Do dự một chốc, Ôn Văn vẫn tiến vào trong phòng giam.
Căn phòng này ở bên ngoài nhìn vào thì là phòng giam, nhưng bên trong thì chính là một phòng sách to lớn, nơi này đặt mười mấy kệ sách và mấy trăm quyển sách quý của trạm thu nhận.
Kệ sách là thứ mà phần lớn phòng giam đều có, có điều được dùng để đặt tài liệu học tập, trong phòng của cha mình, Ôn Văn không dám đặt chúng trong phòng ông.
Ôn Duệ đeo kính ngồi trên ghế, đang xem một quyển sách cổ.
"Con đã tới rồi, tùy tiện ngồi đi."
Ôn Văn ngồi xuống ghế, im lặng suy tư một hồi mới nói: "Đại hiền giả đã chết rồi, Hội Học Thuật Chân Lý cũng bị tiêu diệt, cũng có rất nhiều người phải chết."
"Bên ngoài xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trước khi ra ngoài ông nên tìm hiểu một chút về thế giới hiện giờ, đó là nếu ông có thể ra ngoài."
"Trước đó tôi có nói muốn nói chuyện đàng hoàng với ông, bây giờ tôi đã tới rồi."
Ôn Duệ nhướng mày: "Xem dáng vẻ thì con không định thả ta ra ngoài rồi."
"Có thả ông hay không phải căn cứ vào câu trả lời của ông, chỉ cần ông để tôi cảm thấy ông không phải người xấu thì tôi sẽ thả ông ra."
Ôn Văn ném cho Ôn Duệ một sấp hồ sơ thật dày, bên trong là những chuyện Ôn Duệ đã làm trong Hội Học Thuật Chân Lý.
Hiện giờ Hội Học Thuật Chân Lý đã bị diệt, một ít tài liệu ở bên trong cũng được tìm thấy, trong đó có nhiều thứ mà Ôn Văn xem xong cũng cảm thấy tê rần da đầu.
Vì theo đuổi kiến thức, Ôn Duệ cũng không lương thiện hơn những kẻ khác của Hội Học Thuật Chân Lý, hơn nữa lúc liên minh tổ chức bí ẩn vừa mới thành lập, Ôn Duệ đã giúp liên minh tổ chức bí ẩn làm rất nhiều chuyện.
"Những việc này đều là ông làm đúng không?"
Ôn Duệ lật xem một lượt, vừa xem vừa gật đầu, bầu không khí trong phòng giam có chút áp lực.
Sau khi xem hết toàn bộ, Ôn Duệ khép hồ sơ: "Đúng vậy, tất cả đều là ta làm."
Ôn Văn im lặng một hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói: "Chuyện này có bao nhiêu phần là bị ép, bao nhiêu phần là bị Hội Học Thuật Chân Lý đầu độc?"
"Tất cả đều là ta tự nguyện làm." Ôn Duệ thẳng thắn thừa nhận, trên mặt không hề có chút tội lỗi: "Con cũng biết, sinh mệnh của những người bình thường này không có ý nghĩa gì với ta, không bằng dùng bọn họ để đổi lấy thứ có ý nghĩa hơn."
Gân xanh gồ lên trên trán Ôn Văn, qua một hồi anh thở dài.
"Nếu tôi thả ông ra ngoài, ông có chịu hứa sẽ không làm xằng làm bậy, an ổn sống hay không?"
Ôn Duệ nhìn vào mắt Ôn Văn, sau đó bật cười: "Tất nhiên là không, trừ phi con vẫn luôn nhìn chằm chằm ta, bằng không ta chắc chắn sẽ làm ra chuyện gì đó."
Trên người Ôn Văn bùng nổ hơi thở khủng bố, ngoại trừ Ôn Duệ và Ôn Văn, tất cả mọi thứ trong phòng giam đều biến thành bột phấn.
Vốn Ôn Văn không có cách nào hủy đi đồ dùng trong trạm thu nhận, nhưng đối với Ôn Văn hiện giờ thì đây không phải vấn đề.
"Chậc chậc, đúng là đáng sợ, con muốn đánh ta à?"
Ôn Duệ không hề hốt hoảng, có điều trong mắt lóe lên chút kinh ngạc, hắn có thể nhìn ra Ôn Văn hiện giờ đã mạnh hơn lúc cứu mình rất nhiều.
Ôn Văn tức giận nói: "Vì sao ông lại nói như vậy chứ, rõ ràng là ông biết!"
"Chỉ cần ông nói những chuyện đó là do sức mạnh của Con Mắt Biết Tuốt đầu độc, là bị người ta uy hiếp, cho dù chỉ là hứa hẹn sau này sẽ không làm những chuyện này nữa thì tôi có thể thả ông ra ngoài."
"Nhưng tại sao ông lại không chịu nói?"
Ôn Duệ khó hiểu nhìn Ôn Văn: "Ý của con là, con hi vọng ta nói dối con sao?"
"Đúng vậy."
Ôn Văn thở dài một hơi, cuộc nói chuyện khi nãy đã là giới hạn của lòng ích kỷ trong anh.
Trong trạm thu nhận cũng có một số gián điệp tới từ các tổ chức bí ẩn, bọn họ cũng từng làm một ít chuyện không tốt.
Ôn Văn chỉ cần xác nhận bọn họ làm thế là vì bất đắc dĩ, đồng thời cũng muốn hoàn lại tội nghiệt thì sẽ không truy cứu những gì bọn họ từng làm.
Tình huống của Ôn Duệ cũng như vậy, mặc dù phút cuối hắn cầu cứu xuất phát từ lòng ích kỷ, nhưng lại có công lao rất lớn trong việc cứu giúp thế giới.
Vì thế chỉ cần Ôn Duệ nói rằng mình bị uy hiếp làm những chuyện đó, Ôn Văn có thể thả hắn đi.
Cho dù Ôn Duệ chỉ làm bộ thì Ôn Văn cũng sẽ không đâm thủng.
Anh nắm chắc mình có thể làm Ôn Duệ không thể làm những chuyện đó nữa, cũng sẽ không uy hiếp tới người khác, nhưng Ôn Duệ rõ ràng biết Ôn Văn nghĩ gì lại không chịu hùa theo.
"Đã vậy thì tôi cũng chỉ có thể làm thế thôi."
Ôn Văn búng tay một cái, Ôn Duệ biến mất trong không khí, thật ra hiện giờ anh không cần búng tay kích hoạt, chỉ là đã tập thành thói quen mà thôi.
...
Ôn Duệ mở mắt ra, phát hiện mình đứng trên đường phố quen thuộc.
Nơi này là thành phố Lộc Cảng hơn hai mươi năm trước.
Giọng nói của Ôn Văn từ trên không truyền tới: "Sau này ông hãy sống ở đây đi, ít nhất cơm áo không lo, hơn nữa ông cũng sẽ không tổn thương người khác."
"Còn có chỗ như vậy sao, thú vị, thật thú vị..." Ôn Duệ mừng rỡ nhìn con phố quen thuộc: "Có lẽ, như vậy cũng không tệ."
Nơi này là một hình chiếu thời gian của Yurianu, trong quá trình điều tra nhân viên điều tra đã tới nơi này, Ôn Văn cũng liền giữ nó lại.
Để Ôn Duệ sống ở nơi này có lẽ sẽ tốt hơn thả hắn ra ngoài.
Ôn Duệ đi trên con đường quen thuộc, trong lòng thực xúc động, hắn không phải cường giả Tai Biến, vì thế không phát hiện cảm giác mất tự nhiên của hình chiếu thời gian, đối với hắn thì giống như quay trở về hai mươi năm trước vậy.
Trước đó khi ở bên ngoài Ôn Văn gần như đã ám chỉ rõ ràng, Ôn Duệ biết chỉ cần mình thuận theo ý Ôn Văn thì sẽ có lại được tự do.
Hắn đã thoát khỏi Hội Học Thuật Chân Lý, đại hiền giả cũng đã chết, sức mạnh điên cuồng trong cơ thể hắn cũng tiêu tan khi đó.
Vì thế hiện giờ Ôn Duệ đã không cần học hỏi để đè ép điên cuồng trong cơ thể nữa, Ôn Duệ hiện giờ đã biến thành người bình thường, không còn biến thái như lúc ở trong Hội Học Thuật Chân Lý.
Thế nhưng Ôn Duệ lại không trả lời theo suy nghĩ của Ôn Văn, bởi vì hắn đã mệt mỏi với thế giới bên ngoài rồi.
Không còn học hỏi, thế giới bên ngoài chỉ làm hắn cảm thấy đau đớn, không bằng ở trong phòng giam này.
Hơn nữa Ôn Duệ cảm thấy mình đã thua thiệt Ôn Văn rất nhiều, không muốn Ôn Văn phải vi phạm nguyên tắc, thả một kẻ tội phạm như mình ra ngoài.
Ôn Duệ xem mình là tội phạm, ngoại trừ không thể đảm bảo sau khi ra ngoài mình có làm chuyện xấu hay không, những lời khác đều là nói thật.
"Kế tiếp mình bắt đầu lại ở đây đi."
Trong mắt Ôn Duệ đầy chờ mong, hắn đi một hồi trong thành phố, tới một văn phòng thám tử.
Ngồi trong văn phòng là một người đàn ông trẻ tuổi lớn lên giống như hắn, đó là Ôn Duệ của hơn hai mươi năm trước, hai Ôn Duệ liếc mắt nhìn nhau, Ôn Duệ trẻ tuổi biến mất, mà Ôn Duệ bình thường cũng trở nên trẻ hơn một chút.
Đây là quy tắc của hình chiếu thời gian, cá thể tương tự chỉ có thể tồn tại một, vì thế lúc Ôn Duệ xuất hiện, Ôn Duệ trong hình chiếu thời gian sẽ biến mất.
Hắn ngồi trên ghế, cầm lịch để trên bàn, xem vài ký hiệu ở bên trên, ký ức giống như thủy triều vọt tới.
"Lúc này.... qua vài ngày nữa cô ấy sẽ tới báo án, mình phải chuẩn bị thật tốt."
[hết 1254]