Vị khách trọ đầu tiên của tầng thứ tư là Eiger của Đọa Thần Huyết, sau khi Thần huyết giả cũ chết đi, hắn chính là Tai Biến duy nhất của Đọa Thần Huyết, chẳng qua hiện giờ hắn đã trở thành tù nhân của Ôn Văn.
Hắn bị dây xích trói chặt, quanh người là ký hiệu huyền ảo dày đặc, thoạt nhìn rất thê thảm, nhưng lúc này hắn lại đang cười hề hề khá hèn mọn.
Có bạn mới tới dù sao vẫn tốt hơn chỉ có một mình hắn ở đây.
Lúc này đứng ở bên ngoài chính là ma nghiệt Mặc Cung mặc đồ đen ánh mắt lóe sáng, kẻ này chính là tên biến thái triệt để.
Bình thường không có lý do gì cũng ức hiếp Eiger, có khi phải nghe thấy tiếng Eiger bị roi quất mới có thể ngủ được.
Hiện giờ có Yếm Tổ tới, hơn nữa thoạt nhìn da non thịt mềm, bắt nạt chắc chắn rất thoải mái, chỉ cần Mặc Cung chú ý tới Yếm Tổ nhiều một chút thì Eiger sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi Ôn Văn tới tầng bốn, Mặc Cung thu hồi ánh mắt sáng long lanh của mình, xoay người đi vào trong bóng tối.
Hắn biết Ôn Văn có chuyện cần hỏi, vì thế chờ Ôn Văn hỏi xong hắn sẽ tới chơi.
Trước đó Yếm Tổ đã bị Mặc Cung nhìn tới phát hoảng, vì thế sau khi Ôn Văn tới, vẻ mặt của hắn đã không còn cao ngạo như lúc trước.
Ôn Văn dán mặt lên chắn song phòng giam, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Yếm Tổ.
"Mày khác với đám quái vật mà tao từng bắt, mày tới từ thế giới trong, hơn nữa địa vị cũng đủ cao, vì thế tao có thể thu hoạch được rất nhiều tin tức, hi vọng mày sẽ giải đáp nghi hoặc của tao."
"Nếu như tao không thể giải đáp nghi hoặc của mày thì mày định làm gì?" Yếm Tổ tò mò hỏi.
Ôn Văn nghẹo đầu nghiêm túc nói: "Khi đó, mày sẽ hi vọng không có gì mình không biết."
"Được rồi, tao sẽ cố gắng thỏa mãn mày." Yếm Tổ lập tức nói.
Hắn khác với những Thần Tinh Giới khác, hắn là một kẻ rất 'thức thời', càng sống lâu thì hắn càng không muốn chết.
Hiện giờ hắn đã là người ở dưới mái hiên rồi, còn không chịu cúi đầu chỉ mang lại phiền phức cho chính mình.
"Trước đây mày bị phong ấn như thế nào, cây đao này là sao?"
Ôn Văn đưa tay tới, cây đao màu đen xuất hiện trong tay anh.
Sau khi kết hợp với bóng đao màu đen, Ôn Văn phát hiện nó đã linh tính hơn rất nhiều, rất thích thân cận anh.
Bên trong cây đao này ẩn chứa sức mạnh rất lớn, vũ khí mạnh nhất của Ôn Văn là kiếm Huyết Hà cũng không thể so sánh với cây đao này.
"Cái này mà mày cũng không biết?"
Yếm Tổ kinh ngạc liếc nhìn Ôn Văn, lộ ra vẻ khinh thường.
Đao dài trên tay Ôn Văn đột nhiên xoay tròn, cúc hoa của Yếm Tổ căng thẳng, nghĩ tới cảm nhận trời đất đảo lộn phải chịu trước đó.
Vì thế Yếm Tổ lập tức kể lại toàn bộ quá trình mình bị phong ấn, và cả chuyện cây đao này là vũ khí của người áo đen.
Sau khi nghe xong, Ôn Văn nhìn cây đao dài trong tay mà rơi vào trầm tư.
Sau khi nhận ra nó là vũ khí của người áo đen, Ôn Văn thật sự cảm thán sự kỳ diệu của vận mệnh, cuộc đời của anh có quá nhiều thứ trùng hợp, sức mạnh sâu trong nơi u linh dẫn dắt, để anh không ngừng tiếp cận người áo đen.
Chỉ là Ôn Văn không rõ lắm, làm vậy là như thiêu thân lao đầu vào lửa hay là tìm về nguồn gốc của mình.
Chẳng qua hiện giờ Ôn Văn đang tự hỏi một chuyện khác, đó chính là vì sao người áo đen lại dùng vũ khí của mình để trấn áp Yếm Tổ.
Trạm thu nhận hoàn toàn có thể thu nhận Yếm Tổ, hành vi không sử dụng trạm thu nhận của người áo đen làm Ôn Văn rất khó hiểu.
Trừ phi.... khi đó trạm thu nhận vẫn chưa tồn tại, hoặc là chưa nằm trong tay người áo đen.
Yếm Tổ bị phong ấn vào mấy ngàn năm trước, mà thế lực trạm thu nhận quật khởi muộn hơn khoảng thời gian này, trạm thu nhận hoạt động mạnh nhất có lẽ là khoảng một đến hai ngàn năm trước.
Nói cách khác thì sau khi phong ấn Yếm Tổ tới hai ngàn năm trước, trạm thu nhận mới xuất hiện trên thế giới này.
Thời gian cụ thể thì Ôn Văn không biết rõ, bởi vì anh vẫn thiếu tin tức cần thiết.
Nhóm nhân viên quản lý trung tâm bị vây trong trạng thái ký ức không trọn vẹn, hơn nữa bọn họ vốn cũng không muốn nói cho Ôn Văn biết.
Gác lại suy nghĩ, Ôn Văn nhìn Yếm Tổ hỏi tiếp: "Tao khá hứng thú với thế giới trong, mày giới thiệu một chút đi."
Nói ra thì số lượng quái vật ở thế giới trong có rất nhiều, nhưng phần lớn đều không có tin tức hữu hiệu.
Bởi vì thế giới trong thật sự quá lớn, lớn đến mức Ôn Văn không thể suy đoán, hơn nữa nơi đó tin tức bế tắc, rất nhiều quá vật chỉ hiểu biết trong phạm vi khu vực của mình.
Chỉ có thần linh tới từ thế giới trong mới thực sự hiểu rõ hoàn cảnh của thế giới trong.
"Thế giới trong sao, he he, đây là cách gọi ngạo mạn của nhân loại bọn mày." Yếm Tổ cười he he: "Cách gọi chân chính của nơi đó là – vùng đất khởi đầu!"
"Vùng đất khởi đầu!" Ôn Văn nhẹ giọng lặp lại mấy từ này.
Yếm Tổ lộ ra vẻ mặt tự hào, dùng giọng điệu như xướng hát nói: "Nơi đó là gốc rễ của vũ trụ, nơi sinh ra và cũng là nơi cuối cùng của vạn vật, nơi phát ra sức mạnh thần bí vô tận, giới hạn của thiện và ác, là điểm khởi đầu của tất cả sinh mạng, kết cục của toàn bộ linh hồn..."
"Lúc ban đầu trong vũ trụ chỉ có vùng đất khởi đầu, cuối cùng vũ trụ này cũng chỉ còn lại vùng đất khởi đầu!"
Phốc, phốc, phốc....
Ôn Văn thấy Yếm Tổ càng nói càng hưng phấn, vì thế anh để cây đao đen xoay tròn rồi đâm vào trong cơ thể Yếm Tổ, đao đen chui vào đao vàng chui ra...
"Thành thật chút đi, đừng có nói nhiều danh hiệu như vậy, nói mấy chuyện thực tế một chút."
Ôn Văn vung đao, vật bẩn dính bên trên tiêu tan sạch sẽ, thân đao chấn động phát ra tiếng vang dễ nghe, thoạt nhìn nó rất thích đâm người.
Một lần nữa hưởng thụ cảm giác trời đất đảo lộn, Yếm Tổ trở nên thành thật hơn rất nhiều, hắn cũng không dám không thành thật.
"Lúc ban đầu vũ trụ chỉ có vùng đất khởi đầu, xung quanh không có bất cứ ánh sáng nào, chỉ có hư không vô tận."
"Lúc ban đầu vùng đất khởi đầu rất khổng lồ, nhưng nó không ngừng sụp đổ, đến cuối cùng thì xảy ra một vụ nổ lớn."
"Vụ nổ này hất tung vật chất của vùng đất khởi đầu văng ra, trải rộng khắp hư không, lúc này mới tạo ra vũ trụ mà bọn mày thấy hiện giờ.
Ôn Văn liếm môi, chuyện này các nhà thiên văn học có lẽ sẽ rất thích, nhưng anh thì lại chú ý tới thứ khác.
"Sau đó nương theo năm tháng dài lâu, vùng đất khởi đầu dần dần khôi phục, đến giờ đã có được quy mô lúc ban đầu."
"Vùng đất khởi đầu hiện giờ có phần chính là một lục địa hình tròn, xung quanh vây quanh năm mặt trời và bảy mặt trăng, nếu so sánh thế giới của bọn mày với vùng đất khởi đầu thì nó chỉ là một hạt bụi không đáng kể."
"Sinh sống trên lục địa chính có người khổng lồ, tộc rồng khổng lồ, tộc rồng thần, tinh linh, yêu, tộc Zeoshi, tộc lông vũ, tộc vảy.... có cả ngàn vạn tộc, nói ngàn vạn để có con số đại khái thôi, ý nghĩa thật sự là vô tận, có khả năng số lượng chủng tộc còn nhiều hơn số lượng người ở thế giới này của bọn mày."
"Lúc tao rời đi, lục địa chính có một sinh vật gọi là vượn đứng thẳng khủng bố, chúng có đầy đủ tiềm lực, sinh vật của bộ tộc này có chút tương tự với nhân loại bọn mày, chẳng qua chúng mạnh hơn bọn mày rất nhiều.
Ở bên ngoài lục địa chính có vô số ngôi sao tô điểm cho bầu trời, những ngôi sao này không rực rỡ như mặt trời vây quanh lục địa chính nhưng cũng đủ để tạo ra vô số vành đai thích hợp.
"Trong những vành đai này sinh tồn đủ chủng tộc ngoài hành tinh..."
[hết 1178]