Sau khoảng thời gian nắng tốt nhất vào giữa trưa trôi qua, hai bọn họ mặc quần áo đàng hoàng, chuẩn bị chờ lệnh của Ôn Văn.
Ôn Văn tu luyện không giống võ giả bế quan trong tiểu thuyết, anh vẫn muốn ăn uống bình thường, vì thế cứ cách vài ngày anh sẽ nghỉ ngơi một chút, rèn luyện phải kết hợp với nhàn hạ mới có thể đi lâu dài hơn.
Đột nhiên sắc mặt hai cô gái thay đổi, phát hiện trong rừng xuất hiện một trận nổ lớn, sau đó xung quanh đầy khí có màu xanh lá và tiếng phụ nữ hét chói tai.
Sau đó hai cô gái chú ý tới lá chắn vòng ngoài đã im hơi lặng tiếng xuất hiện lỗ hổng.
"Này là... có người tới tập kích à?" Đào Thanh Thanh có chút sửng sốt.
Hồ Ấu Lăng lùi về sau một bước, không thể tin nổi nói: "Chắc là vậy, đầu của chúng bị lừa đá rồi hay sao mà chạy tới đây tập kích chứ?"
Tuy bọn họ không lo lắng Ôn Văn gặp chuyện, nhưng lỡ như chuyện tu luyện của Ôn Văn bị quấy rầy thì hắn nhất định sẽ bắt bọn cô ra hành cho hả giận.
Ví dụ như dùng roi quất, dùng ván gỗ để đánh, hoặc trói lại treo hai ngày v...v...
....
"Nơi này quả nhiên có rất nhiều người của Cơ Kim Hội Tai Ách, còn có trận pháp cấp bậc rất cao, hẳn là cứ điểm quan trọng, bên trong còn có hai chân tự tinh anh trông coi."
Phong Quỷ Thần gật đầu hài lòng, xem ra nhóm Mã Tùng Quả quả nhiên không nói dối hắn.
Hai chân tự trông coi mà hắn nói chính là Đào Thanh Thanh và Hồ Ấu Lăng.
Đối với cường giả Tai Biến mà nói, bồi dưỡng vài cấp dưới cấp bậc chân tự không phải chuyện khó, mà đối với Ôn Văn hiện giờ thì lại càng đơn giản.
"Không nên kinh động hai kẻ đó, ta sẽ lặng lẽ phá hư trận pháp, bốn người bọn mày tiến vào trong dò đường xem xét tình huống."
Nhóm Mã Tùng Quả nghe vậy liền biết Phong Quỷ Thần xem mình là con chốt thí, nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo bọn chúng chủ động tới nộp mạng chứ?
Phong Quỷ Thần bay vòng quanh trận pháp vài vòng, cũng không bị ngăn cản nên dễ dàng tìm được khu vực trung tâm.
"Cơ Kim Hội Tai Ách bây giờ đã dễ dãi tới tình trạng này rồi sao, xem ra ngày bị tiêu diệt đã không còn xa."
"Bọn mày vào đi, nên làm thế nào đã biết chưa? Nếu là đồ vật thì lấy đi, nếu là quái vật bị phong ấn thì thả ra, nếu là người được bảo vệ thì giết chết."
"Nếu gặp phải người không đối phó nổi thì báo tin cho tao, tao cứu cứu."
Phong Quỷ Thần nói ra những lời mà ngay cả chính mình cũng không tin tưởng, sau đó đuổi nhóm bốn người Mã Tùng Quả vào trong lá chắn.
Dù sao thì nếu có cấp Tai Biến ở, Phong Quỷ Thần nhất định sẽ chạy, nếu có thứ tốt thì hắn sẽ cướp.
Điều kỳ quái nhất của Phong Quỷ Thần chính là tính cảnh giác của hắn, lúc người khác không phát hiện đại hiền giả khác thường, hắn là người đầu tiên phát hiện, chính vì thế mới có thể trốn tránh sự đuổi giết của Cơ Kim Hội Tai Ách lâu như vậy.
Vị trí của hắn tất nhiên là an toàn tuyệt đối, cho dù nơi này có vài cường giả Tai Biến ẩn núp thì hắn vẫn có thể dễ dàng chạy trốn.
Trong tần mây có một con chim ưng quái dị lẩn quẩn, con chim ưng này chính là Miêu Miểu Miểu.
Trong đội ngũ chỉ có cô có thể tiến hành lén quan sát mà không để cường giả Tai Biến cảnh giác.
Bọn họ sớm đã tìm được bóng dáng đám Mã Tùng Quả, nhưng lúc chuẩn bị hành động lại phát hiện Phong Quỷ Thần, vì thế không dám tùy tiện hành động.
Miêu Miểu Miểu biết đây là nơi nào, vì thế cô chỉ gửi cho Nivea một thông báo rồi không làm thêm hành động nào dư thừa, cô khá tò mò, Phong Quỷ Thần có thể thoát được mấy năm qua, hôm nay liệu có trốn thoát được hay không.
...
Từ miệng vỡ lá chắn tiến vào bên trong, nhóm Mã Tùng Quả dè dặt thăm dò.
Nơi này có khả năng ẩn giấu nguy hiểm rất lớn, cũng có khả năng ẩn chứa một món hời to, mọi thứ đều phải xem vận may.
Phong Quỷ Thần nghĩ gì, bọn chúng hiển nhiên cũng biết, chỉ là chúng không quan tâm, có chết ở đây thì cũng là số phận, chúng đã chịu đựng cuộc sống như vậy đủ rồi.
Đám quái vật như chúng nên làm xằng làm bậy, làm nhiều chuyện ác, chứ không phải trốn tránh như đám chuột dưới cống ngầm, đó mới là lối sống của chúng.
Nếu lần này gặp phải bất trắc, có chết thì chết thôi, ít nhất thì đây cũng là lựa chọn của chúng.
Hai cường giả chân tự kia ở phía nam, vì thế chúng bắt đầu dò xét ở phía bắc, cố gắng không để bọn họ chú ý, mặc dù có đánh nhau thì chúng cũng không sợ, có điều tốt nhất là không để mọi chuyện quá phức tạp.
Làm chúng cảm thấy khó hiểu là nơi này không giống với tưởng tượng, nó càng giống như một khu nghỉ phép hơn chứ không phải một căn cứ trông coi nghiêm mật.
Nơi này không có bóng dáng ai trông coi, rất khó tưởng tượng rốt cuộc Cơ Kim Hội Tai Ách để thứ gì ở nơi này.
Đột nhiên bọn họ nghe thấy một âm thanh, nó nằm ở hồ nước nhỏ trong bán đảo, chúng liếc mắt nhìn nhau rồi phóng về phía đó.
...
"Mình đã vô địch thiên hạ!"
Ôn Văn mở mắt ra, đột nhiên gào to một câu.
Lời này lúc còn là con nít anh đã từng ảo tưởng qua, có điều tới bây giờ mới dám nói.
Dù sao thì trên địa cầu hiện giờ không có ai dám tỏ ra bất mãn với những lời này của anh.
Sau khi hét xong, cả người Ôn Văn cực kỳ sảng khoái, thoải mái.
Sau đó anh nhướng mày, cảm nhận được có người xâm nhập nơi này.
"Bỏ đi, hôm nay tâm tình gia rất tốt, tha cho bọn mày một mạng."
Năm năm tu luyện dài đằng đẵng đã kết thúc, hiện giờ Ôn Văn đã có lòng tin chống lại tên ở tầng thứ năm, tự nhiên cảm thấy rất vui.
Vừa dứt lời thì bốn con quái vật vọt ra, sau đó sửng sốt nhìn Ôn Văn.
Mã Tùng Quả hung ác nói với Ôn Văn: "Nơi này chỉ có một mình mày, Cơ Kim Hội Tai Ách đang bảo vệ thứ gì, nói ra thì tao sẽ tha chết cho mày!"
Cũng khó trách Mã Tùng Quả có lá gan lớn như vậy, lúc này thực lực của Ôn Văn đã vượt xa bọn chúng cả trăm triệu lần, vì thế chúng không có cách nào cảm nhận được hơi thở của Ôn Văn, trong mắt chúng thì Ôn Văn chính là người bình thường.
Nếu là cường giả thực lực Tai Biến thì chúng cũng không cảm nhận được, nhưng vẫn có thể cảm nhận được chút áp lực, mà ở trên người Ôn Văn thì không có gì cả.
Hơn nữa quần áo của Ôn Văn cũng rất đơn giản, quần áo của Trưởng giám ngục Tai Ách thoạt nhìn chỉ là một bộ đồ đen rộng thùng thình.
"Nếu tao đoán không sai thì thứ Cơ Kim Hội Tai Ách bảo vệ chính là tao." Sau khi suy nghĩ một phen, Ôn Văn nói với bốn người.
Nhóm Mã Tùng Quả liếc nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Thế nhưng nơi này đã là trung tâm bán đảo, ngoại trừ Ôn Văn thì chúng không phát hiện bất cứ thứ gì, trên trời dưới đất cũng không có thứ gì ẩn núp, vì thế chỉ có khả năng là Ôn Văn mà thôi.
"Vậy đi theo bọn tao đi, chị đây đảm bảo sẽ không tổn thương cưng." Mai Lan Tâm nháy mắt nói với Ôn Văn.
Ôn Văn lắc đầu nói: "Tao không đi, chốc nữa tao còn phải ăn bữa tiệc lớn, thịt dê non hấp, tay gấu chưng, đuôi hươu chưng, vịt nướng..."
Thấy Ôn Văn phà ra nguyên một tràng, nhóm Mã Tùng Quả kinh ngạc, sau đó bắt đầu phẫn nộ cực điểm, chỉ là một người bình thường mà cũng dám lắm mồm với bọn chúng?
Mã Tùng Quả trầm giọng nói: "Người trẻ tuổi, tao khuyên mày nên suy nghĩ cho thật kỹ, không nên giở mấy trò khôn vặt này!"
[hết 1259]