Trăm Phương Nghìn Kế Muốn Khắc Phu

Chương 38

Dịch Lâm bất đắc dĩ, tiến lên túm cổ áo nhấc tên đệ tử canh cửa ra. Thấy vậy, mấy tên đệ tử đang chắn trước cửa vội vàng chạy lại ngăn cản. Dịch Lâm mỗi tay xách một người, khống chế cả hai.

Trước sơn động không còn ai cản trở, Nhạc Trạm hớn hở chạy lại, kết quả mò mẫm trên tường một hồi lâu mà vẫn không tìm thấy cơ quan. Hắn chống nạnh đứng trước cửa, gào lên: "Tần Hạc, mau ra đây cho lão tử!!!"

Hắn lặp lại câu này cả chục lần, bên trong rốt cuộc cũng vang lên tiếng đáp trả khó chịu của Tần Hạc: "Cút!"

Nghe thấy tiếng trả lời, Nhạc Trạm liền vui mừng, gào thêm một câu: "Tần môn chủ đã biết tin hai mươi năm trước sau khi ngài rời khỏi Vô Thường môn thì sư đệ ngài đã tự thiến chưa?"

Sau một thoáng lặng im, xung quanh vang lên một tiếng ầm, cửa động từ từ mở ra, Tần Hạc một thân bạch y đứng ở cửa, sắc mặt trắng bệch như bộ đồ ông ấy đang mặc.

"Vương gia nói là sự thật?"

Nhạc Trạm ngừng cười, nghiêm túc gật đầu: "Hắn tự nói với ta, ta cũng tận mắt chứng kiến."

Tần Hạc hồi lâu vẫn không phản ứng, cả người như hóa đá, chỉ có vạt áo lay động trong gió đêm. Im lặng hồi lâu, lúc Nhạc Trạm sắp không nhịn được muốn gọi ông ấy tỉnh lại thì Tần Hạc mới nhỏ giọng đáp: "Ta biết rồi."

.................

Tần Hạc xuất quan ngay đêm đó, nhưng hôm sau Nhạc Trạm tìm khắp sơn trang cũng không thấy bóng dáng ông ấy đâu, nghĩ chắc Tần Hạc muốn yên tĩnh một mình nên Nhạc Trạm về nhà một lòng một dạ hầu hạ tức phụ, đồng thời tranh thủ chút thời gian giải quyết luôn chuyện của Phong Minh và Hồ Đồ Đồ. 

Theo lời kể của đương sự Phong Minh, Hồ Đồ Đồ đã nhân lúc nàng ta không để ý mà "hạ thủ" trong đêm hai người cùng về Giang Tây thăm cha nàng ta. Tuy nhiên, lời khai của một đương sự khác là Hồ Đồ Đồ thì lại không giống vậy. Theo lời hắn, hắn bị vị nhạc phụ tương lai kia tính kế, bị chuốc say rồi bỏ thuốc, còn bị ném lên giường Phong Minh, thế là "thú tính" nổi lên, ăn luôn Phong Minh.

Nhạc Trạm nhớ lại phong cách của cữu cữu mình, cảm thấy lời Hồ Đồ Đồ nói có độ tin cậy rất cao. Dù sao thì từ khi Phong Minh bảy tuổi, vị kia đã bắt đầu lo lắng tìm tướng công cho nàng ta rồi. Không phải là ông ấy không thích Phong Minh, thật ra ông ấy cưng chiều Phong Minh hết mực, nhưng từ khi gặp phải một tên thầy bói chết tiệt nào đó nói rằng đường tình duyên của Phong Minh trắc trở, ông ấy rất lo lắng về chuyện hôn nhân đại sự của nàng ta, suốt ngày lo nàng ta ế chỏng gọng.

Biết được sự tình ngọn ngành, lại nghĩ đến cảnh hai người sắp sửa bái đường thành thân, Nhạc Trạm hết lo lắng, lại tiếp tục ôm ấp nương tử của mình, tình chàng ý thiếp.

Sáng sớm hôm ấy, vừa mặc xong quần áo mở cửa phòng, Nhạc Trạm đang vươn vai giữa chừng thì bị bóng dáng đột ngột xuất hiện trước mắt dọa cho suýt ngất. Hắn vỗ ngực lấy lại bình tĩnh, trừng mắt nhìn Tần Hạc: “Sáng sớm tinh mơ định hù chết người ta hả?!”

Cằm của Tần Hạc lún phún mấy sợi râu lơ thơ, chẳng thèm quan tâm tiếng la hét của hắn, chỉ mím chặt môi, giống như đã quyết định điều gì đó, đáy mắt dần dần lộ ra vẻ kiên định.

“Ta cùng ngài về kinh thành.”

Thị Tử (Quả Hồng) ra đời

Lại là một chuyến xe đường dài mệt nhọc. Bởi vì trên xe có hai thai phụ nên bọn họ phải chọn con đường bằng phẳng, rộng rãi nhất để đi, tốc độ cũng được giảm đến mức tối đa.

Đáng nói là hai thai phụ này, người nào người nấy cũng đều đỏng đảnh y như nhau, bất kể ngày đêm, dù là nơi thị trấn đông đúc hay giữa rừng hoang, lúc nào cũng đòi ăn, hoặc là đi đến đâu thấy gì đó hay ho thì dừng lại ba bốn ngày cũng không phải là không thể. Một đường vừa đi vừa chơi, vậy mà mất gần một tháng trời.

Đến mỗi nơi dừng chân, Nhạc Trạm đều sai người tìm kiếm đủ loại của ngon vật lạ, đem theo trên đường cho hai thai phụ ăn. Thỉnh thoảng ngán đồ ăn thì đám thị vệ lại phải đi săn thú rừng cho hai người đổi khẩu vị.

Tần Hạc có Hồ Đồ Đồ dẫn đường đi trước một bước, cả đường thúc ngựa, chỉ mất vài ngày đã đến kinh thành, sau đó hai người nảy sinh bất đồng. Hồ Đồ Đồ kiên trì muốn Tần Hạc cùng mình vào cung bẩm báo trước, Tần Hạc không chịu, nói mình sẽ tự tìm thời gian đi gặp hoàng đế. Hồ Đồ Đồ ra sức khuyên can, Tần Hạc nổi cáu, quay người thúc ngựa phóng đi.

Hồ Đồ Đồ một năm một mười kể lại cho hoàng đế, hoàng đế tức đến mức dựng râu. 

Đại hiệp thì ghê gớm lắm sao, có coi trẫm ra gì không? Hứ!

Tần Hạc thúc ngựa thẳng đến núi Vô Thường. 

Nhiều năm rồi chưa quay lại, cảnh sắc trên núi vẫn như cũ, cây cối xanh tươi, mây mù bao phủ, chẳng khác gì trong ký ức. Đi đến giữa núi, ngẩng đầu bỗng thấy một bóng người, một thân bạch y, mái tóc đen như mực, lặng lẽ đứng trên đỉnh núi. Gió núi thổi phần phật, y phục bay theo gió, phiêu dật tựa như tiên nhân trong tranh.

Tần Hạc ghìm cương ngựa, lặng lẽ nhìn người nọ. Mười mấy năm thoáng chốc trôi qua, dung nhan người trước mặt vẫn như xưa, không hề có chút nào già đi.

Một lát sau lại thúc ngựa đi tiếp, men theo con đường nhỏ mà lên, rẽ vào một con đường đất rộng hơn. Tiếng vó ngựa “lộp cộp”, bạch y nam tử đối diện chậm rãi bước tới, dừng lại cách mười bước chân, nhìn ông ấy khẽ mỉm cười.

“Sư huynh, huynh cuối cùng cũng về rồi.”

Tần Hạc không rõ trong lòng mình hiện tại là tư vị gì, trước mắt chợt hiện lên hình ảnh Tần Diệp lúc nhỏ ngày ngày lẽo đẽo theo sau lưng ông ấy, ngây thơ hồn nhiên, thoáng chốc lại nhớ đến năm đó sư phụ quy tiên, ông ấy bị Tần Diệp giam cầm trong mật thất. Hắn nằm trên người ông ấy, gọi từng tiếng “sư huynh”.

Lúc hoàn hồn, Tần Diệp đã quỳ trước mặt Tần Hạc, bạch y tán loạn trải trên nền đất. Tần Diệp nắm chặt trường bào màu đen của Tần Hạc, giống như lúc nhỏ nắm lấy vạt áo ông ấy vậy.

“Sư huynh, ta biết sai rồi. Huynh tha thứ cho ta có được không...”

Tần Hạc nhìn hai bàn tay run rẩy của hắn, nghe thấy giọng nói nghẹn ngào, đầy hối hận của hắn, nhưng lại như không thấy, không nghe gì cả.

Tần Diệp thút thít, đôi vai gầy gò run lên nhè nhẹ, đầu cúi xuống từng chút, úp mặt xuống đất, áp sát vào chân ông ấy, khóc lóc nói: “Xin lỗi, ta biết sai rồi. Ta thật sự biết sai rồi...”

Tần Hạc nhìn về phía núi xa xăm, hồi lâu mới trầm giọng bảo: "Đứng dậy đi."

Trên đường núi nhỏ, công tử bạch y đẹp như tiên nhân dắt bạch mã thong dong bước đi, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn, thấy người trên ngựa vẫn còn đó mới yên tâm quay đầu lại bước tiếp.

Vài ngày sau, vào một đêm nọ, cửa sổ tẩm cung của hoàng đế bị cạy tung. Hoàng đế cảnh giác lập tức bật dậy, chưa kịp rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, đã nghe thấy tiếng cười khẽ: "Đừng phí công nữa. Lại đây, chúng ta tâm sự chút."

Hoàng đế quay đầu lại, thấy một nam tử áo trắng tóc đen ung dung đi đến ngồi lên long sàng, bị nam nhân hắc y đi phía sau lườm cho một cái thì lại lập tức nhảy xuống ngoan ngoãn đứng sau lưng ông ấy.

Tần Hạc thi lễ: "Thảo dân Tần Hạc, tham kiến bệ hạ."

Dám đêm hôm mò đến tẩm cung hoàng đế, xem ra cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì. Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, phẩy tay nói: "Ngồi xuống đi."

Dứt lời, một chiếc ghế đúng lúc xuất hiện phía sau Tần Hạc, hắn bất đắc dĩ nhìn Tần Diệp một cái, ngồi xuống trình bày rõ ý đồ với hoàng đế. Vừa nói xong, trong tay lại bị nhét một chén trà, quay đầu lại thấy Tần Diệp đứng phía sau, vẻ mặt ngoan ngoãn.

Cuộc mật đàm đêm đó kéo dài đến tận khi trời tờ mờ sáng mới kết thúc. Tần Hạc nói Vô Thường Môn và Vô Ảnh Môn nguyện giúp hoàng đế bình loạn vô điều kiện, đồng thời dâng lên danh sách nghịch tặc. Hoàng đế long nhan đại duyệt, hào phóng nói có thể không truy cứu tội chết coi thường thiên uy của bọn họ.

Không hiểu sao lúc trước Quế lão tặc lại muốn hợp tác với Vô Thường Môn vốn nổi tiếng trong giang hồ là lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Tần Diệp lúc ấy đang rảnh rỗi sinh nông nổi, đồng ý chơi cùng ông ta, nhân tiện lấy cớ đánh giá thực lực của Quế lão tặc, moi được danh sách văn võ bá quan cấu kết với ông ta.

Lúc đó hắn ta nghĩ là ngày nào đó chơi chán rồi thì sẽ đem danh sách này dâng cho triều đình, hẳn là có thể nhân cơ hội vòi vĩnh được không ít thứ tốt. Không ngờ giờ lại dâng không cho Hoàng đế, Tần Diệp cảm thấy hơi tiếc nuối.

Khi Nhạc Trạm và đoàn người quay về kinh thành, hoàng đế đã bí mật phái người đi xử lý nghịch tặc cấu kết với Quế Ỷ Sơn ở khắp nơi. Còn đám gian thần trong triều cũng bị hoàng đế cùng Vô Thường Môn hợp tác giăng sẵn thiên la địa võng, chỉ chờ thời cơ thích hợp nhất tung lưới tóm gọn.

Kỷ tướng quân dạo này bận tối mắt tối mũi. Trong số tướng lĩnh quân phòng vệ kinh thành có người của Quế lão tặc. Hoàng đế tạm thời chưa động đến bọn họ để tránh đánh rắn động cỏ, chỉ ban mật chiếu cho Kỷ tướng quân, âm thầm điều Kỷ gia quân về kinh thành, đề phòng bất trắc.

Lo tên vô dụng Ninh Vương không bảo vệ được bảo bối nữ nhi của mình, Kỷ tướng quân bận trăm công nghìn việc vẫn phải cố gắng rút thời gian ra phái thân vệ tới bảo vệ phủ Ninh vương. Mặc dù Nhạc Trạm không mấy vui vẻ khi địa bàn của mình bị người khác canh chừng, nhưng vì liên quan đến nương tử bảo bối, hắn không tiện từ chối.

Ngày Quế lão tặc sa lưới, đúng là ngày đại hỷ của Phong Minh và Hồ Đồ Đồ. Phủ Ninh vương bận đưa dâu, các quan viên bận tặng lễ, bá tánh bận hóng chuyện, căn bản chẳng ai quan tâm đ ến Quế tướng bị giải vào thiên lao với vẻ mặt xám xịt.

Ngày hôm đó có thể nói là khắp chốn vui mừng!

Việc xử lý loạn đảng sau đó được giao cho Kỷ tướng quân. Hoàng đế thay một thân y phục mới, vui mừng đến làm chủ hôn. Sau khi bái đường xong, tân nương được đưa vào động phòng. Kỷ Duy Tâm cùng các nữ quyến đều ở lại hậu viện bầu bạn với tân nương tử. Ninh Vương ở tiền viện rảnh rỗi đến đau trứng, chơi nối chữ thành ngữ với hoàng đế, ai thua sẽ bị phạt rượu.

Tiệc rượu buổi tối, Hồ Đồ Đồ bị chuốc cho không ít rượu, trong đó Nhạc Trạm là người chuốc nhiệt tình nhất. Hồ Đồ Đồ ráng lắm mới chuồn êm được, đầy mong đợi quay về phòng, lại thấy Phong Minh đã nằm lăn ra giường ngủ khò khò.

Trong lòng Hồ Đồ Đồ vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào, nhẹ nhàng cởi bỏ phượng quan và lễ phục rườm rà trên người ra cho Phong Minh, đắp chăn bông rồi ôm tức phụ vào lòng.

.......................

Ba tháng sau.

Giang hồ đồn rằng trong thiên hạ có một vị thần toán, hiệu là Tái bán tiên, bói toán xem tướng, tài nghệ xuất thần. Tái bán tiên thích ngao du sơn thủy, hôm nay ghé qua kinh thành, vừa vào cổng thành đã thấy mây lành thoắt ẩn thoắt hiện trên nền trời, đúng là thiên tượng hiếm thấy. 

Tái bán tiên mừng quýnh, lần mò theo hướng mây lành, đến một phủ đệ nguy nga tráng lệ. Ngẩng đầu nhìn ba chữ “ Phủ Ninh Vương” dát vàng lấp lánh trên tấm biển, ông ấy vuốt râu, ung dung bước vào.

Phủ Ninh Vương lúc này đã loạn thành một đống. Kẻ hầu người hạ chạy đi chạy lại, ra vào như mắc cửi, chẳng ai thèm để ý đến gương mặt xa lạ là Tái bán tiên.

Bị bơ đẹp, Tái bán tiên hơi buồn bực, nghĩ mình lừng lẫy một đời, đi đến đâu chỉ cần xưng danh là được người người cung kính, nào đã từng bị đối xử tệ bạc thế này.

Bực mình, Tái bán tiên túm lấy một tên gia đinh đang hớt ha hớt hải chạy qua, định xướng danh thì bị hắn nhìn từ đầu đến chân, nhíu mày lẩm bẩm: “Bảo đi mời bà mụ, sao lại lôi thầy lang về thế này?”

Vương ma ma ở đằng sau giục, tên gia đinh vâng dạ rối rít rồi lôi xềnh xệch Tái bán tiên về hậu viện.

Không lo được nhiều như vậy nữa, chỉ cần là đại phụ là được!

Vương ma ma đang bận tối mắt tối mũi, thấy vậy liền kéo lấy tai tên gia đinh, mắng xối xả: “Bảo ngươi đi mời bà đỡ, sao lại lôi về một thầy lang? Hai cái lỗ tai ngươi để trưng à?”

Nói rồi bà ấy đành sai một thị nữ khác chạy đi mời bà mụ.

Tái bán tiên bị cho ra rìa. Nhưng giờ ông ấy cũng biết là vương phi trong phủ sắp sinh, tự biết bản thân không tiện vào trong, nên an phận ngồi uống trà, tiện thể ngắm vị vương gia cao quý y phục sang trọng đi qua đi lại ngoài phòng sinh, lo lắng đến mức cứ xoay vòng vòng như dế.

Thiên tượng kỳ lạ kia chắc chắn là do đứa bé sắp chào đời tạo nên. Tái bán tiên quyết định đợi vương phi sinh xong sẽ gặp mặt tiểu thế tử này. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một.

Chẳng mấy chốc đã có bốn bà mụ được mời đến, nghe thấy là đỡ đẻ cho Ninh Vương phi thì ai nấy đều run như cầy sấy. Chỉ có bà mụ lớn tuổi nhất, từng đỡ đẻ cho thiếp của Tể tướng nên gan dạ hơn, hỏi han tình hình đôi chút rồi liền vào chăm sóc sản phụ.

Kỷ Duy Tâm do ăn uống quá đà, thai nhi được bồi bổ quá mức nên to béo hơn bình thường, lúc sinh nở chịu nhiều đau đớn. Nhưng dù sao cũng là nữ nhân mệnh cứng, sau hai canh giờ vật lộn, nàng đã mẹ tròn con vuông, chỉ hơi kiệt sức nhưng không có vấn đề gì lớn.

Bà mụ dùng khăn bọc lấy đứa bé sơ sinh đã được tắm rửa sạch sẽ, bế ra cho Nhạc Trạm xem: “Vương gia, ngài xem, là một tiểu thế tử.”

Nhạc Trạm liếc nhìn, tiểu tử còn chưa mở mắt, mặt nhăn như khỉ. Nhạc Trạm thấy thương vô cùng, vuốt v e hai cái rồi bảo bà mụ bế đi, sau đó vội vàng vào thăm Kỷ Duy Tâm.

Tiếp theo lại là một hồi bận rộn, nào là thưởng cho bà mụ, nào là dọn dẹp vệ sinh, đến khi phủ Ninh Vương yên ắng trở lại thì trời cũng sắp tối.

Tái bán tiên uống hết một ấm trà, bụng đói meo, cuối cùng cũng có cơ hội gặp tiểu thế tử vừa mới chào đời. Nghe nói ông ấy là thần toán nổi tiếng thì Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm liền mời vào phòng xem tướng cho nhi tử.

Tái bán tiên nhìn tiểu thế tử đang say giấc nồng, bấm đốt ngón tay tính toán một hồi, rồi mỉm cười: "Chúc mừng Vương gia, Vương phi, tiểu Thế tử có tướng đại phú đại quý, mây lành quấn quýt trên nóc phủ đệ, đúng là điềm lành. Thế tử tương lai ắt là người phi phàm. Chỉ có điều..."

Niềm vui của Nhạc Trạm bỗng chốc tắt ngúm: "Chỉ có điều gì?"

Tái bán tiên vuốt râu thở dài: "Chỉ có điều mệnh của tiểu Thế tử quá cứng, e là sẽ xung khắc với người thân."

Nhạc Trạm hít sâu một hơi lạnh: "Vậy chẳng phải bổn vương và vương phi sẽ gặp nguy hiểm sao?"

"Không không không..." Tái bán tiên lắc đầu xua tay; "Âm dương tương sinh, dương cực tất sinh âm. Thế tử và vương phi đều có mệnh số cứng cỏi, có thể bổ sung cho nhau. Nhưng mà vương gia ngài..."

"Ta, ta thì sao?" Trong lòng Nhạc Trạm dâng lên một dự cảm chẳng lành.

"Mệnh số của ngài tuy cứng, nhưng không cứng bằng thế tử. Cứng đối cứng, ắt có một người bị thương." Tái bán tiên chắp tay sau lưng, ra vẻ cao thâm khó lường nói: "Nói cách khác, thế tử e rằng sẽ khắc với vương gia ngài...

"!!!" Nhạc Trạm co giò chạy biến.

Giờ thì cả cái vương phủ này đều khắc với lão tử rồi!

Bình Luận (0)
Comment