Sau khi nhận rõ giá trị của thành phố này, Lovevis gần như lập nức nổi lên ý đồ cướp bóc.
Thế nhưng hắn nhanh chóng đè ép chút tâm tư này của mình, đồng thời ở trong lòng lại xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
Thành phố này có giá trị cao như vậy, vậy chủ nhân của nó rốt cuộc có thực lực mạnh cỡ nào?
Hơn nữa ngoại trừ thành phố này, liệu Ôn Văn còn con bài chưa lật nào khác hay không, nhân vật như vậy chỉ bị hắn đe dọa một chút đã chịu thỏa hiệp, liệu có phải là vì nguyên nhân khác hay không?
Trong lòng Lovevis cảm thấy rất hoảng loạn, nhưng ngoài mặt thì không biểu hiện gì nhiều, hắn theo Ôn Văn đi tới cuối ngã tư đường, nơi này có một cửa lớn màu đen.
"Phía sau cửa lớn là một trạm trung chuyện, thông qua trạm này thì mày mới có thể ra ngoài thế giới thực."
Ôn Văn mở cánh cửa màu đen, cười híp mắt nói với Lovevis: "Mày thật sự không muốn quay trở lại nơi vừa nãy để sinh sống à? Nơi đó non xanh nước biếc, mày chính là người mạnh nhất, tao cũng có chút ước ao với cuộc sống đó đấy."
Lovevis hừ nhẹ một tiếng, bước chân tiến vào trong cánh cửa màu đen, hiện giờ hắn chỉ muốn cách Ôn Văn thật xa, về phần những chuyện khác thì cứ tạm gác lại, sau khi quen với thế giới này rồi hãy lo lắng.
Phía sau cánh cửa màu đen là một hành lang thật dài, ngọn đèn ở nơi này lờ mờ, làm người ta có cảm giác u ám.
Đối với Lovevis mà nói, nơi này còn khó chịu hơn cả thế giới giả tạo kia, bởi vì tựa hồ có thứ tà ác gì đó đang ngó chừng hắn, làm hắn cảm thấy bị đe dọa.
Trên hành lang là từng chắn song kim loại, giống như từng căn phòng giam, không gian mỗi phòng đều rất lớn, cho dù là bản thể của Lovevis ngồi ở bên trong cũng không có cảm giác nhỏ hẹp.
Lovevis lắc mạnh đầu: "Sao mình lại nghĩ tới những chuyện điềm xấu này chứ, chỉ có heo mới bị giam ở nơi thế này, nếu bị nhốt ở đây thì còn không bằng chết."
"Có điều nơi này âm khí âm u, làm mình có cảm giác rất xấu, vẫn mau chóng rời khỏi nơi này thì hơn."
Ôn Văn bước đi rất chậm, giống như đang dẫn Lovevis thưởng thức cảnh quan trạm thu nhận vậy, lúc sắp đi tới cuối thì cơ thể Lovevis đột nhiên cứng ngắc.
Bởi vì hai bên phòng giam trái phải của hắn đều đang giam giữ tội phạm.
Là phạm nhân có thực lực Thần Tinh Giới giống như hắn!
Một trong hai người có hơi thở tà ác tới tận cùng, thoạt nhìn hẳn là Thần Tinh Giới nào đó của trận doanh Vị Tổ Tà Ma.
Một người khác là một thanh niên sắc mặt tái nhợt, hắn cứ cảm thấy thanh niên này có chút quen mắt.
Lovevis tự gõ nhẹ lên huyệt thái dương của mình một cái, một ký hiệu hỗ trợ chải chuốt ký ức xuất hiện, nháy mắt giúp hắn nhớ ra mình đã gặp người này ở đâu.
Đó là ở trong mộng!
Hơn sáu ngàn năm trước, Lovevis vẫn chưa trở thành Thần, hắn từng gặp phải một cơn ác mộng gần như không thể thức tỉnh.
Hắn bị hành hạ trong cơn ác mộng không thể thức tỉnh đó hơn trăm năm.
Cuối cùng hắn phá hủy quy tắc của ác mộng kia, sau đó tỉnh lại khỏi giấc mơ, đồng thời sử dụng thu hoạch được từ giấc mơ đó để đốt lửa thần, trở thành Thần Tinh Giới.
Sau khi trở thành Thần Tinh Giới, Lovevis muốn tìm ra kẻ đã làm mình gặp ác mộng, muốn kẻ đó phải trả một cái giá thật đắt.
Nhưng nghe ngóng một phen, biết được thân phận của đối phương thì Lovevis khá lúng túng.
Người nọ thuộc thành phần cường giả trong giới Thần Linh Giới, là Thần Linh Giới chưởng quản quyền lực giấc mơ, được một ít Thần Tinh Giới tôn xưng là 'lão tiên Huyễn Mộng'!
Lão tiên Huyễn Mộng là Thần Linh Giới, hắn làm sao bị nhốt ở nơi này!
Lovevis nắm chấn song, không thể tin nổi nhìn Yếm Tổ, nhận thức của hắn bị chút chấn động ở nơi này.
Yếm Tổ khó hiểu nhìn người cao lớn da trắng này, hắn không nhớ mình có quen biết người này, vì sao phản ứng của người này giống như gặp ma vậy?
Trong cuộc đời dài đằng đẵng của Yếm Tổ, hắn đã làm cho vô số người rơi vào giấc mộng, hắn không thể nào nhớ kỹ được từng người.
Chát! Chát!
Vài sợi roi đen đột nhiên xuất hiện, tạo ra vài vết thương trên người Yếm Tổ, lúc roi quất vào người Yếm Tổ, cơ mặt Lovevis co quắp.
Mặc Cung đầu tóc rối bù, có chút tang thương có chút ngầu từ trong bóng tối bước tới, lại quất vài roi vào người Eiger.
Mỗi lần Mặc Cung tới đây thị sát phạm nhân đều phải chăm sóc phạm nhân một chút, Eiger đã quen rồi, lúc ban đầu Yếm Tổ cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng càng về sau thì cũng bắt đầu quen dần.
Bởi vì nếu biểu hiện quá căm phẫn sẽ khiến Mặc Cung hưng phấn, sẽ dùng càng nhiều phương pháp hơn, lúc đó bị roi quất ngược lại chính là hình phạt thoải mái nhất.
"Lão tiên Huyễn Mộng chính là Thần Linh Giới, sao bọn mày có thể..."
"Có thể thế nào?" Mặc Cung quay sang liếc nhìn Lovevis, tò mò hỏi.
Lovevis co quắp, hắn không nhìn được gì từ trong mắt Mặc Cung, nhưng ít nhất có thể khẳng định là Mặc Cung không hề để hắn trong mắt.
"Không có, không có gì cả..." Lovevis lùi về sau, khúm núm nói.
Mặc Cung chỉ Lovevis: "Ông chủ, đây là tội phạm mới à? Sao co rúm trông chán thế?"
Ôn Văn híp mắt cười nói: "Anh có thể làm hắn có khí khái rồi hãy chơi mà."
Nghe thấy cuộc nói chuyện của nhóm Ôn Văn, bắp chân Lovevis mềm nhũn, không biết vì sao, hắn có cảm giác sợ hãi bản năng đối với Mặc Cung.
Đối với chuyện này thì Ôn Văn hiểu, nếu không phải vì anh tiếp nhận trạm thu nhận, có lẽ anh cũng sẽ sợ Mặc Cung.
Đừng thấy Mặc Cung hiện giờ chỉ có thực lực Thần Tinh Giới, hắn đã từng là Thần Thiên Giới, có trời mới biết hắn rốt cuộc có bảo tồn được chút uy năng nào của Thần Thiên Giới hay không.
Hơn nữa theo sức mạnh của trạm thu nhận dần khôi phục, Ôn Văn cũng không rõ thực lực của Mặc Cung đã khôi phục tới trình độ nào.
"Không phải mày nói sẽ để tao ra thế giới bên ngoài à?"
Lovevis dựa lưng vào chấn song, hô hấp có chút gấp gáp hỏi Ôn Văn.
Ôn Văn móc mũi: "Tao nói gì mày cũng tin, khó trách mày vẫn luôn bị bắt nạt ở thế giới trong."
Lovevis lộ ra vẻ mặt khủng hoảng, vô số ký hiệu xuất hiện, bóng dáng của hắn nháy mắt biến mất.
Hắn không có ý chiến đấu, chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng chuyện làm hắn tuyệt vọng đã xảy ra, không quản hắn đi thế nào cũng không thấy được điểm cuối, nơi này giống như vòng lặp vậy, chỉ có một khoảng không gian trống trải và mười phòng giam khổng lồ.
Ngoài ra thì chẳng còn gì cả.
Ôn Văn và Mặc Cung không thèm nhìn tới Lovevis, chỉ ở một bên trò chuyện.
"Tôi đã cung cấp chỗ ở cho tên này, nhưng hắn không hài lòng, cứ muốn rời khỏi chỗ đó, tôi cũng chỉ có thể đưa tới chỗ của anh, không phiền chứ?"
Gương mặt đẹp trai của Mặc Cung lộ ra nụ cười tà ác, ma khí trên người nhộn nhạo.
"Tất nhiên là không rồi, lại có thêm một Thần Tinh Giới làm 'trụ cột', bọn tôi lại có thể giải phóng nhiều sức mạnh hơn, tôi vui mừng còn không kịp."
"Trụ cột..." Lovevis nhìn dáng vẻ thê thảm của Eiger và Yếm Tổ, mồ hôi lạnh túa đầy trán: "Khoan đã, tao muốn trở lại, đừng bắt tao làm trụ cột!"
Ôn Văn và Mặc Cung cùng nhìn sang Lovevis, lộ ra nụ cười âm hiểm: "Muốn trở lại á? Không dễ vậy đâu."
[hết 1198]