Trạm Thu Nhận Tai Ách ( Dịch Full )

Chương 1260 - Chương 1260 - Tâm Tịnh Như Nước

Chương 1260 - Tâm tịnh như nước
Chương 1260 - Tâm tịnh như nước

Nghe Mã Tùng Quả nói xong, Ôn Văn cười giả lả hai tiếng: "Ha ha..."

Thái độ của Ôn Văn chọc giận Vua Gạch tính tình nóng nảy, hắn duỗi tay tới thì có một viên gạch xuất hiện, tiếp đó cuồng bạo lao về phía Ôn Văn.

"Vua Gạch, mày chờ chút đã, người này có khả năng còn hữu dụng!" Mai Lan Tâm vừa mới mở miệng thì Vua Gạch đã xuất hiện trước mặt Ôn Văn, giáng cục gạch về phía mặt anh.

"Gạch hôm nay nặng quá!"

Sau khi nói một câu kỳ lạ, trọng lượng của cục gạch trong tay Vua Gạch cũng tăng lên một cách kỳ lạ, từ cục gạch bình thường tăng lên ít nhất là mười mấy tấn.

Đây là năng lực của Vua Gạch, thông qua lời nói thường ngày của nhóm làm công, trạng thái của cục gạch sẽ gia tăng, cộng thêm năng lực của chân tự hệ cận chiến, một cục gạch có thể tạo thành tổn thương rất lớn đối với kẻ địch.

Ôn Văn nhướng mày, lùi về sau một bước né tránh cục gạch này, sau đó lại tiến tới một bước, tò mò nhìn Vua Gạch.

Vua Gạch đánh hụt, thấy Ôn Văn vẫn còn đứng yên tại chỗ, bộ não vốn không mấy phát triển của hắn trực tiếp chết máy, vì sao đòn tấn công của hắn lại không trúng?

Hắn không hiểu được, mà nhóm Mã Tùng Quả ở bên kia thì thấy rất rõ.

"Vua Gạch cần thận, kẻ này không đơn giản, hắn tuyệt đối không phải người bình thường!"

Nghe thấy lời Mã Tùng Quả nói, mắt Vua Gạch biến thành đỏ bừng, cảm giác mình bị Ôn Văn đùa giỡn.

"Gạch hôm nay nóng phỏng tay thế!"

Cục gạch của Vua Gạch phừng lên một tầng lửa, đột nhiên đập xuống đất, một trận lửa lấy viên gạch làm trung tâm bắt đầu khuếch tán.

Uy lực của chiêu này nếu hoàn toàn phóng ra thì có thể phá hủy hoàn toàn hồ nước nhỏ của bán đảo này, nhưng cầu lửa chỉ khuếch tán ra phạm vi mười mét đã dừng lại, sau đó tất cả ngọn lửa tiêu tan, chỉ còn lại Vua Gạch cầm viên gạch lộ ra vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc đứng yên tại chỗ.

Ôn Văn gãi đầu: "Dù sao thì đây cũng là chỗ ở suốt năm năm qua của tao, cũng coi là nhà của tao, vì thế tao không thể nhìn mày đốt nhà tao được."

"Tiếp đó thì tao hối hận, trước tiên xin lỗi bọn mày vì trước đó tao đã nói sẽ tha mạng bọn mày."

"Khó khăn lắm mới hoạt động giãn gân cốt một phen, quả nhiên vẫn phải giết người."

Ôn Văn đưa ngón trỏ tới điểm nhẹ vào đầu Vua Gạch, nửa người trên của Vua Gạch ầm ầm nổ tung, chỉ còn lại cột sống đung đưa trong gió.

Sắc mặt nhóm Mã Tùng Quả thay đổi kịch liệt, có thể dễ dàng giết chết Vua Gạch cấp bậc chân tự như vậy, chúng hiểu rõ điều này có ý nghĩa gì.

Cấp Tai Biến!

Không đúng! Hắn còn đáng sợ hơn cấp Tai Biến thông thường.

Mặc dù lúc hắn hạ đo ván Vua Gạch, nhóm Mã Tùng Quả không hề cảm nhận được chút năng lượng dao động nào, giống như Vua Gạch tự mình nổ tung vậy.

"Còn lại ba người, bọn này có thể làm chút việc vui cho tao không?"

"Nếu năng lực của bọn mày đủ thú vị thì tao sẽ tha cho bọn mày một mạng, ban cho bọn mày phần thưởng bị giam giữ suốt đời..."

Mã Tùng Quả không chút do dự nốc một túi nước ép đuôi chuột, sau đó lại xì hơi một trận, nhờ vào làn khói xanh kia yểm trợ, ba người bọn chúng lập tức chạy trốn theo ba hướng khác nhau.

Biểu cảm của Ôn Văn lập tức trở nên u ám, tên này thế mà lại dám đánh ra một cái rắm bự như vậy ở nhà anh.

Kẻ này chết chắc rồi, trên địa cầu này không ai có thể cứu được hắn, Ôn Văn cam đoan!

Mã Tùng Quả vừa chạy trốn vừa phát ra tín hiệu cầu cứu Phong Quỷ Thần.

Phong Quỷ Thần nhận được tín hiệu liền biết nhóm Mã Tùng Quả đã gặp phải cường giả Tai Biến, nhưng hắn không cảm nhận được hơi thở cấp Tai Biến.

Tình hình quỷ dị này làm Phong Quỷ Thần có chút do dự, sau đó lập tức biến thành một bóng ma biến đi thật xa.

Hắn mới không chiến đấu với cấp Tai Biến của Cơ Kim Hội Tai Ách đâu, chỉ cần bị quấn chân một cái thì phải đối mặt với tai họa ngập đầu.

Hiện giờ ở ba chi nhánh của Cơ Kim Hội Tai Ách đều có một cường giả cấp bậc đỉnh cao đóng giữ, có thể không chút áp lực nghiền ép loại cấp Tai Biến bình thường như hắn.

Ôn Văn nhìn về hướng Phong Quỷ Thần bỏ chạy mà chắc đầu, anh sớm đã không còn là anh trước kia, Phong Quỷ Thần muốn trốn thì cứ để hắn trốn, trước tiên kiếm chút niềm vui từ mấy tên này đã.

Vì thế Ôn Văn bước tới một bước đã xuất hiện ở một bên khác của bán đảo, Klaus đang chạy như điên thì húc phải người Ôn Văn, đặt mông ngồi dưới đất.

Ôn Văn lấy ra khẩu súng băng hóa được Râu Đỏ cải tạo trước kia, chỉ đầu Klaus tò mò hỏi: "Hơi thở trên người mày có chút thú vị, mày có năng lực thú vị gì?"

Tóc gáy Klaus nổ tung, cây súng này vốn không mạnh mẽ, nhưng người cầm nó lại quá mạnh, cô tin rằng chỉ cần Ôn Văn nổ súng thì cô sẽ có cùng kết cục với Vua Gạch, vì thế Klaus theo bản năng run lẩy bẩy.

"Không muốn biểu diễn à, vậy thì chết đi."

Ôn Văn không chút do dự bóp cò, hiện giờ anh không cần mượn năng lực của quái vật trong trạm thu nhận nữa, quái vật trong trạm thu nhận cũng đã quá tải, quái vật chân tự lạc đàn, giết thì cứ giết thôi.

Klaus la lớn: "Tắt đi, tắt đi, nhất định phải tắt, còn không tắt thì mình làm sao có được tương lai tốt đẹp!"

Ôn Văn bóp cò súng, đạn không bắn ra, anh kiểm tra một chút thì phát hiện là chốt an toàn bị kẹt nên không thể nổ súng.

"Ồ, năng lực này có chút thú vị."

Súng của Ôn Văn trước giờ cài chốt, dù sao thì nó vẫn luôn đặt trong trạm thu nhận, cho dù cướp cò cũng không nguy hiểm gì, không như những người khác thích cắm súng mở chốt an toàn đút bên hông, một khi cướp cò thì chính là tóe máu gà.

Vì thế anh liếc mắt liền nhận ra năng lực của Klaus, anh thử thăm dò nói: "Mở, mở, nhất định phải mở!"

Sau khi anh nói xong, chốt an toàn của cây súng liền tự động mở ra.

Ôn Văn không dùng năng lực, đó chỉ là sức mạnh lời nói, tới cảnh giới của Ôn Văn, không chỉ ngôn ngữ, ngay cả cảm xúc cũng có đủ sức mạnh.

"Tắt đi!" Klaus một lần nữa hét lớn, cô không muốn bị cây súng này bắn bể đầu.

"Mở!" Ôn Văn nhướng mày.

Hai người cứ vậy tắt tắt mở mở, nhàm chán kéo dài hơn một phút.

Ôn Văn bị Klaus tắt tới phát phiền, anh lôi ra một cuộn băng keo dán miệng cô ta lại, sau đó ném vào trong trạm thu nhận.

Năng lực của Klaus có chút thú vị, có thể xem là một vật sưu tầm mới của Ôn Văn.

Sau đó Ôn Văn nhắm tới mục tiêu mới, là Mai Lan Tâm sử dụng sóng âm.

Sau khi nhìn thấy Ôn Văn, phản ứng của Mai Lan Tâm hoàn toàn khác với Klaus, bắt đầu vuốt tóc ưỡn ẹo tỏa ra sức mạnh mê hoặc muốn hấp dẫn Ôn Văn.

Chỉ cần Ôn Văn sờ vào người cô thì tay Ôn Văn sẽ biến thành móng heo, thừa dịp Ôn Văn hoảng sợ thì cô ta có thể trốn thoát khỏi tay anh.

Ôn Văn chỉ cười nhạt, lúc quyến rũ người ta lại mặc nhiều quần áo như vậy, tính khinh thường anh sao?

Hai nàng hầu của anh xinh đẹp hơn Mai Lan Tâm, nhất là Hồ Ấu Lăng có thể tính là mỹ nhân cao cấp nhất, thỉnh thoảng hai bọn họ còn mặc áo tắm hai mảnh lắc lư trước mặt Ôn Văn, không phải tâm anh vẫn tịnh như nước à?

Muốn mê hoặc Ôn Văn này sao, còn non lắm!

[hết 1260]

Bình Luận (0)
Comment