Trạm Thu Nhận Tai Ách ( Dịch Full )

Chương 1166 - Chương 1166 - Màn Biểu Diễn Của Ôn Văn

Chương 1166 - Màn biểu diễn của Ôn Văn
Chương 1166 - Màn biểu diễn của Ôn Văn

Trời mới vừa tờ mờ sáng, mặt trời vẫn chưa chính thức ló dạng, trên đường đã có người lui tới.

Ban ngày của thành phố này ngắn hơn ban đêm rất nhiều, vì thế có rất ít người sẽ ngủ tới khi hừng sáng mới rời khỏi giường.

Hơn nữa thời gian này còn an toàn hơn ban ngày.

Quái vật đi săn vào ban đêm, hành động lúc đêm khuya, quái vật săn vào ban ngày sẽ chờ sáng hẳn mới ra ngoài tìm thú vui, quái vật không có thời gian đi săn cố định, mặc kệ là ra ngoài lúc nào cũng gặp nguy hiểm.

Tuy thành phố khủng bố này tràn đầy áp lực, nhưng sống thì vẫn cần sinh hoạt, dưới sự khống chế của đám quái vật, số lượng cư dân ở thành phố Aram vẫn luôn nằm trong mức độ khá ổn định.

Trước chính phủ thành phố Aram có một cột cờ thật cao, mỗi ngày vào lúc tờ mờ sáng sẽ có người kéo cờ.

Cờ hiệu ở đây là một lá cờ tam giác màu xanh trắng, thoạt nhìn hình dạng có chút không xong.

Nơi kéo cờ là khu vực phồn hoa nhất của thành phố Aram, không ít người dân thỉnh thoảng sẽ tới xem kéo cờ, bởi vì đây là chút tín ngưỡng ít ỏi còn lại của bọn họ.

Ngày hôm nay vẫn như ngày bình thường, hai người lính tinh thần phấn chấn cầm cờ hiệu màu trắng xanh đi tới trước cột cờ.

Bọn họ muốn kéo lá cờ lên tới đỉnh cột vào lúc tia sáng đầu tiên xuất hiện.

Mắt thấy thời gian đã gần tới, người lính treo cờ lên sợi dây, sau đó chuẩn bị kéo dây đưa lá cờ lên.

Trong quá trình này người lính chợt nghe người dân thốt lên đầy kinh ngạc, chỉ là hắn không quá để ý.

Mãi đến khi cờ không kéo được thì hắn mới phát hiện có chút không đúng, dựa theo thói quen kéo cờ của hắn, hẳn là phải còn ít nhất hai mét nữa mới lên tới đỉnh.

Ngẩng đầu nhìn lên thì hắn suýt chút nữa đã ngất đi, chỉ thấy trên cột cờ đang 'xâu' một người!

Phần ngực của người này lộ ra một dấu ấn mặt cười, phía sau là một tấm ván gỗ lớn.

Hai người lính đang thương lượng xem nên xử lý 'người' này như thế nào, lúc tia nắng sáng đầu tiên chiếu vào bóng người trên đỉnh cột cờ.

Bóng người kia giãy giụa kịch liệt, muốn né tia sáng nhưng vẫn khó tránh bị ánh sáng tổn thương, làm hắn phát ra tiếng gào rú như thú dữ.

Người dân nghe thấy tiếng gầm rú này thì bị dọa chạy tứ tán, nhưng có một số người không chạy, bọn họ nhìn bóng người trên cột cờ, vẻ mặt nghiêm nghị đáng sợ.

Theo thời gian trôi qua, Ed bị ánh mặt trời nướng thành một bộ thây khô, sau đó hóa thành tro bụi tiêu tan trong không trung.

Đối với Vampire cấp thấp, nắng chính là chất độc khủng khiếp nhất, bị nắng chiếu rọi sẽ bị thương, bị chiếu một thời gian dài sẽ chết thảm giống như Ed.

Thiêu chết con Vampire này ở trước mặt người dân thành phố chính là màn biểu diễn của Ôn Văn.

Anh muốn dùng phương pháp này tuyên bố Ôn đại thám tử anh đây sẽ làm mưa làm gió nơi này!

Những người không chạy trốn chính là đám quái vật ẩn giấu trong đám người, hình ảnh Ed bị treo trên cột cờ khắc sâu trong lòng bọn chúng.

Trước kia cũng từng có quái vật bị sở cảnh sát thành phố đánh chết, nhưng chưa có lần nào chấn động chúng đến như vậy.

Sau khi Ed tiêu tan, tấm gỗ trên lưng hắn lộ ra, bên trên được dùng dầu đỏ viết một dòng chữ lớn.

"Kế tiếp, chính là bọn mày!"

Đám quái vật hình người liếc nhìn nhau, sau đó rời khỏi quảng trường.

Bọn chúng cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ có phẫn nộ vô biên, chúng mới chính là chúa tể của thành phố này, kẻ dám xiên Ed vào cột cờ này đã khiêu khích chúng!

Đợi sau khi trở về, chúng sẽ tiến hành điều tra kẻ thần bí này, thành phố này tuy lớn nhưng cũng không lớn bao nhiêu, muốn tìm kẻ gây sự cũng không khó.

Đến khi đó chúng sẽ để tên kia cũng chết thảm trước mặt bao người, không, hắn sẽ phải chết thảm hơn cả Ed!

Như vậy có thể kinh sợ đám dân ngu xuẩn kia, để chúng không dám gợi lên suy nghĩ ngu xuẩn muốn phản kháng ở trong đầu.

Đám quái vật này không biết, ở cách đó không xa, một người đàn ông với nụ cười quái dị ở trên mặt đang cầm ống nhòm quan sát tình huống quảng trường.

Anh quan sát biểu cảm của đám quái vật một chốc, cuối cùng chọn tên kiêu căng nhất trong đám, lén lút đi theo sau, tìm ra chỗ ở của đối phương.

Sau khi quái vật này trở về nhà thì lập tức xối một bình rượu lên người mình, cơ thể hắn xì ra một trận khói trắng, lớp da người hư thối rơi xuống đất, lộ ra dáng vẻ đáng sợ.

Đó là một con quái vật màu xanh nhạt, trên người bao trùm một tầng chất nhầy thật dày, trên da có chi chít lỗ nhỏ, giống như bị mọt ăn vậy.

Hắn là một con quái vật biến hình, có thể dùng dịch thể tiết ra của mình để giả tạo lớp da người, giả làm con người.

Ôn Văn nằm úp sấp bên ngoài cửa sổ phòng con quái vật biến hình, nhìn thẳng vào bên trong: "Quái vật biến hình, nhược điểm nó là gì nhỉ... thứ đồ chơi này ghê tởm quá, mình không muốn đụng vào nó."

"Chậc chậc, mình nhớ ra rồi, nhược điểm của nó là muối, khi biến về hình dạng dịch nhầy, gặp muối sẽ phân giải thành một loại vật chất nhiệt độ cao, mặt khác da của nó giống như ốc sên, gặp muối sẽ bị mất nước."

"Giữ lại tới tối sẽ đối phó với hắn, mình cần chuẩn bị chút đã."

Tiếp đó Ôn Văn tìm được thợ thủ công chế pháo hoa và thợ thủ công thủy tinh giỏi nhất thành phố Aram, từ chỗ bọn họ 'mua' vài thứ cần thiết, sau đó Ôn Văn trở lại nhà của quái vật biến hình, thoải mái chế ngự.

Thực lực của Ôn Văn hiện giờ không quá mạnh mẽ, nhưng kinh nghiệm của anh đủ để nghiền ép đám quái vật cấp thấp này, chỉ cần không phải xung đột chính diện thì anh có cả vạn phương pháp để đối phó chúng.

Sắc trời vừa mới u ám, người ở thành phố Aram cũng chuẩn bị đi ngủ.

Nơi này cũng từng có đảng thức đêm, chẳng qua sau khi nhóm người này chết bất đắc kỳ tử, mọi người đã học được cách đi ngủ đúng giờ.

Chẳng qua đêm hôm nay đã định trước là không bình ổn, vẫn là quảng trường ban ngày, núi pháo hoa đặt dưới đất không ngừng vọt lên không.

Sau khi số pháo hoa này được bắn lên, dưới sự dẫn dắt của một loại sức mạnh không biết tên tạo thành dòng chữ rất bắt mắt.

'Tao sẽ tìm được bọn mày.'

'Bọn mày không có chỗ để trốn đâu.'

'Cầu nguyện tao không tìm ra bọn mày.'

'Bọn mày chết tới nơi rồi.'

'Bọn mày, đều là con mồi!'

Nói chung đều là những từ ngữ đe dọa.

Có quái vật bị kinh động nhưng không phát hiện người bắn pháo, pháo hoa đã được sắp xếp sẵn, kíp nổ rất dài, đảm bảo số pháo hoa này sẽ được bắn ra theo trình tự nhất định.

Mà nơi pháo hoa vây quanh có một chiếc đồng hồ cát thật lớn cao hơn hai mét.

Bên dưới đồng hồ cát là con quái biến hình bị trói gô, phần ngực của nó bị đóng dấu hình mặt cười điên cuồng, bên trên có muối dội xuống liên tục.

Số muối này vẩy lên người quái biến hình, làm cơ thể hắn xèo xèo bốc lên khói trắng.

Chẳng qua dù sao hắn cũng là quái vật, không phải một con sên yếu ớt, vì thế có thể không ngừng tiết ra dịch nhầy, miễn cưỡng duy trì cân đối.

"Cứu tao, mau cứu tao..." Quái biến hình kêu cứu, đồng bọn xuất hiện làm nó dâng lên hi vọng sống sót.

Một con quái vật nhanh chóng biến thân thành heo rừng, trực tiếp phá vỡ chiếc đồng hồ cát to lớn kia, muốn kéo quái biến hình thoát ra.

Với tốc độ của nó, toàn bộ quá trình sẽ không để quái biến hình chạm vào số muối ở phía trên đồng hồ cát.

Nhưng nó vừa mới phá vỡ thủy tinh thì bên dưới sáng lên trận pháp ký hiệu, trận pháp phóng ra dòng điện chói mắt làm heo rừng yêu khựng lại vài giây.

Trong vài giây này, tất cả lượng muối ở bên trên đã đổ ập lên người quái vật biến hình.

Quái vật biến hình giãy giụa kịch liệt, đợi đến khi heo rừng yêu xách ra thì hắn đã bị teo lại như quả bóng rổ, cả người không còn đường sống.

Thấy một màn này, đám quái vật có mặt đều rất sợ.

Nếu buổi sáng trong lòng bọn chúng chỉ có phẫn nộ thì hiện giờ đã có thêm sự sợ hãi.

Cho dù ở trong mắt nhân loại chúng chính là quái vật thì chúng cũng không muốn thảm trạng đó xảy ra trên người mình.

Trên mái nhà cách đó không xa, Ôn Văn thu hồi ống nhòm, anh đã chọn xong mục tiêu kế tiếp, là kẻ không biết sợ!

[hết 1166]

Bình Luận (0)
Comment