"Hosta, con đi đâu đó, bé Hosta yêu quý của bà..."
Một giọng nói khàn khàn vang lên ở phía sau Hosta, là giọng nói của bà Hosta.
Trong sinh mệnh của Hosta, bà là người duy nhất ấm áp đối với hắn, bắp thịt Hosta co quắp, cố nén xúc động không để mình quay người lại.
Hắn biết, bà của mình đã qua đời trước khi hắn gia nhập Giáo Đường Vinh Quang một ngày, không có khả năng xuất hiện ở nơi này.
Là có thứ muốn đầu độc hắn quay đầu lại, muốn cắn nuốt hắn!
"Nơi này khá thú vị."
Ôn Văn đang âm thầm rình xem tấm tắc kỳ lạ.
Anh phát hiện sự thăm dò của mình bị suy yếu ở một mức độ nào đó, anh chỉ có thể nhìn thấy bóng tối vô biên, không thể nào xác định được vị trí của Hosta, cũng không có cách nào nương theo xiềng xích tiến hành dịch chuyển tới bên cạnh Hosta.
"Không hổ là vực sâu im lặng, có chút môn đạo, có điều giọng nói đó sao vang lên có một câu rồi thôi vậy, đúng là chẳng chuyên nghiệp chút nào."
Ôn Văn bĩu môi, sau đó lộ ra nụ cười tà ác, thông qua xiềng xích nhẹ giọng thì thầm.
"Hosta, nụ cười của mày đẹp thật đấy, đẹp cực kỳ."
Hosta nghe vậy thì trực tiếp nổi gân xanh, sức mạnh cuồng bạo khuếch tán ra xung quanh.
Khóe miệng của hắn bị Ôn Văn rạch, chỉ có thể bảo trì dáng vẻ tươi cười khủng bố, đây đều là do Ôn Văn làm hại.
"Nóng nảy, mày nóng nảy rồi! Ha ha ha." Ôn Văn nói chuyện thực vô lại.
Hosta cố ép chính mình bình tĩnh lại, thứ sau lưng nếu có thể mô phỏng giọng nói của bà hắn, như vậy mô phỏng giọng nói của Ôn Văn cũng là chuyện bình thường, chỉ cần hắn không quay đầu lại thì thứ kia không có chút đe dọa nào với hắn.
Ôn Văn tiếp tục chơi trò miệng thối: "Mày không dám quay lại à, không phải bị trật cổ chứ, tên nhát gan."
"Bà cụ nói chuyện với mày khi nãy đang ở trong tay tao, chỉ cần mày quay lại thì tao sẽ thả bà ta ra, thế nào?"
"Bỏ đi, tao nói thật với mày, thật ra tao chính là Ôn Văn, tao nói chuyện với mày chỉ để cho vui thôi."
"Sao mày sợ hãi quá vậy..."
Cái miệng nhỏ của Ôn Văn léo nhéo nói suốt quãng đường, làm Hosta phẫn nộ không thôi, phẫn nộ cùng cực...
Nhưng mặc dù phẫn nộ cỡ nào, Hosta cũng không dám cãi lại hay quay đầu lại liếc nhìn, vì thế Ôn Văn mắng khá sảng khoái.
Lúc Hosta tới nơi có lại cảm giác thì thở phào một hơi, mà Ôn Văn cũng ngừng miệng, vui sướng hớp một ngụm nước thông cổ.
Xuất hiện ở trước mắt Hosta là một hang động ngầm hẹp dài, trong động sinh trưởng một đám tinh thể màu xanh nhạt, cung cấp ánh sáng cần tiết cho nơi này.
Phía sau hang động dài trăm mét là một cánh cửa đá cũ xưa, phía sau cánh cửa chính là địa điểm hội nghị.
Hosta vẫn còn chút sợ hãi nhìn lại phía sau, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
Những người cùng hắn tham gia hội nghĩ có lẽ đã bị diệt đoàn cả rồi, sự quấy rối đáng sợ suốt quãng đường kia không phải ai cũng có thể chống đỡ nổi.
Hắn là người máu lạnh và mạnh mẽ nhất mà suýt chút nữa đã bị chìm xuồng ở đó, những người khác lại càng không cần phải nói.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện thì Hosta nhìn thấy nhóm đồng liêu của mình cao hứng từ trong bóng tối bước ra.
Ừm... so sánh với vẻ mặt như muốn giết người của Hosta, những người này rất cao hứng.
"Với trình độ của bọn mày, sao có thể nhẹ nhàng ra khỏi đó như vậy?" Hosta tức giận hỏi, sự phẫn nộ trên gương mặt cười của hắn càng làm gia tăng thêm sự khủng bố.
Những người khác có chút sửng sốt, có nguy hiểm gì sao?
Không phải lúc ban đầu gọi một tiếng, nếu không trả lời thì sẽ bình yên vô sự à?
Hosta rốt cuộc đã gặp chuyện gì mà bị kích thích đến như vậy chứ?
Thấy biểu cảm của hắn hung ác, bọn họ không dám nói, cũng không dám hỏi.
...
Ôn Văn thử một chút, ở trong hang này, anh có thể nhìn thấy và nghe được nội dung hội nghị một cách mơ hồ, nhưng không thể mượn cơ thể Hosta để quấy nhiễu hội nghị tiến hành, cũng không thể nương theo xiềng xích để dẫn người tới tiêu diệt hội nghị.
Khó trách Kỵ Sĩ Đêm Tối nói hội nghị này không thể quấy rầy, Ôn Văn nhờ vào trạm thu nhận mà chỉ có thể làm được như vậy, Hiệp Hội Thợ Săn và nhóm Tai Biến khác lại càng không thể làm được gì.
Chờ nhóm Hosta tiến vào cửa đá thì phát hiện trước mặt là một phòng hợp rất lớn.
Trong vực sâu Im Lặng, bong bóng không gian sẽ không tồn tại quá lâu, bọn họ không có thời gian xây dựng kiến trúc ở nơi này, vì thế phòng hội nghị này hẳn là một vật thu nhận loại kiến trúc.
Cuộc hội nghị này ngoại trừ Giáo Đường Vinh Quang, những người khác đã tới đông đủ từ lâu, nhóm Hosta vừa tới thì được nghênh đón bằng một trận âm thanh xùy xùy.
Tổ chức từng đứng ở lập trường như Hiệp Hội Thợ Săn, lén tham gia hội nghị như vậy, có thể nói là châm chọc rất lớn.
"Bọn tao đều đến cả rồi, bọn mày tới chót nhất, có phải không tôn trọng bọn tao không?" Người đàn ông ngồi bên trái âm dương quái khí hỏi.
Người đàn ông này mặc áo choàng kỳ dị, tóc lúc nhúc không có quy tắc, hắn là người phụ trách của Đọa Thần Huyết hiện giờ, trước đây từng bị Ôn Văn hố một phe, Hủ Huyết Giả Phục Âm.
Sau khi hai vị Tai Biến của Đọa Thần Huyết lần lượt bị chém giết, nhóm tàn binh bại tướng còn lại đã tụ lại một chỗ, Phục Âm trở thành thủ lĩnh của Đọa Thần Huyết.
Với thực lực của Đọa Thần Huyết hiện giờ, chỉ có thủ lĩnh tự mình tới mới có được chút coi trọng.
"Mọi người đều là chiến hữu, đừng vì chút chuyện nhỏ mà tranh chấp."
Ngồi ở chủ vị chính là một vị giáo sư của Hội Học Thuật Chân Lý, vị giáo sư này đeo mắt kính có khí chất rất hiền hòa nho nhã, thoạt nhìn thông minh hơn kẻ bị Ôn Văn bắt được.
Ôn Văn thất vọng lắc đầu, anh vốn còn trông cậy vị giáo sư này sẽ làm khó Giáo Đường Vinh Quang.
Ví dụ như hỏi bọn họ tới bằng xe gì, nếu là Santana thì đuổi ra... đáng tiếc một màn kiệt tác này không xảy ra.
Sau đó Ôn Văn bắt đầu quan sát các tổ chức tham gia hội nghị.
Ngoại trừ Hội Học Thuật Chân Lý là bên tổ chức thì còn có ba tổ chức cỡ lớn là Giáo Đường Vinh Quang, Đọa Thần Huyết và Ánh Mắt Vực Sâu, ngoài ra còn có những tổ chức bí ẩn khác.
Đại diện của mười ba gia tộc Huyết tộc là một ông cụ tóc hoa râm tao nhã, là một cường giả danh tiếng lâu đời mạnh mẽ hơn Elie Stuart.
Một người đàn ông trên mặt thoa thuốc màu ngồi bên phải ông cụ là đại diện của Hội Anh Em Bạc.
Hội Anh Em Bạc cũng là một tổ chức bí ẩn cỡ lớn, thực vốn yếu hơn Đọa Thần Huyết, nhưng hiện giờ đã có thể vượt qua Đọa Thần Huyết.
Tên hề tà thuật Grandi mà Ôn Văn từng gặp chính là thành viên của Hội Anh Em Bạc.
Hội Anh Em Bạc không tín ngưỡng thần linh ở thế giới trong, triết lý của bọn họ là để người siêu năng trở thành chúa tể thế giới, để người bình người biến thành nô lệ của người siêu năng.,
Thành phố ngầm dưới biển Oye cũng phái sứ giả tới, là một tên có đầu ngọn màu đỏ, thoạt nhìn có chút khủng bố.
Cả người quấn đầy băng vải, mơ hồ lộ ra mùi hôi thối là sứ giả của thành phố quỷ Phong Đô.
Đầu đội khăn bạc che kín mặt là cướp sa mạc khu Ai Phi...
Còn có hai mươi mấy cường giả chân tự là người mạnh nhất của các tổ chức bí ẩn cỡ nhỏ, nhiều con chuột trốn trong cống ngầm tụ tập lại như vậy cũng là một luồng sức mạnh khủng bố.
...
Tổng thực lực của các tổ chức bí ẩn này cộng lại cũng không phải là đối thủ của hiệp hội.
Nhưng bọn chúng tập trung cả hội lại thế này, Hiệp Hội Thợ Săn muốn bắt cũng không dễ dàng.
Hơn nữa kẻ địch ở trong tối, hiệp hội ở ngoài sáng, hiệp hội còn phải bảo vệ toàn thế giới, không thể nào phá hoại một cách trắng trợn.
Vì thế thật ra thế cục của Hiệp Hội Thợ Săn không ổn cho lắm, dù sao chuyện mà liên minh tổ chức bí ẩn muốn làm chỉ là hủy trật tự, chỉ cần trật tự bị phá hỏng, cho dù Hiệp Hội Thợ Săn mạnh mẽ như cũ thì bọn họ vẫn chiến thắng.
Có điều Hiệp Hội Thợ Săn có rất nhiều nội tình không muốn để người ta biết, Ôn Văn không tin hiệp hội chỉ có hai món Thu Nhận Chí Cao, vì thế vẫn chưa biết được là ai sẽ thắng ai.
Ôn Văn cần phải giúp Hiệp Hội Thợ Săn khuếch trường ưu thế, vì thế liền thuận theo hội nghị bắt đầu.
Vị giáo sư kia đứng dậy, bắt đầu buổi hội nghị.
"Mọi người có thể gọi tôi là giáo sư Brossy, lần hội nghị này tôi sẽ đại diện cho Hội Học Thuật Chân Lý."
"Lá chắn bao quanh địa cầu đã gần vỡ nát, địa cầu sắp tiến vào vòng tay ôm ấp của thế giới trong, đến khi đó trật tự của thế giới sẽ ổn định lại."
"Nếu lúc đó vẫn là Hiệp Hội Thợ Săn nắm quyền thì ngày diệt vong của chúng ta đã tới."
"Tài nguyên và sự ủng hộ tới từ thế giới trong sẽ không thể tiến vào địa cầu trong một thời gian ngắn, Hiệp Hội Thợ Săn cũng không cần tập trung vào kẻ thù bên ngoài."
"Khi đó chúng ta sẽ ở trong trạng thái tứ cố vô thân, đối mặt với Hiệp Hội Thợ Săn dốc sức ứng phó, chúng ta chỉ là đám dê đợi làm thịt."
"Vì thế đường lui duy nhất của chúng ta chính là lật đổ bá quyền của Hiệp Hội Thợ Săn trước khi ăn mòn kết thúc!"
Brossy dõng dạc nói, nhóm thành viên của tổ chức bí ẩn nghe mà không ngừng gật đầu.
Mặc dù bọn họ không phải thứ tốt, nhưng nhấc tới đại chiến cấp bậc thế giới thì cũng cần một lý do hợp lý, vì sinh tồn mà chiến đấu, cái cớ này rất tốt.
Ôn Văn bĩu môi, lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Hồ Ấu Lăng ngồi ở bên cạnh, dùng bàn chia sẻ một phần trọng lượng, giúp Ôn Văn ghi chép lại.
Mỗi khi có tin tức hữu dụng, Ôn Văn sẽ nói ra cho Hồ Ấu Lăng ghi chép lại.
Phần ghi chép này sẽ được đưa tới trong tay Hiệp Hội Thợ Săn, có thể sẽ phát huy hiệu quả không tưởng.
"Trước khi tới đây, có lẽ phần lớn 'cấp trên' của tổ chức các vị đã truyền lại lời nhắc nhở, vì thế tôi cũng không vòng vo." Brossy chỉ lên trên, ý bảo thần linh.
"Đầu tiên chúng ta cần phải biết, liều mạng với Hiệp Hội Thợ Săn là chuyện mà chúng ta không thể làm được, nhóm Người Phán Quyết mạnh cỡ nào, có lẽ các vị hiểu rõ."
Khóe miệng Hủ Huyết Giả Phục Âm co quắp, nhớ tới hai vị cường giả cấp Tai Biến bị giết nhà mình.
Nếu không phải bị giết, Đọa Thần Huyết của bọn họ có tới hai vị cấp Tai Biến, nói không chừng hiện giờ đã rất lớn mạnh.
Có điều nếu không phải có sự việc này, hắn cũng không thể trở thành ông lớn của Đọa Thần Huyết, vì thế tâm trạng của hắn rất kỳ quái.
Mà ông cụ Giáo Đường Vinh Quang cũng nhớ tới Giáo Hoàng nhà mình bị Ishna cưỡi trên lưng mà tát, tình cảnh đó quả thực thương tâm tới mức làm người ta chảy nước mắt...
Hội trường im lặng suy tư một hồi, bọn họ đều chấp nhận với cách nói của Brossy.
"Vì thế mục tiêu chủ yếu của chúng ta là phá hủy trật tự trong điều kiện hàng đầu là phải an toàn!"
"Chúng ta sẽ đồng thời tiến hành hành động ở các nơi khắp thế giới, để Hiệp Hội Thợ Săn phải mệt mỏi, sau đó nhân cơ hội này hoàn toàn mục đích của chúng ta."
"Bước đầu tiên chính là cướp đoạt vật thu nhận quan trọng --- Ổ Hủy Diệt!"
"Vật thu nhận này vì hủy diệt mà xuất hiện, chỉ vật thu nhận này thôi đã có thể kiềm chế phần lớn sức chiến đấu thường quy của Hiệp Hội Thợ Săn."
"Sau đó là..."
Nghe kế hoạch của Brossy mà Ôn Văn có chút tê rần da đầu, nếu kế hoạch này thực hiện được thì thế giới chắc chắn sẽ đại loạn.
"Cuối cùng chúng ta sẽ thả quái vật trong vực sâu Im Lặng!"
"Không phải đám quái vật dụ dỗ mọi người trên đường tới đây, chúng chỉ là chút đồ chơi nhỏ, có một số kẻ vẫn còn đang ngủ say, tuy sức mạnh của chúng không đủ để lật đổ Hiệp Hội Thợ Săn nhưng có thể làm mọi người trong thế giới này nhận ra bộ mặt thật của thế giới."
"Đến khi đó sự sợ hãi sẽ tạo ra quái vật càng mạnh mẽ hơn, thế giới tan vỡ là điều tất nhiên!"
"Chúng không thể nào ngăn cản được!"
Ôn Văn ngừng lại nửa sau hội nghị, phát hiện khó giải quyết nhất quả nhiên là Hội Học Thuật Chân Lý, bọn chúng thật sự biết quá nhiều.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Hội Học Thuật Chân Lý biết khá rõ về Hiệp Hội Thợ Săn, phương pháp ứng phó thành thạo, mà Hiệp Hội Thợ Săn lại không biết nhiều về Hội Học Thuật Chân Lý.
Nếu không phải trong hội nghị có nội gián điệp của Ôn Văn, có khả năng lần này hiệp hội sẽ chịu thiệt lớn.
"Kế hoạch đại khái là như vậy, nếu đồng ý thì ký tên vào bản hiệp ước đồng minh này."
Hiệp ước đồng minh này có sức mạnh khổng lồ, mọi người ở đây đều mang theo tín vật của tổ chức tới, một khi ký tên vào hiệp ước thì bọn họ chính thức kết minh.
Brossy đứng dậy đặt tay lên bàn, nhìn đại diện các tổ chức bí ẩn, trong mắt lóe lên tia sáng hung ác.
"Tôi đã nói xong, ai tán thành, ai phản đối?"
Thân là tổ chức bí ẩn, những người này đều có tính cách nhưng cũng không có tình cảm gì với người bình thường, vì thế bọn họ không có lý do từ chối.
Nhân tố duy nhất không xác định chính là Giáo Đường Vinh Quang.
Bọn họ vẫn luôn đứng ở trận doanh chính diện, bọn họ sẽ đồng ý với kế hoạch này sao?
Người phụ trách Giáo Đường Vinh Quang là một giám mục già tóc hoa râm, nghe xong toàn bộ kế hoạch thì vẻ mặt biến ảo bất định.
Hắn chậm rãi đứng dậy, hít sâu một hơi: "Tôi phản đối! Giáo Đường Vinh Quang sẽ không gia nhập liên minh này!"
Lão giám mục thật lòng hi vọng Giáo Đường Vinh Quang chấn hưng trở lại, hơn nữa còn có thần dụ ban xuống, hắn không ngại sử dụng một vài phương pháp làm hại một số ít người vô tội.
Nhưng kế hoạch của Brossy thì không chỉ chết mấy ngàn mấy chục ngàn người, mà là vài trăm triệu, thậm chí là mấy tỉ người!
Nói không chừng sau khi kế hoạch này thực thi, trên địa cầu chỉ còn lại mấy ngàn hay mấy chục ngàn người sống sót, chuyện này đã đột phá điểm mấu chốt của lão giám mục, Giáo Đường Vinh Quang tuyệt đối không thể dính vào.
Ôn Văn thở dài một hơi, thẳng thắn mà nói thì anh có chút vui mừng với hành vi của lão giám mục, bởi vì nó chứng tỏ phần lớn người của Giáo Đường Vinh Quang vẫn còn lương tri.
Nhưng hắn từ chối đề nghị của Brossy trong trường hợp này thì hắn cũng không có khả năng sống sót rời khỏi nơi này.
Bởi vì Brossy không có để lão giám mục rời khỏi hội nghị, mà Ôn Văn chỉ rình coi thôi đã rất cố sức, sức mạnh không thể thẩm thấu tới đó.
Brossy giơ tay lên, chuẩn bị gạt bỏ lão giám mục.
Giáo Đường Vinh Quang là một khâu khá quan trọng trong kế hoạch, nhưng nếu bọn họ không chịu phối hợp thì Brossy cũng không có cách nào.
Thấy động tác của Brossy, vẻ mặt của lão giám mục thay đổi, lập tức lôi ra một chiếc giá chữ thập màu vàng, khẩn trương nói.
"Chiếc giá chữ thập trong tay tao ẩn chứa thần lực của đại thiên sứ, đủ để phá hủy không gian bong bóng của vực sâu Im Lặng!"
"Bọn mày cũng không muốn cứ vậy kết thúc hội nghĩ, sau đó lạc lối trong bóng tối đúng không?"
[hết 1205]