?

Kỷ Duy Tâm ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, chu miệng giận dỗi: “Tướng công, ta muốn ăn bồ câu nướng.”

Nhạc Trạm vừa cảm thấy mềm lòng lại vừa bất lực. Nàng chỉ cần gọi một tiếng “tướng công” thôi thì chuyện gì hắn cũng đáp ứng. Nhưng vấn đề là đi đâu tìm bồ câu nướng cho nàng bây giờ?

Cuối cùng, Nhạc Trạm đành gọi Dịch Lâm đến:“Dừng lại nghỉ chút đi.”

Dịch Lâm định lên tiếng, hắn đã cắt lời: “Ngươi dẫn người vào rừng tìm xem có bắt được con thú nào không, gà rừng, vịt trời gì cũng được.”

Từ trong xe, Kỷ Duy Tâm nói vọng ra: “Thỏ cũng được!”

Dịch Lâm thở dài trong lòng: Hai người này thật sự nghĩ là đang đi du ngoạn à?

Dù vậy, tiểu trợ thủ vạn năng vẫn chịu thương chịu khó dẫn đội tiến sâu vào rừng. Chẳng mấy chốc, bọn họ trở về với… một con lợn rừng!

Con lợn còn sống, không ngừng rít lên mấy tiếng kêu đau đớn. Kỷ Duy Tâm tò mò thò đầu ra xem, Nhạc Trạm lập tức đưa tay che mắt nàng lại, lớn tiếng: “Xấu quá, đừng nhìn! Cẩn thận dọa nhi tử sợ!”

Nghe vậy, Kỷ Duy Tâm ngoan ngoãn rụt đầu về, tay xoa xoa bụng, nghiêm túc nói: “Nhi tử, đừng sợ. Thứ đó tuy xấu nhưng ăn rất ngon.”

Nhạc Trạm: “…”

Tức phụ là đồ ham ăn, nhưng đáng yêu ghê!

Dịch Lâm cùng mấy người kéo con lợn rừng ra bờ suối gần đó làm thịt. Sau khi xử lý sạch sẽ, bọn họ dùng cây gỗ lớn xiên lợn lại, đặt lên lửa quay. Đám hộ vệ vây quanh đống lửa, vừa nướng vừa cười nói rôm rả. Ban đầu là đi làm nhiệm vụ, giờ thì chẳng khác gì đang đi dã ngoại!

Kỷ Duy Tâm ngồi trong xe với Nhạc Trạm, vừa thủ thỉ trò chuyện vừa bị mùi thịt nướng bay vào làm cho cồn cào ruột gan. Không chịu nổi nữa, nàng đòi xuống xem.

Nhạc Trạm nhất quyết không đồng ý. Hai người giằng co mãi, cuối cùng nàng mới chịu thôi, nhấc rèm xe lên, thò đầu ra ngửi mùi thơm cho đỡ thèm.

Thịt lợn rừng vừa chín tới, Dịch Lâm lập tức rút kiếm, gọn gàng chặt lấy hai chân trước, rồi cắt luôn phần thịt thăn mềm nhất mang đến xe. Kỷ Duy Tâm hai mắt sáng rực, tay xoa xoa như sắp xông vào cướp.

Phần thịt còn lại được chia đều cho mọi người, ai nấy lấy túi rượu của mình ra, vừa uống vừa thưởng thức thịt nướng. Trong khu rừng nhỏ, cả đoàn trải qua một buổi chiều nhàn nhã vui vẻ, tựa như đang tổ chức “tiệc trà chiều”. Ăn uống no nê xong, mọi người nghỉ ngơi thêm chốc lát rồi mới chỉnh đốn lại đội ngũ, tiếp tục lên đường.

Do ban ngày đã tốn quá nhiều thời gian, khi đến trấn Bách Kỷ thì trời đã tối mịt. May thay, vào thời điểm này trong năm, trấn nhỏ không có sự kiện lớn nào, khách khứa cũng không đông. Bọn họ dễ dàng bao trọn một khách đi3m.

Sau khi dùng bữa tối thịnh soạn xong, mọi người nhanh chóng về phòng, ai nấy tranh thủ tắm rửa, nghỉ ngơi, chuẩn bị cho chặng hành trình tiếp theo.

Nhạc Trạm sai người đi mua mấy thang thuốc an thai, bảo nhà bếp sắc sẵn rồi mang tới. Kỷ Duy Tâm tắm rửa xong, uống thuốc vào, liền vui vẻ như mèo no bụng, chui lên giường ngủ một giấc ngon lành. Nhạc Trạm đợi hầu hạ nàng xong xuôi mới có thời gian lo cho bản thân.

Đến khi tiểu nhị tới dọn bồn tắm, Nhạc Trạm còn đặc biệt dặn dò nhà bếp chuẩn bị sẵn chút đồ ăn, phòng khi Kỷ Duy Tâm nửa đêm đói bụng dậy tìm đồ lót dạ. Hắn lại giao quần áo thay ra cho tiểu nhị mang đi giặt, rồi lấy ra y phục của cả hai từ trong tay nải để ngày mai mặc, xếp sẵn lên ghế tròn cạnh giường.

Cuối cùng mọi việc cũng đâu vào đấy, Nhạc Trạm mới tắt đèn, nằm xuống nghỉ ngơi.

Một giấc ngủ thẳng tới sáng, Nhạc Trạm vừa mở mắt đã thấy Kỷ Duy Tâm nằm bên cạnh, mặt mày hậm hực, bĩu môi nhìn hắn đầy oán trách. Hắn vòng tay kéo nàng vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ: “Dậy sớm vậy, sao thế?”

“Đói đến tỉnh!” Giọng Kỷ Duy Tâm nghe như thể bị ai đó ngược đãi, đầy ai oán: “Nửa đêm đã đói, kêu chàng mãi mà chàng không dậy! Tức chết ta rồi!”

“Xin lỗi, xin lỗi, tại ta ngủ say quá...” Nhạc Trạm không hiểu vì sao mà lúc này lại rất muốn cười, nhưng sợ Kỷ Duy Tâm trách mình xin lỗi mà không thành tâm, nên đành cố nhịn. Cố nhịn đến mức lồ ng ngực hắn như sắp bốc hỏa.

Hắn ôm bụng, nét mặt vừa muốn khóc lại như muốn cười, khiến Kỷ Duy Tâm hoảng cả lên: “Chàng sao thế?” Nàng lo lắng đến mức đưa tay sờ vào chỗ hắn đang ôm: “Đau lắm sao?”

Nhạc Trạm rốt cuộc nhịn không nổi, bật cười ha hả, lăn một vòng trên giường rồi úp mặt vào chăn, vừa cười vừa đập giường ầm ầm. Kỷ Duy Tâm nhìn mà đầu đầy vạch đen: Người này điên rồi sao?

Cười đủ rồi, Nhạc Trạm kéo nàng vào lòng, "chụt" một cái thật to lên má: “Nương tử, ta thật sự yêu nàng chết mất!”

Kỷ Duy Tâm ghét bỏ lau nước miếng trên mặt, bĩu môi: “Ta đói rồi!”

Nhạc Trạm ôm bụng, vừa than "ai u" vừa lảo đảo xuống giường, miệng vẫn cười không ngừng, còn nhanh nhẹn mặc quần áo, dáng vẻ như một kẻ trúng tà. Kỷ Duy Tâm ôm chăn, mặt mày sầu não nhìn hắn: Mới sáng sớm mà đã phát bệnh rồi!

Sau khi ăn sáng xong, Dịch Lâm tới hỏi xem bao giờ khởi hành. Nhạc Trạm lại bảo hắn đi mua chút đồ trước đã. Chẳng mấy chốc, Dịch Lâm trở về với hai tấm chăn dày cộp trong tay. Nhạc Trạm cẩn thận trải cả hai tấm chăn lên ghế dài, kiểm tra xong xuôi mới dịu dàng ra hiệu: “Nương tử, nàng nằm lên đi.”

Trên đường đúng lúc đi ngang qua một con phố đầy những sạp hàng, Nhạc Trạm mua không ít đồ, từ đồ ăn vặt, điểm tâm, hoa quả, còn tiện tay vơ thêm một đống đồ chơi.

Kỷ Duy Tâm ngồi trong xe ngựa, vui vẻ tận hưởng như đang đi hội. Tay trái cầm một xâu kẹo hồ lô, tay phải là một cây kẹo bông, trên đầu còn cài một cái tượng đất nhỏ xinh. Đi ngang qua một sạp sách, Nhạc Trạm lại mua thêm một chồng thoại bản, để nàng đọc trên xe cho đỡ buồn.

Cảnh tượng này đúng là trên trời có mà dưới đất chẳng ai bằng. Dịch Lâm tận mắt chứng kiến từ đầu đến cuối thì ngậm ngùi nghĩ: Hay là ta bỏ nghề, đổi sang làm nữ nhân nhỉ...

Chặng đường sau đó không tiếp tục trì hoãn thêm. Sáng xuất phát, tối đến một trấn nhỏ, Nhạc Trạm lại mua đủ đồ ăn thức uống cho ngày hôm sau, nghỉ ngơi một đêm rồi tiếp tục lên đường. May mà bọn họ đi toàn những đoạn quan đạo rộng rãi bằng phẳng, không quá xóc nảy. Thêm vào đó, Kỷ Duy Tâm ngày nào cũng uống thuốc an thai, nên sức khỏe không có vấn đề gì.

Khoảng mười ngày sau, bọn họ cuối cùng cũng đến được huyện Phong Vũ trong truyền thuyết. Nhưng vừa vào thành, cả hai đã ngỡ ngàng bởi dòng người tấp nập như đi trẩy hội. Hỏi ra mới biết, thì ra là Đại hội võ lâm bốn năm một lần sắp được tổ chức!

Ta phải làm nam chính

Phong Vũ là một nơi tràn ngập bầu không khí giang hồ, nơi đâu cũng thấy những hảo hán, thiếu hiệp vung đao múa kiếm. Trên phố, hầu như ai cũng biết chút võ công.

Trong khách đi3m, tiểu nhị chạy qua chạy lại giữa đại sảnh, một tay cầm ấm trà, tay còn lại bưng đ ĩa thức ăn, bóng dáng nhanh nhẹn, khi sắp va vào người khác thì chỉ cần một động tác xoay người là đã tránh được. Khi khách thanh toán, có người ném thẳng mảnh bạc ra ngoài, tiểu nhị vươn tay nhanh như chớp, bắt gọn ngay, sau đó hô lớn: “Cảm tạ đại hiệp thưởng bạc!” Có người còn bá đạo hơn, khi gọi món chẳng cần tiểu nhị, chỉ cần phóng một cây phi đao, “vù” một cái là cắm ngay một mảnh giấy vào chiếc cột bên cạnh quầy. Nhìn kỹ sẽ thấy, trên cột là một dãy những lỗ nhỏ do phi đao tạo thành.

Kỷ Duy Tâm thấy vui vui, nàng liền hỏi Nhạc Trạm xin chút bạc vụn, rồi hứng thú bắt đầu ném vào người tiểu nhị. Khi tiểu nhị đang rót trà cho bàn bên, thân hình hắn khẽ nghiêng, tay trái vung lên bắt gọn một mảnh bạc, rồi quay lại cười với Kỷ Duy Tâm.

Kỷ Duy Tâm vỗ tay khen hay, lại tiếp tục ném. Tiểu nhị quay đầu, nhanh như chớp dùng miệng ngậm lấy mảnh bạc, cười đắc ý hất lông mày. Hắn nhả mảnh bạc ra, cầm ấm trà tiến lại gần, cười nói với Kỷ Duy Tâm: "Khách quan muốn dùng món gì?"

Kỷ Duy Tâm không hài lòng gõ bàn: "Hãy gọi ta là đại hiệp!"

"Được rồi, đại hiệp!" Tiểu nhị cười ha hả, "Đại hiệp, chắc không phải là người bản địa phải không? Đến đây làm ăn hay du ngoạn?"

Kỷ Duy Tâm bĩu môi: "Ta là đại hiệp đến tham gia đại hội võ lâm!"

Tiểu nhị nhìn nàng một cái, trong lòng đã rõ ràng, có lẽ nàng chỉ biết mấy chiêu võ công cơ bản, nhưng người ngồi đối diện nàng, mặc đồ đen, lại có vẻ là cao thủ.

Tiểu nhị không vạch trần, chỉ cười cười, vừa rót trà vừa hỏi: "Dám hỏi đại hiệp là người của môn phái nào?"

"À, cái này... cái này..." Kỷ Duy Tâm ngừng một chút, lén lút đẩy Nhạc Trạm, "Chúng ta là người của môn phái nào nhỉ?"

Nhạc Trạm trừng mắt, nghiêm túc đáp: "Môn phái Lạc Thiên."

"Khụ...!" Dịch Lâm suýt nữa bị sặc nước trà.

Tiểu nhị cười khẽ: "Môn phái này thật đặc biệt."

Vì đại hội võ lâm sắp diễn ra, rất nhiều người trong giang hồ từ các nơi xa xôi tụ tập về đây, khiến cho huyện Phong Vũ chật kín người. Mỗi quán trọ đều không còn phòng trống, Nhạc Trạm và đoàn người ăn xong bữa tối lại tìm mãi mới có được một phòng ở tại một quán trọ cũ kỹ gần vùng núi hoang. 

Đó là một ngôi nhà cổ, khi leo cầu thang có thể nghe thấy tiếng "cót kẹt" vang lên. Kỷ Duy Tâm bước đi rón rén, lo sợ, trong khi chủ quán run rẩy quay lại, nói với giọng khàn khàn: "Không sao đâu, nhà này rất chắc chắn, nha đầu cứ đi tự nhiên."

Kỷ Duy Tâm nắm chặt tay Nhạc Trạm: "Sợ nhi tử của ta bị rớt mất."

Lên đến tầng hai, bọn họ chọn một căn phòng tốt nhất. Thị vệ bắt đầu vác đồ lên. Tiếng cầu thang kêu răng rắc không ngừng, chẳng bao lâu sau, một cánh cửa ở cuối hành lang mở ra, một nam nhân mặc trang phục thư sinh, sắc mặt tái nhợt, đứng dựa vào khung cửa, ánh mắt đầy vẻ đau khổ nhìn đám người đang lăng xăng di chuyển.

Kỷ Duy Tâm đang chỉ đạo thị vệ, quay lại thấy cảnh tượng đó suýt chút nữa ngã quỵ. Trời đất quỷ thần ơi, là ai tới đòi mạng vậy?

Một thư sinh mặc áo xám mở miệng khẽ nói: "Phiền cô nương nhẹ tay một chút, ta đang nghỉ ngơi, thật sự không thể chịu được tiếng ồn này."

"Xin lỗi, xin lỗi, ngài cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi." Kỷ Duy Tâm cúi đầu, liên tục chắp tay xin lỗi.

" Làm phiền cô nương." Thư sinh nói xong, chuẩn bị quay về phòng, bỗng nhớ ra điều gì, quay lại nhìn. Kỷ Duy Tâm hoảng hốt cúi đầu chắp tay: " Ngài an giấc ngàn thu đi, tiểu nhân bảo đảm sẽ không làm ồn đến ngài!!" 

Thư sinh lại nói: "Cô nương vừa dùng sai từ rồi, là yên giấc ngủ ngon, không phải an giấc ngàn thu."

Kỷ Duy Tâm ngoan ngoãn nhận sai: "Ngài nói rất đúng."

Thư sinh hài lòng rồi quay lại phòng.

Nhạc Trạm vào bếp lấy ít đồ ăn, khi trở lại liền thấy Kỷ Duy Tâm cuộn chăn ngồi ở góc tường, biểu cảm trông thật là tội nghiệp. Nhạc Trạm thương xót vô cùng, vội vàng đặt đồ xuống rồi chạy lại ôm nàng: “Nương tử, sao vậy? Chỗ nào khó chịu sao?”

Kỷ Duy Tâm túm lấy vạt áo của hắn, dụi đầu vào ngực hắn mà rấm rứt: “Ta vừa mới thấy ma.”

“Ma? Làm sao có ma?” Nhạc Trạm cũng bất giác rùng mình, chà, hắn cũng sợ ma đấy!

Kỷ Duy Tâm chìa một ngón tay chỉ về phía căn phòng bên cạnh: “Ngay trong phòng đó đấy.”

“Ha! Nàng nói là thư sinh kia à?” Nhạc Trạm thở phào nhẹ nhõm, “Hắn là người chứ không phải ma, ta vừa gặp hắn ở bếp. Hắn là người chuyên viết thoại bản, đến đây tìm cảm hứng.”

Kỷ Duy Tâm ngạc nhiên “Ồ” một tiếng, biết mình hiểu lầm rồi, không còn sợ hãi nữa. “Hắn tên gì vậy?”

“Hình như là gì đó, gọi là Bồ Khẩn Linh.”

“Phụt…” Kỷ Duy Tâm phun ra, “Bồ Tùng Linh là ca ca của hắn à?”

Nhạc Trạm cũng vui vẻ mà cười khúc khích.

.................

Hôm sau, Nhạc Trạm có ý định đến Vô Ảnh Môn bái phỏng Tần Hạc. Khi bọn họ đang dùng điểm tâm dưới lầu, thư sinh kia lại ủ rũ bước xuống.

Kỷ Duy Tâm vừa mở miệng định hỏi: “Bồ Tùng…” thì bị Nhạc Trạm nhanh tay bịt miệng lại.

Thư sinh đi ngang qua, gật đầu chào, vừa liếc thấy bát yến sào trong tay Kỷ Duy Tâm, mắt liền sáng như đèn lồ ng: “Đây là vật gì? Tiểu sinh có thể nếm thử một chút không?”

Kỷ Duy Tâm quay sang bảo Tiểu Đường múc cho hắn một bát: “Vị huynh đài này, xin cứ tự nhiên!”

“Đa tạ cô nương.” Thư sinh nhận bát, ừng ực uống cạn trong chớp mắt, rồi khen lấy khen để: “Mỹ vị nhân gian!”

Hắn nhắm mắt ngẫm nghĩ, một lát sau đột nhiên mở bừng mắt, thần sắc sáng rỡ: “Linh cảm tới rồi! Tiểu sinh phải lập tức trở về sáng tác. Cô nương, cáo từ!”, nói xong liền vội vàng phi lên lầu.

Dùng xong điểm tâm, Nhạc Trạm bèn hỏi chưởng quầy đường đến Vô Ảnh Môn. Chưởng quầy nheo mắt nhìn bọn họ một lúc, sau đó chỉ tay ra ngoài: “Ngay trên núi phía sau, ra cửa rẽ trái.”

Quái lạ, gần vậy à?! 

Nhạc Trạm trố mắt ngạc nhiên.

Bọn họ bước ra cửa, rẽ trái, quả nhiên nhìn thấy một ngọn núi sừng sững trước mắt. Đi tiếp một đoạn, cả đoàn người tới trước bờ vực, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách từ dưới khe núi vọng lên, nhưng khi cúi nhìn xuống chỉ thấy sương mù dày đặc.

Trước vực có một cây cầu dây sắt bắc ngang sang phía đối diện. Nhạc Trạm và mọi người nhìn cây cầu, rồi nhìn nhau, không ai dám bước lên. Cảm giác có gì đó không ổn. Đây là địa phận của Vô Ảnh Môn, phía đối diện rất có thể có người canh giữ. Vô Ảnh Môn cấm người ngoài xâm nhập, nếu bọn họ dám đặt chân lên cầu, e rằng sẽ gặp phải mai phục.

Dịch Lâm bỗng nghiêng tai lắng nghe, rồi nói với Nhạc Trạm: “Phía đối diện có người.”

Lời vừa dứt, bên kia vọng đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Người từ đâu tới?”

Nhạc Trạm lập tức đẩy Kỷ Duy Tâm ra phía sau lưng mình, rồi nhẹ gật đầu. Dịch Lâm tiến lên một bước, cao giọng đáp: “Tại hạ là Dịch Lâm, môn hạ của phái Lạc Thiên, theo chưởng môn đến bái phỏng quý phái.”

Người nọ cất giọng đáp: “Các hạ có lòng rồi, nhưng bổn môn xưa nay không tiếp khách. Mời các hạ về cho.”

Không còn cách nào, Nhạc Trạm đành dẫn Kỷ Duy Tâm trở về. Bọn họ lại chạy khắp các cửa hiệu dưới trướng Vô Ảnh Môn trong thành để dò hỏi, nhưng ai cũng đáp giống nhau: Mua đồ? Hoan nghênh. Tìm gặp môn chủ? Thứ lỗi, không tiếp!

Đúng là đi đến đâu cũng bị người ta sập cửa vào mặt!

Đoàn người ngậm ngùi quay lại khách đi3m. Lúc ấy đã là giữa trưa, bọn họ gọi món rồi ngồi ăn. Trừ Kỷ Duy Tâm vẫn ăn ngon lành, những người còn lại ai nấy đều rầu rĩ. Ngay cả mặt mũi của Tần Hạc cũng không thấy, thì làm sao nhờ vả được đây!

Nhạc Trạm và Dịch Lâm đang bàn bạc kế hoạch thì chưởng quầy mang trà đến, buông một câu: “Các vị muốn gặp môn chủ Vô Ảnh Môn sao?”

Nhạc Trạm mỉm cười: “Từ lâu đã ngưỡng mộ Tần môn chủ, đặc biệt đến bái kiến.”

Chưởng quầy run run rót trà, đáp: “Các vị không phải đến tham gia đại hội võ lâm sao? Tần môn chủ năm nào cũng làm giám khảo, đến lúc đó chẳng phải sẽ gặp được ư? Sao còn lên núi làm gì?”

Cả nhóm sững người, Nhạc Trạm vội cảm ơn chưởng quầy, chắp tay hành lễ: “Đa tạ chỉ điểm!”

“Chỉ điểm cái gì!” Chưởng quầy bĩu môi: “Một đám lỗ m ãng!”

Đại hội võ lâm định vào bảy ngày sau, hôm nay vừa hay là ngày cuối cùng đăng ký tham gia. Nhạc Trạm bảo Dịch Lâm đi ghi danh. Trong bảy ngày tới, chẳng có việc gì phải làm, bọn họ bèn thoải mái vui chơi.

Bình Luận (0)
Comment