Trạm Thu Nhận Tai Ách ( Dịch Full )

Chương 1161 - Chương 1161 - Hai Trò Chơi

Chương 1161 - Hai trò chơi
Chương 1161 - Hai trò chơi

Sau khi đánh hai người bầm dập, Ôn Văn dùng một miếng khăn ướt xoa nắm tay, sau đó ngồi lên cái thùng ở bên cạnh.

"Nói đi, nơi này xảy ra chuyện gì?"

Cao Phương Chu bụm mũi, không cho máu mũi tiếp tục chảy ra ngoài, kể lại những gì mình gặp phải trong khoảng thời gian hai năm này.

Sau khi tới thế giới giấc mơ này, Cao Phương Chu phát hiện thế giới này không có người nào bình thường.

Tất cả mọi người giống như hắn trước kia, không ngừng công kích xã hội, tạo ra mâu thuẫn, trong thành phố chia ra đủ loại phe phái, những phe phái này không ngừng cãi nhau.

Ngoại trừ tranh luận, những người này còn cố gắng moi tin tức đen của đối thủ, và cả tạo ra chút quan tâm cũng 'đen' không kém.

Cao Phương Chu không có cách nào né tránh những tranh luận này, hắn phải tham gia tất cả những buổi tranh luận hoang đường, phát phát hiểu ý kiến trong những sự kiện.

Tranh luận cường độ cao như vậy làm tinh thần Cao Phương Chu gần như tan vỡ, nhưng dựa theo quy tắc giấc mơ thì hắn không có cách nào trốn tránh.

Trong thế giới hiện thực, Cao Phương Chu thích làm như vậy, bởi vì sẽ kiếm được tiền.

Nhưng ở trong thế giới giấc mơ này, ngoại trừ nhận được công kích vô tận thì không lấy được gì.

"Tao thật sự không muốn cứu mày ra ngoài, nhưng không cứu lại không được."

"Muốn cứu mày ra thì chỉ cần thông qua mày, để tất cả mọi người trong thành phố ngậm miệng lại là được."

Cao Phương Chu lắc đầu: "Tôi không biết anh muốn làm gì, có điều anh không cần phải làm vậy, đây là kiếp nạn của tôi, tôi muốn tự mình phá giải."

"Ôi chao, có tinh thần khá tích cực đấy." Ôn Văn khen ngợi.

Cao Phương Chu cười khổ: "Anh rất khinh thường tôi đúng không? Tôi cũng tự khinh thường chính mình, vì thế tôi muốn ở nơi này để chuộc tội trong một khoảng thời gian ngắn."

"Có điều tôi đã nhận rõ chính mình, mà anh..." Cao Phương Chu định khịa Ôn Văn, thế nhưng nhớ tới tình cảnh bị đánh khi nãy thì chỉnh lại đối tượng: "Liệu bọn họ có nhận rõ chính mình hay không?"

"Tôi vì tiền mà tạo ra xích mích mâu thuẫn, biến tia lửa thành đám lửa dày đặc, để bầu không khí xã hội chuyển biến theo hướng không tốt... chuyện này tôi đều nhận thức được."

"Nhưng tại sao tôi lại phải làm như vậy, không phải bởi vì có thể kiếm được nhiều hợp đồng hơn, có được nhiều tiền hơn sao?"

"Tai nạn là do tôi tạo ra sao? Mâu thuẫn vì thôi mới xuất hiện sao? Bản thân bọn họ có suy nghĩ hận đời, tôi chỉ là cái loa phát của bọn họ thôi!"

"Tôi chỉ là bãi đờm mà bọn họ phun ra xã hội trong lúc bực bội, không quản tới chuyện ai sẽ lau nó đi, vì thế tôi mới châm lửa được."

"Lúc bọn họ khôi phục lý trí thì lại gấp gáp muốn diệt trừ nó, cứ như làm vậy thì tức là bọn họ chưa từng phun đờm vậy."

"Sai lầm của tôi là không thể nhận rõ sự thực chính mình chỉ là bãi đờm, vì thế tôi nên ở lại đây chịu phạt."

"Mà bọn họ có hiểu được mình cũng có phần trong bãi đàm này không?"

Cao Phương Chu càng nói lại càng kích động, lúc sau thậm chí đã đứng dậy gầm rú với Ôn Văn.

Ôn Văn không bị hắn chấn động, chỉ giơ chân đá hắn lăn đi.

"Sao lại đánh tôi, tôi nói không đúng à?" Cảm xúc của Cao Phương Chu tan vỡ, gần như mang theo tiếng khóc nức nở gầm rú nói.

Ôn Văn chọt chọt lỗ tai: "Không có gì, chỉ là thái độ của mày hung hăng quá."

"Ngoài ra tao giúp mày không phải vì tốt cho mày, không cứu mày ra thì tao cũng không thể nào rời khỏi nơi này."

"Không, mày có cách." Một âm thanh đột nhiên xuất hiện làm Ôn Văn híp mắt lại.

Anh nhìn thanh niên xuất hiện ở phía sau mình, xoay người lại hung hăng nói: "Tao biết ngay mà, nếu cứ tiếp tục đi xuống thì nhất định sẽ làm mày chú ý, hiện giờ mày tới tìm tao cũng không có gì lạ."

Yếm Tổ ngạc nhiên nhìn Ôn Văn: "Nghe giọng điệu thì có vẻ mày biết sự hiện hữu của tao?"

"Ha ha, mày bắt cóc hầu cưng của tao, sao tao có thể không biết mày chứ?" Ôn Văn bĩu môi.

Yếm Tổ có chút sửng sốt: "Hầu cưng là..."

"Thì tức là thú cưng cộng với hầu gái, bị nhốt nhiều năm như vậy, tao cũng không trách mày không có học thức." Ôn Văn cười nhạo.

Yếm Tổ cũng không tức giận, hắn không phải loại hình dễ tức giận.

"Nè hai vị, có thể nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì không vậy..." Cao Phương Chu yếu ớt hỏi.

"Nơi này không có chuyện của mày." Yếm Tổ vung tay, Ôn Văn cũng cảm giác được một lực hút, cả người anh bị kéo đi, thoát ra khỏi giấc mơ của Cao Phương Chu.

Hai người xuất hiện trong một quán cà phê, Yếm Tổ đưa tay với Ôn Văn: "Mời ngồi, bây giờ đã không còn người vướng bận, hai chúng ta nói chuyện một chút đi."

Ôn Văn có chút kinh ngạc với chiêu thức của Yếm Tổ, anh có thể chất của mộng yểm, thế nhưng vẫn không thể nào hiểu được chiêu thức đó của Yếm Tổ.

"Mày đã ra mặt nói chuyện, vậy thì tao cũng không quanh co làm gì, lần này tao tới là có hai mục đích, thứ nhất là cứu hầu cưng của tao, thứ hai là mày hãy ngừng hành vi liên tục làm người ta mê man này lại."

Sau khi nghe điều kiện của Ôn Văn, Yếm Tổ bật cười hì hì thành tiếng: "Hầu cưng của mày chính là hồ ly tinh kia đúng không? Linh hồn như vậy thực hiếm thấy, vì thế tao đã lấy nó làm vật trưng bày rồi."

"Về phần điều thứ hai... câu trả lời của tao là không có khả năng!"

Ôn Văn híp mắt: "Đừng trả lời nhanh như vậy, mày vẫn chưa nghe thấy điều kiện của tao mà."

"Trừ bỏ chính mình, tao không cảm thấy mày có năng lực gì có thể hấp dẫn tao." Yếm Tổ nhìn Ôn Văn, liếm môi một cái, làm Ôn Văn nổi da gà.

"Nếu mày có thể hạ thấp độ khó của giấc mơ, để những người này có thể tự thông qua thử thách để trở về hiện thực, đồng thời khống chế số lượng và mục tiêu rơi vào mê man, đừng để xã hội gặp khủng hoảng."

"Tao cảm thấy như vậy sẽ có tác dụng tích cực cho xã hội, nếu mày có thể thỏa mãn yêu cầu này, tao có thể đàm phán với Hiệp Hội Thợ Săn, để mày trở thành sự tồn tại hợp pháp."

"Có thể đi lại dưới ánh mặt trời dù sao cũng tốt hơn trốn trong giấc mơ.

Suy nghĩ này được hình thành trong quá trình phá giải những giấc mơ của Ôn Văn.

Nếu Yếm Tổ có thể làm theo ý kiến của Ôn Văn, như vậy sẽ giúp cho không ít người giành được cuộc sống mới, đối với toàn bộ liên bang chính là chuyện tốt.

Hơn nữa Ôn Văn cũng không cần va chạm với cấp Tai Biến thần bí này, có thể coi là nhất cử lưỡng tiện.

Yếm Tổ tựa hồ có chút động lòng, thế nhưng hắn đã tự bóp chết phần động lòng đó.

"Thứ nhất, giấc mơ của tao vốn là ban ơn, để chúng dễ dàng thoát khỏi giấc mơ như vậy chính là không tôn trọng sự ban ơn của tao."

"Thứ hai, tao không cần thân phận hợp pháp, bởi vì Hiệp Hội Thợ Săn kia không có cách nào uy hiếp được tao, nói đến cùng thì bọn mày chẳng qua chỉ là đám dân bản xứ ở đây mà thôi."

"Có điều, cũng không phải tao không thể đồng ý hai điều kiện của mày."

Âm cuối của Yếm Tổ kéo dài, hiển nhiên là có lời muốn nói, vì thế Ôn Văn cũng thuận theo hỏi.

"Phải thế nào thì mày mới đồng ý?"

Yếm Tổ bật cười khoa trương: "Tao muốn mày chơi hai trò chơi với tao, mày thắng thì tao sẽ đồng ý."

[hết 1161]

Bình Luận (0)
Comment