Có điều cuối cùng Ôn Văn vẫn vồ Klaus vào trong trạm thu nhận, tốt xấu gì cũng là nữ quái vật có nhan sắc, coi như cân bằng giới tính của phạm nhân trong trạm thu nhận.
Hơn nữa sau khi hiểu được năng lực của Mai Lan Tâm thì Ôn Văn lập tức nghĩ ra một công dụng kỳ diệu.
Trong trạm thu nhận có nhốt một con quái củ sen ngàn tay, con quái vật này có một ngàn cánh tay do củ sen tạo thành, đồng thời khi bị chặt đứt có thể mọc ra tay mới.
Để Mai Lan Tâm và quái củ sen ngàn tay ở chung một chỗ thì chính là hệ thống chế tạo móng heo muối!
Nhóm nhân viên thu nhận rốt cuộc cũng không cần lo thiếu món móng heo muối để ăn nữa!
Mỗi lần liên hoan, trạm thu nhận đều phải tốn một lượng tiền lớn, nếu có thể không hạn chế cung cấp móng heo muối thì có thể tiết kiệm rất nhiều.
Có lẽ Mai Lan Tâm không biết mình đã trở thành thiết bị cung cấp nguyên liệu nấu ăn...
"Ừm, còn một tên đầu ngựa, tên này không quản có năng lực thú vị hay không đều phải làm thịt, dám đánh rắm bự như vậy ở trước mặt mình."
Mã Tùng Quả tuyệt vọng ngồi dưới đất, bán đảo nhỏ này không lớn, nhưng hắn phát hiện không quản mình chạy cỡ nào cũng không thoát được.
Giống như hắn đã tiến vào một mê cung đáng sợ, không thể nào tìm ra đường thoát.
Ôn Văn huýt sáo đi tới trước mặt Mã Tùng Quả: "Ô hô, mặt ngựa, đồng bọn của mày đã lên đường cả rồi, bây giờ tới phiên mày, thử phản kháng đi, như vậy tao có thể cho mày chết có thể diện."
Mã Tùng Quả đứng dậy, bắt đầu hít sâu điều chỉnh hơi thở của mình.
"Sức mạnh của tao tên là Hồn nguyên hình ý thái cực thuật, nhớ ngày đó có đại lực sĩ hơn hai trăm tấn cũng không nhúc nhích được một đầu ngón tay của tao, tao..."
Ầm!
"Đừng nói nhảm."
Ôn Văn đấm thẳng vào mắt trái Mã Tùng Quả, mắt trái của hắn lập tức sưng bụp.
"Mày làm vậy là đánh lén! Như vậy không tốt, chúng ta cần phải dĩ hòa vi quý."
Mã Tùng Quả tức giận chỉ trích Ôn Văn, mục đích hắn nói như vậy thật ra là vì muốn trì hoãn chút thời gian chết của mình, bởi vì hắn đã nhìn rõ hiện thực mình không thể nào thắng được.
Ôn Văn móc móc tai nói: "Đòn tiếp theo mày sẽ chết, vì thế đừng nói nhảm nữa."
Sắc mặt Mã Tùng Quả bình tĩnh trở lại, bị kẻ địch đường đường chính chính giết chết như vậy vẫn tốt hơn run rẩy sống dưới cống ngầm dưới uy lực của Cơ Kim Hội Tai Ách.
"Vậy hãy đỡ đi, đây là chiêu thức cuối cùng của tao."
"Roi tia chớp quả tùng, liên hoàn năm trăm!"
Mã Tùng Quả bày ra tư thế quái dị, mỗi khi hắn động một chút sẽ có tia chớp xuất hiện, sau đó hắn giống như một cơn gió vung về phía Ôn Văn, mỗi phát đều có một sợi roi tia chớp quật tới.
Ôn Văn gật đầu: "Cũng coi như một chiêu hay."
Anh đưa hai ngón tay lên rồi gập lại, một thanh kiếm năng lượng màu đen hiện ra trước ngón tay, sau đó ngón tay búng một phát, kiếm năng lượng cũng bay ra.
Kiếm năng lượng dễ dàng đột phá roi tia chớp phong tỏa, trực tiếp đâm vào lồng ngực Mã Tùng Quả, sức mạnh to lớn kéo Mã Tùng Quả hung ác ghim vào một gốc cây to, sấm sét đầy trời tiêu tan.
Mã Tùng Quả phun ra từng ngụm máu tươi, sau khi thừa nhận một chiêu của Ôn Văn, hắn phải chết là chuyện không thể nghi ngờ.
Ôn Văn đi tới trước mặt hắn: "Biết rõ không thể địch lại nhưng vẫn dám ra tay, tuy lập trường khác nhau nhưng mày cũng coi như là một chiến sĩ, vì thế cho mày một cái chết sảng khoái vậy."
Sau khi nói xong Ôn Văn vỗ nhẹ vào thân cây, cả cây đại thụ và cả Mã Tùng Quả đều bốc hơi, không để lại chút dấu vết nào.
Mã Tùng Quả đã chết, Ôn Văn thu tay lại nhìn về phía phương hướng của Phong Quỷ Thần khi nãy, ưỡn lưng mệt mỏi: "Nãy giờ chẳng qua chỉ là khởi động, còn một tên cuối cùng, để mình đánh thỏa thích một chút đi vậy."
...
Sau nhiều lần di chuyển dưới lòng đất và băng qua các lòng sông, lại phóng ra một phân thân giả có hơi thở của mình, bận rộn một phen thì Phong Quỷ Thần mới quay trở lại một trong số mười mấy chỗ tránh nạn của mình.
Ở thời đại hiện giờ, nếu không cảnh giác thì hắn đã không thể sống lâu như vậy.
Sau khi trở lại chỗ tránh nạn, Phong Quỷ Thần thở phào một hơi, không quản nơi đó có thứ gì, tuyệt đối không thể liên lụy tới Phong Quỷ Thần.
"Mình không cần dính vào chuyện của Cơ Kim Hội Tai Ách, cao lắm thì hơn một năm nữa thế giới này sẽ bị ăn mòn hoàn toàn, tiến vào phạm vi của thế giới trong."
"Như vậy mình có thể gia nhập thế lực của chủ nhân Tử Tịch Không Minh, ít nhất có thể đảm bảo an toàn, muốn trả thù Cơ Kim Hội Tai Ách vẫn còn rất nhiều cơ hội..."
"Chỉ đáng thương cho ái phương của ta..."
Phong Quỷ Thần nghĩ tới bộ xương mỹ nữ của mình thì lại đau lòng, hiện giờ hắn đã không còn cơ hội tìm được 'mỹ nữ' xuất sắc như vậy.
Hắn đặt tay lên bàn, ở đó có một phần xương sọ thủy tinh, sau khi không còn ái phi, Phong Quỷ Thần đã dùng nó để giải buồn.
Nhưng hắn không sờ được gì, xương sọ thủy tinh không ở nơi mà nó nên ở!
Phong Quỷ Thần tê rần da đầu, nơi này ngoại trừ hắn thì không nên có ai khác.
Hắn thẫn thờ quay đầu lại thì thấy Ôn Văn ngồi trên một chiếc ghế khác, ở bên cạnh là một ông lão tí hon đang mặc áo ba lỗ.
"Mày đang tìm xương sọ thủy tinh à, tao thấy món điêu khắc này thực kém, vừa vặn chỗ tao có cao thủ vo tròn, để tao bảo lão giúp mày vo một chút, như vậy xương sọ của mày sẽ trơn lán hơn."
Phong Quỷ Thần tập trung quan sát, phát hiện trên tay ông lão tí hon có một quả cầu thủy tinh...
Chờ đã, sao lại là quả cầu thủy tinh, xương sọ thủy tinh của hắn đâu?
Không đúng, hiện giờ không nên quan tâm tới những chuyện nhỏ không đáng kể này.
Kẻ ngồi bên cạnh hắn là ai? Hắn căn bản không cảm giác được hơi thở của người này, giống như không hề tồn tại vậy.
Phong Quỷ Thần biết Hắc Thập Tự là người đã đánh bại đại hiền giả, nhưng hắn không biết Ôn Văn chính là Hắc Thập Tự.
Hắn từng thông qua phân thân nhìn thấy gương mặt của Ôn Văn, có điều khi đó Ôn Văn chỉ là một nhân vật nhỏ, hắn căn bản không chú ý nhiều.
"Nếu tao đã xuất quan thì cũng nên tặng một phần quà gặp mặt cho công nhân viên của tao."
"Vừa vặn tao phát hiện mày ở bên ngoài, nghe nói mày là tội phạm trốn chạy nguy hiểm nhất của Cơ Kim Hội Tai Ách, vì thế phần quà này chính là mày, mày không có ý kiến gì chứ?"
Quỷ khí trên người Phong Quỷ Thần tăng vọt, xung quanh nháy mắt biến thành quỷ ngục sâm la, hắn có thể xác nhận Ôn Văn tới bắt mình, hơn nữa Ôn Văn rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm!
"Phong thần quỷ thuật – địa ngục băng giá!"
Vô số băng từ trên trời giáng xuống, đóng băng hết thảy mọi thứ xung quanh, nhưng không gian ba mươi mét quanh người Ôn Văn thì vẫn còn ấm áp như xuân về, Ôn Văn không hề có chút áp lực nào, chỉ cười híp mắt nhìn hắn.
Trong lòng Phong Quỷ Thần có chút giật thót, mặc dù chiêu thức này chỉ là thử thăm dò, nhưng có thể dễ dàng chống đỡ như vậy thì tuyệt đối không phải cường giả Tai Biến bình thường.
Ban đầu đại hiền giả cũng chống đỡ chiêu này rất dễ dàng, nhưng hắn có thể nhìn ra đại hiền giả đã dùng phương pháp gì.
Trong lúc suy nghĩ, Phong Quỷ Thần đã tiếp tục tung ra chiêu thứ hai, chiêu thứ ba.
Phong thần quỷ thuật – địa ngục biển lửa!
Phong thần quỷ thuật – địa ngục núi đao!
Trên mặt đất xuất hiện vô số đao nhọn, số đao này rất kiên cố, có thể xoắn nát sắt thép thành bụi phấn, mà bên trên còn có ngọn lửa đỏ sậm.
Ôn Văn mỉm cười, lúc này mới giống dáng vẻ chiến đấu, hiện giờ anh đã không còn tìm được niềm vui trong cuộc chiến với người siêu năng chân tự nữa rồi.
[hết 1261]