Trạm Thu Nhận Tai Ách ( Dịch Full )

Chương 1169 - Chương 1169 - Tự Ăn Chính Mình

Chương 1169 - Tự ăn chính mình
Chương 1169 - Tự ăn chính mình

Ôn Văn bị xách cổ đột nhiên túm lấy tay lão Mike.

Lão Mike cảm thấy không đúng, người nhân viên mới này quá bình tĩnh, hắn không phải là 'thợ săn' trong truyền thuyết kia chứ?

Lúc ban đầu lão Mike không nghĩ tới điều này, bởi vì hắn vẫn luôn 'an phận thủ thường', đối tượng săn giết của thợ săn đều là đám quái vật khá huênh hoang.

Phàm là quái vật từng tỏ ra khinh thường thợ săn ở nơi công cộng đều bị xử tử cực kỳ tàn nhẫn.

Nghĩ tới đây, lão Mike lập tức gia tăng thêm sức.

Với sức mạnh của hắn, cho dù là một khối sắt cũng có thể dễ dàng bóp tới biến dạng, nói chi là xương người.

Nhưng tay hắn bị bàn tay mảnh khảnh của Ôn Văn nắm lại, cho dù dùng hết toàn lực cũng không có cách nào bóp tiếp.

Ngón tay của Ôn Văn giống như kềm thép bấu sâu vào tay lão Mike, xương bàn tay của hắn trực tiếp vỡ vụn.

Sau đó Ôn Văn lộ ra nụ cười quái dị, bẻ gãy từng ngón tay một, lão Mike phát ra tiếng tru như heo kêu, thế nhưng vị trí của lò thiêu rất hẻo lánh, không ai có thể nghe thấy.

Lão Mike đau đớn khó nhịn, dùng tay còn lại hung hăng đầy Ôn Văn, Ôn Văn bay đi rất nhanh, nhưng lúc rơi xuống đất lại nhẹ nhàng hệt như lá cây.

Mũi chân chạm nhẹ mắt đất, cơ thể nhanh chóng vọt tới trước mặt lão Mike, năm ngón tay khép lại đâm vào cổ họng hắn, làm hắn hôn mê bất tỉnh.

"Phù, đã xong."

Ôn Văn vỗ tay, vẻ mặt kỳ dị nhìn lão Mike ngã dưới đất.

"Chuyện kế tiếp thực đơn giản, hi vọng kỹ thuật hóa trang của mình có thể qua mắt đám ngu kia."

...

Trong tầng hầm tăm tối giá rét là hàng trăm thi thể con người được xếp chỉnh tề.

Trong số này có nam có nữ, có già có trẻ, tất cả đều là thi thể được đưa tới để hỏa táng.

Trong số thi thể này có một kẻ râu ria xồm xoàm chỉ mặc quần lót bị dây xích trói chặt, trên dây xích có những miếng sắt khắc ký hiệu làm kẻ râu ria này không có chút sức lực nào.

Râu ria xồm xoàm hừ khẽ hai tiếng, mở mắt ra, sau khi thấy được tình cảnh của mình thì thay đổi sắc mặt kịch liệt.

"Rốt cuộc mày muốn làm gì?"

Kẻ râu ria này tự nhiên là lão Mike, trong khi hôn mê thì vết thương trên người hắn đã khỏi hẳn, loại quái vật xác sống này có sức mạnh vượt xa nhân loại, hơn nữa chỉ cần bộ não không bị phá hủy thì sẽ không chết, những phần cơ thể còn lại sẽ chậm rãi khôi phục.

Ở trước mặt lão Mike là một lão Mike hơi gầy yếu, trên mặt lão Mike này có rất nhiều nếp nhăn và lấm tấm, hơn nữa mắt nhỏ hơn lão Mike bản gốc.

Thoạt nhìn thì có vẻ rất giống với lão Mike, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể phát hiện kẽ hở.

"Mày mù sao, tao đang giả trang thành mày đấy." Ôn Văn không chút do dự nói.

lão Mike châm biếm: "Kỹ thuật giả trang của mày tệ thật, mày tưởng rằng làm vậy thì có thể qua mặt được người khác sao?"

"Loại quái vật xác sống bọn tao có một đặc tính rất thú vị, mỗi tháng sẽ có một ngày cảm xúc không ổn định, hình thái khác thường, không thể nào hoàn toàn che lấp được."

"Tao sẽ gọi loại đặc tính này là dì lớn, chỉ cần tao dùng lý do này thì có thể lừa gạt được không ít người quen của mày."

"Hơn nữa..." Ôn Văn dừng lại một chút: "Chuyện giả trang này quan trọng nhất không phải hình dạng, mà là khí chất."

Trên người Ôn Văn tỏa ra làn khí đen cuồn cuộn, hơi thở tà dị khủng bố tản ra.

lão Mike hoảng sợ, người trước mắt còn quái vật hơn cả hắn.

Chuẩn bị tới thời điểm thích hợp, Ôn Văn đang định rời khỏi tầng hầm thì lão Mike gọi anh lại.

"Mày không giết tao nhất định là vì có tác dụng khác, chỉ cần mày thả tao ra, tao có thể làm bất cứ chuyện gì."

Ôn Văn dừng bước, cơ thể run run hai cái, sau đó cười khặc khặc thành tiếng.

"Quý trọng khoảng thời gian cuối cùng của mày đi, tao sẽ để mày đói năm ngày, sau đó cắt toàn bộ cơ thể màu đi, chỉ để lại phần đầu, để mày tự ăn sống chính mày."

Nghe thấy lời Ôn Văn, lão Mike hoảng sợ cùng cực, xác sống cần phải ăn uống mỗi ngày, nếu ba ngày không ăn gì hắn sẽ mất đi lý trí, dựa theo cách làm của Ôn Văn thì rất có khả năng hắn sẽ tự ăn sống chính mình.

Ôn Văn cười hè hè nói: "Vốn tao không định làm vậy đâu, có điều là mày tự nói thích ăn sống, vì thế tao mới để mày tự ăn chính mình."

Lão Mike run run hỏi: "Vậy nếu khi đó tao nói tao thích ăn chín thì sao...."

"À, vậy thì bắt một con quái vật tới, để nó nấu chín cơ thể mày rồi mới cho mày ăn." Ôn Văn đẩy cửa hầm đi ra ngoài: "Mày thích ăn sống đúng là quá tốt, bằng không tao lại phải đi bắt quái vật.

Vánh cửa thép vừa dày vừa nặng đóng lại, lão Mike cảm thấy rét run cả người.

Khắp nơi xung quanh đều là thức ăn, nhưng hắn chí có thể chịu đói, mãi tới khi đói khát cắn điên cuồng cắn xé chính mình, sau đó nghênh đón kết cục của mình.

Tên thợ săn mới tới chỉ sợ chính là sự tồn tại tàn ác nhất ở thành phố Aram từ trước tới nay.

Đám quái vật lớn mạnh mẽ ẩn núp trong thành phố kia, nếu so với kẻ này thì thật sự thuần khiết như thiếu nữ.

...

Dùng thân phận lão Mike, hành động của Ôn Văn dễ dàng hơn rất nhiều, một lần nữa đi tới trang viên ngoài thành.

Người canh gác nhìn thấy Ôn Văn thì đưa tay cản lại, giọng điệu ôn hòa nói: "Xin lỗi ngài, tôi không thể để người vào trước khi hội nghị bắt đầu."

Ôn Văn liếc nhìn đối phương, ánh mắt tàn bạo làm người nọ run rẩy.

"Tao tới tìm Istan, tao không thể vào thì gọi hắn ra đây."

Nghe thấy yêu cầu của Ôn Văn, một người canh gác khác vội vàng đi vào trong thông báo, một lát sau một thần lùn cao không tới một mét đeo ba lô vàng từ trong trang viên đi ra ngoài, cao ngạo nhìn Ôn Văn: "Mày tìm sao à?"

Ôn Văn lập tức đổi thành gương mặt tươi cười, lôi kéo Istan tới một góc.

"Lần này tôi tới tìm là muốn tìm ngài bàn chuyện làm ăn."

"Làm ăn gì?" Istan mất kiên nhẫn.

"Là như vầy, ngài cần một lượng người sống để làm thức ăn cho hội nghị ngày mai đúng không?" Ôn Văn lộ ra vẻ mặt gian thương: "Có điều chi phí cho người sống quá cao, chỗ tôi có hơn trăm cái xác."

Mắt Istan sáng rực, số thịt người làm thức ăn cho hội nghị quả thực làm hắn tiêu tốn một lượng tiền tài không nhỏ, nếu có thể đổi thành xác chết thì hắn sẽ vớt được không ít chỗ tốt.

"Không được, không được, hương vị của xác chết không ngon." Istan làm bộ như muốn từ chối.

Ôn Văn tiến tới một bước: "Tin tưởng tôi đi, đảm bảo không có vấn đề, có điều trước khi thết đãi tôi cần tự tiến hành xử lý xác, ngài cũng biết đó, tôi là xác sống, tôi có cách làm xác chết trở nên tươi mới trong một khoảng thời gian ngắn."

Istan hiểu ra: "Tao nhớ ra rồi, mày là lão Mike bên lò thiêu, để mày làm việc thì tao yên tâm rồi."

Sau khi nói chuyện một phen, hai người vui vẻ đạt được thỏa thuận, Istan không phái hiện lỗ hổng trong câu chuyện của Ôn Văn, hắn cảm thấy xác sống có thể khiến cho xác 'sống' lại là chuyện rất bình thường.

Hai giờ sau, Ôn Văn khoác áo hồng nhạt, thuê người chở hơn mười xe xác tới trang viên.

[hết 1169]

Bình Luận (0)
Comment