Ầm!
Ánh sáng màu đỏ sáng lóng lánh trong trạm thu nhận, một cây gậy dài hơn một mét thành hình trong tay Ôn Văn.
Ôn Văn đã dành một tháng này để chế tạo gậy Điên Cuồng 2.0.
Phần chuôi của cây gậy là một khối tinh thể kỳ dị, mặt ngoài tinh thể trong suốt, bên trong lại có vật chất màu đen chậm rãi chuyển động.
Vị trí trung tâm có một chiếc bánh răng màu đỏ, cuồng khí đỏ tươi chuyển động trong bánh răng.
Mà phần cuối của cây gậy thoạt nhìn giống đầu thương màu nâu, nhìn kỹ có thể thấy trên đầu thương có hoa văn giống như da nhân loại.
Sức mạnh bên trong tinh thạch màu đen này có động năng rất mạnh mẽ, có thể làm tinh thạch này chuyển động với tốc độ cực nhanh, hơn nữa tinh thạch này có thể ghi lại chấn động tinh thần của một người, người được ghi nhớ chỉ cần vừa nghĩ một chút thì có thể điều khiển tinh thạch một cách hoàn mỹ.
Ôn Văn khảm tinh thạch lên gậy Điên Cuồng, có thể dựa vào ý chí để điều khiển nó tiến hành di động với tốc độ siêu cao.
Anh đã có hai món vũ khí là Hắc Đao và kiếm Huyết Hà, không còn tay nào để điều khiển gậy Điên Cuồng.
Còn bánh trăng màu đỏ kia là một bộ phận trong cơ thể Tiên Phong 100, theo lời Tiên Phong 60 thì đó là một vật thu nhận rất mạnh.
Đầu tiên là có đặc tính không thể bị phá hủy, chỉ cần là vật liên kết với nó cũng sẽ trở nên rất cứng rắn.
Thứ hai là bánh răng này có thể hấp thu sức mạnh xung quanh để kích hoạt bánh răng chuyển động, khi bánh răng xoay được mười vòng thì nó sẽ chuyển đổi sức mạnh tích góp được thành một thuộc tính sức mạnh, có thể bùng nổ một lần duy nhất.
Sức mạnh mà nó hấp thu được sẽ không ảnh hưởng tới sự vận hành của gậy Điên Cuồng, nó là lực cản khi gậy Điên Cuồng phi hành, đòn tấn công gặp phải và sức va chạm với những vật khác.
Trải qua cải tạo, hiện giờ thứ mà bánh răng bộc phát chính là cuồng khí tinh thuần.
Cuối cùng là phần đầu thương ở đáy gậy, nó là phần máu thịt khô lấy được từ chỗ Eiger, số máu thịt đó có sức mạnh không sạch sẽ rất khủng bố, người bình thường cho dù nhìn thấy cũng sẽ dẫn tới tinh thần thất thường.
Cho dù là quái vật cấp Tai Nạn như Râu Đỏ cũng không dám tiếp xúc trong thời gian dài.
Nó là sức mạnh còn sót lại của một cường giả thấp nhất là cấp Tai Biến, có lẽ tới từ một cường giả tà đạo có thực lực mạnh mẽ.
Dùng thứ này làm đầu thương, cho dù là cường giả Tai Biến cũng phải chịu hủ hóa ở một trình độ nhất định.
Hơn nữa gậy Điên Cuồng mà Ôn Văn mới chế tạo ra chính là một món đại sát khí cấp Tai Biến, cho dù là cường giả cấp Tai Biến cũng phải đau đầu với nó.
Thứ đồ chơi này đặt ở chỗ Ôn Văn có thể coi là một món vũ khí, nhưng đặt ở bên ngoài thì chính là một vật thu nhận cần phải bị phong ấn triệt để.
Ngồi lỳ một chỗ cả tháng, Ôn Văn đứng dậy thả lỏng gân cốt, cảm nhận được cảnh giới thực lực của mình lại tăng tiến thêm.
Anh có thể cảm giác được, khoảng cách mình chân chính trở thành cường giả cấp Tai Biến đã ngày càng gần hơn.
Hiện giờ chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.
Đột nhiên Ôn Văn cảm nhận được tiếng gọi.
Là âm thanh của người áo đen.
"Đã lâu rồi hắn không nói chuyện với mình, lần này gọi mình rốt cuộc là vì cái gì?"
Ôn Văn nhắm mắt lại, ý thức tiến vào trong cung điện đá đen.
Làm anh có chút ngoài ý muốn là lúc tiến vào cung điện đá đen thì nơi này vẫn là một mảnh đen kịt, không có ngọn đèn sáng lên.
Trong lòng Ôn Văn đột nhiên có chút dự cảm chẳng lành, vung tay lên thì có một quả cầu ánh sáng lơ lửng ở trước người.
Anh đi vào trong cung điện, phát hiện người áo đen không ngồi trên ghế, trên ghế phủ đầy bụi bặm, đã lâu rồi hắn không ngồi ở đây.
"Ngài vẫn còn ở đây đúng không, là ngài gọi tôi tới, ra gặp chút đi."
Nhưng Ôn Văn không được đáp lại, giọng nói của anh vang vọng trong cung điện trống trải.
Ôn Văn im lặng một hồi lâu, đột nhiên cảm nhận được một làn gió nhẹ phả vào mặt, anh có chút sửng sốt đi ra sau ghế, lấy ra một lá thư.
'Lúc cậu thấy lá thư này thì thời gian của tôi cũng đã tới.'
'Tôi không giỏi nói tạm biệt, vì thế đã để lại lá thư này cho cậu.'
'Vốn muốn đợi tới khi cậu có thể một mình đảm đương một phía tôi mới rời đi, chẳng là xem ra tôi đã quá đánh giá cao chính mình.'
'Khi cậu ngày càng mạnh hơn, sức mạnh của tôi cũng ngày càng yếu đi, đến bây giờ đã không thể duy trì hình thể nữa rồi, lúc cậu thấy thư thì ý thức của tôi có lẽ cũng đã biến mất.'
'Trước đây trong khoảng thời gian tôi rong ruổi trong vũ trị, tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ tạm biệt thế giới theo cách này.'
'Lúc lần đầu tiên cậu xuất hiện, tôi thật sự rất vui, bởi vì cậu làm tôi thấy được hi vọng, cậu là may mắn lớn nhất mà số phận đã cho tôi, vì thế tôi hi vọng cậu có thể đi tới cuối cùng.'
'Sau hôm nay, tôi đã không có cách nào giúp đỡ cậu được nữa, có điều cho dù vui sướng cỡ nào cũng đừng quên chức trách của mình, hãy dẫn dắt trạm thu nhận đi tiếp.'
'Lúc cậu thăng cấp Tai Biến, cánh cổng khu Tai Ách sẽ mở ra, nơi ấy đang giam giữ thứ gì, có lẽ cậu sẽ cảm thấy rất quen mắt, có điều hãy tin tưởng tôi, thứ đó không phải giống như cậu thấy."
'Hắn sẽ muốn ăn cậu, hắn muốn hủy diệt bất cứ thứ gì hắn nhìn thấy, cậu cần phải đánh bại hắn! Sau đó giết chết hắn!'
'Nếu cậu thua thì cậu và cả thế giới này đều kết thúc!'
'Nếu cậu thắng... cậu sẽ biết được toàn bộ bí mật mà cậu muốn biết.'
'Thật ra, trong mấy năm nay gặp cậu, tôi vẫn luôn muốn nói rằng cậu làm không tệ, tôi rất hài lòng.'
'Cuối cùng, vĩnh biệt.'
Sau khi đọc xong, lá thư trong tay Ôn Văn hóa thành tro bụi, biến mất.
Ôn Văn giữ nguyên tư thế đó vài phút đồng hồ, sau đó đi tới ghế, ngồi xuống bậc thang.
Hiện giờ nếu anh ngồi lên ghế, có lẽ sẽ không bị người áo đen đá xuống nữa, nhưng bây giờ anh lại không muốn ngồi ở vị trí đó.
Tâm trạng của anh rất kỳ quái, không nói tới thương cảm, cũng không nói vui vẻ, đó là một cảm xúc rất kỳ quái.
Lúc biết được một khi mình trở nên mạnh mẽ hơn thì người áo đen cũng đang yếu đi, anh đã biết sẽ có một ngày như vậy, chỉ là không ngờ nó lại tới nhanh như thế.
Được xem là một cường giả Thần Thiên Giới mạnh mẽ, trạng thái của người áo đen có thể nói là kém với cực điểm.
Không có thân thể của mình, chỉ có thể dựa vào trạm thu nhận để sinh tồn, ở trong cơ thể Ôn Văn cũng từng chút suy yếu đi.
Nhưng trước khi gặp Ôn Văn, người áo đen cũng được tính là đang chậm rãi tử vong, được xem là một siêu cường giả, tử vong của hắn cũng dài dằng dặc.
Chỉ là hắn đã gặp được Ôn Văn trong quá trình tử vong dài đằng đẵng này, vì thế hắn hi sinh chút thời gian sau cùng, để Ôn Văn nhanh chóng lớn mạnh.
Vốn Ôn Văn nghĩ tới vô số khả năng u ám, ví dụ như người áo đen muốn nhờ vào cơ thể mình để sống lại....
Nhưng khi người áo đen thật sự biến mất, Ôn Văn mới hiểu suy nghĩ của mình hạn hẹp cỡ nào.
"Trước khi đi, ít nhất cũng phải nói cho tôi biết ngài tên gì chứ, khốn kiếp...."
[hết 1222]