“Lạnh…” Nàng vùi khuôn mặt lộ ra ngoài vào hõm cổ ấm áp của hắn, vòng tay siết chặt lấy cổ hắn.
Nhạc Trạm thở hổn hển vì mỏi, nhất thời không để ý, suýt chút nữa thì bị nàng siết cho tắt thở. Hắn dừng bước, đứng tại chỗ thở d ốc một lát, nâng Kỷ Duy Tâm lên cao một chút, rồi mới tiếp tục bước đi.
Chưa đi được bao lâu, nàng lại kêu đau bụng. Nhạc Trạm vội vàng đặt nàng xuống, dìu nàng đến chiếc ghế gỗ bên đường ngồi xuống, rồi ngồi xổm xuống xem xét bụng nàng. Thai nhi đã được năm tháng, nàng ngày nào cũng ăn uống thả ga, bản thân mập lên rất nhiều nhưng bụng lại chẳng to lắm. Không biết có phải do mỗi ngày đều rong chơi khắp nơi, vận động đầy đủ hay không mà nàng vẫn rất nhanh nhẹn.
Bị gió thu lạnh lẽo thổi qua một hồi, Kỷ Duy Tâm đã tỉnh táo hẳn. Thấy Nhạc Trạm vẻ mặt lo lắng xoa nhẹ bụng mình, nàng vỗ vỗ đầu hắn, nói: "Không sao rồi, vừa rồi có thể là bị đè lên."
Nhạc Trạm thở phào nhẹ nhõm: "Hù chết ta rồi." Hắn áp mặt vào bụng nàng cọ cọ, "Nhi tử ngoan lắm!"
Hai người nghỉ ngơi một lát, Nhạc Trạm dìu nàng tiếp tục đi về phía võ đài. Vừa đến cửa võ đài, cả hai liền thấy Dịch Lâm tay cầm kiếm, mặt không chút biểu cảm đi tới, không khỏi ngạc nhiên: "Đã so tài xong rồi sao?".
Dịch Lâm chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái, mắt nhìn thẳng, cứ thế bước đi.
Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm khó hiểu nhìn theo bóng lưng hắn. Quay đầu lại, hai người lại thấy Tần Hạc chắp tay sau lưng thong thả bước ra khỏi võ đài, mỉm cười rất thân thiện khi thấy Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm.
Nhạc Trạm cũng cười đáp lại:"Tần môn chủ, hai vị đã đánh xong rồi à?".
Tần Hạc khẽ gật đầu, liếc nhìn Kỷ Duy Tâm, mỉm cười: "Hôm qua được phu nhân tặng quà, để tỏ lòng cảm tạ, tại hạ muốn mời hai vị đến trang viên của ta làm khách, không biết hai vị có bằng lòng nể mặt không?".
Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm nhìn nhau, đều mừng rỡ: "Cầu còn không được.".
Khi trở về chỗ ở, Tiểu Đường đã chuẩn bị sẵn đồ ăn. Trước khi ra ngoài Kỷ Duy Tâm chỉ vội vàng uống nửa bát cháo, lúc này nàng đã đói đến mức hai mắt sáng rực. Nhạc Trạm nhìn nàng một lúc, rồi bảo Tiểu Đường trông nom, còn hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Phòng của Dịch Lâm ở ngay bên cạnh, cửa phòng khép hờ. Nhạc Trạm khẽ đẩy cửa, Dịch Lâm đang tựa lưng vào giường, chuyên tâm lau kiếm. Ánh sáng từ cửa phòng hé mở chiếu vào, rọi lên mặt hắn, hắn khẽ nhíu mày.
Nhạc Trạm liền khép cửa lại, đi đến trước mặt hắn, ngập ngừng hỏi: "Cái đó... ngươi có phải thua rồi không?".
"Ừm." Dịch Lâm nhường chỗ cho hắn ngồi, nhưng không nhìn hắn: "Rõ ràng mà.".
Nhạc Trạm vén áo ngồi xuống bên giường, nhìn hắn một cái, rồi khẽ ho hai tiếng, dò hỏi: "Thua thảm lắm à?"
Thách đấu Tần Hạc, thua là điều tất yếu, nhưng có thể khiến hắn buồn bã thành thế này, chắc hẳn phải thua thảm lắm.
Dịch Lâm cuối cùng cũng bỏ kiếm xuống, thở dài: "Bốn chiêu! Mới qua bốn chiêu mà ta đã bị đá xuống đài.".
"À, cái này... thực ra có thể đấu với Tần Hạc bốn chiêu đã là rất giỏi rồi.".
Nếu thật sự là vậy thì còn tốt…
Dịch Lâm nhìn hắn với vẻ mặt đau khổ, che mặt lại: "Vấn đề là Tần môn chủ nhường ta ba chiêu."
Tức là hắn thực chất đã bị Tần Hạc đá xuống đài chỉ bằng một chiêu.
"..." Lần này Nhạc Trạm thực sự không biết nên an ủi hắn thế nào nữa.
……..
Đại hội võ lâm đã đến giai đoạn cuối cùng, Tần Hạc với tư cách là giám khảo đã hoàn thành nhiệm vụ, ngày hôm sau liền rời khỏi thôn Võ Lâm, trở về sơn trang Vô Ảnh. Đương nhiên, đi cùng hắn còn có Nhạc Trạm và mọi người.
Sơn trang Vô Ảnh được xây dựng trên đỉnh cao nhất của núi Vô Ảnh. Nhìn từ chân núi lên chỉ thấy mây mù bao phủ, lên đến đỉnh núi lại như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh. Sơn trang được xây dựng rất đẹp, vừa tú lệ lại vừa uy nghi tráng lệ, điểm xuyết mây mù càng thêm phiêu dật, nhược điểm duy nhất là do ở trên cao nên hơi lạnh.
Kỷ Duy Tâm hiếu kỳ nhìn đông ngó tây, nghe nói sau trang viên có suối nước nóng rộng lớn, lập tức hứng khởi kéo Tiểu Đường đi chơi. Tần Hạc mời Nhạc Trạm thưởng trà, hai người ngồi trong vườn, lắng nghe tiếng đàn du dương dìu dặt vọng lại từ chốn xa xăm, quả là một khoảnh khắc tiêu dao khoái lạc.
Tần Hạc pha trà tài tình, động tác uyển chuyển như mây trôi nước chảy, tỉ mỉ dịu dàng lại phảng phất khí khái hào sảng của bậc đại hiệp, khiến người ta say mê ngắm nhìn. Bàn tay ông ấy rất đẹp, dù lòng bàn tay và kẽ ngón tay có vết chai vì luyện kiếm lâu năm, nhưng mười ngón tay thon dài, vững chãi và mạnh mẽ. Nhạc Trạm bất giác nhìn ngắm hồi lâu, rồi chợt nhớ đến một đôi tay nam nhân khác, tuyệt mỹ hơn.
"Tần môn chủ đã nhiều năm không về kinh thành rồi phải không?" Nhạc Trạm chợt hỏi.
Động tác của Tần Hạc khựng lại một chút, ông ấy nhếch môi cười: "Điện hạ đúng là người thẳng thắn, vào thẳng vấn đề nhanh như vậy."
Ông ấy ngẩng đầu nhìn Nhạc Trạm, mỉm cười: "Ninh Vương điện hạ."
Nhạc Trạm nhướng mày: "Tần môn chủ phát hiện ra từ khi nào?"
"Lúc các ngươi rêu rao tìm ta khắp nơi." Tần Hạc cười khẽ, "Không biết đầu óc các ngươi nghĩ gì, tìm người mà cứ đánh trống khua chiêng, cả huyện Phong Vũ đều biết các ngươi đang tìm ta."
Nhạc Trạm bĩu môi, khinh khỉnh nói: "Bản vương là người quang minh chính đại."
"Vậy sao?" Tần Hạc lại cười: "Ta còn tưởng đầu óc điện hạ có vấn đề."
Nhạc Trạm: "..." Còn dám khinh thường bổn vương nữa thì ta san bằng ngọn núi này cho ngươi xem!
"Điện hạ đã ưa nói thẳng, vậy thì ta cũng không vòng vo nữa." Tần Hạc pha trà xong, rót một chén cho Nhạc Trạm, rồi ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm mặt nói, "Bất kể các người muốn ta làm gì, ta đều sẽ từ chối."
Đã lường trước được kết quả này nên Nhạc Trạm không hề ngạc nhiên, hắn nâng chén tử sa, đưa lên mũi khẽ ngửi, rồi nhấp một ngụm trà.
"Trà ngon."
Dù không sánh bằng trà tiến vua, nhưng cũng là loại trà hiếm có khó tìm.
Tần Hạc chỉ cười, không nói gì.
Nhạc Trạm đặt chén trà xuống, nhìn về phía Tần Hạc: "Sư đệ của môn chủ ở kinh thành làm loạn, mưu đồ tạo phản, môn chủ có biết không?"
"Điện hạ nói đùa rồi." Tần Hạc vừa rót trà vừa nói: "Sư đệ của ta hoặc đang ở môn hạ, hoặc đã quy ẩn giang hồ, không ai ở kinh thành cả."
"Tần môn chủ biết ta đang nói đến người nào." Ân oán giữa Tần Hạc và Tần Diệp đã là chuyện của hai mươi năm trước, có rất nhiều chi tiết không được người biết đến, Nhạc Trạm cũng chỉ nghe loáng thoáng, không biết rõ ngọn ngành.
"Tần Diệp cấu kết với Quế lão tặc mưu đồ tạo phản là sự thật không thể chối cãi, sớm muộn gì cũng khó tránh khỏi cái chết, dù môn chủ có ân oán gì với hắn thì hắn vẫn là nhi tử duy nhất của sư phụ ngài. Môn chủ cứ mặc kệ hắn như vậy, có thấy có lỗi với sư phụ mình không? Còn Vô Thường Môn, đó là tâm huyết của sư phụ ngài, nếu bị diệt môn, Tần môn chủ cũng không quan tâm sao?"
Tần Hạc không hề nao núng, chỉ có sắc mặt hơi lạnh đi, đợi Nhạc Trạm nói xong mới đáp: "Đợi khi nào các người có bản lĩnh diệt Vô Thường Môn rồi hãy nói."
Nhạc Trạm nghẹn họng, lại nghe Tần Hạc nói tiếp: "Nếu các người thật sự có bản lĩnh đó, thì cũng chẳng cần đến tìm ta, đúng không?"
"!!!"Nhạc Trạm tức đến mức trợn trắng mắt.
Kẻ này thật không biết điều!
Sau khi Nhạc Trạm rời đi, Tần Hạc ngồi một mình, rót trà, uống trà, động tác càng lúc càng chậm, dần dần, cuối cùng cũng dừng hẳn. Kỷ Duy Tâm đ ến đúng lúc nghe thấy tiếng thở dài này của ông ấy, nàng ngồi vào chỗ Nhạc Trạm vừa ngồi, uống cạn nửa chén trà Nhạc Trạm chưa uống hết.
Tần Hạc liếc nhìn nàng: "Tướng công của người vừa đi, vương phi lại đến. Đây là cả nhà thay phiên nhau ra trận à?"
Kỷ Duy Tâm không nói gì, chỉ đẩy chén trà rỗng về phía trước. Tần Hạc hiểu ý, rót thêm trà cho nàng, nhìn nàng ôm chén trà nóng hổi nhấp từng ngụm nhỏ, hắn cũng rót cho mình một chén, rồi nói: "Đợi nhi tử người lớn lên rồi hãy đến, biết đâu nó có thể thuyết phục được ta."
“Chuyện cỏn con thế này hà tất gì phải phiền đến con ta.” Kỷ Duy Tâm đặt tách trà xuống, li3m li3m đôi môi, ánh mắt tựa hồ như nói “Đừng giả vờ nữa, ta đã sớm nhìn thấu rồi”: “Môn chủ đã sớm biết thân phận của chúng ta, chắc chắn cũng đã điều tra rõ mục đích chúng ta đến đây. Nếu không muốn giúp, hà tất phải mời chúng ta đến làm khách?”
Tần Hạc làm như không để ý: “Đừng suy nghĩ nhiều. Ta chỉ là muốn cảm tạ đùi vịt hôm trước thôi.”
Có quỷ mới tin!
Kỷ Duy Tâm tỏ vẻ khinh thường: “Tần môn chủ coi ta là đồ ngốc sao? Một cái đùi vịt có thể mua chuộc được đệ nhất phú hào? Tuyệt kỹ của ám vệ nhà ta dù tốt đến đâu, cũng không đến mức ăn một lần liền khiến người ta nghiện.”
Tần Hạc nghẹn lời, nửa ngày không nói được lời nào để phản bác, cuối cùng mới thốt ra một câu: “Đại đệ tử nhà các người có tư chất không tồi, ta muốn thu hắn làm đồ đệ, như vậy có được không?”
Kỷ Duy Tâm vẫn không tin: “Tuy Vô Ảnh Môn không thích can dự vào chuyện giang hồ, nhưng trong mắt người khác, Vô Ảnh Môn được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất môn phái đã là điều không cần bàn cãi, biết bao nhiêu người trẻ tranh nhau vỡ đầu muốn vào cũng không vào được. Tuy đệ tử dưới trướng ngài không nhiều, nhưng người nào cũng được tuyển chọn kỹ lưỡng, không có ai là tư chất kém cả. Huống hồ, môn chủ Vô Ảnh Môn lại thèm khát đến mức muốn đào tường nhà một tiểu môn phái không hề nổi danh, nói ra chính ngài có tin không?”
Tần Hạc hoàn toàn nghẹn lời. Tuy lý lẽ đúng là như vậy, nhưng tại sao nghe lại thấy kỳ quặc thế này?
Kỷ Duy Tâm thắng lợi bước đầu liền thừa thắng xông lên, nháy mắt với Tần Hạc: “Tần đại hiệp, ngài cứ thừa nhận đi. Ngài đã sớm tính toán sẽ giúp chúng ta rồi.”
“Bớt tự mình đa tình đi!” Tần Hạc hậm hực bỏ lại câu đó rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Kỷ Duy Tâm ở phía sau cười khanh khách nói với theo: “Tần đại hiệp thích làm việc thiện, hẹn ngày mai gặp lại nhé!”
“…”