Cánh cửa lớn của Cơ Kim Hội mở ra, cự tượng binh màu đen từ bên trong bước ra.
Quái vật ở gần đó hung mãnh nhào tới, trong số đám quái vật này, thực lực yếu nhất cũng có thể dùng tay không bẻ gãy sắt thép, một cự tượng binh đối với chúng chỉ là một hộp bánh mì.
Nhưng cơ thể mà chúng vẫn lấy làm kiêu ngạo lại bị cự tượng binh kia nhẹ nhàng đụng gãy xương, móng vuốt của chúng ngay cả nước sơn cũng không cào nổi.
Sau khi cự tượng chuyển động thì giống như một chiếc cối xay thịt, tất cả quái vật ở xung quanh không chết cũng bị thương, khắp nơi đều là tay cụt chân cụt, chúng giống như thú dữ không còn sức lực.
Mà cự tượng binh này chính là cỗ máy yếu nhất mà nhà xưởng Kỵ Sĩ Đêm Tối chế tạo ra, bởi vì bên trên nó không có bất cứ kỹ thuật siêu phàm nào.
Nhưng nó lại chính là cỗ máy mạnh nhất, bởi vì người điều khiển nó chính là Hoành Ảm có khả năng vô hiệu hóa siêu năng lực.
Sau khi bị bóc đi siêu năng lực, cự tượng binh chính là vũ khí mạnh mẽ nhất, ở trước mặt nó, đám quái vật kia yếu đuối hệt như sinh vật bình thường.
Miêu Miểu Miểu vóc người nhỏ xinh nhẹ nhàng nhảy ra khỏi tòa nhà Cơ Kim Hội, trên người nhanh chóng biến đổi.
Trên người cô xuất hiện lằn vân màu tím sậm, lớp vảy tím đen hơi mờ mọc ra, phía sau sải rộng đôi cánh dơi rộng lớn, trên đầu mọc ra hai chiếc sừng dài xoắn ốc sắc bén!
Long uy đáng sợ từ trên người cô tỏa ra, phảng phất giống như rồng khổng lồ hình người.
Đây là hình thái hắc ám nhất trong năng lực hóa thú của Miêu Miểu Miểu, tên là rồng ma vực sâu.
Trạng thái này vốn rất mạnh mẽ, cộng thêm Vầng Trăng Chí Ác cường hóa, thực lực của cô một lần nữa gia tăng.
Cô tự do bay lượn trên bầu trời, tiến hành săn giết đám quái vật trên không.
Kẻ Dịch Mộng Starro nhìn cuộc chiến, biểu cảm cười khinh thường.
Ngoại trừ cuộc chiến của cường giả cấp Tai Biến ở bên trên, những cuộc chiến khác đều quá ngây thơ.
Nhưng hắn là Kẻ Dịch Mộng mạnh nhất của thành phố nước Oye, tình cảnh này căn bản không cần hắn ra tay, hắn chỉ cần lặng lẽ quan sát là đủ.
Soạt!
Một ánh đao sáng như tuyết lướt qua, cơ thể Kẻ Dịch Mộng Starro trực tiếp bị cắt thành hai nửa.
Là Trường Tôn Cảnh ra tay, hắn thấy kẻ này vẫn không động thủ, có khả năng là nhân vật lớn, vì thế đã thử đánh lén một chút.
Không ngờ dễ dàng đắc thủ như vậy, đơn giản tới không thể tưởng tượng nổi.
Nào ngờ Kẻ Dịch Mộng Starro bị chém thành hai nửa đã khôi phục nhanh chóng, một lần nữa biến trở về như cũ.
Starro cũng không tức giận, chỉ dùng giọng điệu kỳ quái hỏi: "Mày có biết sao biển ăn cơm thế nào không?"
Cơ thể hắn vỡ vụn, lộ ra phần cơ thể khủng bố ở bên trong, một xúc tua kỳ lạ ở trung tâm tùy ý quơ loạn.
"Bọn tao sẽ rót một loại enzyme vào cơ thể con mồi, để lớp bên ngoài cơ thể cơ thể chúng bị tiêu hóa hết, sau đó tao sẽ từ từ hấp thu."
Trường Tôn Cảnh cảm nhận được nguy cơ, giờ phút này hắn đã cảm nhận được chênh lệch thực lực, kẻ này không phải đối thủ mà hắn có thể đối phó.
Nhưng dưới chân Trường Tôn Cảnh đột nhiên xuất hiện thân thể sao biển làm hắn không thể động đậy.
Xúc tua kỳ quái, trực tiếp đâm vào miệng Trường Tôn Cảnh, chỉ cần bị đâm trúng thì cơ thể Trường Tôn Cảnh sẽ bị phân giải thành chất dinh dưỡng.
Nhưng phần đầu xúc tua bị một bàn tay nóng rực nắm lấy, chủ nhân của bàn tay này chính là Cung Bảo Đinh.
Cung Bảo Đinh dùng giọng điệu tương tự hỏi Starro: "Mày có biết sao biển sợ gì không?"
Trên người Cung Bảo Đinh phừng lên ngọn lửa: "Sợ lửa! Tất cả sinh vật đều sợ lửa!"
Kẻ Dịch Mộng hừ lạnh một tiếng, bắt đầu chiến đấu với Cung Bảo Đinh, Cung Bảo Đinh mặc dù đã bị suy yếu nhưng vẫn còn mạnh mẽ như trước, hai người đánh khó phân thắng bại.
Ngoài ra nhóm nhân viên thu nhận khác cũng bộc lộ bản lĩnh, giống như cỗ máy giết chóc, mỗi nhân viên thu nhận đều được rèn luyện từ vô số trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ có thể so sánh với thợ săn lâu đời.
Ngoại ra, Ôn Văn còn thông qua xiềng xích thả đám quái vật, số lượng quái vật này khổng lồ, đánh nhau hung hãn không sợ chết, hơn nữa một khi bị thương nặng có thể đổi thành quái vật mới!
Cho dù chúng nó thương vong sạch sẽ thì Ôn Văn cũng không đau lòng, bởi vì phần lớn quái vật hữu dụng đều ở nhà xưởng, chỉ có đám quái vật chiếm chỗ, ăn uống chùa ở trạm thu nhận mới bị Ôn Văn đưa ra chiến trường nguy hiểm nhất.
Có điều trong chiến trường này có một nơi rất hài hòa, nửa ác ma Sparta có thực lực chân tự đang chiến đầu với Vampire Elie Stuart cũng có thực lực chân tự.
Hai người bọn họ thoạt nhìn chiến đấu rất kịch liệt nhưng thực tế lại không ai đánh vào điểm yếu hại của đối phương, nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện bọn họ chiến đấu giống như khiêu vũ, cực kỳ có lệ.
Không sai, hai bọn họ đang diễn kịch.
Elie Stuart là Ôn Văn đặc biệt phái tới chăm sóc Sparta, Ôn Văn không có khả năng hoàn toàn tiêu diệt mọi kẻ địch lần này, nhất định phải thả về một phần.
Vì thế Ôn Văn tạm thời không có ý định triệu hồi gián điệp Sparta, anh sẽ để hắn lui về, tiếp tục công việc gián điệp.
...
Có người gọi ta là Ngôi Sao Tội Ác, có người gọi là Vầng Trăng Chí Ác, còn có kẻ ngốc gọi là mặt trăng không có mặt, nhưng tên của ta chỉ có một --- Hắc Nguyệt!
Tên rất đơn giản, nhưng ta rất thích.
Có điều ta cũng không phản đối nhân loại đặt tên cho ta, không phải không quan tâm, là vì ta không thể nói.
Nhân loại vẫn luôn cho rằng ta là tượng trưng cho tà ác, vì thế né tránh ta như né hổ.
Nhưng thật ra ta chỉ yêu thích tội ác, mà tội ác là do nhân loại tự mình chế tạo ra!
So sánh với ta chỉ ở một bên ăn dưa, thỉnh thoảng châm dầu vào một chút, ta cảm thấy nhân loại chế tạo ra tội ác tà ác hơn.
Vì thế ta thích bọn họ, thích lưu lại linh hồn của bọn họ, để bọn họ vĩnh viễn ở cùng ta.
Ngày ôm nay Phục Âm ngu xuẩn rốt cuộc cũng chịu mang ta ra ngoài chơi, tuy thực lực của hắn không mạnh, nhưng hắn là một kẻ đại ác, đi theo hắn thì có thể tìm được càng nhiều tội ác hơn.
Bông hoa tội ác chính là thứ đẹp nhất trên đời, ít nhất thì ta cho là vậy.
Ta vẫn cho rằng đám Đọa Thần Huyết ngốc nghếch này đã đủ tà ác rồi, nếu chúng mang ta đi tìm tội ác thơm ngon hơn thì ta sẽ cho chúng chút trợ giúp.
Nhưng hôm nay ta gặp một người đàn ông giống như là thần linh của ta, ta cảm thấy được ý nghĩa sự tồn tại của mình!
Ban đầu hắn chỉ lộ ra chút hơi thở điên cuồng, tuy nó rất gợi cảm nhưng ta không thể vì thế mà từ bỏ phiếu cơm lâu dài của mình.
Một bữa no hay mỗi bữa no, ta vẫn có thể phân tích rõ ràng.
Nhưng sau đó, sau đó...
Đó rốt cuộc là cái gì?
Giống như tội ác của toàn thế giới này đều đeo trên lưng người đàn ông này!
Nếu nói tội ác nó từng gặp trước kia là những sợi bụi mịn, vậy tội nghiệt sau lưng người đàn ông này chính là cả bầu trời!
Tội nghiệt nồng đậm tới phi lý, là cảnh tượng mà Hắc Nguyệt nó đây có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được.
Này quả thực là...
Quá đẹp!
Tiểu Phục Âm ngu xuẩn đi chết đi, người đàn ông này mới là người Hắc Nguyệt đại gia đây yêu thương!
[hết 1211]