Hơn một tiếng sau, Ôn Văn rời khỏi cung điện đá đen.
Không ai biết một tiếng đó, Ôn Văn đã nghĩ gì và làm gì ở bên trong.
Sau khi rời khỏi cửa lớn cung điện, Ôn Văn quay đầu lại nhìn thoáng qua, cung điện đá đen khổng lồ đã biến mất trong không khí, điều này chứng tỏ trong cơ thể Ôn Văn đã không còn ý chí của người khác nữa.
Sức mạnh to lớn mà Ôn Văn mong đợi đã thuộc về mình, nhưng đến khi chính thức có được nó, anh lại cảm thấy trong lòng thực trống trải.
Giống như thứ mà mình vẫn luôn dựa vào lại đột nhiên mất đi, cảm giác trống rỗng đó căn bản không có cách nào hình dung.
Ngoại trừ cha mẹ, người áo đen ở trong cơ thể thật ra chính là người Ôn Văn thân cận nhất.
"Tuy đã sớm biết sẽ có ngày này, nhưng khi nó thật sự tới, mình..."
Ôn Văn ngửa đầu hét dài, phát tiết ấm ức trong lòng.
Sau đó ánh mắt Ôn Văn trở nên sắc bén, hiện giờ anh lại càng chấp nhất với thực lực Tai Biến hơn.
"Tầng thứ năm của trạm thu nhận, kẻ bị nhốt ở nơi đó, mình nhất định sẽ giết chết nó, nhất định!"
...
Ý thức quay trở lại thân thể, Ôn Văn thở dài một tiếng.
Cảm giác của anh đối với trạm thu nhận đã khác với trước kia.
Trước đây tuy anh có quyền hạn cao nhất nhưng dù sao cũng là mượn dùng sức mạnh của trạm thu nhận.
Mà bây giờ, trạm thu nhận đã biến thành đồ của anh.
Ngoại trừ tầng cuối cùng vẫn còn bao trùm nghi hoặc, mọi thứ của trạm thu nhận đều mở rộng đối với anh, đây là 'di sản' mà anh được kế thừa từ người áo đen.
Kincara đột nhiên xuất hiện trước mặt Ôn Văn, tiếp theo là Nivea, sau đó là Iswett, cuối cùng là Mặc Cung.
Bốn người nhìn chằm chằm Ôn Văn, đều nhận ra Ôn Văn đã không còn giống như trước kia, loại cảm giác này khá trực quan.
Nếu trước kia Ôn Văn là khỉ đội mũ người thì Ôn Văn hiện giờ đã thật sự có khí chất của chủ nhân trạm thu nhận, trạm thu nhận đã không còn ngăn cách anh nữa.
"Vậy là hắn đã..." Khóe mắt Nivea hơi đỏ ửng.
"Hắn đi rất bình yên, rất thản nhiên."
Sau khi nói xong, Ôn Văn xoay người rời đi, anh không muốn nhìn biểu cảm của bốn vị nhân viên quản lý trung tâm.
...
Trên hòn đảo không biết tên, thần nghiệt Bạch Độc đang ngồi khoanh chân ngồi trên trời đột nhiên mở mắt, từ trên bầu trời hạ xuống.
"Qua đây hết đi."
Tất cả tội phạm trốn chạy đều nghe thấy lời kêu gọi của Bạch Độc, chúng lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hòn đảo nhỏ này.
Đợi đến khi tất cả tụ tập lại, Bạch Độc dùng giọng điệu bình tĩnh nói với mọi người: "Bắt đầu từ hôm nay, tôi không còn là Dẫn Đạo Giả của mọi người nữa."
Sau khi hắn nói xong, toàn bộ hòn đảo nhỏ đều sôi trào, tất cả quái vật thảo luận ầm ĩ, không thể nào tin nỗi nhìn Bạch Độc.
Tử Kỵ Andu Luza trầm giọng hỏi: "Ngài muốn làm gì?"
Bạch Độc nhoẻn miệng cười, đám quái vật đã theo Bạch Độc ngàn năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Độc lộ ra nụ cười như vậy.
"Tôi phải quay trở về trạm thu nhận, tôi muốn đi đầu hàng!"
Hòn đảo nhỏ lần thứ hai sôi trào, một ít quái vật cầu xin Bạch Độc, một ít quái vật nghĩ rằng Bạch Độc điên rồi, còn có quái vật tức giận gào rống.
Andu Luza là người duy nhất giữ bình tĩnh: "Vì sao ngài lại đột nhiên làm ra quyết định này."
"Đột nhiên tôi cảm thấy nhàm chán, như vậy thực không có ý nghĩa, mấy năm nay tôi cứ như một đứa trẻ vẫn luôn giận dỗi, cũng đã tới lúc phải trở về."
Andu Luza gật đầu: "Vâng, tôi sẽ theo ngài về đầu hàng."
Bạch Độc nhướng mày: "Tôi là một phần của Mặc Cung, tôi trở về sẽ không sao cả, nhưng cậu thì không nhất định."
Andu Luza lắc đầu: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ luôn đi theo ngài, vĩnh viễn."
Nơi cực bắc, trong tiên cảnh tươi đẹp, cứ điểm Ý Chí Tự Nhiên.
Thần Mặt Trăng đang nhàn nhã ngồi trên ghế hưởng thụ em gái tinh linh hầu hạ đột nhiên sững sờ, sau đó nước mắt không cầm được trào ra, cô giống như một đứa bé ngồi bệch dưới đất lớn tiếng gào khóc.
Hơn mười ngày sau đó, tiên cảnh xinh đẹp vẫn luôn đổ mưa.
...
Mười mấy ngày sau, Cơ Kim Hội đón tiếp một nhóm khách đặc biệt.
Các vị khách này phần lớn đều là tội phạm trốn chạy của trạm thu nhận ngàn năm trước, dẫn đầu là Dẫn Đạo Giả Bạch Độc.
Tâm trạng Ôn Văn hiện giờ có chút suy sụp, vì thế Bạch Độc tới cũng không ngạc nhiên, cũng không tiến hành trả thù như tính cách trước kia.
Anh chỉ thu xếp ổn thỏa cho đám quái vật mà Bạch Độc mang tới, không nhốt chúng vào phòng giam trạm thu nhận, mà đưa vào thành phố Yurianu.
Bạch Độc thì giao cho Mặc Cung, gút mắc của nhóm nhân viên quản lý trung tâm thì để chính bọn họ giải quyết.
Sau đó Bạch Độc biến mất, Mặc Cung cũng biến mất.
Ở tầng thứ tư của trạm thu nhận chỉ có một người đàn ông đồ đen tóc bạc, sau lưng có một vầng hào quang hai màu đen trắng.
Ác nghiệt thần ma – Bạch Mặc.
Mà cùng ngày Bạch Độc trở về, liên minh tổ chức bí ẩn vẫn luôn mai danh ẩn tích rốt cuộc lần thứ hai lộ ra răng nanh sắc nhọn.
Cuộc chiến ảnh hưởng toàn bộ liên bang chính thức bùng nổ.
...
Khu Úc Đại là vùng lục địa có một loài động vật có túi, nơi này có năm chục triệu con chuột túi, đám chuột túi này có cơ bắp săn chắc.
Mà nhóm nhân viên thần chức của Giáo Hội Sáng Thế cộng lại chỉ có khoảng năm triệu, nếu như nhóm chuột túi muốn khai chiến với Giáo Hội Sáng Thế, như vậy một vị cha xứ phải chiến đấu với mười con chuột túi cơ bắp...
Khu lớn này tuy rất rộng lớn nhưng người ở thưa thớt, vì thế cũng không có cường giả Tai Biến trông chừng.
Hơn nữa đám quái vật cũng không quá thích ở nơi này, cho dù là quái vật thì cũng không thích ở nơi hoang vu hẻo lánh như thế.
Người ở nơi này sinh hoạt rất an nhàn, bởi vì vị trí địa lý nên bọn họ không cần lo lắng tới vấn đề cơm áo, dựa vào tài nguyên buôn bán có thể nhận được cuộc sống tốt.
Nơi này chẳng bao giờ có đại chiến, nghe nói lúc ban đầu đây là nơi tù nhân bị đày tới.
Ở trung tâm khu Úc Đại có một tảng đá lớn nhất thế giới, tảng đá này trông như một ngọn núi nhỏ.
Tảng đá này khi bị ánh sáng khác nhau chiếu rọi sẽ hiện ra màu sắc khác biệt, được xem là hòn đá thánh của khu Úc Đại.
Có điều hôm nay khu Úc Đại đã không còn gió êm sóng lặng.
Trên tảng đá lớn đã sừng sững trăm ngàn năm kia đột nhiên xuất hiện vô số khe nứt, sau đó ầm ầm bể nát, toàn bộ khu Úc Đại đều có thể cảm nhận được chấn động kịch liệt.
Một thứ từ bên trong tảng đá bật ra.
Đó không phải khỉ con, nó là Ổ Hủy Diệt!
Ổ Hủy Diệt tung bay giữa không trung, từng con quái vật hình thù kỳ quái dị dạng bị phun ra, chúng điên cuồng chạy khắp mặt đất.
Đám quái vật này nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh khu Úc Đại, sau đó bắt đầu chiếc chóc.
Nhưng Ổ Hủy Diệt chưa phải khủng bố nhất, khủng bố nhất là một móng vuốt to lớn từ bên trong tảng đá vỡ thò ra ngoài.
Móng vuốt và cảnh tay cộng lại dài mấy chục mét!
Một con quái vật to lớn từ dưới tảng đá bò ra, quái vật khổng lồ hơn trăm mét, nó ngẩng đầu lên bầu trời gào thét.
[hết 1223]