Yếm Tổ huyên thuyên một phen, Ôn Văn rốt cuộc cũng hiểu sơ về thế giới trong.
Trong thế giới trong có vô số chủng tộc, rất nhiều chủng tộc có năng lực đặc biệt, quái vật anh nhìn thấy ở thế giới hiện thực đều có tộc đàn hoàn chỉnh ở thế giới trong.
Thần linh ở thế giới trong cũng không hiếm thấy, chỉ có Thần Thiên Giới mới có tư cách trở thành chúa tể một phương, trên năm mặt trời và bảy mặt trăng đều có Thần Thiên Giới trấn giữ.
Toàn bộ sức mạnh lộ diện của thế giới hiện thực, nếu đặt ở vùng đất khởi đầu thì ngay cả chút bọt sóng cũng không làm ra được.
Dựa theo những gì Ôn Văn nghe được ở điện thần Vua Thiết trước đó, sau khi thế giới hiện thực bị ăn mòn hoàn toàn, tới thế giới trong sẽ có một thời gian bảo hộ nhất định, bởi vì phải như vậy mới có thể đảm bảo không bị vô số chủng tộc trực tiếp cắn nuốt.
Sau đó Ôn Văn hỏi vấn đề mà mình chú ý nhất, cũng chính là Chúa Tể Tối Cao!
Chúa Tể Tối Cao chính là cấp bậc cao nhất của thế giới trong, mạnh mẽ đến mức ngay cả người áo đen cũng giữ kín như bưng.
Nghe thấy mấy chữ Chúa Tể Tối Cao, Yếm Tổ run rẩy, sau đó châm chước lựa chọn từ ngữ nói với Ôn Văn.
"Ở thế giới trong chỉ có tám vị Chúa Tể Tối Cao, tất cả bọn họ đều đại diện cho gốc rễ của một sức mạnh nào đó, là một phần quy tắc vận chuyển của vũ trụ, cho dù là Thần Thiên Giới cũng không thể nào hiểu được sự vĩ đại của Chúa Tể Tối Cao."
"Nói vầy đi, phần lớn siêu năng lực mà mày nhìn thấy, nếu truy ra thì gốc rễ sẽ thuộc về một vị Chúa Tể Tối Cao nào đó."
"Tên của bọn họ thì tao không thể nói với mày được, bởi vì chỉ cần nói ra sẽ bị bọn họ chú ý tới, tao chỉ có thể nói cho danh hiệu và quốc gia của bọn họ cho mày biết."
"Vị Chúa Tể Tối Cao thứ nhất là người sáng thế, là đấng tạo hóa, là chủ nhân của ánh sáng vô tận!"
"Thần là Chúa Tể Tối Cao thức tỉnh đầu tiên của vùng đất khởi đầu, mang tới ánh sáng lúc ban đầu cho nơi này, làm vùng đất khởi đầu vốn vỡ vụn bắt đầu đổi mới ngưng tụ, 'Thần quốc Vinh Diệu' của Thần nằm trên đỉnh vùng đất khởi đầu."
Ôn Văn gật đầu, đây chính là vị mà Giáo Đường Vinh Quang sùng bái.
"Vị thứ hai là ngọn nguồn của tất cả sinh mệnh, là mẹ của chúng sinh vạn vật, là mẹ của hàng tỉ sinh linh!"
"Vị này đã thai nghén sinh mạng ban đầu, dẫn đường cho hướng phát triển của tất cả sinh mệnh, có quyền lực đối với sinh sôi nảy nở và dục vọng, 'Đảo Nguyên Sinh' là nơi phì nhiêu nhất trên vùng đất khởi đầu."
Ôn Văn nhớ tới lúc lần đầu tiên mình hố Ensuk đã nhìn thấy bóng ảo của một người phụ nữ màu xanh nhạt.
Đó hẳn là biểu tượng sức mạnh trong trí nhớ của Eiger, bằng không với thực lực của Ôn Văn khi đó, nếu nhìn thấy bóng dáng của Chúa Tể Tối Cao thì chắc hẳn đã trực tiếp hóa thành tro bụi rồi.
"Vị Chúa Tể Tối Cao thứ ba là chủ nhân của Ý Chí Tự Nhiên, phong hỏa lôi điện, băng sương vũ tuyết, bốn mùa lưu chuyển, tất cả đều là quyền lực của Thần, thần là Chúa Tể Bầu Trời!"
"Thần giới của Thần có biển gió lốc không bao giờ ngừng nghỉ."
Ôn Văn thả lỏng tay, độ tồn tại của ông anh này ở thế giới hiện thực không cao, nếu không phải Thần Mặt Trăng xuất hiện, tổ chức nhỏ kia không biết sẽ bị tiêu diệt lúc nào nữa.
"Vị Chúa Tể Tối Cao thứ thư là Ý Chí Vực Sâu, chủ nhân của địa ngục, tượng trưng cho sự u ám của vùng đất khởi đầu, là Thần của 'mặt tối nguyên sơ', là đấng tạo hóa của tất cả ác ma!"
"Thần giới của Thần chính là chỗ ở của ác ma, 'Vực Sâu Vô Tận' không bao giờ ngừng chinh phạt giết chóc."
Vị Chúa Tể Tối Cao này, Ôn Văn chưa tiếp xúc, có điều thoạt nghe không phải thứ tốt, vì thế Ôn Văn không muốn dính líu gì tới đối phương.
"vị Chúa Tể Tối Cao thứ năm là hóa thân của huyền bí và trí khôn, Thần kiến thức và thăm dò, người sáng lập và quản lý quy tắc, là Thần Toàn Trí Toàn Năng, Thần giới của Thần nằm ở tháp Trí Tuệ phía đông vùng đất khởi đầu."
Đối với vị chúa tể này, Ôn Văn dính líu khá sâu, dù sao thì cha của anh cũng đang bán mạng cho vị này, hơn nữa Hội Học Thuật Chân Lý đang liên hệ các tổ chức bí ẩn khác, sớm muộn gì Ôn Văn cũng sẽ đối đầu với bọn họ.
"Vị Chúa Tể Tối Cao thứ sáu là biểu tượng của tử vong, là nơi quy túc của tất cả linh hồn, là chủ nhân vĩ đại của Tử Tịch Không Minh!"
"Thần giới của Thần là không gian phụ thuộc của vùng đất khởi đầu, được gọi là giới Không Minh."
Ôn Văn nhớ tới Ôn Lệ được người ta cứu đi, vẻ mặt có hơi tối đi một chút.
"Vị Chúa Tể Tối Cao thứ bảy là căn nguyên cái ác, Thần tượng trương cho chiến tranh, dịch bệnh, nạn đói, khinh nhờn, giết chóc và hết thảy tội ác của thế gian, Thần là Vị Tổ Tà Ma!"
"Thần giới của Thần nằm ở dưới chót của vùng đất khởi đầu, là nơi tụ tập tất cả căn nguyên ác dơ bẩn!"
Vị Tổ Tà Ma hẳn là vị được Đọa Thần Huyết sùng bái, những kẻ tín ngưỡng vị này đều luôn có ý gây sự.
"Vị Chúa Tể Tối Cao cuối cùng nằm ở bên ngoài vùng đất khởi đầu, Vua Vô Danh của Tịch Tịnh Hư Không!"
"Thần tượng trưng cho hủy diệt và điểm kết thúc của vùng đất khởi đầu, không quản thiện ác, không quản ánh sáng bóng tối, tất cả mọi thứ hữu hình vô hình, cuối cùng tất cả sẽ bị phá hủy khi Vua Vô Danh thức tỉnh, Thần là kẻ địch của chúng sinh!"
Nghe thấy xưng hô này, đột nhiên Ôn Văn cảm rùng mình, vị này cũng không có nhiều dấu vết ở thế giới hiện thực, nhưng có thể nói là vị có quan hệ sâu nhất với Ôn Văn, bởi vì sức mạnh lúc ban đầu của anh tới từ người ca hát trong cung điện của Vua Vô Danh.
Trước đó Ôn Văn không biết thế giới trong lớn cỡ nào, vì thế cũng không quá chú ý.
Thế nhưng sau khi biết thế giới trong rộng lớn cỡ nào thì Ôn Văn nhận ra điều dị thường, so với thế giới trong, thế giới hiện thực chỉ là một hạt bụi không đáng kể, vì sao trên hành tinh nho nhỏ này lại tìm được dấu vết của tám vị chúa tể vĩ đại?
Nơi này có thứ gì mà tám thế lực mạnh mẽ nhất thế giới trong đều chú ý tới?
Có phải họ muốn trạm thu nhận không, hoặc là người áo đen đứng sau trạm thu nhận?
Trong lòng Ôn Văn xuất hiện cảm giác gấp gáp, trước khi thế giới hiện thực bị ăn mòn, anh cần có đủ sức mạnh để tự vệ.
"Vấn đề cuối cùng hiện giờ, vì sao thế giới trong... vùng đất khởi đầu lại muốn ăn mòn địa cầu, bọn mày đã đủ mạnh mẽ rồi, đâu thiếu chi một hành tinh nho nhỏ thế này?"
Yếm Tổ hỏi ngược lại: "Mày nghĩ bị ăn mòn là chuyện xấu à?"
"Bằng không thì sao? Bọn mày tới xâm lược, bọn tao còn phải mang ơn à?" Ôn Văn châm chọc nói, anh là thợ săn, biết thế giới trong ăn mòn thế giới hiện thực sẽ mang tới bao nhiêu tai nạn.
Yếm Tổ lắc đầu: "Vũ trụ rất rộng lớn, cũng rất trống trải, mặc dù bọn mày có thể di chuyển với tốc độ ánh sáng thì có những nơi mà không thể chạm tới."
"Chỉ có Thần Linh Giới mới có thể tự tại ngao du giữa các vì sao, Thần Linh Giới mặc dù có thể sống trong không gian vũ trụ, nhưng muốn đi tới hành tinh xa một chút thì cũng cần tốn năm tháng khá dài."
"Trong hoàn cảnh như vậy, năng lực lớn nhất của nền văn minh đơn độc chính là nó sẽ được phát triển tới tận cùng, sau đó tài nguyên hao hết, cuối cùng từ từ tiêu vong."
"Toàn bộ quá trình không tiếp xúc với văn minh của bất cứ tinh cầu nào khác, bởi vì khoảng cách này rộng tới tới mức không thể nào vượt qua!"
Yếm Tổ nhìn Ôn Văn hỏi: "Nếu muốn thoát khỏi số phận tuyệt vọng này, mày cảm thấy mình cần phải làm gì?"
[hết 1179]