Khoảng thời gian sau đó, mỗi ngày sau khi hầu hạ Kỷ Duy Tâm xong, Nhạc Trạm liền đến tìm Tần Hạc trò chuyện, dốc hết tâm cơ muốn thuyết phục ông ấy. Bị hắn đeo bám đến phiền phức, Tần Hạc dứt khoát đến sau núi bế quan.
Đệ tử giữ cửa bám chặt cửa không cho Nhạc Trạm vào, làm hắn nóng ruột như kiến bò chảo lửa, tức giận đến mức suýt phóng hỏa thiêu rụi sơn trang Vô Ảnh. Kỷ Duy Tâm vừa ăn món tráng miệng sau bữa cơm vừa vỗ về hắn an ủi: “Đừng lo, sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ thỏa hiệp thôi.”
Nàng không hề nói cho Nhạc Trạm biết cuộc trò chuyện hôm đó giữa nàng và Tần Hạc. Bất kể những lời nói lúc đó rốt cuộc có tạo nên ảnh hưởng gì với Tần Hạc hay không, nàng đều không định nói với Nhạc Trạm để kể công, bởi gần đây nàng đột nhiên ngộ ra, nàng phải làm một nữ nhân âm thầm đứng sau thành công của một nam nhân.
Phải, chính là như vậy!
Ninh Vương điện hạ vì sự lẩn tránh của Tần Hạc mà tức giận đến mức bốc hỏa, đến ngày thứ bảy Tần Hạc bế quan cuối cùng hắn cũng vui vẻ ra mặt. Bởi vì hôm đó, Phong Minh vốn nên ở kinh thành chuẩn bị hôn lễ, bỗng nhiên chạy đến huyện Phong Vũ, hơn nữa dựa vào vị huyện lệnh đại nhân được gọi đến mở cửa sau cho nàng ta mà trực tiếp xông l3n đỉnh Vô Ảnh.
Dĩ nhiên, ngay sau đó vị hôn phu tương lai của nàng ta – Hồ đại nhân Hồ Đồ Đồ cũng đuổi tới với vẻ mặt uất ức.
Nhạc Trạm vui mừng không phải vì gặp được biểu muội “nhớ nhung đã lâu”, cũng không phải vì Hồ Đồ Đồ kia vừa xuất hiện liền cướp mất hào quang nam chính của hắn, mà là vì bức thư hai người bọn họ thay hoàng đế mang đến.
Theo lẽ thường mà nói, hoàng đế viết thư cho Nhạc Trạm sẽ dùng bồ câu đưa thư là cách nhanh chóng và thuận tiện nhất, cho dù lo sợ bị người khác chặn mất, cũng nên nhờ người đưa thư chuyên nghiệp mới đúng. Dù sao để Phong Minh không đáng tin cậy giúp mang thư, tuy phía sau nàng còn có một Hồ Đồ Đồ tương đối đáng tin cậy, nhưng so với hai phương án trước, tốc độ gần như chậm gấp đôi, hoàn toàn không có chút cảm giác cấp bách gì cả.
Kỷ Duy Tâm ăn uống no say, rảnh rỗi sinh nông nổi liền bắt đầu suy nghĩ tới vấn đề này, đang nghi ngờ không có chỗ hỏi thì Nhạc Trạm sau khi xem xong thư đã lập tức ngửa mặt lên trời cười to vài tiến. Hắn bỗng nhiên xông tới ôm lấy Kỷ Duy Tâm xoay hai vòng, rồi nâng mặt nàng lên hôn tới tấp: “Nương tử, nàng đúng là phúc tinh của ta!”
Tuy chẳng tốn chút hơi sức nào, nhưng Kỷ Duy Tâm vẫn khiêm nhường nhận lấy lời khen của hắn: "Phải thế, phải thế."
Thật ra trong thư cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là vài tin tức vụn vặt mà đám thám tử của hoàng đế moi được. Dù cho thiếu chi tiết nên lời lẽ có phần mơ hồ, nhưng Nhạc Trạm đã nắm được căn nguyên ân oán giữa Tần Hạc và Tần Diệp. Cộng thêm vài chuyện vô tình chứng kiến trong hai ngày bị bắt lên núi Vô Thường, hắn cơ bản đã đoán ra được mọi chuyện.
Chuyện chính đã có hy vọng giải quyết, tâm trạng Nhạc Trạm tốt lên trông thấy, rồi cuối cùng cũng dành chút tâm trí để quan tâm đ ến đôi tân lang tân nương sắp cưới mà lại cùng nhau bỏ trốn kia.
"Hai người không lo chuẩn bị hôn lễ lại chạy đến đây làm gì?" Hắn liếc nhìn Phong Minh đang nhai ngấu nghiến chỗ bánh Kỷ Duy Tâm ăn thừa, rót một chén trà đặt lên tay nàng ta: "Sao thế, Hồ Đồ Đồ không cho muội cơm ăn nên muội phải chạy đến đây ăn bám à?"
Miệng đầy thức ăn, Phong Minh nghe vậy lơ đễnh gật đầu, ú ớ nói: "Cũng gần gần vậy."
Gần cái con khỉ!
Khóe mắt Hồ Đồ Đồ giật giật, vị Hàn Lâm học sĩ luôn nho nhã này suýt nữa thì thốt ra lời tục tĩu.
Hắn chưa từng bỏ đói Phong Minh. Là ai ngày nào cũng dâng cho nàng ta nào sơn hào hải vị, nào châu báu gấm vóc, vậy mà nàng ta không vui một cái là lại đá hắn đi? Khi nàng ta dỗi bỏ nhà ra đi, là ai liền chẳng nói chẳng rằng bỏ công vụ đuổi theo nàng ta đến tận chân trời góc bể? Là ai ban ngày vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, ban đêm còn phải tắm rửa sạch sẽ hầu hạ nàng ta… khụ, câu này sai rồi, bỏ đi, bỏ đi!
Nhạc Trạm biết Phong Minh có tật hay nói hươu nói vượn, hễ không vui liền bịa đặt nói xấu người khác. Lời nàng ta nói, hắn đương nhiên không tin, huống hồ mọi người đều rõ nhân phẩm và cách hành xử của Hồ Đồ Đồ. Hắn là một chính nhân quân tử, làm sao có thể làm chuyện mất mặt như vậy? Đương nhiên, ngoại trừ những lúc hắn cố tình v3 vãn, tranh giành sự chú ý ra thì không nói.
Nhạc Trạm mời Hồ Đồ Đồ mang dáng vẻ phong trần mệt mỏi ngồi xuống, sai người dâng trà, đợi hắn uống cạn hai chén trà lấy lại sức, lúc này mới thong thả hỏi: "Thôi, vẫn là ngươi nói đi, hai người các ngươi rốt cuộc là sao?"
Hồ Đồ Đồ vừa định mở miệng, thì thấy Phong Minh đang vùi đầu ăn uống bỗng nhảy dựng lên, chạy như bay đến cửa túm lấy một người đang lom khom định chuồn êm. Nhìn y phục thì hẳn là đệ tử Vô Ảnh Môn.
Hồ Đồ Đồ cũng giật mình nhảy dựng theo, gầm lên: "Nàng làm càn! Lỡ làm bị thương con thì sao?"
Con… con ư???
Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm đều ngây người. Nhìn Hồ Đồ Đồ đang giận dữ, lại nhìn Phong Minh lúc đầu ngơ ngác sau đó lại nhanh chóng trưng ra vẻ mặt khinh khỉnh. Hai người nhìn nhau, rốt cục đã hiểu.
"Chậc chậc, Hồ Đồ Đồ, lá gan ngươi cũng lớn thật đấy. Lén lút với Phong Minh ăn cơm trước kẻng à? Ngươi chán sống thèm chết có phải hay không?"
Nhạc Trạm vừa sực tỉnh liền cảm thấy tức giận vô cùng. Cảm giác như cây cải trắng nhà mình tự dưng bị heo ủi. Tuy rằng cây cải trắng này hắn không tốn công chăm sóc, là do cữu cữu của hắn gieo hạt tưới nước… à không, bón phân chăm sóc nuôi lớn, hơn nữa con heo kia cũng anh tuấn ưu tú, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Hồ Đồ Đồ vốn không định giấu giếm bọn họ. Chỉ là thời gian này bị Phong Minh làm cho gà bay chó sủa, lại còn vất vả đuổi theo nàng ta suốt dọc đường nên lúc này hắn đang rất mệt. Xoa xoa mi tâm, hắn khẽ nói: "Đây là chuyện ngoài ý muốn, quay về ta sẽ giải thích sau."
Nhạc Trạm khịt mũi một cái, chẳng nói gì thêm.
Phong Minh vốn còn định nhờ biểu ca bênh vực giúp mình. Lúc này thấy Nhạc Trạm chẳng có phản ứng gì cả, tức giận dậm chân, túm lấy tên tiểu đệ tử đang ủ rũ lôi ra ngoài. Tên tiểu đệ tử kia vẫn còn đang hoảng sợ kêu: "Cứu mạng!"
Trời ạ, ta đã làm sai chuyện gì? Ta chỉ đứng gác cổng mà thôi. Tại sao lại chọc giận tổ tông nhà ngươi chứ? Cái tai nhỏ đáng yêu của ta sắp bị ngươi kéo rụng rồi hu hu!
*
Đêm tối, trăng mờ gió lộng, là thời điểm thích hợp để giết người phóng hỏa.
Dịch Lâm đang ngồi bên đèn, miệt mài nghiền ngẫm một quyển kiếm phổ do Tần Hạc tặng. Từ khi ở Vô Ảnh Môn cho đến mấy ngày trước khi Tần Hạc bị Nhạc Trạm bức bách đến mức phải bế quan, Dịch Lâm gần như ngày nào cũng đến tìm Tần Hạc luận bàn.
Hắn quả thật là một mầm non tốt khó tìm, Tần Hạc cũng rất vui lòng dạy hắn, mỗi lần đều cùng hắn so chiêu rồi chỉ điểm thêm. Công phu của ông ấy đứng nhất nhì giang hồ, kinh nghiệm lại dày dạn, Dịch Lâm chỉ cần nhìn thoáng qua đã học được nhiều hơn người khác thực chiến gấp ba lần.
Dưới sự chỉ điểm của Tần Hạc mấy ngày nay, võ nghệ của hắn tiến bộ vượt bậc, dần nảy sinh ý định ở lại Vô Ảnh Môn bái Tần Hạc làm sư phụ. Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị hắn dập tắt, một phần là vì hắn phải bảo vệ Nhạc Trạm, quan trọng hơn là sư phụ hắn còn sống sờ sờ ra đấy, nếu hắn bái Tần Hạc làm sư phụ chẳng khác nào phản đồ, trái với đạo nghĩa giang hồ.
Trước khi bế quan, Tần Hạc còn sai người đem tới cho hắn một quyển kiếm phổ, kiếm pháp thậm chí còn chưa đặt tên, chắc là do Tần Hạc tự sáng tạo ra.
Hắn ngày đêm nghiên cứu, gần như đến mức quên ăn quên ngủ. Tối hôm đó hắn đang mải mê đọc thì cửa phòng bỗng bị người ta đẩy mạnh ra, tiếng "rầm" vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch nghe cực kỳ chói tai.
Hắn đã nghe thấy tiếng bước chân từ khi Nhạc Trạm còn ở ngoài cửa nên lúc này cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: "Khuya khoắt thế này rồi vương gia còn làm gì nữa?"
Nhạc Trạm hai mắt sáng rỡ chạy lại kéo hắn: "Ta biết cách thuyết phục Tần Hạc rồi! Định là mai mới đi tìm hắn, nhưng giờ nhịn không nổi, lăn qua lăn lại chẳng ngủ được!"
Dịch Lâm để mặc cho hắn kéo mình dậy, bất lực đi theo Nhạc Trạm ra phía sau núi, tới ngoài sơn động thì quả nhiên bị đệ tử canh cửa chặn lại.
"Nhạc chưởng môn, sao ngài lại tới nữa rồi? Không phải đã nói môn chủ chúng ta đang bế quan, không thể gặp ngài sao?" Đệ tử kia bất lực vô cùng; "Ba ngày! Ngài chờ thêm ba ngày nữa môn chủ sẽ xuất quan, đến lúc đó ngài quay lại có được không?"
Nhạc Trạm đẩy hắn ra định xông vào trong, tên đệ tử kia lập tức ôm chặt eo hắn không buông: "Nhạc chưởng môn, xin ngài hãy thương xót, tha cho tiểu nhân đi!"
Nhạc Trạm vùng vẫy không thoát, bực bội quay đầu gọi Dịch Lâm: "Mau lôi cái tên này ra cho ta!"