Ôn Văn quả thực cần tư tế Sa Hải tới, có điều không tới mức tư tế Sa Hải không tới thì anh sẽ rơi vào hoàn cảnh không thể cứu được, dù sao thì anh vẫn chưa dùng tới con át chủ bài.
Tuy tham gia trò chơi này chỉ là bất đắc dĩ, thế nhưng nó vẫn gợi lên nhiệt tình đã lâu không xuất hiện của Ôn Văn, nó có đủ tính khiêu chiến.
Căn cứ theo tài liệu có được từ Gerald, thành phố Aram là một thành phố bị nguyền rủa.
Đám người tràn đầy sợ hãi, đám quái vật kia giống như người chăn nuôi ở trong đàn dê, mà nhân loại chính là dê con, có thể bị người chăn nuôi giết chết hoặc bán đi.
Sở cảnh sát là đám dê mạnh mẽ nhất, nhưng có mạnh cỡ nào cũng chỉ là dễ, không thể chống lại đám quái vật kia.
Nghe nói lúc ban đầu thành phố này vẫn còn bình thường, sau đó đã gặp phải một trận nạn đói rất lớn.
Một người mắt nhỏ ở xứ khác đã mang theo mấy xe lương thực, mang tới hi vọng cho thành phố này.
Nhưng chỉ có mấy xe lương thực thì không có cách nào thỏa mãn nhu cầu của cả thành, người dân không lấy được lương thực không nghe lời giải thích của người xứ khác, vì tức giận mà đánh chết đối phương, đồng thời chia thịt làm thức ăn.
Từ đó về sau, thành phố này bị nguyền rủa.
Những người đã ăn thịt của người xứ khác kia đều biến thánh quái vật khủng bố, ở trong bóng tối dòm ngó những người sống trong thành phố này, sẵn sàng ngấu nghiến bất cứ lúc nào.
Đám quái vật kia hình như hiểu được đạo lý có thể duy trì liên tục phát triển, vì thế đã không đuổi tận giết tuyệt thành phố Aram, cũng không để trật tự ở nơi này tan vỡ.
Nhưng vài chục năm nay, không ai có thể sống sót rời khỏi thành phố này, thỉnh thoảng có thợ săn ở bên ngoài tới nhưng đều bị thành phố khủng bố này cắn nuốt, ngay cả chút bọt nước cũng không văng lên.
Tông màu chủ yếu của thành phố này chính là áp lực, khủng bố và tuyệt vọng.
Cho nên muốn phá hoại giấc mơ chán ghét này không cần tiêu diệt tất cả quái vật, mà là làm thành phố này sống lại, để những người khác không còn lo lắng hãi hùng, mang tới hi vọng sống cho người dân.
Đây là suy nghĩ bình thường của...
Suy nghĩ của Ôn Văn là một cách làm khác.
Đó là để đám quái vật này trải nghiệm tâm trạng của loài người.
Anh muốn đám quái vật giết người làm thú vui này cảm thấy ngột ngạt, sợ hãi, không có chút hi vọng nào.
Chơi như vậy mới đã ghiền!
Trong tài liệu có rất nhiều quái vật, trong đó có những con Ôn Văn quen thuộc, cũng có những con anh chưa từng thấy qua, có một số quái vật có ngoại hình làm người ta ăn không ngon suốt ba ngày.
Có điều sở cảnh sát chỉ nắm giữ hành tung đại khái, tin tức cụ thể gần như không có.
Gần đây mặc dù sở cảnh sát có lén lút săn giết quái vật, có điều cũng chỉ dám ra tay với quái vật lạc đàn nhỏ yếu, một khi làm đám quái vật cảnh giác thì sở cảnh sát rất có thể sẽ bị tắm máu một phen.
Đây cũng là nguyên nhân rõ ràng Gerald có thực lực đối phó quái vật nhưng vẫn tìm kiếm thợ săn.
Lật xem một hồi, Ôn Văn tìm được một mục tiêu có thể ra tay.
...
Ed thích thuốc lá, thích rượu, cũng thích phụ nữ.
Đàn ông bình thường đều sẽ thích phụ nữ, có điều sở thích của Ed có chút không giống.
Hắn thích máu trong cổ của thiếu nữ mười tám mười chín tuổi.
Khác với đám khốn thích moi nội tạng ra ăn, Ed là người văn minh, hắn thích uống máu chín năm phần.
Hắn sử dụng máu độc đặc biệt để máu trong cơ thể thiếu nữ nóng lên, lúc gần đông đặc lại thì sẽ hút ra khỏi cơ thể thiếu nữ, nhấm nháp hương vị non mềm ấm áp...
Về phần kết cục của thiếu nữ bị chất độc ăn mòn sẽ như thế nào thì không phải chuyện mà hắn cần chú ý, lúc vẫn còn sống nhưng máu lại hoàn toàn đông đặc lại sẽ làm người ta biến thành một bức điêu khắc bằng máu thịt, như vậy tiếng gào thú thảm thiết trong quá trình đó làm hắn cảm thấy rất dễ nghe.
Lần này hắn coi trọng một người phụ nữ duyên dáng mặc váy lụa màu hồng, khăn đội đầu hồng nhạt, phía sau lộ ra mảng lưng trắng nõn nà, dưới làn sương mù mờ ảo, bóng dáng này đặc biệt yêu kiều xinh đẹp.
Mặc dù so với phụ nữ bình thường thì hơi cường tráng một chút, có điều mùi hương tươi ngon của người này làm Ed chết mê chết mệt.
Không có nhiều phụ nữ dám đi lại vào ban đêm, vì thế Ed sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ này.
Hắn mở rộng áo choàng phi hành trong bầu trời đêm mờ mịt đầy sương mù, sắc mặt tái nhợt và hàm răng nhọn làm hắn trông như ác quỷ đòi mạng trong những câu chuyện.
Đợi đến khi thiếu nữ xoay người quẹo vào con hẻm, Ed lặng im không một tiếng động đáp xuống phía sau thiếu nữ, trong lòng ngứa ngáy vỗ vai đối phương.
"Nè cô em xinh đẹp, có thể cùng ăn máu đông với tôi không?"
Cô gái 'xinh đẹp' này xoay người lại, đưa tay móc mũi, dùng bên mũi còn lại nhìn Ed.
"Mày tìm ai?"
Ed sợ tới mức lùi về sau hai bước, người này là một người đàn ông mắt nhỏ!
"Nhân loại ngu xuẩn, mày..." Ed không nói nên lời, bởi vì Ôn Văn không biết từ đâu lôi ra một con cá mặn và nhét nó vào miệng Ed.
Sau đó Ôn Văn hướng về phía thân dưới của Ed, tung ra liên hoàn cước.
Mỗi khi bị đá một cú, Ed lùi về sau một bước, cứ vậy lùi hơn mười mét mới ngừng lại được.
"Đủ rồi, mày cho rằng loại kỹ năng nhỏ này có thể có tác dụng đối với tao sao?"
Thực lực của Ed mạnh mẽ hơn người sói trước đó không nhiều, có điều với trình độ khôi phục của Ôn Văn hiện giờ, chỉ dùng nắm đấm thì không thể nào phá được lớp phòng ngự của Ed.
Nhưng ý tưởng của Ôn Văn vốn không phải muốn giết Ed, vì thế chỉ cần làm tới mức độ này là đủ.
"Trước khi không còn năng lực rít gào, mày có thể nhìn hoàn cảnh dưới đất một chút không?" Ôn Văn chỉ dưới chân Ed nói.
Ed cúi đầu, phát hiện dưới chân mình là một trận pháp ký hiệu hình tròn, trung tâm của trận pháp này là một giá chữ thập to lớn.
Ký hiệu trên trận pháp tỏa ra ánh sáng nồng đậm màu trắng làm làn da Ed nhanh chóng thối rữa, sức mạnh trong cơ thể hắn nhanh chóng trôi đi, một lát sau thì trực tiếp ngất xỉu.
Đây là sức mạnh mà Ôn Văn mô phỏng theo Giáo Đường Vinh Quang để chế tạo ra trận pháp ký hiệu có lực sát thương đối với loại sinh vật Vampire này.
Sau đó Ôn Văn lấy ra một sợi dây thừng ướt sũng vì thấm nước thánh, dùng nó để trói Ed lại, trên sợi dây có vài miếng sắt nhỏ, trên mỗi miếng sắt có khắc ký hiệu áp chế sức mạnh Vampire.
Đừng hỏi nước thánh từ đâu mà có, cái gọi là nước thánh thật ra không phải thứ thần kỳ gì cả, chỉ là nước được Giáo Hội Sáng Thế chúc phúc.
Chỉ cần đặt đồ dùng có nhiễm thánh lực của Giáo Hội Sáng Thế vào trong nước, cộng thêm đọc những từ đặc biệt thì có thể biến nước bình thường thành nước thánh.
Độ khó của phỏng chế nước thánh còn đơn giản hơn đi WC bằng nhà xí bệt.
Sau đó Ôn Văn kéo Ed vào một căn phòng không có người, anh đốt một đống than củi, sau đó đặt một miếng sắt ở bên trên, sau đó bắt đầu viết viết vẽ vẽ trên một miếng ván.
Những thứ này chuẩn bị cho phần biểu diễn ngày mai, bắt đầu từ ngày mai, thành phố này sẽ được chỉnh sửa lại.
Anh cần một màn biểu diễn thú vị để tuyên bố mình đã tới.
[hết 1165]