Khu Kim Ưng, thành phố Vilnius.
Đây là thành phố cổ quy mô lớn nhất, được bảo tồn hoàn chỉnh nhất, cũng là trung tâm địa lý của khu Kim Ưng.
Trong thành phố có hơn một ngàn năm trăm tòa kiến trúc có lịch sử hơn bảy trăm năm, có hơn bảy mươi tòa giáo đường thuộc về Giáo Đường Vinh Quang và sáu mươi lăm con phố ở thời trung cổ.
Trên đường phố có thể tùy ý nhìn thấy những pho tượng cổ xưa được xếp vào danh sách di sản văn hóa của liên bang.Đọc chương dịch nhiếu truyện giá rẻ mới nhất tại: vipTruyenGG.com. Web đăng truyện theo yêu cầu giá rẻ !
Thích nhất là nơi này có đường truyền tốc độ nhanh nhất liên bang....
Chính vì thế mà thành phố Vilnius vẫn luôn là một thành phố du lịch hấp dẫn.
Thế nhưng hôm nay thành phố này lại hoàn toàn yên tĩnh.
Những thành phố khác đang tiến hành chiến đấu kịch liệt, mà trên đường phố ở nơi này lại không có bất cứ người nào.
Không chỉ không có người, nơi này không có tiếng côn trùng kêu vang, không có chim hót, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, giống như một tòa thành chết!
Ôn Văn và Kiều Phỉ Nhã đừng ở giữa ngã tư đường, trong lòng đầy cảnh giác.
Thành phố này mặc dù không lớn nhưng có dân số mấy trăm ngàn, nhiều người biến mất như vậy chứng tỏ nơi này rất kỳ lạ.
Lại đi thêm một khoảng, Ôn Văn liền phát hiện vấn đề nằm ở đâu.
Không cần thị lực tốt cũng có thể nhìn thấy ở kiến trúc nổi danh tên là 'cổng Bình Minh' của trung tâm thành phố sinh trưởng một cây đại thụ che trời.
Cây đại thụ này chỉ có hình dạng của cây mà thôi, rễ cây hay thân cây, thậm chí là lá cây cũng đều là do sinh mạng tạo thành.
Có thể là người, cũng có thể là mèo chó, chim thú, cá côn trùng...
Mọi người ở trên cây có vẻ mặt vặn vẹo, cực kỳ đau đớn.
Khi nhìn thấy Ôn Văn và Kiều Phỉ Nhã, thành phố này bắt đầu trở nên ồn ào, sinh vật trên cây bắt đầu điên cuồng hò hét.
Có người cầu cứu, có người muốn chết, có người hung ác nguyền rủa nhóm Ôn Văn.
Ô nhiễm tinh thần gần như hóa thành thực chất, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, đừng nói người thường, cho dù là người siêu năng có thực lực hơi yếu chỉ cần nhìn thấy cái cây này sẽ phát điên ngay.
Đây chính là mấy trăm ngàn người trong thành phố, thậm chí là hợp thể cảm xúc tiêu cực của tất cả sinh vật, đối mặt với cây đại thụ này cũng giống như đối mặt với chấn động từ cuồng khí của Ôn Văn.
Ôn Văn thở dài một hơi, ánh mắt lộ ra sát ý nhàn nhạt.
"Hơi thở này cũng tới từ Vua Vô Danh, thế nhưng không phải đại hiền giả... Hẳn là Hosta, xem ra muốn lấy được thánh sở thứ ba không phải chuyện dễ."
Đại hiền giả khác với những kẻ địch khác, hắn rất hiểu về trạm thu nhận, vì thế sẽ không dễ dàng để Ôn Văn tập hợp đủ ba thánh sở.
"Ha ha, ha ha ha ha..."
Ầm!
Một luồng sức mạnh vặn vẹo có chút nồng đậm đánh vào dưới chân Ôn Văn, làm mảnh đất rất lớn dưới chân anh bị ăn mòn.
Tiếng bước chân nặng nề từ trên cây đại thụ truyền tới, một con ve sầu to lớn từ trên tán cây bò xuống.
Toàn bộ con ve có màu đỏ, nhưng khác với màu đỏ tươi của cuồng khí của Ôn Văn, màu đỏ của nó hơi tái, giống như máu bị đông lạnh, làm người ta có cảm giác rất đậm đặc.
Ôn Văn nhận ra con ve sầu này, nó là ve chúa từng bị Mặc Cung phong ấn.
Có điều ve chúa hiện giờ trông rất khác, không chỉ màu sắc mà ngay cả thể tích cũng nhỏ hơn rất nhiều, nửa người trên của nó biến thành nửa ve nửa người, hình người chính là Hosta.
Đại hiền giả giúp Hosta tiến hành một lần nghi thức, để Hosta có được sức mạnh tương tự với cuồng khí, sau đó Hosta và ve chúa dung hợp lại với nhau, biến thành quái vật như hiện giờ.
"Quả nhiên đại hiền giả nói không sai, mày tới thật đúng lúc, trên ngọn cây của tao còn thiếu một quả, mày ở trên đó sẽ rất đẹp mắt."
Hosta chảy nước bọt, lắc đầu nói, vẻ mặt của hắn có chút mơ màng, thoạt nhìn có chút thần trí mơ hồ.
Hắn, Ôn Văn và đại hiền giả khác nhau, không thể có được năng lực suy nghĩ tỉnh táo dưới sự quấy rối của sức mạnh này.
"À, ở đây còn có một cô gái xinh đẹp, để mày làm đóa hoa chắc chắn sẽ rất đẹp/"
Kiều Phỉ Nhã phất tay, một luồng kiếm khí chém tới, Kiều Phỉ Nhã giơ móng vuốt lên ngăn cản, biểu hiện rất rất thoải mái.
Nhóm Ôn Văn liếc nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, cho dù là Hải Lâm muốn đỡ đòn tấn công này không dễ dàng như vậy, điều này chứng tỏ thực lực của kẻ này đã vượt qua cấp Tai Biến.
Ở phía sau Ôn Văn, một bóng ma chậm rãi ngọ nguậy, khi tiếp cận Ôn Văn thì có một mũi nhọn nhanh chóng phóng tới.
Lúc mũi nhọn này sắp tới gần đã bị Hắc Nguyệt phát hiện, vì thế Ôn Văn nghiêng đầu né được, sau đó Hắc Đao xuất hiện trong tay, quay sang chém một phát.
Một đao này trực tiếp chém đứt thứ phía sau, thứ kia biến thành hạt cát rơi xuống đất, sau đó bóng dáng một người đàn ông xuất hiện trước mặt Ôn Văn hơn mười mét.
Người đàn ông này để đầu trọc, trên người có rất nhiều món trang sức vàng, mí mắt, lỗ tai, mũi, môi, rốn... tất cả những nơi có thể bấm lỗ đều có ánh vàng chói lọi.
Ngoại trừ trang sức, trên người người này còn có rất nhiều hình xăm thô ráp màu đen, hắn có bốn cánh tay, phía sau còn có một cái đuôi màu đen, chóp đuôi có mũi nhọn sắc bén.
Ôn Văn nhận ra người này, hắn là bò cạp sa mạc Thuram!
Có điều làm Ôn Văn có chút bất ngờ là thật ra bò cạp sa mạc Thuram không bị đại hiền giả ăn mòn, nói cách khác trước khi kế hoạch của đại hiền giả bắt đầu, Thuram đã là thuộc hạ của đại hiền giả rồi.
Đánh lén thất bại, Thuram có chút thất vọng, nếu khi nãy Hosta giúp hắn một chút, nói không chừng hắn đã đánh lén thành công, nhưng Thuram không dám nói ra bất mãn của mình.
Bởi vì tuy thời gian tiếp xúc chỉ có vài ngày nhưng hắn thật sự cảm thấy khiếp đảm với tên Hosta này.
Tên này chính là một kẻ biến thái triệt để, tựa hồ chỉ thích hủy diệt và hành hạ tới chết, nếu không phải có đại hiền giả áp chế, có lẽ hắn đã xem Thuram là mục tiêu rồi.
Hosta ôm mặt, cơ thể hơi vặn vẹo, phát ra tiếng cười to khủng bố, lộ ra hàm răng đầy miệng làm người ta tê dại da đầu.
"Mày đã tới rồi, mày rốt cuộc đã tới rồi, mày là của tao, mày là của tao...."
Ôn Văn không nhìn Hosta lảm nhảm, chỉ nói với Kiều Phỉ Nhã: "Giao tên ngốc kia cho cô, tôi sẽ đối phó tên biến thái này, bọn tôi có chút ân oán, tôi muốn tự tay giết hắn."
Một luồng năng lượng nồng đậm lần thứ hai bắn ra, mục tiêu chính là Ôn Văn.
Hắc Nguyệt nháy mắt mở rộng, biến thành một tấm khiên chắn trước mặt Ôn Văn, sức mạnh nồng đậm kia không vì bị chắn lại mà tan biến, ngược lại bắt đầu chất đống phía trước Hắc Nguyệt, áp lực của Hắc Nguyệt càng lúc càng lớn.
Cho dù là Ôn Văn hiện giờ, muốn chống đỡ đòn công kích này cũng rất khó khăn.
Kiều Phỉ Nhã nghiêm nghị gật đầu: "Ông cẩn thận đấy, tôi sẽ nhanh chóng đánh bại tên đầu trọc kia, sau đó qua giúp ông, kẻ điên này... rất mạnh!"
Lúc nhìn thấy Hosta xuất hiện, Kiều Phỉ Nhã đã hiểu được đây là một đối thủ mà cô không thể nào đối phó.
Ngay cả Ôn Văn, nếu muốn thắng Hosta cũng không phải chuyện dễ.
[hết 1241]