Trăm Phương Nghìn Kế Muốn Khắc Phu

Chương 35

Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm ngày ngày ăn no ngủ kỹ. Thỉnh thoảng Kỷ Duy Tâm hứng chí đòi đi dạo phố, Nhạc Trạm liền mang theo một đống ngân lượng để cho nàng tiêu xài. Dịch Lâm đi theo sau, suýt chút nữa ôm chân Nhạc Trạm mà gào khóc: “Thổ hào, xin được bao nuôi!”

Phần lớn thời gian, Kỷ Duy Tâm lười ra khỏi phòng. Khi chán quá, nàng liền sang tìm thư sinh bên cạnh. Thư sinh gần đây dồi dào ý tưởng, hễ Kỷ Duy Tâm sang, hắn đều đang gồng sức viết, bận tới mức chẳng buồn ngẩng đầu chào.

Vài hôm sau, thư sinh hoàn thành tác phẩm mới. Để cảm tạ Kỷ Duy Tâm đã cho mình nguồn cảm hứng, hắn mang đến tặng nàng xem trước. Nhạc Trạm rảnh rỗi, liền ôm nàng cùng đọc. Nhưng càng xem, hắn càng tức, cuối cùng giận đến mức xé sách, sau đó hùng hổ chạy sang tìm thư sinh kia tính sổ.

“Ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi hả? Dám mơ tưởng tới nương tử của ta!”

Nhạc Trạm túm cổ áo hắn nhấc lên, thư sinh sợ đến mức liên tục xua tay cầu xin: “Chỉ là hư cấu thôi! Hư cấu thôi mà! Ngài biết đó, nghệ thuật vốn cao hơn đời thực…”

“Nghệ thuật cái đầu ngươi!” Nhạc Trạm tức đến mức muốn băm hắn ra cho chó ăn: “Còn nào là nửa đêm hẹn hò, nào là trộm tình?! Ngươi tin ta chỉ cần một khắc là có thể biến ngươi thành kẻ chỉ có thể xuất hiện vào nửa đêm không?”

“Tin, tin, tin! Tiểu sinh tuyệt đối tin!” Thư sinh mặt mày tái nhợt hơn cả bình thường, “Nhạc chưởng môn bớt giận, tiểu sinh thực lòng kính ngưỡng ngài.”

“Không được gọi ta là Nhạc chưởng môn!!!” Nhạc Trạm tức đến phát điên, gào lên. Trong cuốn thoại bản kia, cái kẻ khổ sở bị cắm sừng đội mũ xanh cũng mang danh Nhạc chưởng môn!

“Bồ Tùng Linh, ngươi thật đúng là muốn chết!!!”

Thư sinh run rẩy sửa lại: “Tiểu sinh là Bồ Khẩn Linh, không phải Bồ Tùng Linh.”

Nhạc Trạm bóp lấy cổ hắn, nghiến răng nghiến lợi: “Ta mặc kệ ngươi là Khẩn hay là Tùng! Mau đốt sạch cuốn thoại bản kia rồi viết lại cho ta! Nhân vật nam chính phải là ta, nghe rõ chưa?!”

“Tiểu sinh hiểu rồi, hiểu rồi mà.” Thư sinh run rẩy đáp, lòng đầy uất ức.

Thư sinh nhỏ bé sợ tới mức hồn vía lên mây. Thời buổi này kiếm sống bằng cách múa bút viết thoại bản thật là khó quá đi! Thôi thôi, hắn mới thật sự là gia gia! Thể nào cuốn tiếp theo cũng phải để hắn làm nam chính mới được. Hay là quyển tiếp theo viết về nam chính bị đội nón xanh (bị cắm sừng) đi, để vị tướng công đáng thương này tìm được mùa xuân thứ hai?

Ồ, ý tưởng này có vẻ không tồi! Ha ha ha~~~

Khiêu chiến Tần Hạc

Huyện Phong Vũ có một nơi gọi là thôn Võ Lâm, chính là nơi tổ chức đại hội võ lâm bốn năm một lần. Trong thôn có sẵn võ đài, lại xây hẳn nơi ở dành cho các môn phái tham gia thi đấu tá túc. Bởi vậy, ngay sau khi tuyển thủ dự thi Dịch Lâm báo danh xong liền dìu già dắt trẻ vào ở trong thôn.

Kỳ đại hội năm nay chia ra làm hai bảng tỷ thí, một là bảng chưởng môn, hai là bảng đệ tử.

Bảng chưởng môn chỉ chấp nhận những vị chưởng môn đã được đại hội chứng thực thân phận, mục đích cao nhất là tranh ngôi vị Minh Chủ.

Sau khi trải qua cân nhắc kỹ càng, đại hội quyết định sử dụng một chế độ thi đấu hết sức… khoa học. Trước tiên, bốn người phân vào cùng một nhóm để giao đấu vòng tròn. Hai người đứng đầu mỗi nhóm sẽ bước vào vòng 1/8 chung kết, tiếp đến là vòng 1/4 chung kết, sau đó là bán kết và cuối cùng chính là trận ba người tranh nhau ngôi vị cao nhất.

Người chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng vô cùng hấp dẫn – một chuyến du ngoạn bảy ngày khắp Đại Yến do bên tổ chức giàu nứt đố đổ vách trao tặng. Quan trọng hơn, vị ấy sẽ được quyền tỉ thí với Minh Chủ đương nhiệm, nếu thắng sẽ đăng cơ làm Minh Chủ mới. Mà thua thì cũng chẳng sao, cứ tay dắt kiều thê, lòng vui thiên hạ, an tâm đi du lịch là được!

So với bảng chưởng môn thì bảng đệ tử rõ ràng chỉ là đến góp vui, bởi số lượng người tham gia đông như kiến cỏ. Vì muốn tiết kiệm thời gian, đại hội quyết định áp dụng thể thức đấu loại trực tiếp: hai người giao đấu, kẻ thắng tiến vào vòng trong, kẻ thua lập tức bị loại.

Do số lượng thí sinh quá đông, cho dù đã chọn cách thi đấu nhanh nhất, bảng đệ tử vẫn chậm hơn bảng chưởng môn rất nhiều. Thành thử mỗi lần tổ chức, đại hội sắp đến vòng chung kết, bảng chưởng môn đã sớm kết thúc, các vị chưởng môn liền nhàn rỗi kéo nhau đi xem đệ tử giao đấu, vừa xem vừa hóng hớt.

Tỷ võ của bảng đệ tử lấy tiêu chí “giao lưu là chính, thi đấu là phụ” làm tôn chỉ. Mười người đứng đầu sẽ nhận được một phần lễ vật tinh xảo từ phía ban tổ chức. Riêng ba người xuất sắc nhất còn có cơ hội học tập một lần với bất kỳ tiền bối nào trong võ lâm.

Dịch Lâm lấy thân phận đại đệ tử của phái Lạc Thiên tham gia bảng đệ tử, khí thế như cầu vồng, một đường phá cửa chém tướng, oanh liệt tiến vào vòng chung kết.

Ban đầu, Nhạc Trạm ngày ngày đưa Kỷ Duy Tâm đi xem Dịch Lâm thi đấu. Nhưng rồi thấy hắn trận nào cũng thắng thắng thắng, Nhạc Trạm cảm thấy chẳng còn gì thú vị nữa, bèn dìu Kỷ Duy Tâm sang đài bên cạnh là võ đài dành cho bảng chưởng môn để xem trận chiến long trời lở đất giữa các vị chưởng môn.

Chỗ ngồi của ban giám khảo được đặt phía sau võ đài, trên một bục cao hơn nửa tầng lầu. Cách một võ đài rộng lớn, từ xa chỉ có thể thấy lờ mờ vài bóng người ngồi nghiêm trang, miễn cưỡng nhìn ra được dung mạo. Nhạc Trạm chỉ vào người đàn ông ngồi dưới vị trí Minh Chủ ở chính giữa, khẳng định chắc nịch: “Người kia chính là Tần Hạc.”

“Sao chàng biết?” Kỷ Duy Tâm nghi hoặc nhìn hắn.

Nhạc Trạm đáp: “Ta từng thấy tranh vẽ của hắn.”

“Ở núi Vô Thường?”

“Ừ.” Nhạc Trạm gật đầu: “Có một đêm ta định bỏ trốn, tình cờ thấy Tần Diệp quỳ trước bức họa ấy.”

“Quỳ làm gì?”

“Hắn nói là… bất cẩn té ngã.”

Kỷ Duy Tâm: “…” Có quỷ mới tin một cao thủ võ lâm lại bất cẩn té ngã!

Mỗi khi trận đấu kết thúc, Tần Hạc đều lập tức rời đi, khiến Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm mấy ngày liền nghĩ đủ mọi cách cũng không thể tiếp cận. Ngược lại, bọn họ lại trở nên thân quen với người phụ trách đại hội. Vị này còn nhiệt tình mời cả hai đến tư gia chơi. Nghe nói muốn đến đó phải vượt qua một ngọn núi, Nhạc Trạm lập tức từ chối thẳng thừng: “Con ta không thích leo núi.”

Người phụ trách nhìn trái ngó phải: “Quý công tử đang ở đâu?”

Nhạc Trạm dịu dàng xoa xoa bụng Kỷ Duy Tâm: “Ở đây.” 

Kỷ Duy Tâm liền thẹn thùng tựa vào lòng hắn.

Người phụ trách: “…”

Hai kẻ thần kinh! Nếu không phải nể mặt đại đệ tử nhà các ngươi tiền đồ rộng mở, lão tử đây mới không thèm để ý đến các ngươi!

.................

Mấy người kia đánh qua đánh lại, Kỷ Duy Tâm càng xem càng chán. Vài ngày sau, nàng dứt khoát kéo Nhạc Trạm dạo quanh thôn Võ Lâm cho khuây khỏa. Thôn này nằm dưới chân núi, bốn bề là núi non trùng điệp, sông suối trong xanh, phong cảnh quả thật không tệ. 

Trong thôn cây cối hoa lá tươi tốt, lại còn xây nhiều lương đình thủy tạ để người ta tiện bề tiêu khiển.

Nhạc Trạm ngày ngày dẫn Kỷ Duy Tâm loanh quanh khắp thôn. Hôm ấy, khi bọn họ đang nghỉ chân tại một đình thủy tạ, Kỷ Duy Tâm nhìn thấy mấy con vịt trời bơi lội tung tăng dưới hồ, bỗng nhiên thèm thuồng, liền kéo tay áo Nhạc Trạm, nũng nịu: “Tướng công, ta muốn ăn vịt quay~~~”

Từ khi mang thai, Kỷ Duy Tâm càng lúc càng giỏi làm nũng, Nhạc Trạm hoàn toàn không thể chống đỡ, mỗi lần đều phải ngoan ngoãn chiều theo ý nàng. Hắn gọi hai hộ vệ lại, ra lệnh: “Đi bắt cho ta một con vịt trời, nướng lên dâng cho vương phi.” 

Hộ vệ nghe thế, nghĩ đến tiểu chủ tử trong bụng vương phi, lập tức không nói hai lời, hăng hái xắn tay áo lao vào bắt vịt.

Nhưng mà… không ai trong bọn họ nghĩ đến chuyện lũ vịt trời này cũng “có chủ”.

Hai hộ vệ ở ngay bên đình thủy tạ nhóm lửa, bày biện nướng vịt. Kỷ Duy Tâm ngồi xổm bên cạnh, mắt sáng rực, hoàn toàn không rời mắt khỏi đám thịt vịt đang cháy xèo xèo trên lửa. Ngay cả khi Nhạc Trạm ngỏ ý muốn nàng cùng đi “giải quyết nỗi buồn”, nàng cũng dứt khoát từ chối.

Nhạc Trạm không vui chút nào. 

Chẳng phải đã nói sau này sẽ đồng hành cùng nhau trong mọi chuyện sao? Quả nhiên là nữ nhân vô tình vô nghĩa!

Nhạc Trạm phản đối vô hiệu, hắn đành tự mình đi nhà xí. Dọc đường, hắn đi một bước, ngoái lại ba lần, nhưng Kỷ Duy Tâm chẳng thèm quay đầu liếc hắn lấy một cái. Ninh Vương điện hạ cảm thấy bi thương vô hạn, cuộc đời này đúng là lạnh lẽo tựa tuyết bay mà~

Vịt quay nướng xong rồi nhưng Nhạc Trạm vẫn chưa trở lại. Kỷ Duy Tâm dường như đã quên mất sự hiện diện của người nào đó, ôm lấy chiếc đùi vịt mà hộ vệ xé cho nàng, vui vẻ ăn ngấu nghiến.

Đây đích thực là mỹ vị nhân gian~~~

Kỷ Duy Tâm gặm đùi vịt với khí thế hừng hực như hổ đói, bận rộn thế mà vẫn không quên tranh thủ nháy mắt với hộ vệ một cái: "Ngon lắm, ngon lắm!"

"Ngon dữ vậy sao?"

Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp pha chút ý cười. Kỷ Duy Tâm ngậm đùi vịt, quay đầu lại, thấy một nam tử phong thần tuấn lãng, tuổi tác ngoài ba mươi, cả người toát ra khí chất hào hiệp.

Kỷ Duy Tâm lờ mờ cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra là đã gặp ở đâu. Tuy nhiên nàng luôn có một sự kính nể đối với các hiệp khách giang hồ, nên nhiệt tình chào mời đối phương cùng xơi vịt: "Ngon ch ảy nước miếng luôn! Đại hiệp cũng thử đi!", nói rồi nàng sai hộ vệ xé đùi vịt còn lại đưa cho ông ấy.

Vị đại hiệp vui vẻ nhận lấy, ngồi xổm xuống bên cạnh Kỷ Duy Tâm, cùng nàng hướng mặt ra hồ, bắt đầu gặm vịt: "Ừm, đúng là ngon thật!"

Đại hiệp vừa ăn vừa bắt chuyện với Kỷ Duy Tâm: "Cô nương cũng đến tham gia Đại hội võ lâm à?"

Kỷ Duy Tâm gật đầu, ông ấy nhướng mày: "Môn phái nào vậy?"

"Phái Lạc Thiên." Kỷ Duy Tâm phồng má đáp lí nhí.

Vị đại hiệp ngạc nhiên nhìn nàng: "Ồ, hóa ra các vị là người của phái Lạc Thiên."

Kỷ Duy Tâm cố gắng nuốt thức ăn trong miệng xuống: "Ta là phu nhân của chưởng môn."

"Thật sao?" Ánh mắt đại hiệp nhìn nàng bỗng trở nên phức tạp: "Thất kính, thất kính."

Kỷ Duy Tâm quay đầu lại, tò mò hỏi: "Sao? Ngài đã từng nghe đến môn phái bọn ta ư?" 

Chẳng lẽ môn phái của bọn họ vừa bịa ra nhanh chóng vang danh thiên hạ như vậy rồi? Nghĩ thế thấy hơi phấn khích hí hí hí~~~

Vị đại hiệp nhìn chằm chằm vào gương mặt dính đầy dầu mỡ của nàng, cố nhịn cười nói: "Có nghe qua đôi chút."

Gần đây đại đệ tử phái Lạc Thiên rất nổi, kéo theo phái Lạc Thiên trước đó chưa từng ai nghe đến nay cũng thành đề tài nóng hổi, cơ mà câu chuyện phu nhân chưởng môn “đi đêm” hú hí với thư sinh cô đơn, chưởng môn bị cắm sừng thì tốt nhất vẫn không nên kể ra.

Đại hiệp lại đánh giá Kỷ Duy Tâm một lượt, nhìn nàng có vẻ không giống người "đi đêm" đấy? Chẳng lẽ tên thư sinh kia dùng mỹ thực dụ dỗ nàng?

Nhìn Kỷ Duy Tâm ăn ngon lành, vị đại hiệp cũng thấy ngon miệng hẳn, nhanh chóng gặm hết một cái đùi vịt. Nhưng ông ấy không ăn tiếp mà chỉ mỉm cười nhìn Kỷ Duy Tâm đang ăn uống say sưa.

Từ xa vọng đến tiếng chuông như gần như xa, vị đại hiệp bèn đứng dậy chỉnh trang y phục cáo từ: "Hẹn gặp lại."

Kỷ Duy Tâm vẫy vẫy bàn tay nhỏ dính đầy dầu mỡ: "Tạm biệt!"

Đại hiệp mỉm cười rồi rời đi.

Nhạc Trạm mang theo một bình trà trở lại, từ xa liếc thấy một nam nhân rời khỏi đình thủy tạ, lập tức cảnh giác chạy tới, thấy Kỷ Duy Tâm an toàn ngồi yên tại chỗ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn đặt bình trà xuống rồi đỡ Kỷ Duy Tâm đứng dậy: "Như vậy dễ chèn ép vào bụng lắm, đứng dậy ăn đi. Ngồi lâu như vậy chân nàng không mỏi sao?"

"Mỏi." Kỷ Duy Tâm vừa nói vừa nâng chân đặt lên đùi hắn.

Nhạc Trạm rót một ly nước đặt bên cạnh nàng rồi giúp nàng xoa bóp bắp chân. Kỷ Duy Tâm thỏa mãn vừa ăn vừa duỗi người, rồi đưa miếng thịt đã gặm nham nhở đến trước mặt hắn: "Cho chàng cắn một miếng."

"À..." Nhạc Trạm liếc qua một cái: "Nàng ăn đi, ta không đói."

Kỷ Duy Tâm cũng không nghĩ nhiều, cầm ăn hai ba miếng là hết, rồi ra lệnh cho hộ vệ: "Mang phần để dành cho vương gia của các ngươi lại đây, chàng ấy không đói đâu."

Nhạc Trạm: "……"

Nhân lúc miếng thịt tiếp theo chưa đưa tới, Nhạc Trạm cho Kỷ Duy Tâm uống một chén nước để giải ngấy.

Hộ vệ nhanh chóng mang thêm vài miếng thịt đến, Kỷ Duy Tâm li3m môi rồi tiếp tục ăn, Nhạc Trạm vẫn đang xoa bắp chân cho nàng, đột nhiên nhớ đến nam nhân lúc nãy, liền hỏi: "Vừa rồi có người đến sao?"

"Ừm." Kỷ Duy Tâm vừa ăn vừa đáp: "Đến cướp một cái đùi vịt rồi đi."

Có vẻ cũng là một kẻ ăn hàng.

Nhạc Trạm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn căn dặn: "Sau này lúc ta không có ở đây, đừng tùy tiện nói chuyện với người lạ, nếu bị bọn họ lừa bắt mất thì phải làm sao?"

Kỷ Duy Tâm tròn mắt nhìn hắn, rồi hôn vào mặt hắn một cái: "Biết rồi, tướng công!"

Nhạc Trạm đưa tay lau mặt, ặc, tay hắn dính đầy dầu mỡ!

Vòng thi của nhóm đệ tử đã đi đến hồi kết, hôm nay là trận chung kết cuối cùng, Kỷ Duy Tâm ăn xong đùi vịt, Nhạc Trạm lập tức đưa nàng trở lại trường thi để xem nghi thức trao giải cuối cùng.

Dịch Lâm đã lọt vào chung kết và không phụ lòng mong đợi giành được kim bài. Khi người chủ trì công bố giải thưởng của Dịch Lâm, tiếng hoan hô vang dội cả khán đài, Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm kích động chạy lên sân khấu, đám hộ vệ cũng hò hét chạy theo, khiến người chủ trì sợ hãi ném loa chạy mất.

Nghi thức trao giải còn chưa kết thúc, ban tổ chức vội gọi người tới "mời" đám người Nhạc Trạm xuống, sau đó tiếp tục trao giải. Hoạt động cuối cùng của nghi thức là người đoạt kim bài sẽ chọn một tiền bối để chỉ điểm võ nghệ trước mặt mọi người, Dịch Lâm giơ tay chỉ về phía một người: "Ta muốn thách đấu với người đó."

Mọi người đều ngạc nhiên. Người xem xôn xao, tên nhóc này chắc đã ăn gan hùm mật gấu mới dám thách đấu với Tần môn chủ?!

Tần Hạc bị chỉ tên vẫn bình thản ngồi trên ghế giám khảo, nhìn Dịch Lâm một lát rồi từ từ đứng dậy, đi ra trước sân khấu, trả lời: "Ta chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi."

Cả khán đài sôi trào.

"Nhưng mà..." Khi Tần Hạc vừa lên tiếng, mọi người lập tức im bặt. Ông ấy liếc mắt về một hướng dưới sân khấu, khẽ cười: "Mới ăn một cái đùi vịt, có chút khó tiêu, thôi, để ngày mai rồi nói."

Dưới sân khấu, Kỷ Duy Tâm đã ngây người như phỗng.

Sơn trang Vô Ảnh

Ngày hôm sau, trận đấu giữa Tần Hạc và Dịch Lâm được tổ chức. Dịch Lâm là người vốn luôn bình tĩnh và điềm đạm nhưng đêm qua vì quá hưng phấn nên không ngủ được, hắn ngồi dưới ánh đèn lau kiếm cả đêm. Tuy nhiên, sáng hôm sau, hắn vẫn tràn đầy tinh thần, hăng hái lên đường tham gia cuộc chiến.

Hôm qua Kỷ Duy Tâm đã dặn Nhạc Trạm phải gọi nàng dậy để đi xem trận đấu, nhưng sáng nay, nàng lại nằm lì trên giường, dù Nhạc Trạm có dụ dỗ thế nào cũng không chịu dậy. Nhạc Trạm bất đắc dĩ đành phải tự tay giúp nàng rửa mặt, thay y phục, rồi cõng nàng ra ngoài.

Lúc này đang là giữa mùa thu, ngoài trời gió lạnh thổi vù vù. Trước khi ra ngoài, Nhạc Trạm đã quấn cho Kỷ Duy Tâm một chiếc áo choàng dày, nhưng nàng vẫn bị gió lạnh thổi tỉnh.

Bình Luận (0)
Comment